Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 21



Người gác cổng đánh giá dung mạo bình thường của tiểu tử trước mặt. "Ngươi nói ngươi tới đưa thư? Trong đó có tin tức về Thất nương tử của chúng ta sao?"

Thiếu niên mày rậm mắt to, đôi mắt hình lưỡi liềm trông rất có hảo cảm. Chỉ là màu da như bị rám nắng, giọng nói hiển nhiên cũng không phải khẩu ẩm của Trường An.

"Đi đi, trò lừa gạt này ở đâu ra! Tiêu thất nương hôm qua đã được hạ táng!"

Phó Ngũ giật mình: "Không thể nào! Có phải có hiểu lầm gì hay không..."

"Ngươi có thấy cờ tang và giấy trắng này không? Ta nghĩ ngươi chỉ là người đưa tin, ta không muốn làm khó dễ ngươi. Mau đi đi!" Vì thế thiếu niên không hề đoán trươc đã bị người gác cổng không kiên nhẫn đuổi ra ngoài.

Phó Ngũ không hiểu ra sao, ngơ ngác nhìn tờ giấy trắng dán trước cửa Hầu phủ. Hạ táng, tang sự? Sao có thể thế được?

Rõ ràng mấy ngày trước Tịch Nhan tỷ vẫn là một người sống sờ sờ.

Đây là việc nghiêm mật, Thẩm ca chỉ dặn dò giao cho một mình hắn, còn cho thuộc hạ đưa hắn đến Trường An. Thiếu niên biết chữ, người cũng thông minh, chưa bao giờ mắc lỗi, nhưng bây giờ hắn lại không hiểu ra sao...

"Trong này có tin tức về Tịch Nhan sao?"

Một giọng nam trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên từ phía sau.

Phó Ngũ quay đầu lại, thấy một nam tử toàn thân nhã nhặn, trên tay cầm một chiếc dù trúc, người như con hạc. Ánh mắt trong vắt giống như giọt sương trên lá sau mưa.

"Ngươi biết nàng?"

"Ta tạm thời... xem như là huynh trưởng của nàng."

Đôi bàn tay thon dài mát lạnh như cành trúc kia chậm rãi nhận lấy lá thư.



Tiêu Tịch Nhan miệng lưỡi khô khốc, có chút lạnh lẽo.

Dường như có một đôi bàn tay xuyên qua cổ nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên. Ngay sau đó mơ hồ lạnh lẽo cạy môi lưỡi khô khốc của nàng ra, vị đắng chảy xuống cổ họng. Hơi ấm dần dần trở lại, ý thức lại rơi vào hỗn loạn.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hàng mi đen dài của thiếu nữ run rẩy, cuối cùng nàng cũng chậm rãi mở mắt ra.

Cửa sổ bình phong khép lại một nửa, ngoài cửa sổ ẩn hiện núi xanh phủ đầy sương mù mưa bụi. Ngọn đèn duy nhất cạnh trường kỷ phản chiếu khuôn mặt nam nhân dịu dàng như vầng trăng sáng.

"Tử Bái?"

Tiêu Tịch Nhan chống người ngồi dậy, đầu đau như búa bổ: "Ta đây là... ở đâu?"

"Chùa Tử Sơn." Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Kỷ Đình Trạch buông quyển sách trong tay xuống. Mặt mày lộ ra sự quan tâm và lo lắng: "Tịch Nhan, muội đã bị sốt mấy ngày hôm nay, hiện giờ muội cảm thấy thế nào?"

Trong mắt Tiêu Tịch Nhan tràn đầy vẻ khó hiểu: "Đầu ta vẫn còn hơi choáng váng, nhưng không đáng ngại. Nhưng tại sao ta lại ở đây?"

"Muội mất tích mấy tháng rồi." Kỷ Đình Trạch đứng dậy rót nước cho nàng: "Đây, uống cốc nước trước đi."

Tiêu Tịch Nhan nhận chiếc cốc sứ uống một ngụm, hơi nước nóng đến mức giống như một biển ý thức mơ hồ. Cuối cùng, khuôn mặt hung ác của tên cướp ngày hôm đó cũng hiện ra. "Bây giờ là tháng mấy?"

"Đã là tháng bảy rồi."

Tiêu Tịch Nhan có một loại cảm giác không chân thực, từ khi biết được mình mất đi ký ức, nàng liền ý thức được mình đã bị đạo tặc bắt cóc mấy tháng. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng vẫn có một loại cảm giác mê man như đang lơ lửng trong không trung.

Búi tóc của thiếu nữ tán loạn, sắc môi tái nhợt, hai tay ôm chặt tấm chăn bông trước đầu gối.

Dường như yếu ớt đến mức chỉ cần chạm vào là có thể vỡ.

Kỷ Đình Trạch đột nhiên cảm thấy vận mệnh thật sự rất tàn khốc với nàng. Hắn có chút không đành lòng mở miệng.

"Cha mẹ của ta đâu?"

"Bọn họ còn chưa biết muội ở chỗ này." Kỷ Đình Trạch nhẹ nhàng thở dài. Từ nhỏ hắn đã được hàng xóm khen ngợi thông minh, sớm đã hiểu tại sao Hầu phủ lại làm như vậy.

Lòng người lạnh giá, giống như cây tùng phai màu.

"Ta đi ngang qua Hầu phủ, không ngờ nhận được một lá thư từ một thiếu niên nào đó, hắn nói trong đó có tin tức của muội. Muội xem..."

Ngón tay Tiêu Tịch Nhan lạnh lẽo mở bức thư ra.

Trong thư đại khái nói thí chủ được chùa cứu, vì quá kinh hãi mà hôn mê mấy tháng, ở lại trong chùa Tử Sơn. Sau khi tỉnh lại, nghỉ ngơi ở đây một thời gian để tĩnh dưỡng, hiện giờ vết thương đã lành, nhờ những người lữ hành dọc đường gửi bức thư này.

Chữ viết cứng cáp, trong thư còn có con dấu riêng của trụ trì, cho biết lý do nàng vắng mặt mấy tháng.

Nhưng khi nàng nhìn những bức tường màu vàng, gạch ngói bên ngoài ngôi chùa cùng những cây cổ thụ mọc khắp nơi, chỉ cảm thấy hết sức xa lạ. Đoạn thời gian này nàng thật sự đã ở đây sao?

"Nhưng ta không nhớ gì cả."

Kỷ Đình Trạch cau mày, nhất thời rơi vào im lặng, không biết nên nói thế nào với nàng hiện giờ Hầu phủ đang làm tang sự.

Mặt mày hắn hiện lên sự thương hại, nhẹ giọng nói: "Nhan nương, muội nghe ta nói. Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đưa muội về trước."

Nếu bức thư này được gửi sớm hơn thì không gì tốt bằng. Nhưng hôm nay tất cả đều đã muộn.

"Trở về Hầu phủ?" Tiêu Tịch Nhan nghiêng gương mặt thanh lãnh như trăng, "Nhưng Tử Bái, trong nháy mắt ta thế nhưng không muốn quay về, huynh nói xem ta bị làm sao vậy?"

Nàng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đã không thể trở về được. Mọi thứ trong quá khứ dường như đã quá xa lạ.

"Đây là số mệnh mà chúng ta không ai có thể thoát khỏi." Kỷ Đình Trạch từ nhỏ đã quen biết nàng, nhưng hắn không biết Hầu phủ đối với nàng có ý nghĩa như thế nào, trong lòng than nhẹ một tiếng

Đôi mắt của nam nhân lộ ra vẻ dịu dàng: "Nhưng mà Tịch Nhan, ta sẽ ở lại với muội."



Trịnh Như Lam thường xuyên nhớ tới trước khi xuất giá bà là nữ nhi của một phú thương, lại coi trọng thế tử Tiêu Sưởng phong luân tuấn tú của Hầu phủ nên mới đem theo của hồi môn phong phú gả vào phủ Tuyên Bình Hầu. Ai ngờ Hầu phu nhân nhìn có vẻ xinh đẹp nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi buồn.

Trịnh thị vất vả kinh doanh từ trước đến nay lại phá lệ đau đầu: "Hiện giờ ngoài phủ nghị luận sôi nổi, đem thể diện của ta đi đâu rồi? Sau này làm sao gặp người khác đây?"

Hiện tại mọi người đều đồn rằng Tiêu thất nương mấy tháng không thấy, có thể đã bị bắt cóc, Hầu phủ muốn che đậy gièm pha nên mới làm ra chuyện quá đáng như vậy.

Hầu gia Tiêu Sưởng của phủ Tuyên Bình Hầu ngồi ở phía trên, chỉ nhìn mặt mũi vẫn mơ hồ có thể nhìn ra được một ít dáng vẻ trẻ trung tuấn tú của ông. Đáng tiếc Tiêu Sưởng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng không biết gì ngoài chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Tổ tiên của Tiêu gia từng giữ chức thừa tướng nhưng qua mỗi thế hệ thì càng ngày càng sa sút.

Khi đến tuổi trung niên, Tiêu Sưởng dần trở nên hào phóng, nghĩ thoáng mọi chuyện: "Phu nhân cũng không cần lo lắng quá. Có lẽ một thời gian nữa tin đồn sẽ chấm dứt chăng?"

Tiêu Bảo Trân nghịch chiếc quạt gỗ đàn hương mới trong tay, bĩu môi: "Nếu có thể đưa a tỷ đến thôn trang hoặc miếu chùa thì tốt rồi."

"Bảo Trân, con nói như vậy Thất nương sẽ buồn. Tiêu Sưởng lại nói: "Hài tử kia còn vừa mất trí nhớ, ôi, ta nhìn cũng đau lòng."

Trịnh thị phiền muộn xoa lông mày, hiện giờ mọi chuyện đều vượt ngoài dự đoán của bà.

"Trân Nhi nói không sai, nếu nàng lặng lẽ trở về thì tiếp tục giấu người khác là được. Dù sao Thất nương ốm yếu, vốn cũng không thích ra ngoài."

"Hiện giờ lại bị lang quân Kỷ gia kia kiêu ngạo đưa về, vừa mới qua 'đầu thất' người đã sống lại, muốn người ta nhìn Hầu phủ chúng ta như thế nào? Nghĩ đến việc mọi người đều đang nghị luận việc này ta lại tâm phiền ý loạn."

"Ôi..." Hầu gia thấp giọng nói: "Phu nhân, nàng nhỏ tiếng thôi, đây còn không phải là do nàng đề nghị sao."

"Vốn dĩ ta tưởng rằng nó sẽ không trở lại." Trịnh thị vội la lên: "Chưa nói đến bệnh tim của nó, ông còn nhớ khi còn bé có một vị cao tăng xa lạ chỉ vào bụng ta nói rằng đứa bé này có tướng chết non, ta cũng nghĩ là..."

Mọi người đều cho rằng nàng sẽ không sống được lâu. Nếu không phải lần này ngoài ý muốn phải cử hành tang sự để che giấu thì không chừng lúc nào đó cũng phải làm.

Trịnh thị siết chặt chiếc khăn tay: "Bây giờ, quả thật quá vớ vẩn rồi! Sau này sao ta có thể đưa Trân Nhi ra ngoài tiếp khách được nữa?"

Cách một lớp cửa sổ, không có hạ nhân, âm thanh trong đại sảnh nhàn nhạt truyền đến ngoài cửa.

Tiêu Tịch Nhan thờ ơ nghe những người thân cận nhất thảo luận về số phận của nàng, nhưng nàng không cảm thấy vui hay buồn, trong lòng trống rỗng, chỉ cảm giác lạ lẫm và xa cách.

Chỉ là dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể vượt qua ngưỡng đó.

"Nương tử..." Hà Quang kìm nén tiếng nức nở: "Hầu gia và phu nhân sao có thể đối xử với người như vậy."

Tiêu Tịch Nhan từ bỏ ý định thỉnh an, quay lại hành lang dài, ngược lại an ủi nàng: "Không có việc gì, ta hiểu được." Cũng chỉ sợ trong lòng đã chết lặng.

Có thể tưởng tượng được nếu ngày hôm đó người đến chùa Tử Sơn đón nàng là người được Hầu phủ phái đến thay vì Kỷ Đình Trạch, như vậy có lẽ bây giờ nàng thậm chí còn không có cơ hội tiếp tục ở lại Hầu phủ.

Nàng chẳng qua chỉ là một Tiêu thất nương trên danh nghĩa đã chết đi.

"Nhưng thật ra nô tỳ cảm thấy nương tử từ chùa trở về khí sắc hình như đã tốt hơn rất nhiều." Hà Quang lén lau nước mắt, nhìn nữ lang dịu dàng hiền lành trước mặt.

Nương tử thoạt nhìn trông không còn gầy gò đến chỉ còn bộ xương như trước nữa.

"Ta tin rằng nương tử nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"

Tiêu Tịch Nhan cụp mắt xuống, nhìn vào đường sinh mệnh trên lòng bàn tay mình, xương cổ tay của nàng quả thực đã không còn mỏng manh như trước nữa, móng tay cũng lộ ra một chút màu đỏ. Khi hít thở, cơ thể dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thân thể của mình có vẻ khỏe mạnh hơn không ít?

Nàng lại lắc đầu. Nhưng mấy tháng kia đã xảy ra chuyện gì nàng thật sự không thể nhớ nổi. Chỉ sợ sau khi tĩnh dưỡng trên núi, tắm trong bầu không khí của núi non mới có thể chuyển biến tốt đẹp.

Chỉ là......

Sau khi Tiêu Tịch Nhan trở lại Tích Thuý Uyển, nàng lấy ra một cây trâm bằng gỗ từ hộp trang điểm của mình. Đây là vật duy nhất nàng mang theo khi trở về. Nó dường như cũng là vật duy nhất chứng kiến ​​sự biến mất của nàng trong vài tháng.

Đường vân ấm áp, gỗ có mùi thơm thoang thoảng, hoa văn tinh tế, tay nghề tinh xảo.

Nàng có chút phân tâm: "Hà Quang, ngươi đã từng nhìn thấy chiếc trâm này ở đâu chưa?"

Hà Quang nhìn kỹ hơn, tò mò nói: "Phu nhân, chiếc trâm bằng gỗ này tinh xảo quá! Trên đó là hình hoa gì? Nô tỳ nhìn không ra."

Tiêu Tịch Nhan lẩm bẩm nói: "Là hoa mơ."

Dường như trước mắt nàng thoáng qua một khung cảnh tươi đẹp nào đó, đáy mắt thiếu nữ hiện lên vẻ bối rối, nàng cũng không biết vì sao tim bỗng nhiên đập mạnh.

Cuối cùng nàng cất chiếc trâm cài tóc đi, kìm nén nhịp tim đập nhanh không thể giải thích được.

Buổi chiều không có việc gì, Tiêu Tịch Nhan lắc đầu: "Thôi, ta đi gặp a huynh vậy."



Ẩn Uyển là một góc hẻo lánh nhất của phủ Tuyên Bình Hầu, nơi này quanh năm yên tĩnh, giống như bị cắt đứt khỏi nhân sinh, bị mọi người lãng quên. Nô tỳ hầu hạ ở chỗ này cũng không nhiều.

Bắt mắt nhất chính là hai người canh cửa cực kỳ vạm vỡ.

Nhìn thấy Tiêu Tịch Nhan đi tới, hai người đều cung kính gật đầu, mở khóa cửa nặng trịch cho nàng: "Thất nương tử mạnh khoẻ."

Một người do dự nói: "Thất nương tử... Nếu bên trong có chuyện gì thì người chỉ cần gọi một tiếng là được. Tất cả thuộc hạ đều ở bên ngoài."

Đôi mắt Tiêu Tịch Nhan hơi lóe lên, gật đầu đồng ý bước qua bậc thang.

Bước vào căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, sàn nhà phủ đầy giấy Tuyên Thành lộn xộn. Nàng kéo tấm rèm nặng nề ra, để ánh sáng ban ngày từ cửa sổ chiếu vào. Sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A huynh?"

Bỗng nhiên một bóng người cao lớn từ trong bóng tối hiện ra, giống như một ngọn núi đổ ôm chặt lấy nàng.

"A..."

Tiêu Tịch Nhan sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó nhớ lại lời của thị vệ, lại đè xuống thanh âm.

Thiếu nữ vươn bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ trên vai người đang run rẩy, rất nhanh sau đó cảm thấy cổ mình ươn ướt. Nàng kiên nhẫn thấp giọng lặp lại "Đừng sợ, đừng sợ" cho đến khi cánh tay đối phương dần dần thả lỏng.

"A huynh, huynh làm sao vậy?"

Tiêu Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mặt. Tiêu Triệt đầu bù tóc rối, khuôn mặt trắng nõn đẫm nước mắt, tựa như một đứa trẻ.

"Nhan Nhan..." Đôi mắt của Tiêu Triệt không ngừng tuôn ra những giọt nước mắt, nhìn nàng không chớp mắt.

"Ta, ta còn tưởng muội sẽ không bao giờ đến chơi với ta nữa."

"Mãi đến khi ta nghe họ nói muội bị bệnh rất nặng. Sau đó họ lại nói muội đã chết vì bệnh, sẽ không có ai đến gặp ta nữa. Nhan Nhan, muội vẫn còn sống đúng không?"

Rõ ràng là đã gần đến tuổi lập gia đình, nhưng vẻ mặt lại giống như một hài tử ngây thơ chưa hiểu sự đời. Đôi mắt kia trong veo, khuôn mặt đẫm nước mắt, miệng lưỡi ngây ngốc đều cho thấy tâm trí hắn vẫn còn chưa thành thục.

Nhưng hắn chính là a huynh của nàng, đứa con đầu lòng mà nương từng đặt nhiều hy vọng.