Sau Khi Ngừng Truy, Tôi Liền Bị Nữ Thần Cầm Tù

Chương 4: Đứa trẻ đáng yêu



Một người phụ nữ trưởng thành thân mặc tây trang, vóc dáng mảnh mai nhìn vào có chút quy củ, gọng kính kim loại càng khiến đôi mắt nhìn sắc sảo. Bộ dạng tuy thu liễm lịch sự, thế nhưng vô hình lại phô trương vẻ áp chế không khỏi khiến người khác phải nể phục. Đường Cẩn Du và đối phương ánh mắt chạm nhau một lần, nàng liền nhớ ra người này là ai.

Chính là nữ nhân khi ấy đứng dưới sân trường, lá thu bay xào xạc, một bóng lưng liền khiến người khác quên cả hô hấp.

Giờ khắc này mới được nhìn rõ gương mặt của người này. Sườn mặt rất góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm sắc sảo, nhìn một chút giống như muốn bị cuốn vào trong, mái tóc màu đen óng đặc biệt thu hút ánh nhìn. Khuyên tai bằng bạc được đính hồng ngọc theo từng động tác mà khẽ rung động, lấp lánh kim quang, đôi mắt phong tình quyến rũ mang hơi thở của nữ nhân trưởng thành. Giờ phút này nhìn đến Đường Cẩn Du ánh mắt hơi dịu xuống.

Chỉ là Đường Cẩn Du dường như không để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này, bản thân hơi ngây ra, có chút ngạc nhiên.

Người mà mình để tâm tới mấy ngày nay, mỗi khi ngủ đều nhớ tới dáng vẻ ấy, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện. Bất kể là ai cũng đều không khỏi ngạc nhiên sững sờ, thế nhưng trên nét mặt của Đường Cẩn Du chỉ thoáng qua biểu tình nhàn nhạt sửng sốt, sau đó rất nhanh liền thu liễm lại.

Qua cặp kính đôi mắt nữ nhân sắc như ưng, đôi môi đỏ rực chầm chậm thốt ra:

“Là Always của Peder B.Helland, đúng chứ?” Giọng nói của đối phương như mang theo từ tính, nghe vô cùng dễ chịu.

Không nghĩ tới đối phương biết đến cả tên bài lẫn tác giả, Đường Cẩn Du hoàn hồn nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy ạ.”

“Em chưa từng thấy cô ở trong trường, cô là giáo viên mới chuyển đến?”

Đối phương không trả lời câu hỏi của nàng, chậm rãi bước vào căn phòng chiếu sáng nửa góc khuất, nhân lúc Đường Cẩn Du mất tập trung đã ngồi bên cạnh cô ấy đối diện đàn piano.

Đường Cẩn Du thấy chỗ ngồi bên cạnh được lấp đầy, thay vào đó ngửi được một mùi hương gỗ bạch đàn thoang thoảng. Là nước hoa ư? Thế nhưng Đường Cẩn Du chẳng những không chán ghét, ngược lại như thế nào còn cảm thấy phi thường dễ ngửi.

Mà người phụ nữ ngồi bên cạnh gần gũi như vậy, Đường Cẩn Du trong lòng thoáng khẩn trương chẳng biết vì điều gì.

“Dương cầm, không giống con người, cất tiếng hát ngay cả khi người ta cố gầm gừ với chúng. Chúng biết làm thế nào để len lỏi vào dạ dày của người nghệ sĩ và làm dịu tiếng gầm gừ của họ khi họ mở lòng ra. Và khi chúng gặp được con người họ, mọi thứ đều thông suốt. Trái tim ta đập hổn hển, và đó là lúc ta chơi...”

Người phụ nữ đặt tay lên phím đàn, nhưng không đánh, mà giống như đang vuốt ve một món đồ trân quý. Chợt, cô quay sang Đường Cẩn Du nở một nụ cười bán nguyệt đẹp đẽ. Đôi mắt đen xám tro kia xoáy lấy Đường Cẩn Du, khiến nàng có cảm giác áp lực trong chốc lát, nhưng rất nhanh liền biến mất. Nữ nhân ở khoảng cách này có vẻ đẹp vô cùng kinh diễm, không phải là nghiêng nước nghiêng thành, mà là bộ dáng mị hoặc quyến rũ của người trưởng thành, xen lẫn chút gì đó bí ẩn.

“Bạn học, tiếng đàn có thể làm em dịu đi, nhưng không thể áp chế dục vọng thầm kín bên trong.”

“Như vậy, liệu có đủ thoả mãn em không...?”

Đường Cẩn Du vì câu nói này mà triệt để ngây ngẩn cả người. Nàng chỉ cảm thấy mỗi một câu nói của người kia giống như găm vào tim, từng từ từng chữ chạm đến tận đáy lòng đã sớm hoá thành mảng tro tàn vụn vỡ.

Làm sao cô ta biết? Đường Cẩn Du không thể hiểu nổi.

Bất quá Đường Cẩn Du từ trước đến nay luôn bảo trì dáng vẻ điềm tĩnh, mặc dù đáy lòng đã sớm dậy sóng vì câu nói của đối phương, thế nhưng ngoài mặt vẫn làm ra điệu bộ bình tĩnh đến không thể tự nhiên hơn.

“Cô à, cô đang nói gì vậy?”

Đối diện với đôi mắt xám xanh vô tội của Đường Cẩn Du và mái tóc nâu hạt dẻ được nắng chiếu vào rực rỡ hơn bao giờ hết, người phụ nữ kia không hiểu vì lí do gì sóng mắt hơi luân chuyển, ngưng lại một chút rồi tiến lại gần rút ngắn khoảng cách.

Gần tới mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim gấp gáp của Đường Cẩn Du.

Nữ nhân tới gần, hơi thở mỏng manh dịu mát phả trên da thịt của nữ sinh, từ góc độ này khiến Đường Cẩn Du không thể không cảm thán một lần nữa người này thật sự rất đẹp, đẹp đến ma mị. Đột nhiên Đường Cẩn Du có chút căng thẳng, nếu là bình thường nàng đã đẩy người trước mặt ra. Đường Cẩn Du không thích tiếp xúc quá gần gũi trong lần gặp mặt đầu, thế nhưng không hiểu sao chân tay đều không thể cử động, đáy lòng giống như bị cái gì cào loạn run nhẹ lên. Làn da của đối phương trắng tới mức gần như trong suốt, đôi môi đỏ rực hướng đến bên tai Đường Cẩn Du, thanh âm mê hoặc một lần nữa vang lên, thật rõ ràng:

“Thật là một đứa trẻ đáng yêu.”

Sắc mặt Đường Cẩn Du không có thay đổi, nhưng là vành tai chậm rãi đỏ ửng, hơi nhiệt lan đến tận bên má nóng rát.

...Đáng yêu?!