Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 1: Giấc mơ của Du Ngộ



Editor & Beta: Kelantranh

Một ngày mới vui vẻ ~

Chương 1 Giấc mơ của Du Ngộ (1)

Ngày 15 tháng 7 âm lịch, tại thành phố Trường Đông số 211 nhà cũ của khu biệt thự Diễm Hồ.

"Đã tròn mười một năm kể từ thảm kịch hỏa hoạn của Bạch Dĩnh Chi, ngày này mười một năm trước, trong căn nhà này, vợ chồng nữ nghệ sĩ Bạch Dĩnh Chi đã chôn vùi trong biển lửa, nguyên nhân vụ cháy không rõ, sau tai nạn tìm được mười ba thi thể bị thiêu rụi hoàn toàn..."

"Lúc ấy con trai duy nhất của Bạch Dĩnh Chi được cấp cứu kịp thời, nhặt về được một mạng, trở thành người sống sót duy nhất sau thảm kịch."

Streamer thần quái Hắc Trà bật đèn pin, chùm sáng trắng bệch xẹt qua mặt đất đầy tro tàn, rơi vào trên vách tường trắng ố vàng bên cửa sổ.

Mặt tường này có phần khác biệt so với chỗ khác, không có quá nhiều dấu vết bị thiêu cháy đen, không hợp với căn nhà bị lửa thiêu thành phế tích.

Tay Hắc Trà dưới ống kính dừng một chút.

Hắn vừa định đi qua xem, anh trai phụ trách quay phim cắt ngang hắn: "Anh nói to lên một chút, tạp âm hơi nhiều nghe không rõ".

Tạp âm? Căn nhà quỷ ám lặng câm này làm sao lại có âm thanh? Hắc Trà cho là nói đùa bất chợt quay mặt oán giận trước camera điện thoại, dùng giọng điệu thì thầm nói: "Thế này đã nghe rõ chưa? Năm đó nơi này chết mười ba người, tạp âm nhiều là bình thường, mọi người thông cảm".

Tay anh trai quay phim rõ ràng run rẩy một chút, độ sáng của chiếc đèn pin trong tay Hắc Trà dường như cũng yếu đi vài phần.

Cũng may đêm nay là mười lăm, ánh trăng đúng lúc chiếu rọi xuống một màu trắng, trắng cực kỳ xuống mặt đất.

"Có điều năm đó trên diễn đàn rất thịnh hành một câu nói, cậu chủ nhỏ còn sống này trời sinh là người mù, thể chất cực âm, sinh ra không lâu đã bị ác linh quấn thân, Bạch Dĩnh Chi không ít lần bỏ ra một số tiền lớn mời đạo sĩ, đại sư trấn áp, nhưng đáng tiếc cũng không còn cách nào khác, âm khí quá mạnh không áp được, cô lại không nỡ đưa đứa nhỏ này đi, vẫn luôn cẩn thận nuôi dưỡng, mãi đến lễ cô hồn năm cậu chủ nhỏ tám tuổi, bách quỷ ra ngoài, cậu chủ nhỏ bị ác quỷ quấn thân đốt cả nhà tìm thế thân cho đám ác linh."

¹"Lễ Vu Lan” quen gọi là “Lễ ma quỷ/cô hồn”, vào 15/7 âm lịch, tương truyền là ngày quỷ môn quan mở cửa, nếu theo đạo giáo là ngày “中元节” tức “Lễ Trung Nguyên”, là ngày địa quan xá tội, và trong Phật giáo gọi là ngày “Lễ Vu Lan”

"Vừa vặn lúc ấy Bạch Dĩnh Chi đang chuẩn bị một bộ phim kinh dị mới, cách đây rất lâu, tên bộ phim là gì tôi không tra được, tóm lại tất cả sự kiện thần quái bắt kịp, đều rất không bình thường."

Tiếng hít thở của anh trai quay phim rõ ràng trở nên nặng nề, Hắc Trà nói xong lông tóc trong lòng hắn cũng hơi dựng lên, vì thế ra vẻ thoải mái trêu chọc nói: "Anh sợ cái này? Mới đến thôi đấy?"

"Chúng ta nhanh đi dạo xong đi, trời buổi tối hình như sắp mưa, chỗ này cách xa thành phố không dễ bắt taxi..." Anh trai quay phim liếm đôi môi khô ráo nói.

"Được, chỉ là tay anh giơ điện thoại lên cố định chút, rung lắc làm gì? Bình luận² mắng chửi nhiều muốn bay ra ngoài rồi kìa". Hắc Trà quay đầu nhìn màn hình livestream nói.

²弹幕: dạng bình luận sẽ chạy ngay trên màn hình khi bạn xem livestream của một ai đó

"Ơi anh tôi cũng đâu có rung, vẫn ổn định, đừng có đổ oan cho tôi".

"Không phải anh rung còn ai rung ——"

Lời Hắc Trà vừa nói ra miệng đã cảm thấy không ổn, cổ họng khô khốc, hắn gian nan nuốt nước miếng, trên lưng đã nổi một tầng mồ hôi trắng.

Tia máu cuối cùng trên khuôn mặt của chàng trai cầm điện thoại quay phim cũng phai nhạt...

"Ngoại trừ anh thì còn ai——"

Lời thoại giống như flag trong bộ phim kinh dị này làm cho bầu không khí trong nháy mắt trở nên cực kỳ quỷ dị, trong lòng hai người hiểu rõ không dám nói ra.

Một lát sau, anh trai quay phim ngượng ngùng cười cười: "Đùa với anh đấy, vừa rồi là tôi rung".

Đôi khi những lời nói dối có thể làm dịu bầu không khí căng thẳng.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi hai tầng một lần rồi trở về..." Giọng điệu của Hắc Trà đã thay đổi rõ rệt.

Song chưa đi được hai bước, anh trai quay phim phía sau đã bắt đầu mắng chửi thô tục: "Đang yên đang lành anh cứ đi bộ đi tự nhiên vỗ vai tôi làm gì? Doạ chết người ta".

"Tôi đi phía trước làm sao có thể vỗ vai anh..."

Bầu không khí trong nháy mắt lại ngưng đọng lại.

Hắc Trà gần như dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng nói ra mấy chữ: "Tiếp tục đi..."

"Ừm." Lần này ngay cả lời tục tĩu anh trai quay phim cũng không mắng được.

Chưa đầy ba phút sau, anh trai quay phim lại dừng lại.

Hắc Trà lau mồ hôi lạnh trên trán: "Chuyện gì vậy?"

Tầm mắt của anh trai quay phim nhanh chóng lia qua màn hình điện thoại di động và khuôn mặt của Hắc Trà, sắc mặt cứng đờ: "Ống kính, trong ống kính... Không có anh..."

Môi Hắc Trà giật giật, lại cứng ngắc đến mức không phát ra được tiếng nào.

Đèn pin trong tay hắn không hề có dấu hiệu mà tắt đi.

"Tôi không thể quay được anh..."

Giọng nói của anh quay phim trở nên rất nhỏ, dường như sợ hơi lớn tiếng một chút, nỗi sợ hãi của anh ta sẽ hoàn toàn bị đánh thức, biến nỗi sợ hãi thành sự thật xuất hiện trước mắt...

Gió lạnh thổi từng đợt.

Lưng Hắc Trà phát lạnh, bàn tay run rẩy cầm lấy điện thoại di động của anh trai quay phim, nhắm màn hình vào bức tường đen kịt bốn phía.

Ánh trăng rất sáng, sáng vô cùng, thậm chí sáng đến chói mắt.

Màn hình ống kính đột nhiên lấp loé như không nhận được hình ảnh.

Một màn quỷ dị xảy ra, hình ảnh lại xuất hiện trong ống kính rõ ràng hơn trước rất nhiều.

Nhưng trong ống kính... Các bức tường bị cháy đen bong từng mảng dưới ánh trăng, thời gian và dấu vết vụ hoả hoạn để lại đã biến mất ––

Ngôi nhà cũ số 211 mười một năm trước, một lần nữa hiện ra trước mắt.

11 giờ 30 tối, khu thương mại phía Nam thành phố Trường Đông.

Một thanh niên có dáng người thon dài chống gậy dò đường bước ra khỏi cửa hàng, tài xế đã mở cửa sẵn cho cậu.

Đợi thanh niên ngồi yên, tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, ôn hoà nói: "Cậu chủ, nén bi thương."

Đêm nay là ngày giỗ vợ chồng Bạch Dĩnh Chi qua đời mười một năm trước.

"Ừm, tôi biết." Giọng nói của thanh niên khá lạnh nhạt, có khuynh hướng lạnh lùng làm cho bầu không khí trong xe ngưng đọng.

Tài xế muốn nói lại thôi, cuối cùng khởi động xe trong im lặng.

Thanh niên vẫn luôn nhắm mắt lại, yên lặng mệt mỏi tựa vào ghế.

Bởi vì thân thể ốm yếu phải dùng thuốc lâu dài, mặt thanh niên hiện ra bệnh trạng tái nhợt, dưới khóe mắt trái phải hai bên có nốt ruồi lệ chí. Là một đôi lệ chí từ hình dáng, màu sắc đến vị trí đều cân bằng, kết hợp với ngũ quan đường nét sắc xảo xinh đẹp, có vẻ độc đáo lại u buồn.

Lông mi thanh niên rậm rạp, đường viền mắt hẹp dài đẹp đẽ, chỉ tiếc đôi mắt này chưa từng có cơ hội mở ra.

Thân phận hiện tại của cậu, là con trai duy nhất của Bạch Dĩnh Chi, là cậu chủ nhỏ mù bị ác quỷ quấn thân trong truyền thuyết trên diễn đàn, người sống sót duy nhất sau thảm nạn hỏa hoạn năm đó —— Du Ngộ.

Tất cả mọi người đều cho rằng, Du Ngộ sống sót sau tai nạn sau khi phai mờ trong tầm nhìn của công chúng đã bình an trưởng thành.

Mười một năm trôi qua, không ai biết, thật ra Du Ngộ chân chính đã sớm chôn mình trong biển lửa. Bây giờ linh hồn sống trong cơ thể này tên là Trì Nam, trước khi vào cơ thể Du Ngộ, cậu bị nhốt trong một bức hoạ tên là 《Cậu bé khóc》suốt mấy trăm năm.

Bức hoạ này được ca ngợi là một trong mười đại cấm hoạ, có tin đồn rằng nơi nó xuất hiện, thường sẽ có tai nạn và bất hạnh.

Thời gian trăm năm khiến Trì Nam quên đi rất nhiều chuyện, trí nhớ của cậu trở nên đứt quãng, lộn xộn không rõ, cậu quên mất vì sao mình lại bị nhốt trong tranh, tất cả kí ức đều bị niêm phong trên giấy, phong ấn trong căn phòng bị khóa.

Cậu chỉ nhớ mình tên là Trì Nam, từng trằn trọc ngàn dặm đi khắp nơi trên thế giới. Cuối cùng bị người ta mua từ chợ đen với giá cao, cất trong căn nhà số 211, khu biệt thự Diễm Hồ, thành phố Trường Đông, bị giấu ở góc phòng ngủ của một cậu chủ nhỏ mù tên là Du Ngộ.

Mãi đến đêm hoả hoạn xảy ra mười một năm trước, khi thuốc màu và khung tranh trói buộc cậu hóa thành tro tàn thì cậu mới được giải thoát. Nhưng đến khi cậu tỉnh lại thì cậu phát hiện bản thân trời xui đất khiến sống lại trong thân thể Du Ngộ.

Trì Nam không nhớ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vào đêm hỏa hoạn hôm đó, chỉ nhớ sau đó cậu đã lấy lại được tự do và cuộc sống của mình.

Song bởi vì nguyên chủ là người mù nên Trì Nam cũng mất thị lực.

Thế giới của người mù không phải là một màu đen tối, mà là lời cảm ơn sự muôn màu muôn vẻ của tận cùng thế giới, mọi thứ có liên quan đến tầm nhìn đều hoàn toàn tan biến.

Ngay cả bóng tối cũng không thể thấy được.

Trì Nam đi khắp nơi tìm thầy trị bệnh vì muốn lấy lại ánh sáng cho thân thể này, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Nếu có thể mở mắt ra lần nữa...

Trì Nam lặng im ước một điều ước.

Tiếng nhạc trong xe nhẹ nhàng thư giãn, Trì Nam bất tri bất giác thả lỏng thần kinh ngáp một cái.

Có lẽ bởi vì linh hồn không phải nhân loại nên cậu vô cùng dễ buồn ngủ, cũng vô cùng dễ bị mệt.

Tài xế lại nhìn về phía gương chiếu hậu: "Cậu chủ, buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, bao giờ về đến nhà thì tôi gọi cậu."

Trì Nam vốn nghĩ hành trình lái xe không quá hai mươi phút, chống đỡ một chút là xong, nhưng thần trí bỗng như bị ấn nút tạm dừng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, cậu tựa trán lên kính cửa sổ rồi thiếp đi.

Bất chợt, một âm thanh quỷ dị khả nghi vang lên ở rìa ý thức.

[Chào mừng đến với thế giới tạo giấc mơ]

[Một phút trước hệ thống tạo giấc mơ nắm bắt được nguyện vọng của ngài, xin hỏi có xác nhận hay không?]

Thanh âm lạnh băng máy móc, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, lẽ ra phải làm cho người ta cảm thấy cảnh giác bất an, nhưng Trì Nam lại nghe được phần thân thiết từ trong giọng nói của thứ đó, cậu quyết đoán nói một câu: "Phải."

[Hệ thống nắm bắt được mục tiêu của ngài là: khôi phục thị giác. Ngài có cần sự giúp đỡ của người tạo giấc mơ không?]

Trì Nam suy nghĩ một lúc: "Cho hỏi, người tạo giấc mơ là ai?"

[Người tạo mơ là người tạo ra thế giới của những giấc mơ để có thể giúp ngài thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào.]

[Trong thế giới tạo giấc mơ, ngài có thể thông qua việc thoát khỏi cơn ác mộng tích lũy thiện cảm³, đến khi ngài thuận lợi thông quan phó bản ác mộng, độ thiện cảm đạt tới một giá trị nhất định thì có thể đến bức tường ước nguyện ở trung tâm hệ thống.]

³好感: từ này mình tra trên từ điển Việt - Trung ra nghĩa là thiện cảm. Mình có tra thêm trên từ điển Hán Việt nữa thì từ hảo cảm cũng có nghĩa là thiện cảm. Mấy bạn có góp ý gì thì nói với mình nhé.

Trì Nam nghi ngờ hỏi: "Mấy người là kinh doanh có phép à?"

Hệ thống im lặng một lúc.

[Chúng tôi không có tính chất lợi nhuận, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không thu của ngài bất kì phí dùng gì.]

Ba giây sau, hệ thống lại bổ sung.

[Trong quá trình thông quan ác mộng, tất cả những thiệt hại ngài gây ra đều không cần phải bồi thường, điều này chúng tôi có thể đảm bảo.]

Trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy?

Trì Nam giật mình: "Vậy đây là dự án xóa đói giảm nghèo của nhân sĩ đặc biệt sao?"

Hệ thống [tút tút tút ––]

Dường như nó đã biến mất.

Trì Nam nhận ra vấn đề của mình vượt ra ngoài phạm vi quá trời rồi liền nói chuyện đứng đắn lại: "Nếu ước nguyện thất bại thì sẽ có hậu quả gì?"

[Sau khi kiểm tra đo lường, xác suất mà hệ thống trao đổi nguyện vọng thất bại trong thế giới tạo giấc mơ là 0, không có khả năng thất bại.]

Vẻ mặt Trì Nam khẽ đổi, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng thêm phần hồng hào: "Cụ thể tôi cần phải làm gì trong thế giới tạo giấc mơ đây? Thông quan phó bản ác mộng có nghĩa là gì?"

[Ngài sẽ lấy thân phận 'người mộng du' tiến vào thế giới ác mộng do người tạo giấc mơ xây dựng và vượt ải, quy tắc cụ thể mời ngài tự mình mò mẫm trong phó bản, sau khi qua cửa người tạo giấc mơ sẽ căn cứ vào biểu hiện của ngài để phân chia giá trị thiện cảm, và những thiện cảm này sẽ dùng để ước nguyện, ví dụ, qua ước tính của hệ thống, nguyện vọng 'khôi phục thị giác' của ngài cần khoảng 500 điểm thiện cảm.]

Tuy rằng hệ thống không giải thích tường tận mấy, nhưng Trì Nam đại khái hiểu rõ.

Có thể nói là cậu ù ù cạc cạc được hệ thống xóa đói giảm nghèo của một nhân sĩ khó khăn kéo vào cái thứ gọi là "Thế giới tạo giấc mơ", để cậu ở thế giới này tạo thiện cảm với người tạo giác mơ, lại dùng thiện cảm để thực hiện nguyện vọng.

Trì Nam: "Cường độ làm việc trong thế giới tạo giấc mơ có lớn không?"

Thân thể nguyên chủ ốm yếu, chỉ e rằng cường độ làm việc quá lớn sẽ chịu không nổi.

Hệ thống: [?]

[Thời gian tiến vào của người mộng du là hoàn toàn tự do, ngài có thể sắp xếp thời gian nghỉ ngơi của riêng mình một cách hợp lý.]

May quá, Trì Nam sợ nhất là thức khuya.

Suy nghĩ một chút, cậu lại hỏi: "Mỗi người mộng du chỉ có thể đổi một nguyện vọng ư?".

[Không, miễn là có đủ thiện cảm, ngài có thể đổi vô số nguyện vọng]

Trong lòng Trì Nam đã rõ: "Được, hiểu rồi, tôi vào."

[Xin chúc mừng ngài đã trở thành một người mộng du mới.]

Xem ra trước cậu có rất nhiều người bị kéo vào hệ thống tạo giấc mơ này, Trì Nam bỗng nghĩ đến một chuyện: "Nếu vượt ải thất bại sẽ thì sẽ ra sao?"

[Phó bản không thể chơi lại, sẽ chết.]

Trong lòng Trì Nam chợt nghẹn: "Chết trong phó bản, thực tế sẽ bị ảnh hưởng sao?"

[Hệ thống không thể báo trước.]

Trì Nam: "..."

Cảm giác một chân đạp lên thuyền giặc, song Trì Nam vẫn không chút do dự dùng cả chân kia đạp lên.

[Mời người mộng du nhập họ tên trong thế giới tạo giấc mơ, lưu ý rằng một khi nhập vào sẽ không thể thay đổi.]

Trì Nam có hơi bất ngờ, thế giới này vậy mà còn rất nhân văn, có thể tùy chỉnh nickname.

Nói cách khác, trong thế giới này, cậu có thể sống làm chính mình.

Môi cậu khẽ nhúc nhích, chắc chắn nói ra bốn chữ: "Họ tên, Trì Nam."

[Thông tin đã được nhập, mời người mộng du 'Trì Nam' xác nhận giá trị ban đầu hiện tại:

Độ thiện cảm của người tạo giấc mơ: 0

Giá trị tỉnh táo trong ác mộng: 0

Đạo cụ đặc biệt: Không

Mong người mộng du 'Trì Nam' chú ý, một khi giá trị tỉnh táo vượt quá 90, sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của ngài trong phó bản, xin vui lòng giữ cơn buồn ngủ, từ chối tỉnh táo.]

Trì Nam: "... Được".

[Bởi vì người mộng du 'Trì Nam' khiếm thị, hệ thống đã được cập nhật thành hệ thống giọng nói. ]

Trì Nam: "Cảm ơn."

Dừng một chút, cậu lại hỏi, "Hệ thống tạo giấc mơ chọn người như thế nào?"

[Trước mặt người tạo giấc mơ, mỗi người đều có cơ hội.]

Trì Nam: "... Tôi không còn vấn đề nào nữa."

[Người mộng du 'Trì Nam' ngẫu nhiên được đưa đến cơn ác mộng đầu tiên: giấc mơ của Du Ngộ. ]

Trì Nam nháy mắt sửng sốt: "Cái gì...?!"

[Chúc ngài có một chuyến mộng du vui vẻ.]

Trì Nam: "... Chờ đã!"

Tiếc là tút tút một tiếng, hệ thống đã hoàn toàn tắt âm, không thèm để ý đến phản ứng của cậu.

Giấc mơ của Du Ngộ... Giấc mơ này có phải là...

Có ma mới tin rằng đây là ngẫu nhiên kéo người mộng du vào!

Cậu bỗng dưng khá chờ mong, nếu thật sự là tái hiện ký ức của Du Ngộ, vậy chân tướng vụ hỏa hoạn năm đó có thể trồi lên mặt nước rồi⁴.

⁴chỉ sự vật, chân tướng đã lộ ra

Sau khi xuyên đến thân thể của Du Ngộ, tuy rằng người giám hộ và bác sĩ tâm lý đều không đề nghị cậu 'dạo thăm chốn cũ', nhưng Trì Nam vì muốn làm rõ chân tướng năm đó nên đã trở về nhà cũ vài lần.

Đáng tiếc cho dù có mời linh môi⁵ tiến hành kết nối, vẫn không tìm được mười ba người bị thiêu chết năm đó cùng với linh hồn của cậu chủ nhỏ Du Ngộ.

⁵灵媒 (sorcerer): còn được gọi là medicine; shamans; magician. Phân vân không biết nên để từ nhà ngoại cảm, thầy đồng, phù thủy, pháp sư hay từ gì nữa.

Ký ức không có dấu vết để tìm, thực tế cũng không tìm thấy dấu vết nào được để lại.

Lần trải nghiệm giấc mơ này không chỉ có thể khôi phục thị giác, mà còn có thể để cậu hiểu được chân tướng năm đó, quả một công đôi việc.

Thân xe hốt nhiên không hề báo trước dừng lại, phanh quá gấp, theo quán tính cái trán Trì Nam "ập" một tiếng đập lên kính cửa sổ khiến cậu bỗng chốc tỉnh táo lại.

Âm thanh máy móc⁶ của hệ thống đã biến mất từ lâu.

⁶ thật ra ở đây tác giả để "无机" nghĩa là vô cơ (chỉ chất hoá học) mình không biết có nhần gì không nên tự sửa vậy.

"Cậu chủ, về đến nhà rồi."

Tiếng nói của tài xế vang lên, nhưng trong gương chiếu hậu, ghế lái sớm đã không còn một người nào.

Lông mi Trì Nam run rẩy như có điều phát hiện: "Nơi này..."

Tài xế mỉm cười cúi đầu: "Nhà cũ."

Editor: Một chữ tiếng Trung tui cũng không biết, có gì mọi người góp ý thoải mái nhé!