Sau Khi Ngừng Truy, Tôi Liền Bị Nữ Thần Cầm Tù

Chương 1: Một cái liếc mắt liền động tâm



『 Chúng ta sinh ra đã khóc, sống để phàn nàn và chết trong thất vọng。。。 』

Đường Cẩn Du đã luôn nghĩ như vậy. Dưới góc nhìn của một thiếu nữ 19 tuổi năm hai đại học, cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm, thậm chí cũng không có tiết tấu, yên ả mà chậm rãi trôi đi. Nàng không tự nhận bản thân có một cuộc sống đẹp, vì đó là một quá trình, không phải là trạng thái tĩnh. Nhưng Đường Cẩn Du đủ tự tin mà nói rằng bản thân hiện tại không cầu cao sang, nhà cao cửa rộng.

Vì những thứ đó, nàng thiếu ư?

Về mặt vật chất mà nói, Đường Cẩn Du hoàn toàn dư dả.

So với đám bạn đồng trang lứa ngày đêm miệt mài vừa học vừa làm, cái ngưỡng tuổi hăng say kiếm tiền để trang trải, hoặc thậm chí là mầm mống để phát triển một thứ gì đó to lớn và vĩ đại hơn nữa.

Đường Cẩn Du nhìn đồng học, chỉ cảm thấy ngưỡng mộ.

Nhưng nàng cảm thấy cuộc sống của mình tuy ảm đạm nhạt nhẽo, cũng có thể coi là ổn định.

Mỗi ngày trôi qua đi tới trường, làm luận văn rồi thuyết trình, chào hỏi qua loa với bạn học xung quanh, chiều đến lại tập đàn. Có khi nhàn rỗi không có gì làm cũng sẽ tham gia vài hoạt động ngoài của trường lớp cho khuây khoả.

Nhịp sống bình đạm trôi qua, Đường Cẩn Du ngay đến một cảm giác không tên cũng không có. Dù là hoài niệm, hay là nuối tiếc.

Tất thảy, cái gì cũng đều không quan trọng nữa.

Tách cà phê trong tay vẫn còn giữ được độ ấm, chất lỏng nâu sẫm sánh đặc, khói trắng toả ra nhạt màu dần. Một tách cà phê khởi đầu buổi sáng, thói quen hàng ngày của Đường Cẩn Du. Nàng nhấp môi thưởng thức, bờ môi đỏ hồng mềm mại in lên thành cốc, tiếp đến là một xúc cảm dậy lên mạnh mẽ nơi khoang miệng.

Đắng.

Đường Cẩn Du thích như vậy, hương cà phê thơm nồng cùng vị giác mạnh mẽ xộc vào khoang miệng, khiến tất cả các nơ-ron thần kinh của nàng căng ra - như một dấu hiệu sẵn sàng bước vào ngày mới.

Căng tin đại học Trường An mở cửa từ sớm, tuy vậy chỉ lác đác vài bóng người. Cũng phải thôi, đâu ai muốn ra khỏi chăn ấm khi chỉ mới bảy giờ. Đường Cẩn Du cảm nhận được những ánh mắt từ sinh viên ngồi ở bàn khác nhìn về phía mình, nhưng nàng không buồn chớp mắt để ý đến, giống như đã quá quen thuộc. Chỗ căng tin thực ra giống một quán bar ngoài trời, chỉ khác là ở đây xung quanh lắp đầy kính thuỷ tinh xuyên thấu, còn đặt vài chậu cây cảnh. Mọi hôm sẽ có tia nắng rọi vào, thế mà hôm nay trời trong vắt không một gợn mây, sắc trời ảm đạm màu trắng ngà.

Những lúc thế này, tâm trạng Đường Cẩn Du tương đối mơ màng.

Nàng toan định đứng dậy rời đi, lại đột nhiên bị thu hút bởi một âm thanh đối diện.

"Đã hơn một tháng trôi qua liên tiếp xảy ra vụ mất tích, đối tượng là những thanh thiếu niên trẻ tuổi ước chừng 15-27. Chiều ngày hôm qua, cảnh sát đã phát hiện thi thể của một nữ sinh trong nhà vệ sinh công cộng của công viên Y, phía cảnh sát cùng bộ phận pháp y đã vào cuộc tiến hành điều tra. Hiện vẫn chưa có tin tức mới liên quan tới vụ án mạng—"

Công viên Y? Chẳng phải là nơi ở gần nhà mình sao?

Đường Cẩn Du dừng một chút lắng nghe, có chút vô thức, môt phần là do bị thu hút. Nhưng tiếc thay phía âm thanh máy móc từ phát thanh viên trên sóng truyền hình đột ngột bị cắt đứt, màn hình ti vi gắn trên cột xà nhanh chóng chuyển sang nội dung bớt u ám. Nàng liếc mắt một chút nhìn tới nhân viên căng-tin đang bối rối chuyển kênh, Đường Cẩn Du chỉ mím môi không nói gì. Chỉ là ánh mắt dấy lên vài phần suy tư trong khoảnh khắc nào đó, dường như đen thẫm lại, cất chứa những điều ẩn giấu không thể nói...

"Cẩn Du!" Một giọng nói hô lên, là giọng nam. Kế đó là cánh tay rắn chắc đặt lên vai Đường Cẩn Du, nhưng không dùng lực, điều ngạc nhiên hơn cả Đường Cẩn Du cũng không có phản ứng gì khi bị động chạm.

Bởi vì nàng biết người đằng sau là ai.

"Họ Tạ nhà cậu hôm nay đến trường cũng thật sớm." Đường Cẩn Du quay đầu lại, dường như chút sự chú ý cỏn con vào bảng tin kia cũng bị cuốn sạch, nàng hơi mỉm cười hướng đến nam sinh vừa nãy.

Tạ Doãn Phong đã quen với ngữ điệu của người kia, cũng không giận mà ngược lại còn cười tươi hơn. Thiếu gia nhà họ Tạ có gương mặt rất dễ nhìn, đường nét phong lưu hài hoà, mái tóc đen nhánh cắt tém cùng đôi mắt lả lướt rất có tình. Vì vậy nhiều người hay lầm tưởng cậu là một người có thói trăng hoa. Áo sơ mi ngắn tay là chỉn chu cùng quần âu, Đường Cẩn Du không thể không thừa nhận Tạ Doãn Phong có thể hình tương đối cao ráo rắn rỏi, mang hơi thở thanh xuân nhiệt huyết.

Đó cũng là lí do tại sao nàng đối với người này rất có hảo cảm, hai người luôn như hình với bóng kể từ năm cấp ba tới giờ.

"Người ta đến sớm là muốn nhìn thấy cậu đó!" Tạ Doãn Phong hơi dẩu môi tỏ ý khiển trách, tất nhiên cũng chỉ là giả vờ và Đường Cẩn Du biết điều đó.

Có sự xuất hiện của Tạ Doãn Phong, Đường Cẩn Du cảm thấy bản thân cũng không còn lí do gì để nán lại chỗ này thêm một phút giây nữa. Tách cà phê đã cạn từ bao giờ, màn hình ti vi cũng chuyển sang quảng cáo bắt mắt nào đó.

Nàng đứng dậy cùng Tạ Doãn Phong đi đến lớp học, trời vẫn âm u như vậy suốt cả buổi sáng.

Khi tiếng chuông điện tử reo ing ỏi vang lên, đã tám giờ không lệch dù chỉ một giây, và học sinh chen chúc đi tới các phòng học. Đường Cẩn Du, sắc mặt không đổi đã ngồi sẵn ở bàn dưới gần vị trí cửa sổ. Tiết đầu là Toán vĩ mô, Đường Cẩn Du không thích bộ môn này lắm, nhưng vì đó là ép buộc nên nàng chẳng thể làm gì hơn. Bên cạnh là Tạ Doãn Phong ngáp ngắn ngáp dài ngồi xoay bút, thi thoảng sẽ quay sang hỏi nàng vài câu không liên quan. Đường Cẩn Du hàn huyên một lúc, bàn luận về đủ thứ linh tinh, sau đó càng ngày càng ì ra, cuối cùng thành im lặng lúc nào cũng không biết.

Trong giờ Đường Cẩn Du không có tâm trạng, thường sẽ có chút lơ đãng buồn ngủ. Huống chi sắc trời như vậy càng khiến lòng nàng trĩu nặng.

Tạ Doãn Phong bên cạnh nói gì đó nàng không nghe rõ, bên tai như ù đi, tuy vậy Đường Cẩn Du biết là cậu chẳng bàn chuyện liên quan đến việc học tập. Đường Cẩn Du tuỳ tiện gật đầu một cái, sau đó cũng lười đáp lại, nằm gục xuống bàn quay lưng lại với đối phương - tư thế giống như đang ngủ gật.

Giọng nói của trợ giảng văng vẳng bên tai, một màu đơn điệu và chẳng thèm có chút nhấn nhá, thật có chút giống mấy bài hát ru ngủ của mấy đứa trẻ con.

Có câu nói, nếu bạn không muốn học chẳng ai có thể ngăn cản bạn, và trong trường hợp này của Đường Cẩn Du thì đúng thật là như vậy. Vị trí ngồi của Đường Cẩn Du ở sát ngay cạnh cửa sổ, sâu trong góc dãy ngoài cùng, mà bản thân nàng lại đang nằm gục xuống bàn, hiển nhiên chẳng có ai để ý. Đôi mắt nàng hướng ánh nhìn vô định lên khoảng trời đằng sau tấm kính thuỷ tinh bên cạnh, một công việc nhàm chán, nhưng ít nhất vẫn gợi lên chút gì đó so với việc nghe giảng khi mà phân nửa lớp đã chẳng còn chú ý đến những gì được ghi trên bảng. Sắc xanh hôm nay rất dịu mắt, Đường Cẩn Du thầm nghĩ, mi mắt trĩu nặng chực rũ xuống.

Buồn ngủ thật.

Nhưng ngay khi mi mắt khép hờ lại, một thứ gì đó đã thu hút sự chú ý của nàng.

Đường Cẩn Du vài giây trước còn mơ màng mắt díu lại, giây sau liền thao láo đến không thể tỉnh hơn. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có ý niệm chợp mắt trong đầu, bên ngoài gió thổi cành bàng lơ phơ, lá xum xuê che khuất phân nửa góc trường.

Chỉ là dưới sân trường ấy, từ đâu ra xuất hiện một bóng người.

Ban đầu Đường Cẩn Du vốn không để ý, nhưng từ góc độ này nhìn xuống đối phương lọt vào tầm nhìn quá dễ dàng, hơn nữa lại còn gây ấn tượng sâu sắc với nàng.

Người phụ nữ kia bước đi trên sân trường, mái tóc đen ánh xanh để dài càng làm tôn thêm khí chất, thật sự cho dù đứng ở trong đám đông vẫn có thể dễ dàng phát hiện. Nơi Đường Cẩn Du học là tầng ba khu A, vì thế nhìn từ nơi này không thể nhìn quá rõ mặt đối phương, thế nhưng Đường Cẩn Du có thể dám khẳng định - nữ nhân kia không chỉ có thể hình, mà ngay cả gương mặt cũng chắc chắn đẹp như ma quỷ. Gọng kính càng khiến đường nét gương mặt thêm sắc sảo, áo sơ mi dài tay phối với quần âu đen, thêm áo khoác được cắt may tinh tế như phô trương thêm dáng vóc. Mỗi một cử chỉ của người này, dù chỉ là bước chân đều khiến người nhìn vào sinh ra cảm giác nữ nhân này được giáo dưỡng vô cùng tốt, sống lưng thẳng tắp và bả vai cân xứng, đôi chân dài mỗi bước đi đều toả ra khí chất áp bức cơ hồ muốn khiến người ta thần phục. Tỉ lệ cơ thể phải nói là hoàn mỹ.

Nhìn từ góc độ này Đường Cẩn Du không thể thấy rõ mặt đối phương, thế nhưng sườn mặt rất góc cạnh, làn da trắng mịn không tì vết, lại thêm đôi môi đỏ rực rất thu hút ánh nhìn. Đường Cẩn Du nhìn một lúc, trong lòng không thể không cảm khái nữ nhân kia có vẻ ngoài vô cùng mĩ lệ, rất hợp gu nàng.

Đến mức, chỉ là một bóng lưng cũng khiến người khác quên cả hô hấp.

Đường Cẩn Du gặp qua biết bao nhiêu người đẹp, cũng chưa từng biết tới sự xuất hiện của người này trong trường.

Mặt mũi trẻ như vậy, là học sinh năm ba sao?

Đường Cẩn Du tự đặt giả thiết rồi chính mình tự bác bỏ. Không đúng, nếu như vậy ắt hẳn nàng đã nghe đến tên người này từ trước. Một người ấn tượng như vậy gặp một lần đã khảm sâu vào tiềm thức, làm thế nào lại chưa từng một lần nhìn thấy trong trường?

Đương lúc Đường Cẩn Du chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đôi mắt vẫn hướng ra cửa sổ theo vô thức.

Đột nhiên, người nọ cùng lúc ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.

Đường Cẩn Du giật mình, cảm giác dây thần kinh đều căng cứng.

Nửa phần vì đối phương như thế nào lại biết nàng ở đây, trong một khoảnh khắc chạm mắt nhau, thật sự là trùng hợp? Là Đường Cẩn Du ảo giác đi, vì lẽ gì lại nhìn thấy trong tích tắc... người kia dường như câu lên khoé môi, tạo thành nụ cười bán nguyệt đẹp đến chói mắt.

Vừa đẹp đẽ, vừa mang đến cho người khác cảm giác vô cùng quỷ dị.