Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 42: Người kể chuyện (9)



Diệp Sanh ngồi ở trên ghế, theo bản năng giương mắt nhìn bên cạnh cửa sổ. Sau cửa sổ là ban công, trên đó treo vài bộ quần áo đung đưa nhẹ nhàng trong gió đêm. Bóng cây bên ngoài ký túc xá nhảy múa, trời đã khuya, khuôn viên trường tối om.

Trong phần tái bút của Cố Sự Đại Vương nói rằng sẽ gặp lại trong giấc mơ, nên tối nay nữ quỷ hồ tình nhân nhất định sẽ tìm đến cậu.

Diệp Sanh buông di động, đi đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo rồi đi ra ngoài, không có trực tiếp lên giường.

Diệp Sanh từ trong ngăn tủ lấy ra những thứ mà cậu trước đây cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không dùng đến. Kim may xác và khẩu súng kia.

Cậu nghiêm túc nhìn khẩu súng dưới ánh đèn bàn, băng đạn của khẩu súng có kết cấu rất kỳ lạ, là một loại kim loại hoàn toàn không bình thường, ít nhất cậu chưa từng nhìn thấy nó trước đây.

Cậu có thể cảm thấy một cơn ớn lạnh lan tỏa khi chạm vào nó bằng đầu ngón tay. Màu bạc nhạt, được bao quanh bởi ánh sáng xanh nhạt.

Súng rất nặng.

Cấu trúc bên trong khác với tất cả các loại súng trên thị trường.

Cậu không biết phần tái bút thứ hai của Cố Sự Đại Vương ban cho nữ quỷ những năng lực gì, nhưng lần này nữ quỷ đã chuẩn bị sẵn, khả năng gọi linh của cậu có thể không tốt lắm.

Cậu cần một vũ khí, và vũ khí duy nhất cậu có được liên quan đến dị giáo là hai thứ này.

Cậu đặt chúng lên bàn và nhìn chúng một lúc lâu.

Diệp Sanh cụp mắt xuống, dùng bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chơi đùa với họng súng, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Cậu chỉ tay về phía chiều dài của chiếc kim, rồi cuối cùng nhét chiếc kim khâu vào hộp tiếp đạn.

Rất nhanh, một cảnh tượng khiến cậu kinh ngạc xuất hiện. Một tia sáng đỏ nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trên kim may xác, như thể những dao động năng lượng kỳ lạ ẩn chứa bên trong được trực tiếp rút ra từ hộp tiếp đạn. Giống như chất lỏng lưu động, băng đạn được lấp đầy từng chút một.

Lúc trước trải qua một phen Trình Tắc phổ cập khoa học, Diệp Sanh biết được một điểm thông tin rất quan trọng tên là "giá trị thần quái".

—— Vậy viên đạn trong khẩu súng này có giá trị thần quái dị giáo?!

Diệp Sanh sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Sau khi ấn hộp tiếp đạn một lần nữa, cậu nhìn thấy một ô vuông trống ở mặt sau súng có dấu "+" và "-" ở bên trái và bên phải. Cậu ngập ngừng nhấn "+".

Ô vuông được lấp đầy một chút, nếu nhấn và giữ lâu, giá trị thần quái trong băng đạn sẽ cạn kiệt.

Chẳng bao lâu hình vuông biến mất và một chữ "C" màu xanh lá cây xuất hiện.

Màu xanh lá cây‌ có nghĩa là cấp độ C. Một viên đạn hạng C...

Diệp Sanh cố gắng lấy băng đạn ra một lần nữa, nhưng lần này dù đã dùng hết sức nhưng cậu vẫn không thể mở nó ra.

Khẩu súng này một lần chỉ có thể chứa một viên đạn.

"......"

Diệp Sanh buông súng, lấy ra một mảnh giấy khác từ trong hộp. Quay ra phía sau và nhìn vào những chữ cái tiếng Anh tuyệt đẹp và lạnh lùng.

mercy of god.

Dưới ánh đèn, đôi mắt Diệp Sanh quá mức hắc bạch phân minh, lạnh lùng như mặt hồ có tuyết rơi.

Cậu cầm súng và leo lên giường.

Sau khi đặt súng lên gối, cậu bắt đầu kiểm tra tin nhắn Ninh Vi Trần gửi cho mình, đây đều là thông tin từ cảnh sát Hoài Thành, quá trình điều tra vụ án rất chi tiết tỉ mỉ.

Những bức ảnh cũng được chụp từ hiện trường.

Đầu tiên là chiếc tủ lạnh chứa đầy túi đựng xác. Nhân vật nam chính là một người đàn ông trưởng thành, sau khi thi thể bị cắt thành từng mảnh chứa đầy hơn chục chiếc túi nhựa màu đen. Ngăn trên của tủ lạnh đầy không thể đóng lại được khiến cửa tủ lạnh hé mở.

Có dấu vết máu khắp nơi trong sảnh và nhà bếp của biệt thự.

Đây là bản tin xã hội kể về một người vợ mắc bệnh tâm thần đã hành hạ và giết chết người chồng không chung thủy của mình.

Chỉ là lúc trước phân khu La Hồ mới được phát triển, các nhà phát triển bất động sản sợ sự việc lan rộng và ảnh hưởng đến giá nhà đất nên nhiều chi tiết của vụ án đã được giấu kín với thế giới bên ngoài.

Ví dụ, đầu của nam chủ nhân thực sự không được nhét vào tủ lạnh mà được đặt trên bàn cạnh cửa sổ trong phòng ngủ trên lầu, bên cạnh cuốn nhật ký chưa khép lại của bà chủ.

Một đôi mắt mở to sợ hãi, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ về phía hồ nước và cây cầu trong vườn.

Tất cả những người biến thành lệ quỷ sau khi chết đều phải trải qua những đau đớn và tra tấn mà người bình thường khó có thể lý giải trong suốt cuộc đời của mình.

Nhưng tất cả những bất công, bất bình và đau khổ trải qua trong cuộc đời không phải là lý do để giết hại những người vô tội sau khi chết.

Sau khi Diệp Sanh tắt điện thoại, cậu nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Đồng hồ sinh học của cậu rất đều đặn. Khi còn nhỏ, cậu thường xuyên không ngủ được vì đói và bệnh tật, khi lớn lên, cơ thể cậu đã cam chịu rằng được ngủ yên an ổn là một điều may mắn.

Sau khi Ninh Vi Trần trở lại chung cư, hắn cũng không vội vã trả lời tin nhắn của Andrew. Hắn ngồi ở trên sô pha, không chút để ý rũ xuống đôi mắt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ảnh chụp trong album.

Trong ảnh, Diệp Sanh đang đứng một mình trên cầu nhìn xuống. Cây cầu cũ bị bỏ hoang và những tòa nhà màu đỏ ẩn mình trong bụi cây. Ánh đèn và côn trùng mùa hè bay lảng vảng xung quanh, gió thổi tung chiếc áo khoác sáng màu của thiếu niên, lộ ra dáng người cao gầy. Cánh tay chống trên cầu, eo thon, khi cúi đầu, vẻ mặt ẩn trong bóng tối, mái tóc đen rối bù lướt qua trước mắt như khói sương.

Dưới cầu giữa hồ gợn sóng, trong đám cây thủy sinh sẫm màu trong hồ, tựa hồ có ai đó đang chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Anh đứng trên cầu ngắm phong cảnh.

Ninh Vi Trần nghĩ tới bài thơ này, ngón tay mơ hồ ái muội lướt qua trên mặt Diệp Sanh, nhưng ánh mắt lại chậm rãi ngước lên, vẻ mặt lãnh đạm.

Sau khi phóng to bức ảnh, hắn thấy chỗ mình cảm thấy thú vị khi chụp ảnh. Nơi mà nam sinh trong truyền thuyết hồ tình nhân đang đến lớp hoá ra lúc đó có một người đang ngồi ở đó.

Toàn bộ giảng đường đèn đã tắt, bên hồ ánh đèn đường mờ ảo nhấp nháy, có thể nhìn thấy một bóng người màu đen đứng ở cửa sổ giảng đường.

Cao, gầy và là một người đàn ông.

Hóa ra trong bức ảnh này quả thực có một người đang ngắm cảnh, chỉ là hơi thở của anh ta bị một thế lực mạnh mẽ nào đó che giấu.

Sau khi Ninh Vi Trần lưu ảnh xong thì rút lui, lúc này Andrew đã gọi điện lại đây

"Thiếu gia."

Nếu Ninh Vi Trần ở lại Hoài Thành và muốn điều tra Cố Sự Đại Vương, hắn sẽ không tìm kiếm từng người một như Diệp Sanh. Hơn nữa, hắn ngay từ đầu cũng không có hứng thú với kế hoạch của Cố Sự Đại Vương, hắn chỉ là giúp đỡ Diệp Sanh mà thôi.

"Đã điều tra xong rồi sao?"

Andrew hít sâu một hơi nói: "Chúng tôi đã điều tra xong. Gần đây, người đàn ông chết trong kho đông lạnh ở Hoài Thành và người bán thịt chết ở chợ nông sản đều là cùng một kẻ giết người."

Andrew là một bác sĩ, một quan chấp hành với nghề nghiệp cấp S là bác sĩ, và ông ấy hiểu cơ thể con người hơn bất kỳ ai khác.

"Người trước bị kim tiêm chọc mù mắt, người sau bị dao cắt lưỡi. Tôi chắc chắn hung thủ là cùng một người. Phân tích hồ sơ sơ bộ cho thấy hung thủ hẳn là có địa vị xã hội rất cao, tố chất tâm lý cực cao, còn có chứng ở sạch nghiêm trọng."

Andrew trầm ngâm một lát, sau đó lớn tiếng nói: "Tôi cũng nhận được một số thông tin từ cảnh sát Hoài Thành."

"Người đầu tiên chết trong kho lạnh 36 tuổi, không vợ con, chuyên lái xe đường dài. Nhưng cách đây không lâu, anh ta đã vướng vào một vụ kiện tụng. Anh ta lái xe mệt mỏi trên đường cao tốc và không nhìn rõ đường nên đã tông chết một đứa trẻ."

"Hoàn cảnh của người đồ tể thứ hai chết ở chợ nông sản đơn giản hơn nhiều. Anh ta không có mối quan hệ tốt với những người xung quanh, đặc biệt là hàng xóm. Người bán thịt tung tin đồn con trai hàng xóm là kẻ hư hỏng, thích trẻ vị thành niên khiến hắn mắc tội danh có sở thích luyến đồng. Con trai nhà hàng xóm bị mọi người tẩy chay và ghét bỏ, nhảy lầu tự tử và không cấp cứu được tại bệnh viện".

Ninh Vi Trần trong lời nói không hề có chút cảm xúc hay tức giận, nhẹ nhàng hỏi: "Hai người này có từng đến nơi nào chung không?"

Andrew nói: "Không. Một người sống ở ngoại ô thành phố, người còn lại sống ở quận Tiêu Hải. Khu vực sinh sống của họ không hề chồng chéo lên nhau."

Ninh Vi Trần không nói nữa.

Andrew có chút bối rối, cau mày nói: "Thiếu gia, tại sao cậu đột nhiên muốn tôi điều tra hai chuyện này?" Với tư cách là quan chấp hành, ông hiếm khi tiếp xúc những vụ án giết người không có sự tham gia của những kẻ dị giáo như vậy.

Vụ việc này đáng lẽ phải để cảnh sát Hoài Thành điều tra giải quyết.

Căn hộ của Ninh Vi Trần nằm ở tầng cao nhất, từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra ngoài, hắn có thể liếc nhìn toàn bộ Hoài Thành.

Hắn đột nhiên nhẹ nhàng cười: "Andrew, ông không nhận ra rằng trong thành phố này hình như có một người bí ẩn duy trì sự chính nghĩa sao?"

Andrew: "Cái gì?"

"Người tung tin đồn bị cắt lưỡi, kẻ mắt không rõ bị đâm thủng." Đôi mắt đào hoa của Ninh Vi Thần dây dưa trong ánh đèn đêm, hắn nhấp một chút rượu, đột nhiên mơ hồ cười như không cười nói: "Ồ, ông nghĩ loại câu chuyện gì sẽ tiếp tục để được lưu truyền trong thành phố?".

Andrew do dự một lúc rồi nói: "Một câu chuyện được lưu truyền? Một câu chuyện huyền thoại dễ hiểu, hay một câu chuyện kỳ quái và đáng sợ?"

Ninh Vi Trần lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không. Không có sách giáo khoa, câu chuyện duy nhất có thể được lưu truyền trong thành phố là câu chuyện về 'anh hùng'".

Andrew gần như hiểu ý hắn ngay lập tức và cau mày.

"Nhưng mà thiếu gia, tôi đặc biệt đi đến kho lạnh và chợ nông sản, hơi thở của những kẻ dị giáo có rất ít. Kẻ sát nhân này có thể đã tiếp xúc với những kẻ dị giáo, nhưng hắn chắc chắn là một người bình thường. Chắc chắn là không thể tìm Cố Sự Đại Vương thông qua anh ta."

Ninh Vi Trần nói: "Không sao đâu, không cần phải gấp gáp."

Hắn nghĩ đến người đàn ông bí ẩn đứng bên cửa sổ trong bức ảnh.

Ninh Vi Trần lười biếng cười một cái, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Chúng ta hiện tại nghe kể chuyện xưa thì tốt rồi."

【 Xin chào mọi người, bây giờ là 8:30 tối giờ Hoài Thành, Chào mừng đến với Kể chuyện Cái Miệng Nhỏ. Tôi là bạn tốt của bạn Cái Miệng Nhỏ. 】

【 Mọi người còn nhớ người bạn nhỏ lần trước gọi điện cho Cái Miệng Nhỏ và nói với cô ấy rằng cậu ấy sợ một kẻ sát nhân biến thái xuất hiện trong thành phố không? Lần này người bạn nhỏ lại gọi. Trí tưởng tượng và sự ngây thơ của một đứa trẻ thực sự là kho báu quý giá nhất trên thế giới. Người bạn nhỏ cho biết, bây giờ cậu đột nhiên không còn sợ hãi nữa vì cậu cảm thấy kẻ sát nhân không phải là người xấu. Cậu ấy xem rất nhiều tin tức, nhưng không ngờ rằng những bình luận trong tin tức đều nói rằng hai người chết còn chưa hết tội. 】

【 Hóa ra những kẻ sát nhân đều là những kẻ xấu xa. Đứa trẻ nói rằng cậu cảm thấy người kia thật ngầu, giống như một người sống về đêm ở thành thị để chủ trì công lý, trừng phạt cái ác và phát huy cái thiện. 】

【 Sau đó, bố của đứa trẻ liền giật lấy điện thoại và đánh nó một trận, Hahahaha, dễ thương quá. 】

Cùng lúc đó, chùa Linh Quang ở Hoài Thành. Cho dù ở lại nơi Phật môn Tịnh Độ, nửa đêm bật đèn, Lý Quang Vận vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn không biết vì cái gì, luôn lo sợ bất an.

"Đêm nay sẽ không có nữ quỷ thật sự đến đây đòi mạng của tôi đâu."

Hạ Văn Thạch bỏ đá xuống giếng: "Đừng lo lắng, thứ cô ấy muốn nhất là một đôi chân của cậu."

Lý Quang Vận ôm chân mình, càng thêm khổ sở.

Buổi tối 3 giờ sáng.

Diệp Sanh nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

Lặng lẽ, nhẹ nhàng. Sử dụng cường độ nhẹ nhàng để đánh thức cậu khỏi giấc mơ.

Sau khi tỉnh lại, cậu cũng không hoảng sợ lắm mà cầm lấy khẩu súng đặt cạnh gối. Leo xuống từ giường trên cùng. Cậu là người duy nhất trong toàn bộ ký túc xá đứng chân trần giữa phòng.

Diệp Sanh nhìn thẳng vào cửa sổ có rèm hơi lay động.