Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi

Chương 7



Editor: Chi

Vào ngày ghi hình chương trình tạp kỹ, Du Sướng mang theo một chiếc vali nhỏ đứng chờ ở cửa sân bay. Ê-kíp chương trình thông báo rằng, Người dân trong thôn sẽ dùng phương tiện giao thông nhà mình di chuyển từ địa điểm ghi hình đến đón các vị khách mời và đưa về ngôi làng để quay.

“Lão Quách, anh có chắc vị trí mà tổ chương trình thông báo là thành phố Loan Thành không vậy?”. Du Sướng ngồi trên chiếc vali của mình, để phù hợp với bầu không khí của chương trình nên cậu đã đội trên đầu một chiếc mũ cói có vành, mặc áo thun bình thường nhất cùng với một chiếc quần âu thoải mái. Đợi một hồi vẫn chưa thấy ai tới, cậu nhịn không được mà lẩm bẩm vài câu trong lòng.

Lão Quách nói tổ chương trình không xin được nhiều nguồn tài trợ, vậy nên địa điểm được chọn lần này là một ngôi làng miền núi nằm ở Tây Nam xa xôi, để các khách mời có thể thử tiếp nhận các thử thách khác nhau ở vùng nông thôn không đầy đủ vật chất. Nghe có vẻ hơi giống phiên bản người lớn của “X-change”, chẳng qua điểm đáng chú ý ở đây là vẻ lúng túng của các khách mời khi làm đủ loại nhiệm vụ khác nhau, họ còn có thể lòi ra mặt xấu trong lúc ghi hình, nên những nghệ sĩ có chút tiếng tăm sẽ không ai nguyện ý tham gia. Đây cũng là lý do vì sao mà tổ chương trình lại tìm tới Du Sướng, đồng thời cũng là nguyên nhân khiến Lão Quách không mấy khả quan về độ ăn khách của chương trình này.

Loan Thành là thành phố du lịch vô cùng nổi tiếng trong nước, nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, hoa tươi đua nở quanh năm. Không chỉ có những cánh đồng hoa cải rực rỡ động lòng người, mà còn có những hồ nước tự nhiên trong xanh sâu thẳm. Phong cảnh thiên nhiên mỹ lệ đến mê người của thành phố Loan Thành chẳng có điểm nào liên quan đến vùng nông thôn hẻo lánh mà các vị khách mờisẽ phải rèn luyện.

Quách Lợi cũng không rõ, anh ta lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn mà tổ chương trình đã gửi cho anh ta: “Đúng mà, tin nhắn thông báo đúng là đến sân bay thành phố Loan Thành mà”.

Anh ta không yên tâm khi để Du Sướng tham gia chương trình tạp kỹ một mình nên mới trở thành trợ lý để đồng hành cùng cậu. Có điều anh ta cũng không ngờ được địa điểm quay chương trình lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Quách Lợi cùng Du Sướng đều cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ.

Ngồi được một lát, Du Sướng trái lại đã bình tĩnh hơn. Cậu biết ngay mà, kiếm tiền có bao giờ là chuyện dễ dàng đâu. Bây giờ phát hiện ra tổ chương trình hơi bịp bợm rồi, không biết là đang muốn chơi khăm khách mời thế nào. Có điều như vậy cũng tốt, lúc cậu nhận tiền mới có thể càng thấy yên lòng hơn.

Du Sướng lấy chiếc mũ cói tròn nhỏ từ trên đầu xuống, cầm trong tay rồi quạt vài cái. Chẳng bao lâu sau cậu mới thấy được một chiếc xe từ từ dừng lại ngay trước mặt mình không xa.

“Lão Quách, chương trình tạp kỹ này tên là “Nhịp sống nhà nông” đúng không?” Du Sướng híp mắt quan sát một hồi mới lên tiếng hỏi.

Quách Lợi lo lắng lấy hợp đồng và kế hoạch chương trình ra xem kỹ lại, anh ta không ngẩng lên mà chỉ gật đầu: “Đúng, tên là “Nhịp sống nhà nông”.

Du Sướng nhìn vào nhãn dán ghi tên chương trình dán ở đầu xe màu đen, xác định bốn chữ to tướng màu trắng viền vàng được viết bằng thể chữ in hoa là “Nhịp sống nhà nông”.

“Lão Quách, em nhớ rõ trong kế hoạch nói là em sẽ phải dùng phương tiện di chuyển của người dân trong thôn để đi vào thôn đúng không?”

Quách Lợi dùng ngón tay kéo bảng kế hoạch trên màn hình: “Đúng vậy, trong này có viết như thế, sao vậy?”

Du Sướng chỉ tay vào chiếc xe đỗ ở ven đường: “Lão Quách, em không hiểu biết về xe mấy, anh nhìn giúp em xem ngoại hình chiếc xe kia giống chiếc Volkswagen Phaeton hay chiếc Volkswagen Passat* vậy?”.

(*Hai dòng xe của một hãng xe nổi tiếng được thành lập vào năm 1937, trực thuộc tập đoàn Volkswagen ở Đức.)

Không phải Quách Lợi chưa từng thấy qua các loại xe xịn, có điều dựa trên kịch bản được viết trong kế hoạch này thì người đến đón Du Sướng phải lái mấy phương tiện giao thông ở đây mới đúng chất những người dân nhiệt tình và chất phác chốn sơn thôn hẻo lánh chứ nhỉ.

“Xem chừng chắc là Volkswagen Phaeton chăng?” Quách Lợi cũng rất bất ngờ trước sự “giàu xổi nên thích khoe của” của tổ đạo diễn, không phải họ nói tổ chương trình không có nguồn tài trợ và kinh phí thấp sao?

Du Sướng đã chú ý tới người quay phim trong xe đang muốn mở cửa đi xuống, cậu đoán chương trình sẽ được ghi hình ngay lập tức.

“Thật ra lúc em đọc hết kịch bản của chương trình mà anh đưa cho, trong lòng em đã nghi ngờ rằng chiếc xe đón em có phải là chiếc xe ba bánh thường vận chuyển hàng hóa không, em còn đặc biệt tra cứu trên mạng một chút, không nghĩ tới lại là một chiếc bốn bánh Volkswagen.” Trong đầu Du Sướng không ngừng cảm thán cách “thao túng tâm lý” thâm sâu của tổ tiết mục. Trước hết sẽ giảm thiểu sự kỳ vọng của khách mời, sau đó mới bất thình lình tạo một bất ngờ lớn cho mọi người, làm vậy còn không phải là muốn bắt được những phản ứng chân thật nhất của tổ khách mời sao?

Đáng tiếc họ lại gặp phải Du Sướng đã quá quen với các loại kịch bản, kỹ năng cơ bản của một đạo diễn giỏi là gì, chẳng phải là khơi dậy sự hứng thú cho khán giả hay sao? Du Sướng cầm theo vali bình thản đứng lên.

“Được rồi Lão Quách, chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi, anh cứ đi trước đi, em cảm thấy chương trình lần này cũng không quá khó khăn như anh đã nói đâu, yên tâm.” Du Sướng vỗ vai Quách Lợi, chào tạm biệt với anh.

“Tiểu Du, không phải em cũng nhận ra đó là Volkswagen Phaeton sao. Chuyện này hoàn toàn không giống những gì đã được sắp xếp trong kịch bản, em không cảm thấy có cái gì đó rất kì lạ hay sao?” Cả ngày của Quách Lợi chỉ toàn tiếp xúc với các đoàn làm phim và ê-kíp sản xuất chương trình của đài truyền hình này nọ, anh đương nhiên hiểu rõ tổ chương trình căn bản không có khả năng phát sinh những tình huống ngoài kịch bản được.

“Là Volkswagen Phaeton cũng đâu có gì là không đúng đâu. Lão Quách à, nhà nước đang cố gắng xây dựng nông thôn mới trong bối cảnh xã hội chủ nghĩa, anh không thể đánh giá những vùng nông thôn bằng mấy quan niệm xưa cũ rích đó được. Người dân nhiệt tình trở về quê hương dựng nghiệp làm giàu, mua một chiếc Phaeton cũng đâu phải chuyện không có khả năng, đúng không?” Nói xong, Du Sướng cầm theo vali hành lý tới chào hỏi tổ chương trình.

Nếu có khu vực nông thôn nào có thể làm giàu và mua một chiếc Phaeton nhẹ nhàng như vậy thì không ai có thể ngăn cản được anh ta, chắc chắn anh ta sẽ là người đầu tiên về quê lập nghiệp!

Quách Lợi bị logic của Du Sướng làm cho hoảng sợ, anh ta có thể nói cậu thật sự không hổ danh là một đạo diễn không? Trí tưởng tượng này đúng là không có người thường nào có thể đạt được mà!

Lúc này máy quay đã được bật lên, Quách Lợi chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Sướng vô tri vui tươi hớn hở chào hỏi tổ chương trình. Anh ta thở dài, cảm thấy mình bỗng chốc đã già đi không ít. Có điều Quách Lợi ở bên quan sát một hồi cũng không nhìn ra tổ chương trình có mưu đồ hiểm ác gì, anh ta cũng chỉ có thể cứ quan sát tạm thời trước, định bụng sẽ đi gặp những người trong giới hỏi thăm thử xem tình hình hiện tại của tổ chương trình này là như thế nào?

Du Sướng cất hành lý vào trong cốp sau, cậu ngồi vào ghế phụ rồi thân thiện chào hỏi “thôn dân nhiệt tình” phụ trách lái xe, nhưng vị thôn dân này có vẻ như cũng không hăng hái lắm. Chỉ gật đầu với cậu một cái, không hề nói thêm một câu dư thừa nào.

Du Sướng ngồi chờ một lát, không nhịn được mà hỏi: “Chúng ta không xuất phát sao?”.

Không phải sẽ di chuyển về thôn ngay sao?

Để không ảnh hưởng đến trải nghiệm của khán giả, nhân viên công tác không được nói chuyện trong lúc ghi hình, chỉ có quý ngài thôn dân kia mới có thể trả lời câu hỏi của cậu thôi.

“Chủ nhà vẫn còn chưa tới, chờ chủ nhà đến rồi chúng ta đi luôn.” Cách nói chuyện của “thôn dân” rất giống ngữ điệu thành phố, không mấy khác biệt so với tài xế riêng của Du Sướng.

Du Sướng lẩm bẩm trong lòng, nghĩ rằng tổ chương trình cũng không có tâm quá rồi, thôn dân đóng giả thật sự không giống một chút nào. Du Sướng thoáng nhìn qua chiếc camera được trang bị ở đầu xe, cậu bỗng nghĩ đến khoản tiền thù lao kếch xù, bắt đầu trở nên chuyên nghiệp và trò chuyện với lái xe. Cậu còn chưa nói được mấy câu đã thấy nhân viên công tác đợi ở ngoài xe, hào hứng đi về cửa chính của sân bay với chiếc camera trên vai.

Du Sướng còn có thể nghe được những tiếng hò hét và tiếng thét chói tai ở bên ngoài xe, cậu nghiêng đầu, thầm nghĩ chẳng phải Lão Quách đã nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu chính là khách mời nổi tiếng nhất ở đây. Thế nhưng không khí sôi nổi hẳn lên ở bên ngoài kia trông không giống như động tĩnh mà một nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 có thể tạo ra.

Vì dòng người quá đông nên Du Sướng không thể thấy rõ điều gì, không biết người ở giữa đám đông có đang nói gì hay không mà bỗng đám đông náo nhiệt kia lập tức im lặng, tản dần sang hai bên, chừa lại một lối đi khá rộng.

Fan nhà ai mà chất lượng cao dữ vậy?

Du Sướng hạ kính cửa xe xuống, ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài, vừa lúc trông thấy Chu Minh Thần từ từ thoát khỏi biển người và đi về phía cậu giống như Thánh Mô-sê tách nước biển Đỏ cứu dân Do Thái*.

(*Thánh Mô-sê được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua Biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền Đất Hứa. Trong cuộc lữ hành, ông Moses đã mượn quyền năng của Thiên Chúa để thực hiện nhiều phép lạ và một trong số đó là tách nước biển ra làm đôi, để đoàn dân có thể đi qua dưới đáy biển và tiến tới bờ bên kia. Ngay khi lên bờ thì đoàn truy quân Ai Cập cũng vừa đến và khi đó, ông giang tay trên mặt biển, khép bức tường nước lại để nhấn chìm toàn bộ đạo quân.)