Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 68: “Bởi vì em chọc giận anh trai rồi.”



Dream Maker lùi về sau vài bước, mắt nhìn chằm chằm người vừa đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Ca, gương mặt lịch sự của y trở nên dữ tợn:

“Kê Huyền…”

Diệp Ca quay đầu nhìn lại thì thấy Kê Huyền đang từ từ bước tới.

Hốc mắt hõm sâu khiến hắn cực kì uy quyền khi lạnh mặt, mang theo sự lạnh lùng toát ra từ sâu trong xương tủy.

Đôi mắt đỏ rực thờ ơ híp lại, hắn như thể đứng ở nơi cao nhìn xuống, con ngươi hơi rã rời, tựa như lãnh đạm cũng giống khinh thường.

Song chỉ có Diệp Ca biết… đó là do Kê Huyền vẫn còn đang rất yếu!!

Anh bỗng hơi căng thẳng.

Dù biết trong thời kỳ hồi phục thì sức mạnh của Kê Huyền cũng không suy giảm quá nhiều, nhưng là một người chơi lâu năm từng tiếp xúc với vô số lệ quỷ, Diệp Ca biết rất rõ luật lệ giữa quỷ với quỷ khắc nghiệt không khác gì quy luật tự nhiên, kẻ mạnh nhất mới là người thắng, cá lớn nuốt cá bé.

Thông thường, những ác quỷ khác không dám làm gì vì sợ hãi uy nghiêm của Quỷ Vương, nhưng một khi chúng phát hiện kẻ thống trị mình đang yếu thế thì tất nhiên sẽ nảy sinh ý xấu, thậm chí là tấn công tập thể… nhất là khi giờ đây Kê Huyền đã đứng trên lập trường đối nghịch rõ ràng với Mẹ, có vô số lệ quỷ đang âm thầm theo dõi hắn.

Không thể không thừa nhận, hiện tại thế giới không có tai vạ gì quá lớn cũng là do đám lệ quỷ đang kiêng kị lập trường không mấy rõ ràng của vị Vương này.

Cũng vì nguyên do này mà Diệp Ca không muốn để Kê Huyền theo anh tới thành phố F.

Một khi mất đi lợi thế này, sẽ rất khó để họ khống chế được phản ứng dây chuyền tiếp sau đó.

Cách đó không xa, Dream Maker nhanh chóng điều chỉnh nét mặt có phần mất kiểm soát của mình, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh mọi khi.

Y sửa sang tay áo, phủi đi bụi bẩn không tồn tại trên mặt vải cao cấp rồi nhìn về phía Diệp Ca, cười nói:

“Xem ra đúng là ngươi tới để đập tiệm thật.”

“Tuy nhiên, ta cũng đâu thể đến tay không được.” Dream Maker ung dung kéo ghế ra ngồi: “Ngươi xem, sau khi người điều khiển rối bị các ngươi bắt, Mẹ đã sớm cảnh báo với bọn ta rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau.”

Y giơ tay nhấn một nút trên mặt bàn.

Ngay sau đó, từng màn hình chiếu dần dần hiện lên trên bức tường bên cạnh, hình ảnh bên trên chính là ba người chơi đến đây cùng Diệp Ca… Trần Thanh Dã, Vệ Nguyệt Sơ và cả BLAST.

Khung cảnh phía sau ba người không giống nhau, song cả ba đều đang bị một thứ gì đó âm thầm theo dõi.

Diệp Ca híp mắt, anh bình tĩnh nhìn đối phương.

Dream Maker nói: “Ba người họ đều đang ở trong tòa nhà của ta, đúng chứ?”

Sắc mặt Diệp Ca sầm xuống, anh nhìn y chằm chằm.

“Đương nhiên… ta tin rằng bạn bè của ngươi không yếu chút nào, chính bản thân ta cũng không đủ tự tin có thể hốt gọn chúng.” Dream Maker trầm ngâm chống cằm, rề rà nói: “Vì vậy… để đề phòng bất trắc, ta còn chuẩn bị thêm cái này.”

Y chạm vào màn chiếu một lần nữa.

Hình chiếu trên vách tường gần đó thay đổi ngay lập tức, biến thành những khối vuông nhỏ như miếng đậu phụ, bên trong mỗi ô đều là khuôn mặt một người; Diệp Ca nhận ra một vài nhân viên anh từng thấy dưới tầng, song phần đông đều cực kì lạ lẫm.

Nụ cười trên mặt Dream Maker càng tươi hơn: “Trong công ty ta có khoảng hai trăm nhân viên, người bình thường từng giao dịch với ta phải hơn hàng ngàn, mỗi người trong số chúng đều kí hợp đồng với ta… hợp đồng lao động, hợp đồng đầu tư, vân vân và mây mây…”

Đầu ngón tay y mân mê gò má mình: “Dĩ nhiên chúng không hề thế chấp linh hồn với ta, nhưng chỉ cần có khế ước là có thể giở trò mà, không phải sao?”

Dream Maker mỉm cười:

“Nếu như ta xảy ra chuyện gì, không chỉ riêng bạn bè ngươi bị tấn công, mà tất cả những người này – những con người bình thường chỉ muốn được sống thật tốt… đều phải chết.”

Y lộ ra vẻ mặt gian xảo: “Ta là quỷ, trước giờ ta vẫn chưa bao giờ có thứ gọi là giới hạn hay nhân tính, nhưng vấn đề là… ngươi có không? Ngươi có thể mặc kệ những người vô tội này chết không?”

Dream Maker rướn tới, đắc chí híp mắt:

“Ngươi vẫn cho mình là một kẻ máu lạnh, phải không?”

Diệp Ca vô cảm, lạnh lùng nhìn y.

“Không, không, không…” Dream Maker tựa vào lưng ghế phía sau, y với cây bút trên bàn, lơ đãng xoay bút: “Ta và ngươi từng giao dịch với nhau, thậm chí chỉ thiếu một bước nữa ta đã có thể chạm tới linh hồn của ngươi. Các anh chị em ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ để nghênh đón ngươi, nhưng chỉ có ta mới biết, những thứ đó là không cần thiết.”

“Thương nhân muốn kiếm tiền thì trước nhất phải hiểu rõ nhược điểm của con người, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể không gặp bất lợi trên thương trường.” Ánh mắt y lóe lên vẻ nham hiểm, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt đều không hề thay đổi. “Chỉ cần có nhược điểm thì dù ngươi có mạnh hơn nữa, khi ở nơi này của ta, ngươi cũng chỉ yếu như một con kiến.”

Dream Maker khinh thường nói: “Có là ngươi thì cũng vậy thôi, ACE.”

Kê Huyền nhăn mày, dường như định bước lên.

Nhưng Diệp Ca đã níu cổ tay hắn kéo lại.

Kê Huyền cụp mắt nhìn Diệp Ca, song vẫn nghe lời anh ngừng lại.

Dream Maker nghịch cây bút trong tay, nói:

“Nếu ngươi không còn gì để nói với ta… vậy mời đi cho?”

Y lịch sự nở nụ cười: “Chắc ngươi không cần ta gọi bảo vệ đâu nhỉ?”

Diệp Ca chợt dao động.

Hiện tại đối phương đã ngả bài với anh, mà anh cũng không thể không cân nhắc đến hàng ngàn con tin kia được, hơn nữa Kê Huyền cũng không hoàn toàn khỏe mạnh, khai chiến trong tình huống này chỉ có hại chứ chẳng được lợi ích gì, chi bằng tạm thời họ cứ rời đi, đến khi nghĩ ra biện pháp đối phó rồi tính sau.

Anh bình tĩnh cười với Dream Maker:

“Dĩ nhiên là không.”

Diệp Ca nắm lấy cổ tay thon dài lạnh băng của người đàn ông, kéo hắn quay người ra ngoài.

Nhưng chưa đi được mấy bước, giọng nói lười biếng của Dream Maker đã vang lên phía sau:

“…Ai mà ngờ được, đường đường là một Quỷ Vương lại bị một con người bình thường gọi tới quát đi như chó, mất mặt thật đấy, phải không?”

Diệp Ca khựng lại, ánh mắt dần trở nên rét lạnh sau lời nói của đối phương.

Anh ngoái đầu nhìn lại.

Dream Maker tươi cười đầy ác ý:

“Liệu Mẹ có đau lòng khi thấy chi trưởng của mình vẫy đuôi lấy lòng loài người không nhỉ?”

Giọng Diệp Ca vẫn thản nhiên như thường, xen lẫn chút hờ hững: “Tao cũng muốn biết khi bà ta thấy con cái của mình bị một người bình thường cắt đầu, thậm chí đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn nên chỉ dám giở trò mưu mẹo chứ không dám đối mặt trực tiếp với con người nhỏ yếu đó… tâm trạng của bà ta sẽ ra sao?”

Nét mặt Dream Maker khẽ biến đổi.

Khóe miệng Diệp Ca cong lên, song ý cười lại không lan đến đôi mắt nhạt màu, khí thế áp bức vô hình tản ra không chút kiêng nể.

“Tao tin là bà ta cũng chẳng buồn bực gì đâu… dù sao, lệ quỷ thông thường sao có thể so với chi trưởng được nhỉ?”

Sự giễu cợt đầy đố kị của Dream Maker được trả về một cách nguyên vẹn.

Y không kiềm được mà sầm mặt, gương mặt vặn vẹo đầy nham hiểm. Y đứng dậy, chiếc lưỡi đỏ tươi uốn éo trong miệng, móng tay cắm sâu vào mặt bàn bằng gỗ gây ra những tiếng “ken két” chói tai, như thể chỉ cần thêm một giây nữa y sẽ xông lên vặn gãy cổ anh.

Diệp Ca thản nhiên đối mặt với y.

Mà trong tay anh, hình dáng chiếc lưỡi hái to lớn đang dần hiện ra, lưỡi dao sắc bén ánh lên vẻ rét lạnh dưới ánh mặt trời, khí thế tung hoành khiến phòng làm việc có vẻ chật chội.

Động tác của Dream Maker chững lại.

Y nhìn lưỡi hái trong tay Diệp Ca, vẻ mặt cứng đờ như đang nghĩ tới kí ức không vui nào đó.

“Tiếc quá, dao của tao quên mất mùi vị của mày rồi…”

Diệp Ca híp mắt, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng miết qua lưỡi dao, anh thong thả nói:

“Nhưng đừng lo, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhớ ra thôi.”

Dream Maker đăm đăm nhìn chàng thanh niên trước mắt như muốn dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống anh, song đối phương chỉ hờ hững cười với y, sau đó kéo tay người đàn ông cao ráo bên cạnh ra ngoài.

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh, âm thanh vang vọng nặng nề trong hành lang dài.

Diệp Ca bình tĩnh nắm tay Kê Huyền, kéo hắn đi nhanh về phía trước.

Kê Huyền không nói gì mà chỉ cụp mắt nhìn những ngón tay đối phương bao lấy cổ tay mình, biểu cảm toát lên niềm vui sướng.

Đi được nửa chừng, Diệp Ca chợt dừng lại rồi quay lại nhìn người đàn ông phía sau.

Kê Huyền vội vàng đứng lại, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Diệp Ca hít sâu: “Lần sau không được đi theo nữa.”

Giọng anh nghe như đang nghiến răng.

Kê Huyền cũng biết mình sai, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Ca buông tay hắn: “Đi về.”

Kê Huyền tiếc nuối nhìn cổ tay vừa được đối phương nắm, nhiệt độ từ ngón tay chàng thanh niên như vẫn còn vương lại trên đó, nhưng hắn cũng không muốn chọc giận Diệp Ca vốn đã sắp bùng nổ nên cực kì biết điều, gật đầu, nói: “Vâng ạ.”

Hắn nói xong rồi.

Nhưng… Diệp Ca thấy đối phương vẫn đứng nguyên si trước mặt mình và đang nhìn anh với vẻ mặt vô tội.

Diệp Ca: “…Làm sao?”

Kê Huyền ngập ngừng, lí nhí đáp: “Em không ra được.”

Diệp Ca: “…”

Anh hỏi: “Tại sao?”

Kê Huyền: “Chỗ này không mở được quỷ vực.”

Hắn dừng lại một chốc, rồi giải thích: “Em tạo kí hiệu trên người anh nên mới theo anh vào đây được.”

Vậy nên Dream Maker mới ngạc nhiên đến vậy khi nhìn thấy Kê Huyền.

Diệp Ca hít thật sâu, anh mệt mỏi nhấc tay day ấn đường.

Nếu là vậy, Kê Huyền muốn rời đi thì chỉ có thể đi ra cùng anh.

Nhưng mà…

Diệp Ca nghĩ đến ba người đang chờ mình bên ngoài, bất giác lại đau đầu.

Kê Huyền: “Anh có cần em biến thành trẻ con không?”

Diệp Ca còn chưa kịp trả lời, người đàn ông cao lớn trước mặt đã nhanh chóng thu nhỏ, thoát cái đã biến thành cậu bé chỉ cao đến hông Diệp Ca.

Kê Huyền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, đôi mắt đỏ rực đã trở nên đen kịt không biết từ lúc nào, hắn kéo bàn tay xuôi bên người của Diệp Ca, cất giọng non nớt: “Anh ơi.”

Diệp Ca: “…”

Thôi cũng được.

Khuôn mặt Kê Huyền lúc nhỏ và khi trưởng thành rất giống nhau nhưng vì khí chất hoàn toàn khác biệt, hơn nữa màu mắt cũng thay đổi nên dù là Diệp Ca sớm chiều ở bên cạnh hắn cũng khó có thể lập tức nhận ra được, càng đừng nói đến những người chơi mới chỉ gặp hắn vài lần.

Mà người bình thường cũng chẳng thể tưởng tượng nỗi Quỷ Vương Kê Huyền sẽ xuất hiện tại công ty của Dream Maker trong hình dạng lúc nhỏ.

Nữ lễ tân đứng trước thang máy với nụ cười ngọt ngào trên môi, rất rõ ràng cô ta đã chờ ở đó từ đầu.

Cô quay sang nhìn Diệp Ca: “Bây giờ anh định…”

Nữ lễ tân khựng lại, sửng sốt nhìn Kê Huyền, hiển nhiên cô cũng không ngờ tầng trên cùng được kiểm soát chặt chẽ lại xuất hiện một đứa trẻ con lạ mặt.

Diệp Ca: “Nó đi cùng tôi.”

Nữ lễ tân luống cuống: “Nhưng mà…”

Diệp Ca nhếch môi: “Yên tâm, ông chủ của cô biết.”

“Vâng.” Sau khi được giải thích, nữ lễ tân lại mỉm cười: “Xin lỗi, mời anh vào.”

Thang máy chậm rãi đi xuống.

Đến tầng trệt, cửa thang máy bằng kim loại từ từ mở ra sau một tiếng “đinh”.

Cánh cửa vừa mở, Vệ Nguyệt Sơ, Trần Thanh Dã và BLAST đã đợi sẵn ở đó.

Họ vội vàng vây lại, hỏi: “Sao rồi?”

Gần như cùng lúc, ánh mắt tất cả đều chuyển tới cậu bé xa lạ bên cạnh Diệp Ca, cả ba đều sững sờ, như thể không ngờ lại có thêm một người xuất hiện trong thang máy: “Đây là…??”

Nữ lễ tân cười duyên dáng: “Bạn nhỏ này và anh đây đi cùng nhau.”

Diệp Ca: “…”

Thất sách.

Lẽ ra từ đầu anh nên tạo một lớp ngụy trang trên người Kê Huyền để giấu hắn đi.

Đều do tên Dream Maker kia làm anh phân tâm, bằng không anh đã chẳng bị ý tưởng “nhỏ đi” của Kê Huyền thao túng tâm lí.

Chưa kể lần này anh còn dùng thân phận ACE để hành động cùng ba người kia, thế này… quá nguy hiểm!!!

Diệp Ca gượng gạo cười trừ với ba người chơi đang ngây ra trước mặt anh.

“…Chuyện dài lắm.”



Chẳng mấy chốc bốn người họ đã rời khỏi tòa cao ốc nọ.

Sau khi chắc chắn mình đã rời khỏi khu vực bị Dream Maker giám sát, ai nấy đều quay sang nhìn Diệp Ca, chờ anh giải thích.

Diệp Ca: “…”

Anh hít thật sâu, sau đó day ấn đường, nói: “Đây là…”

Kê Huyền ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy sâu thẳm chăm chú nhìn đối phương, dường như cũng đang chờ đợi.

“…Một đồng đội cũ của tôi.” Diệp Ca thoáng ngập ngừng, miễn cưỡng giới thiệu.

Vệ Nguyệt Sơ chớp mắt, như chợt nhớ ra gì đó: “À! Tôi từng nghe nói trong trò chơi anh không có đồng đội nào mà luôn đi cùng một đứa nhỏ, là cậu ta đây à?”

Diệp Ca: “…Ừm.”

Trần Thanh Dã và BLAST đều tỏ vẻ bừng tỉnh.

Tuy ACE luôn hành động một mình trong các phó bản nhưng phần lớn người chơi từng gặp anh ngoài phó bản đều biết anh vẫn luôn bảo vệ một cậu bé, không ai biết tại sao một người chơi mạnh như vậy lại rủ lòng từ bi, tự đeo thêm một gánh nặng cho mình trong trò chơi tàn khốc này… Suy cho cùng, hình như đứa bé này không có danh hiệu trong trò chơi, không ai biết tên nó là gì, mà top đầu bảng xếp hạng cũng không có người chơi nào tương ứng với cậu, vậy nên nó có thể sống lâu như vậy chỉ có thể là nhờ được “tay to” bảo hộ.

Điều này khiến rất nhiều người vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Ngồi không còn được sếp sòng đứng đầu bảng xếp hạng bảo kê là trải nghiệm sung sướng cỡ nào chứ.

Trần Thanh Dã, Vệ Nguyệt Sơ và BLAST đều biết đến sự tồn tại của đứa bé đó, nhưng sau khi Diệp Ca rời khỏi trò chơi nó liền lặn mất tăm hơi, không còn xuất hiện nữa.

Vì vậy hầu hết người chơi đều cho rằng sau khi ACE qua cửa, đứa bé đó đã chết trong trò chơi tàn khốc này vì không có người che chở.

Có người thổn thức, có người cảm thán, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác.

Sau khi trò chơi sụp đổ, tuy ba người Trần Thanh Dã đã gặp ACE trong thế giới thực, song đều biết ý không nhắc đến sự tồn tại của cậu bé kia.

…Dẫu sao cũng từng sống chung lâu như vậy, chắc chắn sẽ rất thân thiết với nhau, nhất định ACE sẽ rất đau lòng khi biết bạn mình đã chết trong trò chơi sau khi mình rời đi.

Nhưng không ngờ… hôm nay họ lại được gặp nhân vật trong truyền thuyết này.

BLAST ngạc nhiên trố mắt: “Không ngờ mi vẫn sống đấy…”

Trần Thanh Dã vô cảm đạp cậu ta.

BLAST la lên một tiếng “Ui da”, sau đó tủi thân ngậm miệng.

Nhưng anh ta kìm được BLAST, lại không hãm được Vệ Nguyệt Sơ nhanh mồm nhanh miệng.

Vệ Nguyệt Sơ hỏi: “Nếu cậu ta không chết, vậy tại trước giờ vẫn không xuất hiện bên cạnh ACE?”

Diệp Ca: “…”

Câu hỏi này… khó trả lời thật.

Anh cũng không thể nói vì thật ra tên này không phải là người chơi mà chính là Quỷ Vương Kê Huyền được.

Kê Huyền ngước mắt lên, ngoan ngoãn trả lời bằng chất giọng non nớt:

“Bởi vì em chọc giận anh trai mất rồi.”

Trái tim Vệ Nguyệt Sơ nhũn ra: “Vậy sao, nhưng chị tin anh trai em đã tha thứ cho em rồi, đúng không?”

Diệp Ca: “… … …”

Câu này cũng khó trả lời luôn.

Kê Huyền: “Vẫn chưa ạ.”

Hắn híp mắt cười rộ lên: “Nhưng em sẽ cố gắng.”

Vệ Nguyệt Sơ: “!”

Móa! Cưng quá đi!

Diệp Ca cắt ngang câu chuyện đang dần trở nên nguy hiểm, nói: “Được rồi, giờ nói xem các cậu đã phát hiện được gì đi.”

Trước hết, anh thuật lại đơn giản cuộc nói chuyện giữa mình và Dream Maker trên tầng cao nhất… dĩ nhiên là phiên bản không có sự xuất hiện của Kê Huyền.

Sau khi nghe Diệp Ca kể xong, mọi người đều trầm mặc.

Lượng thông tin này… đúng là hơi lớn.

Trần Thanh Dã: “Vậy tức là… anh từng đánh nhau với Dream Maker, đã thế còn chặt đầu y?”

Diệp Ca: “Hiện giờ thì có vẻ là vậy.”

Vệ Nguyệt Sơ như chợt tỉnh ngộ: “Vậy ra đó chính là lý do y đột nhiên im hơi lặng tiếng… hóa ra là bị thương nặng nên phải nghỉ ngơi lấy sức.”

BLAST không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thế… ông không nhớ gì hết thật hả?”

Diệp Ca nhún vai: “Ừ.”

Trần Thanh Dã chống cằm suy tư, nói: “Nếu như anh nói hai người từng giao dịch với nhau, vậy rất có thể nó có liên quan đến việc anh mất trí nhớ.”

Vệ Nguyệt Sơ thở dài: “Tiếc thật, nếu như anh nhớ được nội dung cụ thể thì chúng ta sẽ biết chính xác mình đang đối phó với cái gì. Nếu biết được nhược điểm của y có lẽ chúng ta sẽ giết được Dream Maker mà không làm tổn thương tính mạng của hàng ngàn con tin kia. Mà bây giờ…”

Cô không nói hết, nhưng những người khác đều hiểu rõ ý cô.

Hiện tại mạng sống của hàng ngàn người đang bị trói chặt với Dream Maker, một khi y chết sẽ càng có nhiều người vô tội bị hại…

Dream Maker nói đúng một chuyện.

Y có thể không có giới hạn và nhân tính.

Nhưng họ lại không thể khoanh tay mặc kệ chuyện này.

BLAST tức giận đá viên sỏi dưới đất: “Vậy bây giờ chúng ta chẳng làm gì được hết à?”

Diệp Ca híp mắt.

Anh miết nhẹ ngón tay lên vết sẹo nhạt màu trên cổ tay mình.

Sau khi anh rời khỏi tầng cao nhất, vết sẹo đã ngừng sưng đỏ mà lại lần nữa tiệp với màu da, cổ tay tái nhợt cũng trơn nhẵn trở lại.

Diệp Ca chậm rãi nói: “Chưa chắc.”

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều hướng về phía Diệp Ca.

“Ông… ông nhớ ra gì rồi à?” BLAST ngạc nhiên hỏi.

Diệp Ca lắc đầu.

Anh thả tay xuống, tiếp tục nói: “Tôi từng thực hiện giao dịch với Dream Maker, những người chơi khác từng giao dịch với hắn đều mất mạng nhưng chỉ có tôi vẫn sống sót, còn làm Dream Maker trọng thương.”

Diệp Ca mỉm cười: “Điều này chứng tỏ, chắc chắn khế ước của y vẫn có sơ hở.”

Mắt Trần Thanh Dã sáng rỡ: “Đúng vậy.”

Diệp Ca híp mắt, thong thả nói tiếp: “Nếu tôi đã có thể tìm ra lần đầu, vậy chắc chắn sẽ tìm được lần thứ hai.”

Tuy anh nói chẳng hề nhấn nhá, cũng không thể thấy rõ gương mặt anh, nhưng người nghe lại bất giác tin tưởng anh một cách chân thành.

Kê Huyền ngẩng đầu, chăm chú nhìn gương mặt ẩn sau bóng tối của chàng thanh niên, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm.

…Thật xinh đẹp.

Ba người còn lại phấn khởi lên.

Vệ Nguyệt Sơ: “Vậy tiếp theo thì sao? Chúng ta làm gì đây?”

“Vẫn làm theo kế hoạch ban đầu.” Diệp Ca nói: “Thông báo trước một câu với Cục quản lí xem có thể giám sát được chỗ này không, sau đó tìm người bị hại tử vong vì giao dịch với Dream Maker trong số những vụ án theo cách lúc trước, xem có thể tìm được điểm đột phá nào từ phía họ không.”

“Được.” Ba người đồng loạt gật đầu.

Đúng lúc này, cửa tòa nhà phía sau họ mở ra, một người đàn ông liêu xiêu bước ra.

Thoạt trông ông ta có vẻ uể oải, trên khuôn mặt hằn sâu bao thăng trầm của cuộc sống đầy vẻ mệt mỏi, quầng mắt thâm xì đen kịt, dường như đã thiếu ngủ rất lâu.

Nhưng ánh mắt ông ta lại toát lên sự mừng rỡ.

Diệp Ca chợt giật mình.

Anh nhớ người này.

Khi thang máy dừng lại lần đầu tiên, chính là người này ngồi bên ngoài cửa.

Diệp Ca nảy ra một ý, anh bước nhanh đến, cao giọng gọi: “Này anh!”

Người đàn ông nọ giật mình, dường như lúc này mới nhận ra đối phương đang gọi mình: “…Có chuyện gì?”

Diệp Ca nói thẳng: “Xin hỏi anh đã đạt thành giao dịch với ma quỷ chưa?”

Người đàn ông nọ sửng sốt, ánh mắt lưỡng lự tránh né, nói: “Cậu… cậu đang nói gì vậy, tôi không hiểu.”

Diệp Ca nói: “Thật ra tôi cũng tới đây để giao dịch với họ, nhưng mà… lúc nhìn thấy tiền cược tôi lại hối hận, trao đổi bằng linh hồn… thực sự không đáng giá, anh nghĩ sao?”

Nét mặt người đàn ông trở nên dữ tợn: “Cậu… cậu thì biết cái gì?!”

Ông ta siết chặt nắm tay, gầm lên: “Con gái tôi nằm trên giường bệnh, chưa biết sống chết thế nào! Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?”

“Bằng bất cứ giá nào tôi cũng không thể để con bé chết được!” Ông ta hung tợn nhìn Diệp Ca, giọng nói tức giận xen lẫn nghẹn ngào: “Còn loại người chỉ được cái mõm như các cậu thì chết hết đi cho rồi! Tôi chịu bán thứ gì là chuyện của tôi, không cần cậu phải lo!”

Diệp Ca sững sờ.

Mặt người đàn ông xanh mét, chắc hẳn là đã quyết tâm rồi. Ông ta quay người chui vào chiếc xe đang đỗ bên cạnh, sau đó tiếng động cơ vang lên, chiếc xe lao đi.

Diệp Ca đăm đăm nhìn theo chiếc xe nhỏ dần đi xa, gương mặt lộ vẻ trầm tư.



Mọi thứ vẫn tiến hành theo kế hoạch như những gì Diệp Ca nói.

Có nhân viên Cục quản lí tham gia, hiệu suất sàng lọc nhanh hơn rất nhiều… Chẳng mấy chốc, những vụ án chất đống trong tay họ đã tăng từ mười lăm lên bảy mươi, sau đó thành hai trăm.

Sau khi về khách sạn, Diệp Ca cắm đầu vào đọc tài liệu, tìm kiếm bất kì manh mối hữu ích nào.

Thời gian trôi đi rất nhanh, màn đêm dần buông xuống.

Giữa đại dương thông tin mênh mông, việc tìm điểm đột phá trở nên vô cùng khó khăn.

Diệp Ca bỗng cảm thấy mép giường lún xuống, anh ngẩng đầu lên thì thấy Kê Huyền ngồi cuối giường, đôi mắt đỏ rực nhìn anh không chớp mắt:

“Anh ơi, cần em giúp không?”

Hắn cong môi cười, nhẹ giọng nói:

“Chỉ cần một nụ hôn chúc ngủ ngon là được.”

——————-

Tác giả:

Cố gắng làm anh tha thứ cho mình (x)

Cố gắng thả dê anh trai (√)