Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 12



Mày kiếm hơi của nam nhân hơi nhướng lên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: "Cô bị bệnh nặng, nếu ở lâu trong phòng, thiếu ánh nắng và ít vận động, ngược lại sẽ càng yếu đi."

"Không bằng lấy động dưỡng tĩnh, có lẽ sẽ có lợi đối với thân thể của cô."

"Hiện giờ thời tiết đã trở nên ấm hơn, cô cùng ta ra ngoài tập thể dục một chút. Phơi nắng cũng có thể giúp bổ sung dương khí. Ta sẽ sắp xếp lịch trình để cô không quá mệt. Nếu vận động điều độ, chắc chắn cô sẽ khỏe hơn nhiều..."

Tiêu Tịch Nhan nghe được lời này lập tức sửng sốt, dùng đôi mắt trong suốt như gương nhìn hắn.

Dường như cuối cùng ý thức được mình phá lệ nói rất nhiều, Thẩm Ước đột nhiên im bặt. Một lúc sau, lại như giấu đầu lòi đuôi bồi thêm một câu: "Như vậy cũng không đến mức còn chưa đến ngày đưa cô xuống núi đã ngoài ý muốn đi đời."

Đôi mắt sâu thẳm của nam tử như ánh mặt trời phản chiếu trên lớp băng trong trẻo, nhợt nhạt nhưng lại như chứa đựng sự ấm áp.

Tiêu Tịch Nhan chớp lông mi, hé môi, tựa như đang suy ngẫm một lát rồi nhẹ giọng nói:

"Thật sao?"

Đôi mắt nữ lang trong veo như băng xuân, lộ ra chút ánh sáng. "Thân thể của ta thật sự sẽ tốt hơn sao?"

"Tin ta." Thẩm Ước nhìn hy vọng yếu ớt trong mắt thiếu nữ, giống như đom đóm bị gió lạnh thổi bay, hắn không khỏi muốn bảo vệ cái gì đó, trong lòng cũng trở nên mềm mại.

Loại cảm giác này thật sự rất xa lạ.

"Vậy... ta đi với huynh."

Tiêu Tịch Nhan ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tập trung.

Đã biết thời kỳ nở hoa, nhưng thay vì uổng công chờ đợi hoa tàn, nàng muốn đi khám phá khắp nơi và nhìn ngắm bầu trời nhiều hơn.



Vào lúc bình minh ở phía đông, nam nhân đã mặc một bộ y phục gọn gàng tiện lợi để hành trang. Lông mi Thẩm Ước như vẩy mực, ánh mắt sáng ngời nhìn thiếu nữ vừa bước ra khỏi cửa.

Hôm nay Tiêu Tịch Nhan cũng mặc xiêm y đơn giản nhẹ nhàng, đi giày đen, tóc búi lên.

Thiếu nữ không trang điểm, trời sinh ôn nhu trong sáng, khuôn mặt như hoa dâm bụt, như nước mùa thu, dáng người yểu điệu như cây liễu. Lúc này đang rất hưng phấn, đôi mắt sáng càng thêm sáng, mũi hơi hồng.

Tiêu Tịch Nhan chú ý tới ánh mắt có chút dao động của hắn, do dự nói: "Thẩm Ước, có gì không đúng sao?"

Thẩm Ước bình tĩnh thu hồi ánh mắt. "Không có gì, đi thôi."

Trên núi đang chớm xuân, gió nam ấp ám sảng khoái.

Thẩm Ước dẫn đường, Tiêu Tịch Nhan chậm hơn nửa bước theo sát phía sau. Sắc trời lờ mờ, nàng cẩn thận chú ý đường đi, không để ý tới cánh tay Thẩm Ước đang phá huỷ chướng ngại vật, bước chân của hắn cũng thong thả theo nàng.

Thẩm Ước đưa Tiêu Tịch Nhan lên núi vì hắn từng dẫn quân ở phía Bắc biên cương, được phong là dụng binh như thần, có kỹ năng rèn luyện cơ thể độc đáo.

Trên đường đi tuy hai người không nói gì, an an tĩnh tĩnh nhưng bầu không khí lại không hề khó xử một chút nào.

Ngược lại tiếng gió, tiếng lá rơi, tiếng chim hót, tiếng cỏ lay động bên tai khiến người ta cảm thấy bình yên, tĩnh lặng lạ thường. Tiêu Tịch Nhan đắm chìm trong nơi đây, thể xác và tinh thần đều cảm thấy thoải mái. Cây cối trên núi tươi tốt, vươn thẳng tới tận trời, những tia sáng vàng óng từ kẽ cành xuyên xuống.

Sau khi lại đi qua một đoạn đường núi quanh co, trên trán Tiêu Tịch Nhan đã bắt đầu đổ chút mồ hôi, xương đầu gối dần dần cảm thấy đau nhức, Thẩm Ước đúng lúc dừng lại.

"Tới rồi, nghỉ ngơi một lát."

Hai người ước chừng đã đến sườn núi, đất dưới gốc cây ẩm ướt, nấm trắng mọc dày đặc. Thẩm Ước cúi người, nhổ những cây nấm tròn màu trắng ngọc và những cây nấm thân dài màu sáp ong ném vào túi vải.

Tiêu Tịch Nhan không nghĩ tới Thẩm Ước thế nhưng sẽ đến đây, mặt mày vô cảm mà... hái nấm.

Nàng giật mình: "Hôm nay huynh không đi săn sao?"

"Hôm nay ăn chay."

Thường ngày Thẩm Ước ra ngoài tập thể dục luôn mang về một ít "món tươi".

Tiêu Tịch Nhan không khỏi nghĩ nhiều, nhớ đến tài nấu nướng siêu phàm của Tiểu Ngũ, trong đầu hiện lên một nồi súp nấm thơm ngon. Nàng cũng bước về phía trước, nhỏ giọng nói: "Để ta giúp huynh."

Thẩm Ước tự nhiên mở túi vải ra: "Ừ."

Thiếu nữ kéo váy, cong đầu gối, bắt đầu hái nấm ở bên cạnh Thẩm Ước, bộ dáng rất nghiêm túc.

Lại có thêm vài phần nhiệt tình khí thế ngất trời.

Tầm nhìn của Thẩm Ước thoáng thấy một đoạn cổ tay gầy guộc dưới ống tay áo màu ngọc bích, ánh mắt lóe lên, sau đó liền quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Sau khi hái xong dưới gốc cây này, Tiêu Tịch Nhan lại di chuyển sang một gốc cây khác, sau đó tách mình ra khỏi nam nhân.

Cúi đầu hái một lúc, Tiểu Tịch Nhan chợt nhận ra phía sau gốc cây hình như có một cây nấm màu đỏ hình quạt tròn, màu sắc tươi sáng như san hô đỏ. Trong lòng ngạc nhiên đến mức không nhịn được đưa tay ra muốn hái nó lên.

"Đợi đã!"

Ngay sau đó, những ngón tay thon dài của thiếu nữ dưới tình thế cấp bách đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay của Thẩm Ước.

Như sợ nàng cử động dù chỉ một chút, đối phương nắm thật sự rất chặt.

Thẩm Ước cau mày, trầm giọng nói: "Đây là nấm độc đỏ, nếu chạm vào có thể sẽ dính độc tính, cô không biết sao?"

Thực ra nấm đỏ không độc lắm, nhưng thiếu nữ có thể chất yếu đuối như vậy chỉ sợ sẽ khó chịu trong thời gian dài. May là hắn biết nàng ngây thơ như một con thỏ con mới ra khỏi hang nên luôn chú ý đến hành vi của nàng trong tầm mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng duỗi tay ra, tim hắn lỡ một nhịp, vội vàng ngăn nàng lại ngay lập tức.

Đương nhiên Tiêu Tịch Nhan không biết. Trịnh thị coi những thứ này là món ăn sơn dã thôn quê, thường ngày nàng căn bản không tiếp xúc với chúng. Lúc này nàng không thể phản bác, mọi sự chú ý đều bị bàn tay đang nắm chặt tay nàng lấy đi.

Cánh tay của nam nhân thon dài hữu lực, khoảnh khắc hắn duỗi ra giống như một cái bóng thoáng qua, sau đó hắn dùng mười ngón tay nắm chặt tay nàng. Khác với không khí mát mẻ sáng sớm, bàn tay Thẩm Ước ấm áp, nhiệt độ không thể xem nhẹ, xuyên qua lòng bàn tay đến tận trái tim Tiêu Tịch Nhan.

Làn da thiếu nữ mềm mại như liễu bạch ngọc, lúc này được bao bọc trong lòng bàn tay xương khớp rõ ràng. Mười ngón tay đan vào nhau, bị sức lực của hắn kéo theo gần như treo ở trước ngực.

Vẻ mặt thản nhiên và lạnh lùng thường ngày của Thẩm Ước vào lúc này hoàn toàn thay đổi, vừa lo lắng vừa tức giận.

Tiêu Tịch Nhan rũ mi, có chút né tránh: "Là ta bất cẩn, huynh đừng tức giận..."

Ánh mắt nghiêm túc của hắn giờ phút này đối với Tiêu Tịch Nhan mà nói cũng không đáng sợ. Chỉ là...

Bất luận là rót rượu cho hắn trong bữa tiệc ngày hôm đó, hay nhìn nhau trên giường lúc nửa đêm, Thẩm Ước luôn cách nàng một lớp y phục, hoàn toàn không chạm vào nàng. Nhưng vào lúc này, nàng lại chưa bao giờ tưởng tượng được việc chạm vào lòng bàn tay hắn.

Sắc mặt thiếu nữ như xuân tuyết lạc mai* điểm thêm chút hồng, cúi đầu, giọng nhỏ như kiến: "Ta, sau này ta biết rồi, huynh có thể buông ta ra."

*Xuân tuyết lạc mai (春雪落梅): tuyết mùa xuân, hoa mai rơi

Giọng nàng mỏng manh yếu ớt, đầu ngón tay giống như đang run rẩy. Thẩm Ước nhận ra có gì đó không đúng, hắn đảo mắt, dừng trên bàn tay nhỏ nhắn mà mình đang khẩn trương nắm lấy, trong giây lát hiếm khi hoảng hốt.

Lúc này hắn mới phản ứng lại mình vẫn chưa buông tay thiếu nữ ra.

Thẩm Ước nhanh chóng thu tay lại, cứng ngắc đứng dậy thu dọn túi vải, giọng nói vẫn vững vàng như thường. "Hái đủ nấm rồi, quay về thôi."

"Được." Tiêu Tịch Nhan hít một hơi, đuổi theo hắn.

Nhịp tim nàng vẫn đập rất nhanh, nỗi khiếp sợ vẫn còn đó. E là cả đời này sẽ không bao giờ quên rằng không được hái nấm đỏ.

...

"Thẩm ca, Thẩm ca?"

"Tịch Nhan tỷ?"

Phó Ngũ nhìn hai người một trước một sau trở về, bầu không khí trầm mặc vi diệu, phảng phất như cố tình xa lánh và khách khí. Khác hẳn sự hoà hợp vui vẻ lúc mới đi.

Hắn không thể diễn tả được bầu không khí này, chỉ cảm thấy hai người thoạt nhìn đều có chút thất thần.

Phó Ngũ không biết "ái muội" nghĩa là gì, chỉ cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Hắn nhìn hai người bằng ánh mắt nghi ngờ: "Hai người... ở bên ngoài xảy ra chuyện gì à? Khỉ ốm lại đến gây chuyện?"

Thẩm Ước lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Thu hồi lòng hiếu kỳ vô dụng của ngươi đi."

Vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Ước khiến Phó Ngũ đang há miệng đành phải nuốt lời muốn nói xuống.

Hôm nay thiếu niên thực sự đã nấu một nồi khoai tây hầm gà lớn. Thịt gà mềm, khoai tây thấm đẫm nước sốt, hương vị đậm đà rất đưa cơm.

Tiêu Tịch Nhan dùng đũa gắp một miếng nếm thử, hai mắt sáng ngời, nhịn không được khen ngợi: "Tiểu Ngũ, ngươi thật sự rất có tài năng."

Phó Ngũ cười mấy tiếng, rõ ràng rất tự hào.

"Đó là đương nhiên. Ta đã rèn luyện kỹ năng nấu ăn từ khi còn nhỏ. Tỷ thích ăn thịt gà đúng không? Sau này ta lại nấu món khác cho tỷ..."

Trên bàn ăn, Thẩm Ước vẫn im lặng, lúc này ánh mắt không dấu vết lướt qua nụ cười của thiếu nữ, sau đó quay đi. "Ta ăn xong rồi."

Hắn đứng dậy bưng bát đi vào bếp, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của hai người phía sau.

Thẩm Ước rũ mi nhìn chăm chú vào dòng nước chảy qua, mu bàn tay lạnh lẽo làm hắn vô cớ nhớ đến cảm giác khi nắm lấy bàn tay thiếu nữ, mềm mại lạnh lẽo.

Một lúc sau, ánh mắt lơ đãng của hắn mới tập trung trở lại.

Mình bị làm sao vậy?

Thẩm Ước sửng sốt một lát, sau đó trở về phòng nằm ngửa trên giường, nâng tay che khuất lông mày.

Nam nhân có góc nghiêng không thể bắt bẻ, sống mũi cao thẳng, mặt mày thâm thuý. Đôi chân dài cong cong thon gọn và mịn màng, khoe vóc dáng cao ráo.

Đồng tử màu vàng hơi nhắm lại, suy nghĩ trong lòng hắn như bị mắc kẹt trong vòng xoáy.

Trong lần gặp đầu tiên, hắn cứu Tiêu Tịch Nhan vì lòng tốt ngoài ý muốn, đồng thời cũng muốn kiểm tra xem Hùng Dật có biết thân phận của con tin hay không.

Nhiệm vụ của hắn khi đến núi Vô Kỵ là tìm hiểu những người trên núi đang âm thầm liên lạc với Nguỵ thượng thư cũng như thu thập chứng cứ. Như vậy khi ngọn núi bị dọn sạch, nhân chứng và vật chứng sẽ không bị Ngụy Linh Vận tiêu hủy.

Để tránh rút dây động rừng, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất.

Nhưng Tiêu Tịch Nhan là một ngoại lệ, nàng vốn không có tên trong danh sách.

Danh sách của Ngụy Linh Vận có lẽ là những quan viên chủ chốt trong triều đình mà hắn muốn mua chuộc nhưng không thể hoặc có mâu thuẫn.

Mà những nam nhân nữ tử bị bọn sơn phỉ bắt đến đây đều là con cái của các quan viên có tên trong danh sách đó.

Ngụy Linh Vận cấu kết với sơn phỉ, mượn tay sơn phỉ để tạo ra tai nạn. Âm thầm dùng cái này để ép buộc họ phải giúp đỡ kẻ ác.

Tiêu Tịch Nhan lại bị liên lụy mà bị bắt lên núi. Nàng là một chuyện ngoài ý muốn.

Một chuyện ngoài ý muốn nữa là khi đối mặt với Chu Khôi đang muốn gây khó dễ, dù sợ chết khiếp nhưng nàng vẫn đứng ra, điều này khiến nàng có vẻ không giống với những người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ đổ xuống, chiếu vào mi mắt mỏng manh của Thẩm Ước, hắn mở mắt ra, dùng mu bàn tay che đi ánh sáng chói lóa nóng rực. Đồng thời không khỏi nhớ lại cảnh đó lần nữa...

Dưới đêm trăng sáng, hương thơm thoang thoảng bay lên, nàng bị hắn đè xuống giường, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Mà hôm nay dưới tình thế cấp bách hắn lại vô thức nắm lấy tay thiếu nữ. Cảm giác mềm mại và tinh tế như những cánh hoa dường như vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay.

Không thể nói rõ được vì sao, nhưng dường như không thể phủ nhận nàng đối với hắn có chút đặc biệt.