Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 15



Nền tảng livestream Tinh Vân là nền tảng phát sóng trực tiếp có độ nổi tiếng lớn nhất Trung Quốc, chủ yếu có các buổi biểu diễn của các ngôi sao, trò chơi và khu vực ngoài trời, đặc biệt khu vực ngoài trời được yêu thích nhất. Nhấp vào một trăm phòng phát sóng trực tiếp cơ bản tất cả đều là phát sóng trực tiếp thám hiểm thần quái.

Hạ Văn Thạch là một con cá mặn không có tiếng tăm gì xen lẫn trong đại dương mênh mông.

Từ nhỏ hắn đã quan tâm đến những sự kiện phi tự nhiên, khi còn học đại học, hắn đã tham gia câu lạc bộ nghiên cứu ma quỷ, sau khi tốt nghiệp xong cũng không màng đến việc người trong nhà phản đối liền mở nhà ma, sau khi kinh tế của ngôi nhà ma bị đình trệ, lại dứt khoát kiên quyết cầm lấy di động, chạy về phía con đường lớn về thần quái này. Nhưng thời gian chính là số phận, cho dù có chạy theo xu hướng và sử dụng cùng một loại tài nguyên như thế thì cũng không thể trở nên phổ biến được.

Hắn thậm chí mặt dày vô sỉ mà đặt tên phòng phát sóng trực tiếp theo tên trường cũ của mình.

"Một sinh viên tốt nghiệp đại học Hoài An sẽ dẫn dắt bạn khám phá sự thật về ngôi nhà ma."

Sau đó hắn bị một đám người chỉ trích.

【 Một số người thực sự tự hào về trường cũ của họ trong suốt quãng đời còn lại 】

【 Nếu một người tốt nghiệp nhiều năm sau vẫn là há mồm ngậm miệng mình tốt nghiệp đại học nào, chỉ có thể nói, hắn cả đời này cũng chỉ lấy đến cái tên này:) 】

【 Cậu không cảm thấy tốt nghiệp đại học Hoài An mất mặt sao. 】

【 Đồ rác rưởi, cho cậu 5 xu, đem tên trường học đổi sang nhà bên cạnh 】

Hạ Văn Thạch: QAQ

Hắn nào có biện pháp gì!

Hắn cũng không nghĩ đến cọ nhiệt độ của trường học cũ!

...... Nhưng sau khi đổi tên, mức độ phổ biến đã thật sự tăng lên rất nhiều.

Trong biệt thự giết người của khu biệt thự La Hồ, một cô gái đang dọn dẹp đồ đạc thấy số lượng người đăng ký tăng lên ảm đạm thở dài một tiếng chua chát.

"Ai, hiện tại chiếc bánh kem thần quái đã bị chia cắt xong rồi, chúng ta cũng cũng chỉ có thể đi theo sau uống chút canh của các phòng livestream lớn."

Hạ Văn Thạch an ủi cô nói: "Tích lũy tháng ngày, nước chảy đá mòn! Chúng ta mỗi ngày nhận được mười đăng ký mỗi ngày, một trăm năm sau là 36 vạn đăng ký."

Cô gái ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, có lệ gật gật đầu. Cô nhìn khuôn mặt thanh tú của Hạ Văn Thạch cùng đôi mắt như mắt mèo, không nhịn được nói: "Hạ ca, anh lớn lên nhìn rất tốt, tại sao lại phiền phức nhảy vào vũng nước đục livestream thần quái này, anh đi làm người nổi tiếng không tốt à. Nếu không được thì có thể bắt đầu tự media bản thân trên weibo. Nghe nói gia cảnh của anh cũng tốt, anh có thể noi theo Tạ Văn Từ, mỗi ngày chụp ảnh khoe sự giàu có của mình liền có được một đống lượt truy cập."

Hạ Văn Thạch cười khổ nói: "Làm sao nhà tôi có thể so sánh với nhà họ Tạ được."

Cô gái không để bụng: "Anh quá ngây thơ rồi, thời buổi này trên internet làm gì có ảnh chụp nào là thật, tất cả đều là do người chỉnh sửa." Cô quay di động mở Weibo ra, chỉ vào bức ảnh được chỉnh sửa kĩ càng của Tạ Văn Từ đang chơi piano, nói một cách bình tĩnh mà không hề có chút ghen tị nào: "Anh xem, ngoại hình của Tạ Văn Từ có thể được thổi phồng như một người thanh thuần trong sáng, mắt cư dân mạng thật là mù quáng." "Tôi chỉ có thể nói có tiền thật tốt, bản chất cư dân mạng thả rắm trên internet là những kẻ mạnh mẽ tôn thờ tiền bạc."

Hạ Văn Thạch không quan tâm đến những người nổi tiếng trên internet cũng biết đến Tạ Văn Từ, dù sao thì nhà họ Tạ ở Hoài Thành quả thật là một gia đình giàu có. Hơn nữa năm nay Tạ gia đã tặng một tòa nhà và gửi Tạ Văn Từ đến khoa biểu diễn của Đại học Hoài An, sau này có thể sẽ đi theo con đường giải trí và xem như là đàn em của hắn.

"Thôi bỏ đi, tôi và hắn không phải là người cùng một thế giới." Hạ Văn Thạch chà lau camera của mình, nói một cách chân thành: "Tôi không quan tâm đến cuộc sống khoa trương mà hắn thể hiện trên weibo —— so với việc nhận được một chiếc du thuyền vào ngày sinh nhật, tôi càng hy vọng gặp được quỷ vào ngày sinh nhật."

Cô gái: "......"

Cô gái đổi chủ đề: "Hạ ca, nghe nói anh mở một căn nhà ma?"

Hạ Văn Thạch gật đầu: "Ừ, ở số 444 đường giữa Hoài An, có rảnh thì tới chơi."

Cô gái nhíu mày nói thầm: "Số 444 đường giữa Hoài An? Sao cái tên này em nghe có chút quen quen, có phải là "Scare You"' không?"

Hạ Văn Thạch khiếp sợ: "Mẹ kiếp, sao cô lại biết?"

Cô gái cũng ngây ngẩn cả người, không thể tin được nói: "Hạ ca, anh không thấy hot search hôm nay sao?"

Hạ Văn Thạch: "Hot search gì thế?"

Cô gái cúi đầu, tìm một cái hot search đưa cho hắn.

#Anh chàng đẹp trai ôm búp bê trong nhà ma#.

Chủ đề này đạt vị trí thứ ba top thịnh hành chỉ với một bức ảnh.

Người đăng blog là một blogger khám phá cửa hàng không mấy nổi tiếng, cùng với bạn thân đến Hoài Thành du lịch, tiện đường họ đến thăm một ngôi nhà ma mới mở gần làng đại. Không ngờ trong lúc chờ đợi, vô tình một anh chàng đẹp trai lọt vào ống kính. Ảnh chụp dùng camera sau của điện thoại di động, không thay đổi màu sắc và hình ảnh chưa qua chỉnh sửa. Thậm chí bố cục ảnh cũng không tinh xảo, có vẻ như chỉ được chụp ngẫu nhiên.

Nhờ đó tấm ảnh này đã thu hút được như khí chất của nhiều ngôi sao trong làng giải trí.

Toàn bộ thiết kế sảnh trước của ngôi nhà ma "Scare You" đều có màu đen và đỏ, chàng trai trẻ bước ra từ một cái hành lang với một con búp bê vải, ánh sáng và bóng tối chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt một cách đặc biệt hoàn hảo và tinh tế. Đôi chân thon dài, thẳng tắp sắc bén, khi cúi đầu nhíu mày nhìn búp bê váy vàng trong tay, một bộ dáng phiền chán "cái quái gì thế này". Búp bê trong tay rất ngoan ngoãn đáng yêu nhưng đôi môi mỏng mím lại của chàng trai trẻ lại toát ra các loại ý nghĩa áp suất thấp.

Thật mâu thuẫn lại thú vị.

Những bình luận sôi nổi trên Weibo cũng tràn ngập aaaaaaa và ha ha ha ha.

【 Nước miếng chảy xuống là của ai, ôi, là của tôi. Mlem mlem đẹp trai quá đẹp trai quá chồng mới đã xuất hiện. 】. Truyện Teen Hay

【 Làm thế nào cảm giác trong mắt anh chàng đẹp trai này đều là sự ghét bỏ ha ha ha ha ha thật đáng yêu! 】

【 Búp bê vải ủy khuất bất lực lại đáng thương 】

【 Trong vòng ba phút tôi muốn toàn bộ thông tin về ngôi nhà ma ám này! 】

Hạ Văn Thạch khó có thể tin được địa điểm trên văn bản gốc của blogger.

【 Xán Xán chơi vòng quanh thế giới V: Dingdong số 444 đường Hoài Thành một niềm vui ngoài ý muốn, hôm nay cùng bạn thân đi loanh quanh Đại học Hoài An, thấy nhà ma này nên muốn đi vào chơi thử. Khi bước vào kì thật không có bất cứ kỳ vọng nào, bởi vì vẻ ngoài của nhà ma này thật sự thô sơ và giả tạo [cười to] không nghĩ tới hiệu quả phi thường không tồi, trước mắt nhà ma chỉ mở ra một cảnh tượng, cốt truyện tuy rằng đơn giản nhưng bầu không khí thật sự rất tuyệt. Dù sao thì khi tôi bước vào liền cảm thấy ớn lạnh và tôi đã nắm tay người bạn thân nhất của mình trong suốt thời gian tìm kiếm manh mối. Đương nhiên, điều bất ngờ nhất chính là anh chàng đẹp trai này đã "vô tình" lọt vào ống kính! Thật là đẹp trai, thật sự rất đẹp trai mấy người rửa mắt đi. Xin lỗi vì đã vi phạm và xóa. 】

Số 444 đường giữa Hoài An!

Đây là nhà ma của hắn.

Hạ Văn Thạch đầu ócchoáng váng như là bị một kinh hỉ từ trời giáng xuống, khó có thể tin được —— hắn hắn hắn hắn đây là trở nên nổi tiếng?

*

—— "Mẹ còn chưa mở ra cái hộp này, bà ngoại của con nói chìa khóa ở trong tay con."

Diệp Sanh người nổi tiếng khắp mạng chỉ nhờ một bức ảnh, hiện đang nghiên cứu chiếc hộp màu tím trong phòng ngủ của mình.

Chiếc hộp có hình dáng đơn giản, cổ xưa, chắc chắn và thần bí.

Khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái.

Cậu không cho rằng một người bình thường như bà ngoại sẽ có được một thứ như vậy, nhưng thứ này lại xác thật là bà ngoại để lại cho cậu.

Diệp Sanh dùng ngón tay chạm vào nó, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác phi thường kỳ dị.

...... Cậu biết, đồ vật bên trong đối với cậu mà nói phi thường quan trọng.

Cậu muốn mở nó ra.

Không phải vì di chúc của bà ngoại, càng không phải bởi vì lòng hiếu kỳ, chỉ là vì cậu muốn mở nó ra.

Sự thôi thúc mạnh mẽ để mở nó ra.

Diệp Sanh lần đầu tiên chủ động liên hệ Hoàng Di Nguyệt.

"Trước khi bà ngoại chết, có nhắc đến cái gì khác liên quan đến chiếc hộp này không?"

Hoàng Di Nguyệt nhận được điện thoại của cậu, kích động mà ngữ khí run rẩy: "Chiếc hộp màu tím kia? Hình như có, bà ấy nhắc đến rất nhiều thứ." Nhưng bà nhấp miệng ngừng lại sau đó do dự ấp úng không chịu nói gì, rõ ràng là vì muốn Diệp Sanh đáp ứng yêu cầu đi đến bữa tiệc kia.

Diệp Sanh rũ mắt, ngón tay xoay xoay chiếc ổ khóa hình vỏ sò, thật lâu không nói chuyện.

*

Hoài Thành, khách sạn Rose Emperor, căn penthouse.

"Andrew tiên sinh nói, cảm xúc của cậu đã được kiểm soát hoàn hảo và cậu có thể tạm dừng dùng thuốc trong thời gian này."

Lý quản gia cung kính nói.

Ninh Vi Trần ngồi ở trước bàn, trong tay cầm một bông hồng đang tỉa cành.

Lý quản gia lại nói: "Ngày mốt trong bữa tiệc sinh nhật của Tần phu nhân, tôi đã vì cậu chuẩn bị tốt quà tặng. Đến lúc đó cậu trực tiếp đến đó là được. Tần gia có nhiều người thừa kế, nếu thấy khó chịu thì cứ đến như thủ tục đi ngang qua sân khấu sau đó có thể quay về."

Ông đã phục vụ trong nhà họ Ninh mấy chục năm, hiểu rõ vị thiếu gia này hơn ai hết.

Ninh Vi Trần rất hòa đồng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích giao lưu.

Ninh Vi Trần nói: "Khi nào tôi mới về?"

Lý quản gia nói: "Gia chủ có ý cho cậu nghỉ phép một tháng, trong thời gian này cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt, không cần sốt ruột."

Ninh Vi Trần không chút để ý hỏi: "Cục Phi tự nhiên không báo cáo về việc tôi làm sao?"

Lý quản gia sửng sốt, sau đó nói: "Tôi đã báo cáo, nhưng quái thai là nhiệm vụ của cậu, cách xử lý của cậu cũng không sai."

Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng.

Lý quản gia nói: "Đương nhiên, tôi cảm thấy bọn họ cũng chính là ngoài miệng khách sáo như vậy. Cục Phi tự nhiên dự định đem Lạc Hưng Ngôn đến Hoài Thành, tuy rằng bọn họ nói là nghe theo chỉ dẫn của nhà tiên tri để ngăn chặn bên này xảy ra chuyện. Nhưng tôi cảm thấy hắn khẳng định có một cái nhiệm vụ ẩn, là giám thị cậu."

Ninh Vi Trần "Ồ" một tiếng.

Lý quản gia nói: "Lạc Hưng Ngôn là quan chấp hành cấp S, hơn nữa là một người táo bạo hiếu chiến. Hiện tại cậu đang trong giai đoạn điều trị và khôi phục, có cần tôi sắp xếp vài người tới không?"

Ninh Vi Trần mỉm cười: "Không cần."

Hắn cắt bỏ những chiếc gai trên cành hoa hồng, nhặt bông hồng lên, dùng những ngón tay thon dài mân mê những lớp cánh hoa bên dưới, giọng nói lười nhác: "Cục Phi tự nhiên luôn cảm thấy tôi, với tư cách là người thừa kế nhà họ Ninh, đã cấy ghép trái phép dị giáo cấp S không thể kiểm soát, để bọn họ từ từ điều tra đi."

Ninh Vi Trần thổi nhẹ, ngữ khí lãnh đạm bình tĩnh.

"Hy vọng sau điều tra xong, bọn họ có thể cho tôi một lời xin lỗi."

Hắn cầm một bông hồng trên tay, tư thế lại giống như cầm một khẩu súng.

Lý quản gia ở bên cạnh cười không nói chuyện.

*

Vào ngày thứ sáu đi làm bán thời gian, Diệp Sanh cuối cùng cũng gặp được ông chủ của mình. Đối với Diệp Sanh, cuộc sống dạo này không có nhiều thay đổi, cậu thậm chí còn không biết chính mình đã trở nên nổi tiếng trên internet.

Bởi vì những người đến sau cơ bản đều không thể nhìn thấy được cậu.

Cậu không phải nhân viên quầy lễ tân cũng không phải NPC. Người không phải ở phòng tạp vật thì cũng là ở phía sau quét tước dọn dẹp.