Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 46: Người nghe kể chuyện (13)



Đại sư kinh nghiệm phong phú, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Đôi mắt của cậu đau? Người trẻ tuổi, có phải cậu nhìn cái gì không nên nhìn thấy không?"

Đôi mắt mèo lạnh lùng của Lạc Hưng Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Đúng vậy, tôi nhìn một cái mà muốn mù luôn."

Anh đến đây để giám sát Diệp Sanh, ngụy trang thành một người bình thường.

Tuy rằng anh chướng mắt lão lừa đảo này, nhưng Thái Tử Phi lại bình tĩnh như vậy thì phỏng chừng đây là cách sinh hoạt hàng ngày của nhà ma —— anh cần phải sớm làm quen với ông chủ ngốc và đồng nghiệp ngốc bạch ngọt*.

*ngốc bạch ngọt: người đơn thuần, đơn giản, không có nhiều tâm cơ.

Điều quan trọng nhất là hàng trăm nghìn trong mắt Lạc Hưng Ngôn căn bản là không tính là bao nhiêu tiền. Dù sao thì trong toàn bộ ngôi nhà ma này, Diệp Sanh là người nghèo duy nhất.

Đại sư nói: "Anh bạn trẻ, tháng bảy sát khí nặng. Tôi thấy cậu còn nhuộm tóc màu đỏ, không may dễ bị thu hút tà ma, khả năng cao cậu sẽ bị ma quỷ quấn lên."

Lạc Hưng Ngôn âm trầm trầm cười: "Cái gì? Đại sư ngài muốn giúp tôi tính một quẻ à?"

Đại sư nói một cách nghiêm túc và trang trọng: "Cung hoàng đạo của cậu là gì?"

Lạc Hưng Ngôn không biết hắn nói về tà ma nhưng lại hỏi về cung hoàng đạo của mình, liền nói thẳng: "Bọ cạp."

Đại sư nhéo năm ngón tay, xúc động thở dài: "Trách không được. Hôm nay là ngày 13 tháng 7 —— chòm Bọ Cạp thích hợp cho việc kết hôn, mua sắm, khai trương, du lịch, động thổ, xây dựng nhà ở, nhưng nên tránh đi nhậm chức. Hơn nữa tôi thấy ấn đường của cậu đang phát sáng màu đỏ, mơ hồ có hình dạng như một chiếc kìm —— điều đó có nghĩa là tứ chi của Bọ Cạp bị trói buộc, ngũ hành gặp nguy hiểm, yêu cầu cần phải trừ tà."

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Bên cạnh Hạ Văn Thạch lệ nóng doanh tròng: "Huhuhu tôi thật may mắn khi có ngài, đại sư, bằng không tôi cũng không biết mỗi người trong căn nhà ma này sẽ có ấn đường biến thành màu đen."

Hoàng Kỳ Kỳ vui vẻ giơ tay: "Đại sư, chòm Nhân Mã của chúng ta hôm nay có cái gì kiêng kị không?"

Tuyệt!

Lạc Hưng Ngôn không thể nhịn được nữa, cho hắn cái vỗ tay, bạch bạch bạch, châm chọc nói: "Đại sư thật lợi hại, sư môn của mấy người thật sự tinh thông uyên bác từ cổ xuyên kim, cả Trung Quốc lẫn phương Tây. Ngài có thể xua đuổi tà mà cho chòm Bọ Cạp. Thế thì Bọ Cạp nên làm gì? Nên tránh ai? Tránh Hades, tránh thần địa ngục Tartarus? Hay do mỗi vùng đất đều nuôi dưỡng ra một loại quỷ, tôi ở Trung Quốc thì phải tránh Phong Đô Đại Đế hay là phải tránh né Diêm Vương?"

"......"

"............"

Đại sư: "Ách......"

Cũng may đại sư hành tẩu giang hồ thứ không cần nhất chính là da mặt, hắn sờ sờ chòm râu, ý vị thâm trường mà nói: "Người trẻ tuổi, nước trong ngành này rất sâu, cậu không nắm chắc được, tôi cũng không thể nói rõ trong một hai câu."

Đại sư nhìn đứa trẻ đường phố tóc đỏ trước mắt này không dễ chọc, hắn đã tiếp xúc qua một số dị năng giả, cảm giác nguy hiểm rất rõ ràng. Hắn lập tức cúi xuống vỗ lưng Hạ Văn Thạch nói: "Quên đi, Tiểu Hạ, hôm nay tôi mở thiên nhãn quá nhiều, hiện tại thể lực không đủ, cần trở về khách sạn nghỉ ngơi. Lát nữa cậu giúp tôi đem mấy thứ này qua bên kia đi, tôi đi trước một bước."

Hạ Văn Thạch rưng rưng đưa tiễn: "Đại sư, ngài cần tôi tiễn ngài không."

Đại sư lắc đầu, đeo kính râm vào, cầm quải trượng bước ra ngoài, hai tay không cầm gì nữa cả, thái độ cao ngạo: "Không cần."

Lão thần côn đi rồi, Hạ Văn Thạch lau lau nước mắt, trách cứ Lạc Hưng Ngôn: "Tiểu Lạc, sao cậu lại nói chuyện với đại sư như vậy."

"Ha." Lạc Hưng Ngôn chỉ muốn lấy xích sắt đem trói lão thần côn kia vào trên dàn âm thanh để đòi hắn xin lỗi cho đôi mắt và tai của mình, hoàn toàn không cảm thấy thái độ nói chuyện của mình có vấn đề.

Cũng may Hạ Văn Thạch muốn vội vàng đi bố trí phó bản mới, rất nhanh đã đi mất.

Hoàng Kỳ Kỳ chủ động đi lấy cây lau nhà dọn dẹp máu chó trước cửa.

Diệp Sanh và Lạc Hưng Ngôn là những người duy nhất còn lại ở tiền sảnh của ngôi nhà ma.

Lạc Hưng Ngôn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Sanh với vẻ mặt như thể vừa nhìn thấy ma.

"Không phải đâu, Thái Tử gia điên rồi sao, để cậu làm việc ở đây không sợ đứa trẻ trong bụng bị nhóm người này mưa dầm thấm đất thành bệnh thiểu năng trí tuệ? Ninh gia bọn họ không cần lưu lại đời sau?"

Diệp Sanh đang dùng súng phun keo đính hạt và hoa lên mũ phượng, nghe thấy lời nói của Lạc Hưng Ngôn, cậu chỉ muốn dùng súng bắn keo phun keo lên miệng Lạc Hưng Ngôn.

Cậu ngẩng đầu mỉa mai nói: "Anh lo lắng cho tương lai của nhà họ Ninh như vậy, sao anh không trở thành con trai của Ninh Vi Trần?"

Lạc Hưng Ngôn: "............"

Mẹ kiếp, hóa ra đôi cẩu nam nam này còn khó chịu hơn.

Lạc Hưng Ngôn cười khúc khích, kéo ghế và ngồi xuống trước mặt Diệp Sanh với nụ cười nham hiểm.

"Cái này không cần đâu."

"Yên tâm đi Thái Tử Phi, chỉ bằng quan hệ hữu hảo nhiều năm của Cục Phi Tự Nhiên cùng Ninh gia! Việc bảo hộ an toàn của hoàng tử nhỏ của Đông Cung tương lai là việc chúng tôi không thể chối từ!"

Anh ta đập bàn.

"Tôi tuyên bố từ nay trở đi tôi là thị vệ* của hoàng tử!"

*Chỗ này raw là 少尉, mình tìm hiểu thì thấy nó có nghĩa là Thiếu Úy, đóng vai trò quan trọng trong việc đào tạo, lãnh đạo đơn vị và tham gia các hoạt động chiến đấu cấp bậc thấp trong quân đội. Nhưng theo ngữ cảnh thì nên là thị vệ để bảo vệ hoàng tử. Mình mạo muội để từ thị vệ ở đây.

"......"

Con mẹ nó.

Sắc mặt Diệp Sanh không chút biểu cảm, cậu không chút do dự ấn nút vặn súng phun, phun lên mặt Lạc Hưng Ngôn đầy keo dán.

Lạc Hưng Ngôn không có phòng bị bị đánh lén, la lên một tiếng rồi chạy về phía WC.

Diệp Sanh cất súng, vẻ mặt u ám —— so với kết hợp ma huyễn hiện thực giữa Trung Quốc và Phương Tây, cậu càng không muốn đối mặt với tên ngốc Lạc Hưng Ngôn tàn dư phong kiến này.

Sự "khéo léo" của Diệp Sanh được cả nhà ma biết đến, hiện tại cậu phụ trách may vá cắt quần áo của tân nương, đồng thời gắn các loại mũ phượng và trâm cài tóc bằng vàng, nên nhiệm vụ dọn dẹp được giao cho Lạc Hưng Ngôn.

Lạc Hưng Ngôn đeo tạp dề, đeo găng tay và cầm chổi, với mái tóc đỏ rực, giống như một đứa trẻ đường phố ngoan ngoãn hoàn lương.

Công việc kinh doanh ngôi nhà ma ám đang dần khởi sắc. Vì có sự tham gia của Lạc Hưng Ngôn, ngôi nhà ma ám của họ trở nên nổi tiếng vì "tất cả nhân viên đều đẹp trai", và nhân viên đều là nam nữ xinh đẹp.

Người ở quầy lễ tân có giọng nói ngọt ngào, còn người điều khiển đạo cụ thì lạnh lùng và hấp dẫn.

Ông chủ lạc quan, còn có người dọn dẹp vệ sinh đầu đỏ.

Nhưng khi cần phải đào sâu vào công việc của bọn họ thì Hoàng Kỳ Kỳ cảm thấy rất hối hận.

【 Đôi lúc tôi cảm thấy sếp mình thật đáng thương, trên con đường gây dựng sự nghiệp lại phải gặp chướng ngại vật như chúng ta QAQ】

【 Ông chủ, em cảm thấy thật xin lỗi mỗi ngày anh phải dậy sớm về trễ mệt sống mệt chết để livestream để trả tiền lương cho tụi em huhuhu [ che mặt rơi lệ] 】

Hạ Văn Thạch vẫn đang theo đuổi ước mơ của mình trong công cuộc làm streamer.

Anh lấy ra một tấm bản đồ, đặc biệt nói với Diệp Sanh: "Tiểu Diệp, người tổ chức sự kiện La Hồ đã gửi bản đồ trước cho chúng ta. Đây là sơ đồ cấu trúc của ngôi nhà ma. Anh nghe nói người tổ chức đang cố gắng tăng sự thú vị nên còn bỏ thêm vào một số trò chơi. Có bút tiên, trò chơi bốn góc, Truth or Dare đều có. Dù sao nó cũng khá kích thích."

Anh tràn đầy nghị lực và chuẩn bị sẵn sàng, hoàn toàn bước ra khỏi cái bóng của nữ quỷ hồ tình nhân. Một trong những nguyên nhân Diệp Sanh không vạch trần lão lừa đảo kia cũng là vì Hạ Văn Thạch bỏ tiền ra để trừ tà, đồng thời nộp một ít thuế IQ để mua sự yên tâm.

Trọng tâm của cậu đi biệt thự La Hồ không phải là để điều tra nam chủ nhân mà là điều tra Đoạn Thi. Diệp Sanh chỉ vào căn phòng trong cùng trên tầng ba bản đồ nói: "Đây là phòng của nữ chính trước khi chết sao?"

"Phải!"

Diệp Sanh nói: "Phòng này cũng có chìa khóa sao?

Hạ Văn Thạch: "Ừ, nhưng em đi căn phòng mà nữ chính ở làm gì? Muốn điều tra thì em cũng nên đi kiểm tra hồ nước nơi cô ấy chết."

Diệp Sanh nhíu mày không nói gì.

Buổi chiều, Ninh Vi Trần tới đón Diệp Sanh tan tầm.

Lạc Hưng Ngôn đang ngồi xổm trên mặt đất lau sàn, đột nhiên nhận ra một ánh mắt quen thuộc, cảnh giác ngẩng đầu lên.

Ninh Vi Trần trong ánh hoàng hôn trầm tư nhìn anh, mắt đào hoa cười như không cười, nhếch lên môi đỏ nói: "Quan chấp hành Lạc, đã lâu không gặp."

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Ninh Vi Trần ý cười rất nhẹ nhàng, thoáng qua trong giây lát.

Hắn tới khá sớm, Diệp Sanh vẫn chưa tan tầm, phi thường tự nhiên mà bắt đầu làm khó dễ "cô bé lọ lem tóc đỏ" này.

"Làm phiền giúp tôi lau bàn ghế một chút, cảm ơn."

"Nếu được thì cho tôi thêm một cốc nước nữa."

Lạc Hưng Ngôn xụ mặt đặt nước lên bàn.

Tuy nhiên, Ning Weichen lại nhẹ nhàng liếc nhìn ly nước, thậm chí còn không chạm vào nó, hắn đưa tay chống cằm, mỉm cười nhìn Diệp Sanh đang làm việc.

Lạc Hưng Ngôn vừa nhìn thấy vị thái tử gia này đến đây, anh lập tức chuyển sang trạng thái tiến vào nhiệm vụ, ngồi vào đối diện hắn.

"Thái tử gia, chúng ta nói chuyện đi."

Giọng điệu của Ninh Vi Trần rất bình thường: "Lạc Hưng Ngôn, chẳng lẽ là do Tổng cục Cục Phi tự nhiên chưa sắp xếp nhiệm vụ cho anh, khiến anh quá rảnh rỗi sao?"

Lạc Hưng Ngôn tự nhủ rằng nhiệm vụ của tôi ở đây là điều tra đôi cẩu tình lữ mấy người: "Điều đó không đúng. Tôi vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp S, Tổng cục yêu cầu tôi đến Hoài Thành để trải nghiệm cuộc sống."

Lúc này, Diệp Sanh mang váy cưới vào phòng tiện ích rồi biến mất khỏi tầm mắt. Ninh Vi Trần sau đó quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt mèo cảnh giác của Lạc Hưng Ngôn, mỉm cười: "Ồ, trải nghiệm khá thành công, thưa trưởng quan, sàn nhà rất sạch sẽ."

Lạc Hưng Ngôn không muốn bị hắn âm dương quái khí chọc giận, lựa chọn chủ động âm dương quái khí: "Hai người thật sự là một đôi yêu nhau à? Sao lại cho vợ sắp cưới của mình đi làm ở một nơi nhiều khói bụi như vậy, còn không 24 giờ lại đây ở với cậu ấy? Thái tử gia, cậu có thật sự lại đây học cùng với cậu ấy không?"

Cục Phi Tự Nhiên cơ bản mỗi người đều đã biết Ninh Vi Trần muốn ở lại Hoài Thành để đi học, không phải là làm bạn học với thái tử phi trong thời gian mang thai sao.

Đây là phép khích tướng của anh, nếu Ninh Vi Trần cũng có thể 24 giờ ngốc tại nhà ma thì tốt rồi.

Quan sát cả hai cùng một lúc!

Hành tung của Ninh Vi Trần rất thần bí, nếu có thể cố định hắn ở một nơi thì đó sẽ là một bước tiến lớn trong nhiệm vụ.

Đôi mắt Ninh Vi Trần hiện lên ý cười, gật đầu phi thường tán đồng, không chút để ý nói: "Anh nói đúng, nhưng anh không nên dạy tôi yêu đương, mà nên dạy anh ấy đi."

"Nếu anh có thể thuyết phục Diệp Sanh chủ động thân cận với tôi, sau khi tôi trở lại thủ đô sẽ lấy danh nghĩa cá nhân đưa một lá cờ thưởng cho Cục Phi tự nhiên mấy người."

Lạc Hưng Ngôn: "......" Ai mẹ nó muốn cờ thưởng của cậu!

Suy cho cùng, Lạc Hưng Ngôn là một quan chấp hành cấp S với đầu óc nhạy bén, cho dù hơn 20 năm chưa từng yêu ai, anh vẫn có thể nhận ra có điều gì đó không thích hợp về nhiều mặt.

"Thái tử gia, chúng ta đều là người quen đã nhiều năm, đừng giả vờ nữa. Nếu cậu thật sự muốn cùng ai đó thân cận thì còn cần người khác hỗ trợ? Rõ ràng là vì cậu muốn giữ khoảng cách."

Bằng tài lực của Ninh gia tài lực, đừng nói mua con phố này, mua toàn bộ đại học Hoài An cũng không thành vấn đề.

Nếu Ning Weichen muốn ở bên Diệp Sanh 24/24 thì sẽ có cách, cho dù Diệp Sanh không đồng ý thì việc hắn sống cạnh ký túc xá cũng không thành vấn đề.

Mà không phải giống như bây giờ, mỗi ngày chỉ gặp mặt lúc chạng vạng.

Lạc Hưng Ngôn phát hiện điều không đúng, nghi ngờ nói: "Như thế nào, hai người ở trên đoàn tàu củi khô lửa bốc, xuống xe liền trở thành người xa lạ?"

Sau khi Diệp Sanh làm xong đạo cụ, mắt cậu có chút đau nhức, tay cũng có chút tê dại.

Lúc cậu đi tới, xoa xoa cổ tay, bắt gặp ánh mắt dịu dàng tươi cười của Ninh Vi Trần, sau đó nhìn thấy Lạc Hưng Ngôn vẻ mặt nghi hoặc ở bên cạnh, cậu cau mày nói: "Hai người đang nói cái gì?"

Lạc Hưng Ngôn chủ động mở miệng nói: "Thái tử phi, cậu không cảm thấy thái tử đối với cậu quá lạnh nhạt sao."

Diệp Sanh: "......"

Mọe. Làm thế nào mà Lạc Hưng Ngôn có thể trở thành tàn dư của chế độ phong kiến ​​trong một giây và trở thành giáo viên chủ nhiệm trong giây tiếp theo?

Anh có thể bình thường một chút không, làm một người ngốc đơn thuần đi?

Ninh Vi Trần buông tay chống cằm, nhoẻn miệng cười: "Anh trai, đừng nghe hắn châm ngòi ly gián."

Diệp Sanh căn bản không cảm thấy đây là châm ngòi ly gián.

"Đi thôi, đến căn hộ của cậu."

Ninh Vi Trần vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của cậu, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, nhưng Lạc Hưng Ngôn trước đó đã nói, suốt thời gian qua em không ở bên anh cả ngày là vì yêu anh không đủ. Em nghĩ em phải chứng minh mình một chút. Hãy cho bản thân nghỉ ngơi."

Diệp Sanh nhìn về phía hắn như gặp quỷ, vừa định hỏi hắn phát điên cái gì.

Ninh Vi Trần cứ như vậy đứng dậy, dùng ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cậu, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má cậu.

"......"

"............"

Quan hệ của Diệp Sanh cùng Ninh Vi Trần trong mắt người ngoài, đã sớm không còn trong sạch. Rốt cuộc cả đứa con cũng có, còn có thể có trong sạch cái rắm?

Tuy nhiên đây xác thật là tiếp xúc thân mật đầu tiên của bọn họ.

Ban ngày Diệp Sanh vẫn luôn cúi đầu làm những đóa hoa vàng cùng với trâm ngọc, cổ có chút đau nhức, sau khi nhận được nụ hôn đột ngột của Ninh Vi Trần, cơn đau nhức liền trở nên cứng ngắc.

Mái tóc đen của Ninh Vi Trần hơi dài, theo cơn gió mùa hè không ngừng nghỉ nhẹ nhàng lướt qua một bên mặt cậu, chạm vào má cậu có chút mát lạnh và dịu dàng.

Hoàng hôn phủ một lớp lên bóng cây trên đường, Diệp Sanh vẫn chưa kịp phản ứng.

Ninh Vi Trần cũng kết thúc nụ hôn trộm này, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đào hoa ý cười lưu luyến: "Chúc mừng tan tầm, chúng ta về nhà đi."

Nụ hôn này quá nhanh, nhanh đến mức thời gian để Diệp Sanh cảm thấy không được tự nhiên cũng không có, hơi thở vây quanh bị cơn gió mùa hạ khô nóng phân tán. Trên người Ninh Vi Trần luôn có một loại hương thơm nhàn nhạt, có lẽ không thể gọi là hương thơm. Không lạnh, cũng không nóng, giống như một mảnh biển sâu, hoặc như một mảnh mưa rơi trên biển hoa.

Diệp Sanh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lạc Hưng Ngôn, có lẽ cậu đã biết mục đích của Ninh Vi Trần.

Cậu mặt không biểu tình gật đầu, nhưng lại dùng sức kéo quần áo của Ninh Vi Trần trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, về nhà đi."

Sau khi rời khỏi ngôi nhà ma và đi đến ngã tư, Diệp Sanh buông tay hắn ra.

Ninh Vi Trần phong độ nhẹ nhàng mà vuốt thẳng tay áo nhăn nheo, trước khi tai họa ập đến, chủ động mở miệng, mỉm cười tranh công: "Em đã mua lại toàn bộ quận La Hồ. Vốn dĩ chủ đầu tư dự định tổ chức một sự kiện vào cuối tháng, nhưng chủ nhân hiện tại của La Hồ là em. Em đã hủy bỏ sự kiện, cuối tháng anh muốn đi lúc nào cũng có thể nói với em."

Cơn giận của Diệp Sanh đột nhiên im bặt.

Diệp Sanh: "?"

Diệp Sanh: "......"

Lần trước cậu nói cái gì —— "Cuối tháng cậu cùng tôi đi biệt thự La Hồ đi."

Sau đó Ninh Vi Trần trực tiếp mua lại bất động sản mới xây ở La Hồ, trong đó có nhà ma?!

Diệp Sanh: "............" Mẹ kiếp, hóa ra trên đời này chỉ có cậu dùng tiền làm tiền, còn những người khác dùng tiền làm không khí.

Ninh Vi Trần giữa ngón tay kẹp một tấm thẻ, đưa cho Diệp Sanh, hơi hơi mỉm cười: "Đây, anh trai, đây là chìa khóa."

Diệp Sanh cúi đầu, trầm mặc mà cầm lấy tấm thẻ trị giá không dưới một tỷ. Ban ngày cậu còn nghĩ đại sư kia kiếm tiền thật dễ dàng, một ngày mười ba vạn, nhưng khi cậu cầm tấm thẻ này lên lại cảm thấy mình có phần "đạo đức giả".

Ninh Vi Trần nói: "Khi nào anh muốn đi thì nói với em."

Diệp Sanh định hình lại thế giới quan của mình đã không phải một lần hai lần, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cầm thẻ cửa, nghĩ đến Hạ Văn Thạch và nói: "Không cần phải hủy bỏ sự kiện."

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Kế hoạch ban đầu của tôi là theo dõi sự kiện cuối tháng của chủ đầu tư."

Ninh Vi Trần rất là kinh ngạc, nhẹ nhàng cười: "Em còn tưởng rằng anh không thích cùng người khác giao tiếp."

Diệp Sanh nói: "Tôi thật sự không thích cùng người khác giao tiếp. Nhưng biệt thự La Hồ, tôi cảm thấy có chút náo nhiệt cũng tốt."

Đôi mắt cậu phản chiếu ánh hoàng hôn, nghĩ đến nhật ký kia của Đoạn Thi, còn có cái đêm mà trực giác của cậu thật cổ quái.

Cậu ở trên cầu ngắm phong cảnh, Đoạn Thi ở dưới cầu nhìn cậu.

Vậy còn có ai ở chỗ xa hơn, nhìn cô ấy và cậu.

Một chút náo nhiệt cũng tốt.

Có nhiều người cũng tiện người cậu muốn chờ lẫn vào trong đó.

Ninh Vi Trần gật đầu: "Được."

Diệp Sanh uống thuốc xong trở lại phòng ngủ, mở di động ra, nhìn Hạ Văn Thạch hứng thú bừng bừng mà giải thích với cậu, chỗ nào được đi chỗ nào không thể đi.

Cậu âm thầm tự nhủ, mình hiện tại chỗ nào cũng đi được.

Bởi vì chủ nhân khu La Hồ đã thay đổi.

Diệp Sanh vẫn đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Lạc Hưng Ngôn, nhưng không nghĩ đến thời điểm cuối tháng, Lạc Hưng Ngôn nhận một nhiệm vụ thăm dò bệnh viện đã đi rồi.

Hoàng Kỳ Kỳ được giao cho trông coi nhà ma, Hạ Văn Thạch nhiệt tình kéo cậu đi kịp xu hướng livestream.

Sau khi Diệp Sanh đến địa điểm này thì đã có khá nhiều người, có vẻ như lần này các chủ đầu tư La Hồ đang cố gắng hết sức để dọn dẹp nơi này.

Đương nhiên, chủ đầu tư hiện tại hẳn là đã sớm không care hoạt động này nữa.

Dù sao thì nhà cũng bán rồi nên hắn ta chỉ cần nằm trên giường cười tít mắt không khép miệng được, không cần quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

- --Editor muốn nói---

Mê lém mê lém biết vợ có chướng ngại giao tiếp nên mua đứt biệt thự La Hồ để vợ thoải mái. Ninh Ninh được vãi huhuhuhuhuhuhuhuhu