Sau Khi Ngừng Truy, Tôi Liền Bị Nữ Thần Cầm Tù

Chương 21: Men say đến hồ đồ



Đúng tám giờ, Đường Ngôn Hy cùng Đường Cẩn Du lên chiếc xe Rolls-Royce trắng, đi thẳng đến điểm hẹn. Đường Cẩn Du giống như búp bê giấu trong tủ kính, nàng cứng nhắc nghe theo lời của Đường Ngôn Hy, phải chào hỏi với những người lạ hoắc, rót rượu cho họ, kính họ một chén coi như nể mặt.

Địa điểm là một nhà hàng năm sao rất nổi tiếng về món phương Tây, Đường Cẩn Du chẳng còn nhớ mình đã ngồi xuống ghế thế nào, nhưng nàng rất dễ nhận ra những ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Có đố kị, có ghen ghét, có thèm thuồng, giống như một miếng mồi béo bở, ra sức tiếp cận Đường Cẩn Du.

Nhị vị tiểu thư của Đường gia rất ít khi xuất hiện, nhưng xinh đẹp dịu dàng, ôn hoà hiểu chuyện, dáng người cũng rất đẹp, cách đối nhân xử thế vô cùng khéo léo. So với người chị cả, cũng là tổng giám đốc công ty nắm giữ mạch kinh tế trọng yếu của cả một quốc gia, tàn nhẫn hiểm độc, yêu mị chết người. Hai nữ nhân này mỗi người một vẻ, đứng bên cạnh nhau vô cùng thu hút, giống như là hai thái cực nhưng lại không hoàn toàn đối lập.

Đường Cẩn Du tửu lượng cũng có thể coi là tương đối cao, nàng thậm chí chẳng nhớ mặt ai trong số này, có lũ xun xoe bợ đít chỉ chực nắm cơ hội lấy lòng nàng, thế mà nàng vẫn kiên nhẫn kính rượu từng người một. Đường Cẩn Du nghe lệnh Đường Ngôn Hy, quả thật uống từng chén, cứ từng người xuống rồi lên, thịt rượu no nê, muốn nhân cơ hội đặt quan hệ với nhị tiểu thư Đường gia. Vậy nhưng nàng uống càng say lại càng tỉnh, nàng lướt qua đám người dự bữa tiệc tối nay, phân nửa là đám có cơ, quyền thế, nửa non là có thực lực chân chính. Toàn là những thành phần máu mặt ở nhiều lĩnh vực khác nhau.

Đường Cẩn Du uống không biết đến chén thứ mấy, đầu óc có hơi nhức, mùi men rượu toả ra trong không khí, khiến cảm giác mê man lần mò chiếm cứ lấy cơ thể nàng. Nhưng ít ra cũng đỡ hơn những người xung quanh, ngoại trừ Đường Ngôn Hy chỉ uống một chút, những người còn lại đã ngà ngà say, cũng không biết đã qua bao lâu tới 2/3 cuộc gặp mặt, dù sao nói cái gì nàng cũng không hiểu, không biết bao nhiêu chai rượu đã được bưng ra nữa. Chỉ biết đã có người loạn ngôn, cũng có người như sắp gục, nhưng tuyệt nhiên không ai dám thất thố trước mặt người khác, đặc biệt là Đường Ngôn Hy.

Đường Cẩn Du thấy trong người hơi khó chịu, liền xin phép ra khỏi bàn đến nhà vệ sinh, nàng rửa sạch tay, sau đó vỗ vào mặt giữ tỉnh táo.

Khi nàng quay trở về chỗ ngồi, không để ý trên bàn xuất hiện thêm một người ngồi nữa.

“Đường Cẩn Du, lại chỗ nàng mời rượu đi.” Đường Ngôn Hy ra hiệu, quay sang nở nụ cười với Đường Cẩn Du, nhưng đáy mắt không hề có tiếu ý.

Đường Cẩn Du tuy tỉnh mê lẫn lộn, nhưng vẫn theo lời cầm lấy ly rượu đi về hướng Đường Ngôn Hy ra hiệu. Cho đến khi nàng ngồi xuống bên cạnh đối phương được chỉ định, nhìn sườn mặt của nàng ấy, chốc lát liền ngẩn người, mọi cơn mê màng đều bay sạch.

“Ơ… g-giáo sư?”

Đường Ngôn Hy ngồi cách khá xa nhìn hai người họ, cười như không, đôi mắt đầy ý vị thâm trường.

Hứa Tịch Lam nhìn đến ly rượu trong tay Đường Cẩn Du, rồi di chuyển tầm mắt lên trên, gương mặt với mắt hoa đào câu nhân, giờ phút này phủ một lớp sương mờ, gò má nhô cao ửng hồng nhè nhẹ, đôi môi ngon lành đang gọi mời. Trang phục cũng không giống ngày thường, để lộ ra vẻ đúng đắn trưởng thành, nhưng đan xét chút gì ngây ngô mê hoặc, thật sự quá mâu thuẫn.

Hứa Tịch Lam nhìn một hồi, sau đó quay sang chỗ khác, dời tầm nhìn.

Lấy một cốc nước uống, cho đỡ khát khô.

Phía đối diện Đường Cẩn Du mặt ngày càng ửng hồng, không biết là do men say hay gì khác, nàng nhìn tới Hứa giáo sư ngày hôm nay mặc âu phục trắng, cắt may vô cùng tinh tế, gương mặt sắc sảo với đôi môi màu đỏ rượu, đặc biệt là khối hồng ngọc lay động bên tai, càng thêm yêu nghiệt.

So với bộ dạng đúng đắn nghiêm chỉnh trên trường, có hơi khác biệt.

“Cẩn Du, đây là Hứa giáo sư bên chuyên ngành ngôn ngữ, rất có tiếng trong giới. Trước đây Hứa gia cùng Đường gia đã quen biết từ thời ông nội, em chiếu cố nàng một chút.”

Đường Ngôn Hy nắm được suy nghĩ của Đường Cẩn Du hướng bên đây nói ra, không mặn không nhẹ, bên môi hiếm khi giương lên độ cong. Trái lại Hứa Tịch Lam nhìn đến nữ nhân ngồi ở vị trí chủ toạ, ánh mắt đạm nhạt, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, môi đỏ vẽ lên nụ cười quỷ dị.

Hai nữ nhân mắt chạm mắt, giống như ngấm ngầm trao đổi từ trước.

Mà Đường Cẩn Du ở bên đây thật sự cái gì cũng không rõ. Nàng ngồi bên cạnh Hứa Tịch Lam, không biết nguyên do tại sao lòng rối như tơ vò, đầu cứ quay ong ong cả lên, mất hơn nửa ngày mới hướng nữ nhân bên cạnh nói:

“G-giáo sư, em bồi người một ly.”

Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

Ấy vậy nhưng Hứa Tịch Lam bên cạnh thoạt đầu có hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười, Đường Cẩn Du mơ hồ cảm nhận Hứa Tịch Lam rất thích nàng gọi như vậy.

Hứa Tịch Lam quay sang, khoảng cách có chút gần, gương mặt xinh đẹp của cô như thế nào lại phóng đại thêm nhiều lần. Đôi mắt đen đục cùng hàng lông mi dài rũ xuống, giống như cánh bướm khẽ động, Đường Cẩn Du nhìn mỗi vậy mà miệng đắng lưỡi khô.

Có chút xúc động, muốn hôn lên mi mắt nàng.