Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 21



Edit: Kegiantra (Nguyệt)

Chương 21 Du thuyền Hoàng Hôn (3)

Vừa chuẩn bị thu dọn đồ dùng, động tác Trì Nam dừng một tí, cậu còn chưa mở miệng, Hắc Trà đối diện đã giành trả lời: "Đứa nhỏ rất đáng thương, nhưng nếu trưởng thành, tôi cảm thấy xác suất lớn không phải là người bình thường."

"Hả? Sao anh lại nói vậy?" Diệp Thường dường như rất có hứng thú với cậu chủ nhỏ, ngữ điệu cũng hơi khác so với lúc trước.

"Làm sao một đứa trẻ lớn lên trong một môi trường như vậy có thể bình thường? Vốn gia đình sinh ra mình có ảnh hưởng rất lớn với tính cách con người mình," Hắc Trà nói ra ý kiến của mình, "Có thứ cha mẹ này, từ nhỏ đã bị đối xử như tế phẩm, không điên đã rất ghê lắm rồi, còn bảo bình thường gì nữa..."

"Cũng đúng, " Có lẽ là do đối diện với ánh sáng, đôi mắt Diệp Thường ẩn hiện sau tròng kính, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, "Nam ca cũng nghĩ như vậy sao?"

Trì Nam im lặng giây lát, lắc đầu: "Đứa nhỏ rất đáng yêu."

Diệp Thường bình tĩnh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nhếch khóe môi: "Phải không?"

"Ài lòng yêu thích này của cậu quá độc đáo, sau này tìm đối tượng có phải cũng chạy theo hướng này hay không." Hắc Trà trêu chọc Trì Nam.

Trì Nam không sao cả bị đùa giỡn, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Nếu như vẫn có thể tìm được."

"Oa quả nhiên cậu thích bệnh kiều." Hắc Trà nhìn cậu ăn sạch đĩa cơm, hỏi, "Cậu đã ăn xong rồi?"

"Ừm, mấy cậu ăn chậm, tôi đến du thuyền nhìn xung quanh xem có manh mối gì trước, 7 giờ 50 chúng ta đến phòng tiệc tụ họp."

Trì Nam rời khỏi phòng ăn, bắt đầu dọc theo bản đồ trên hành lang tìm điểm đột phá.

Bây giờ cậu có đôi mắt, không cần phải dựa vào đồng đội tìm kiếm manh mối như phó bản trước đó, có thể đắm chìm trong cảm nhận của thế giới ác mộng.

Thực ra trong lòng cậu vẫn có chút đáng tiếc, nếu như có thể nhìn thấy thứ đó sớm tí nữa, cậu có thể tận mắt nhìn thấy Du Ngộ nhỏ năm đó.

Về phần vấn đề vừa rồi của Diệp Thường...

Cậu vĩnh viễn nhớ rõ cuối cùng trong trận lửa lớn, Du Ngộ nhỏ ngửa mặt như thiên sứ, nói với Bạch Dĩnh Chi bằng ánh mắt điên cuồng lại ngây thơ: "Mẹ, cùng nhau xuống địa ngục đi, con yêu mẹ".

Thế nên cái này là một biểu hiện bất thường trong thế giới nhân loại ư?

Nhưng rõ ràng trong giây phút đó, cậu đã bị vẻ đẹp điên cuồng cực đoan cùng nguy hiểm trên người Du Ngộ nhỏ hấp dẫn không thể rời mắt...

Trì Nam không hiểu lắm, ở trong lòng lắc đầu.

Trì Nam rất nhanh liền rút ra khỏi cảm xúc, chú ý tới con tàu Hoàng Hôn không tính là đặc biệt lớn này, tổng cộng có năm tầng.

Nhà hàng, phòng tiệc, phòng tắm công cộng, phòng tập thể dục, phòng giải trí, thư viện và các khu vực công cộng khác cùng với khu vực nghỉ ngơi của nhân viên vận tải tập trung ở tầng một hoặc hai, phòng cho khách chủ yếu tập trung ở tầng ba bốn hoặc năm, Trì Nam thuận tay chụp bản đồ không gian của du thuyền.

Cậu chú ý đến, khu vực phía bắc của bản đồ tầng trệt là một phòng triển lãm tranh.

Trì Nam đối với những thông tin liên quan đến tranh đều vô cùng nhạy cảm, cậu cũng ôm tâm lí thử một lần, hỏi nhân viên phục vụ đúng lúc đi qua: "Xin chào, xin hỏi hiện tại phòng triển lãm có mở cửa cho người ngoài không?"

NPC nhân viên phục vụ nở nụ cười mỉm cứng nhắc với cậu: "Vị khách kính mến, trong thời gian rảnh rỗi, ngài có thể đến bất kỳ khu vực công cộng nào để giải trí."

"Được." Trì Nam cảm ơn nhân viên phục vụ, dự định dựa theo bản đồ đến phòng triển lãm tranh xem một chút.

"Chờ một chút, thưa ngài, " Người phục vụ đột nhiên gọi cậu lại, sau đó hai tay đưa một cuốn sách du lịch cho cậu, "Đây là giới thiệu phòng triển lãm tranh của chúng tôi, có lẽ ngài có thể sử dụng nó."

"Cảm ơn." Trì Nam tiếp nhận sách giới thiệu, lập tức mở ra lật lật.

Cuốn sách chỉ giới thiệu ngắn gọn về bối cảnh của phòng triển lãm tranh, bao gồm ngày xây dựng, quy mô số lượng bức tranh và ý tưởng mà toàn bộ tác phẩm phòng triển lãm tranh muốn truyền đạt - cái chết và sự vĩnh hằng.

Tầm mắt Trì Nam dừng lại hơn nửa giây trên ngày triển lãm tranh, nhớ kỹ thời điểm ngày 27 tháng 11 năm 1927 này.

Khi cậu khép sổ tay lại ngẩng đầu lên, nhân viên phục vụ vốn đứng trước mặt cậu mất tiêu, hoàn toàn biến mất ở hành lang không có bất kỳ ngã rẽ nào.

Tất cả trùng hợp vừa rồi tựa như hắn ta vừa lúc xuất hiện ở nơi đó, canh Trì Nam hỏi sau đó đưa quyển sổ cho cậu.

Cuối hành lang là một cánh cửa màu đỏ đóng chặt, có khóa, trên bảng hiệu có biển chỉ dẫn phòng triển lãm tranh.

Bước chân Trì Nam hơi dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước định nhìn rõ ràng một chút.

Ngay khi cách cửa một bước, chuyện kì dị đã xảy ra, trong lỗ cửa phát ra tiếng chìa khóa chuyển động, một lát sau, cửa lớn màu đỏ chậm rãi mở rộng, ánh đèn trong phòng triển lãm cũng sáng theo, cứ như cố ý nghênh đón Trì Nam đến vậy.

Chân trước của cậu vừa định cất bước, đằng sau đã có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh có muốn tự mình vào không?"

Trì Nam quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thường cầm một lon coca đứng ở hành lang.

Bằng cách nào đó, lon coca này làm cậu nhớ lại lúc ở căn cứ Bình Minh, người tạo giấc mơ chơi khăm đưa cậu lon nước kia...

Ấy không phải là một kỷ niệm vui vẻ.

"Có phiền không nếu em đi với anh?" Diệp Thường lại nói.

"Cậu thật sự không sợ?" Trì Nam hỏi.

Diệp Thường cười một chút, bước nhanh hơn đuổi theo: "Không sợ, thật ra em còn rất thích những thứ này... Chỉ có mọi người cảm thấy nó đáng sợ."

Dừng một lát, hắn lại ngại ngùng đẩy kính: "Cái này trong mắt người bình thường rất kỳ quái nhỉ?"

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy." Dứt lời, Trì Nam cùng Diệp Thường đi vào phòng triển lãm.

Phòng triển lãm rộng khoảng chừng hai trăm mét vuông, bốn bức tường treo dày đặc hơn trăm bức tranh, bố trí chật kín làm cho phòng triển lãm không lớn có vẻ chật chội lại áp lực.

Lẽ dĩ nhiên, điều khó thở nhất là nội dung của bức tranh.

Mặc dù nội dung và phong cách của mỗi bức tranh khác nhau, song chủ đề lại có sự thống nhất kỳ lạ, tất cả đều mô tả quá trình con người chết đi.

Té lầu, tai nạn xe hơi, cắt cổ tay, hình phạt thắt cổ, đuối nước, chôn sống... Hàng trăm bức tranh, trình bày hàng trăm cách chết, có cái chết xảo trá cổ quái, chưa từng nghe thấy.

Mà những cái chết này, đều không ngoại lệ được họa sĩ dùng bút mực miêu tả cực kì nhuần nhuyễn, nỗi sợ hãi cùng thống khổ trên mặt người chết cũng nhảy vọt lên giấy.

"Nhìn kìa, hình như dưới mỗi bức tranh đều đánh dấu một chuỗi số."

"19970808, 20011126, 19990223..." Trì Nam nhìn từng con số được ghi dưới bức tranh, "Xem ra hẳn là ngày tháng, có thể là thời gian sáng tác của mỗi bức tranh? Nhưng nó không được sắp xếp theo thứ tự."

Diệp Thường cũng nhìn theo nhìn bức tranh: "Hay có lẽ nào là thời gian chết của nhân vật trong tranh?"

Trì Nam suy nghĩ một chút: "Hoặc là, thời gian sáng tác tranh và cái chết của nhân vật giống nhau."

"Nhưng những bức tranh này được tạo ra thế nào? Sao họ lại đặt chúng ở đây? Là đang cố nói gì với chúng ta sao?" Diệp Thường vừa nhìn bức tranh vừa lẩm bẩm, "Vẽ cũng quá chân thật tỉ mỉ."

"Đúng rồi, anh Nam, sao anh lại muốn đến phòng triển lãm tranh?" Diệp Thường lại hỏi.

Trì Nam chớp chớp mắt, nói dối: "Đam mê nghệ thuật."

Diệp Thường: "..."

Trì Nam: "Còn cậu thì sao?"

"Em đến tìm anh." Đôi mắt của Diệp Thường sau tròng kính cong lên.

"Hửm?"

"Vừa rồi em có gặp một nhân viên phục vụ ở hành lang, em hỏi hắn có thấy anh không, thì hắn chỉ cho em hướng phòng triển lãm tranh." Diệp Thường rất chân thành nói, "Anh Trà nói khả năng tìm manh mối của anh là tuyệt đối, em cũng muốn đi theo học tập."

"Có lẽ bất kể tôi có tới phòng triển lãm hay không, hắn đều sẽ chỉ chỗ này cho cậu."

Trì Nam rất nhanh đã nhìn hết các bức tranh một lượt, xác nhận không có thứ cậu muốn tìm.

"Nơi này hình như thiếu một bức tranh." Trì Nam đi đến chỗ sâu nhất của phòng triển lãm, nơi này treo một khung tranh trống rỗng, bức hoạ trong lồng kính khung tranh biến mất không rõ dấu vết.

Tầm mắt Diệp Thường theo cậu nhìn lại, nhìn thấy dưới bức tranh có vết trầy xước rõ ràng: "Con số phía dưới cũng bị người ta cố ý xóa sạch."

Mặc dù biết là manh mối quan trọng, nhưng hiện giờ tin tức bọn họ nắm giữ vẫn quá ít, bọn họ không có các nào tiến hành suy đoán hữu hiệu.

Hai người lại đi dạo trong phòng triển lãm tử vong một hồi lâu, mãi đến 7 giờ 40, mới rời phòng triển lãm đi về phía phòng tiệc.

Hắc Trà đứng ở cửa phòng tiệc, vẫy tay với bọn họ từ xa: "Mẹ kiếp vừa rồi tôi mới đi lấy một món tráng miệng, chả hiểu sao quay đầu lại đã chẳng thấy cậu đâu."

"A xin lỗi, em đi tìm anh Nam..." Diệp Thường rất ngượng ngùng, "Lúc đi quên nói với anh một tiếng."

Hắc Trà tất nhiên sẽ không thực sự so đo: "Sao rồi? Có tìm thấy manh mối nào hữu dụng không?"

Trì Nam nói tất cả những phát hiện trong phòng triển lãm tử vong ra, Hắc Trà nghe xong sởn gai ốc: "May mắn người phát hiện là cậu... Người bình thường xem triển lãm tranh xong chắc mắc PTSD..."

Diệp Thường nói: "Hiện tượng kỳ lạ trên Hoàng Hôn, hình như đều có liên quan đến 'tử vong' và 'quá trình tử vong'."

"Còn có kinh dị." Hắc Trà nghĩ đến lát nữa phải kể chuyện ma trên thuyền thế này, đã cảm thấy hơi sợ hãi.

Đúng 8 giờ.

Giọng nói hùng hồn của vị thuyền trưởng già vang lên ở giữa phòng tiệc: "Kính thưa các vị khách, cảm ơn các vị đã đến đúng giờ để tham dự đêm của câu chuyện kinh dị trên tàu Hoàng Hôn, chúng tôi đã chuẩn bị rượu vang và đồ ăn nhẹ, tôi hy vọng các vị có thể có một đêm tuyệt vời."

Vẻ mặt những người mộng du trong phòng tiệc khác nhau, đều khiếp sợ đêm của câu chuyện, sao có thể thấy tuyệt vời được?

"Vị trí có thể ngồi theo ý thích, nhưng tận lực đến gần một chút, thuận tiện trao đổi câu chuyện." Vị thuyền trưởng già rất có tinh thần cười cười, hơi khom lưng.

Trì Nam chọn một vị trí tương đối lệch lại không đến mức không nghe được tiếng nói ngồi xuống, Hắc Trà rất tự nhiên muốn ngồi bên cạnh cậu, nhưng không ngờ Diệp Thường đã nhanh chân ngồi xuống trước, còn làm vẻ không phát hiện ra.

Hắc Trà chỉ có thể mang cái ghế đến ngồi bên khác của Trì Nam.

"Đã tám giờ tối, mặt trời thật sự không có dấu hiệu lặn xuống." Diệp Thường nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

Vị trí của bọn họ đối diện với một mảng lớn cửa sổ sát đất ở phía tây, đường ánh tà dương buổi tối nghiêng nghiêng từ cửa sổ bắn vào, toàn bộ phòng tiệc đều được mạ thêm một lớp màu đỏ.

Trì Nam theo bản năng nhìn về phía cửa sổ sát đất, vị trí của Diệp Thường đối diện với ánh sáng, Trì Nam nhìn qua, ánh chiều tà phác họa ra đường nét sườn mặt của hắn.

Bởi vì duyên cớ góc độ, ống kính của Diệp Thường vẫn có chút phản quang, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Hắc Trà may mắn nói: "Hoàng hôn tốt hơn đêm tối, tối lửa tắt đèn kể chuyện ma không phải càng khủng khiếp hơn ư..."

Thuyền trưởng già dường như nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, mỉm cười nói, "Hoàng hôn đang trong quá trình chuyển đổi ngày và đêm, trên thực tế, càng gần gũi với một thế giới khác hơn là đêm."

Thanh âm của ông vang dội, những người mộng du còn lại ở đây đều nghe rõ, sau lưng sợ hãi.

Thuyền trưởng già mỉm cười: "Đùa chút thôi, làm nóng bầu không khí."

Mọi người: "..."

Nhìn thấy nhiều người có vẻ mặt lạnh cả người, vị thuyền trưởng già dường như rất hài lòng: "Tôi sẽ nói về truyền thuyết trên tàu."

"Chuyện siêu nhiên trên biển cũng không ít, trong hành trình dài đằng đẵng không tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng luôn có nhân viên phục vụ bất cẩn, khi quét dọn phòng xảy ra sự cố bất cẩn như thế, hoặc là dưới tình huống tương đối gấp gáp không xử lý sạch sẽ, cho đến khi nhóm hành khách tiếp theo phát hiện một ít dấu vết trong khoang tàu."

"Hoàng Hôn phiêu bạc trên biển gần trăm năm, hành khách đến đến đi đi, mà những linh hồn bởi vì những chuyện ngoài ý muốn ở lại trên thuyền, rất có thể bị vây nhốt trên biển, không thể rời đi nữa, vĩnh viễn dừng lại trên hành trình Hoàng Hôn."

Nói đến đây, thuyền trưởng gìa dịu dàng lại hoài niệm cười cười, cười đến nỗi mọi người ở đây sởn tóc gáy.

Tóc gợn sóng phá vỡ bầu không khí kì dị, hốt nhiên cười lạnh một tiếng, lấy ra một tấm ga trải giường trắng trong cái túi hàng hiệu ném đến trước mặt thuyền trưởng gì: "Dấu vết này quá dễ thấy, hẳn là tôi nên khiếu nại các người phục vụ không đúng chỗ chứ?"

Thuyền trưởng già cầm lấy ga trải giường mở ra nhìn, vải trắng như tuyết loang lổ đầy vết máu lâu năm...

Một vài người mới ở đây hét lên kinh hãi, nhưng thuyền trưởng già nhẹ nhàng đặt ngón tay cạnh môi, ra hiệu mọi người giữ im lặng: "Những người chúng ta sống trên biển cần phải duy trì sự ăn ý, ngay cả khi nhìn thấy những chuyện khủng bố, cũng đừng có động tĩnh quá lớn làm kinh động đến 'chúng nó'."

"Bởi vì, chúng ta cũng giống như 'chúng nó', bị nhốt trong biển rộng, phải giữ lòng tôn trọng nhau."

Mấy người mới đều bị dọa xanh mặt, vội vàng che miệng không nói.

Tóc gợn sóng châm thuốc ngậm trong miệng nói: "Dù cho là sự kiện linh dị, tôi vẫn còn ở trên thuyền, dịch vụ phòng cho khách cũng nên cho một lời giải thích chứ? Có thể đổi phòng không?"

Thuyền trưởng già xin lỗi nói: "Chúng tôi rất tiếc vì gây khó chịu cho ngài, khăn trải giường sẽ lập tức được thay cái mới sạch sẽ, về nhu cầu thay đổi phòng của ngài, chúng tôi tạm thời không thể đáp ứng, trên tàu Hoàng Hôn, tất cả các phòng đã được sắp xếp thoả đáng, lâm thời không cho phép thay đổi."

Tóc gợn sóng không tiếp tục quấy rầy, hời hợt ồ ồ rồi tự mình hút thuốc.

"Cô gái này đang thử quy tắc, lúc trước chỉ nói không cho phép tự mình đổi giường, nhưng không nói không thể vì phục vụ không thay đổi tại chỗ, cho nên cô ta mới cố ý mang ga trải giường đến."

Hắc Trà hiếm khi có năng lực phân biệt như vậy, vội vàng giải thích cho người mới Diệp Thường.

Trì Nam: "Tôi đoán mỗi phòng đều có 'dấu vết của cái chết'."

Hắc Trà: "..." Hắn liên tưởng đến tro cốt trong phòng mình rồi rùng mình một cái.

"Tôi thả con săn sắt, bắt con cá rô, thời gian tiếp theo sẽ giao cho các vị khách khứa," Tầm mắt thuyền trưởng già lần lượt quét qua mặt đám người mộng du, "Người kể chuyện xuất sắc, sẽ nhận được sự chiếu cố của Hoàng Hôn, có được phần thưởng hậu hĩnh."

Lời thuyền trưởng già vừa nói ra, người mộng du cũ đều nghe hiểu, kể chuyện có liên quan mật thiết với việc đạt được thiện cảm khi chia.

Những người đến hoàn thành nhiệm vụ lập tức phấn chấn tinh thần, bắt đầu lục lọi trong đầu để moi ra câu chuyện kinh dị.

Còn về phương diện kể chuyện ma, Hắc Trà vì liên quan nghề nghiệp có ưu thế rất lớn, hắn là người đầu tiên lên tiếng: "Trước đây khi tôi lục soát tài liệu, đã từng nghe một câu chuyện có thật, rất kì quặc."

"Chừng khoảng bảy tám năm trước, một chiếc xe buýt ở thành phố Z lao khỏi cầu rơi xuống sông, đêm ấy là đêm mưa lớn, lại là chuyến xe buýt cuối cùng, trên xe chật ních người, cuối cùng thống kê đã chết 72 người, nhưng chỉ vớt được 71 thi thể, có một thi thể nữ tìm kiếm hơn nửa tháng vẫn chưa tìm thấy, khả năng đã bị mạch nước ngầm cuốn trôi."

Hắn dừng một xíu, mấy người mộng du ngồi đây duỗi thẳng cổ, tập trung tinh thần nghe.

"Vốn dĩ chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng kì lạ là, cô gái bị cuốn trôi này có một người chị sinh đôi, nghe nói suốt khoảng một thời gian rất dài, mỗi khi đến nửa đêm điện thoại di động của cô chị sẽ vang lên, không hiển thị số điện thoại, nhưng nếu không nhận tuyệt đối sẽ không dừng lại, cứ vang mãi vang mãi, dẫu có tắt máy cũng vẫn vậy, trên nhật ký cuộc gọi lại không hiện gì cả."

"Hơn nữa mỗi lần cô chị nghe điện thoại, người bên kia cũng không hé răng, nhưng loáng thoáng có thể nghe được tiếng nước chảy, theo lời đương sự kể, nghe điện thoại xong tai chị ấy như bị nước vào, ù tai kéo dài đến khi trời hửng sáng, nghe cái gì cũng như cách một tầng nước."

"Sau đấy người chị đó nhờ người tìm đến chuyên gia về phương diện huyền học, sau khi làm vài lần đàn tràng¹, rốt cuộc có thể nghe rõ tin tức em gái muốn truyền đạt từ đầu dây bên kia."

¹ Đàn tràng: đàn làm lễ giải oan

"Sau đó căn cứ vào nội dung cuộc gọi, cuối cùng nhân viên điều tra phát hiện thi thể của người em gái cách nơi xảy ra tai nạn hơn ba trăm km ở hạ lưu, sớm đã bị cá ăn đến không còn mấy miếng thịt, nhưng kì dị chính là, tay người em gái chỉ còn lại xương cốt cùng vài miếng thịt vẫn hết sức nắm chặt chiếc điện thoại di động bị nước vào hư..."

Hắc Trà dừng lại ở phần khiến người ta sởn tóc gáy nhất, phòng tiệc lập tức lâm vào phẳng lặng, loáng thoáng có thể nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng sóng vỗ boong tàu.

Ngồi ở góc hẻo lánh nhất, sắc mặt của ba chị em sinh ba cực kì khó coi, cô gái tóc đen dài² run rẩy hỏi: "Cái đó... Thực sự là cuộc gọi của người em gái dưới đáy sông?"

² Hắc Trường Thẳng: chỉ những cô gái có mái tóc đen dài thẳng đẹp.

Hắc Trà nhún nhún vai: "Loại sự kiện linh dị này, nào có đáp án tiêu chuẩn, dù sao cuối cùng cũng tìm được thi thể, người nhà đưa đi hỏa táng."

"Vậy..." Tóc đen dài cắn môi nói, "Sau này người chị gái kia thế nào rồi?"

"Cái này... Hình như không có nghe ai nói về sau cô chị thế nào." Hắc Trà gãi gãi đầu.

Người phụ nữ trung niên ở một bên tiến lại gần nói: "Nghe nói giữa sinh ba hay sinh đôi mấy con sẽ có thần giao cách cảm với nhau, thật sự có chuyện này sao?"

Trên mặt ba cô gái nhỏ rõ ràng có phần lúng túng, cô gái tóc đuôi ngựa cuối cùng nói: "Mỗi người mỗi khác chắc, tụi con không có tình huống này."

"Tôi cũng biết một chuyện có thật, " Lúc này người mở miệng là chàng trai áo sơ mi văn hóa, "Mẹ tôi thích chơi mạt chược với các dì, từng nghe một câu nói, có lẽ các người cũng từng nghe, gọi là 'Bốn người quy thiên'."

Trì Nam ngay cả mạt chược cũng chưa từng sờ căn bản nghe không hiểu, cũng may có người hiểu biết giải thích.

"Cái này tôi cũng từng nghe nói, " Nói chuyện chính là người dì nhìn qua khá có tuổi, "Bốn người sau khi xào bài xong, vòng đầu tiên bắt đầu từ nhà cái mỗi người đánh ra một quân 'Tây', chính là bốn người quy thiên, rất không may mắn, nếu như lại thêm một quân 'một Đồng', vậy thì càng cổ quái."

Áo sơ mi văn hoá gật đầu: "Đúng đúng, trước đây mẹ con có một người bạn chơi bài, cùng người ta chà mạt chược đến hừng đông, nghe nói có đánh ra cùng về tây, lúc ấy cũng hơi để ý, nhưng mọi người nói cười cười là qua, sau khi trời sáng bàn mạt chược giải tán, người bạn chơi bài kia sau đấy nhận được tin dữ thì mới biết được, vừa rồi một người dì chơi mạt chược, trên đường tới gặp tai nạn xe chết, còn bị xe xi măng lớn đè qua tử vong tại chỗ..."

"Về sau ba người bạn chơi bài còn lại, đều lục tục gặp chuyện ngoài ý muốn, thật sự cùng nhau quy thiên..."

Hắn dứt lời, không khí trong khoang lập tức lạnh xuống.

Hai bà dì trung niên, bà nhìn tôi tôi nhìn bà, một trong số họ hoảng sợ cười nói: "Ván bài của chúng tôi cũng luôn có truyền thuyết này, thực tế là để dọa người chơi, sao có thể thật thế được."

Một người dì khác phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi đã chơi mạt chược nhiều năm như vậy, tình huống nào chưa từng gặp phải? Cũng không thấy xảy ra chuyện gì..."

Hắc Trà vừa định nói những lời flag như vậy vẫn là đừng nên nói hết, nhưng nghĩ tuổi dì không nhỏ, có thể nghe không hiểu flag nghĩa là gì, đành nhịn xuống nuốt vào trong bụng.

Tiếp theo dưới sự cổ vũ của mức độ thiện cảm của người tạo giấc mơ, người mộng du trong phòng tiệc bắt đầu lần lượt kể ra những câu chuyện kinh dị mà mình biết.

Gần mười một giờ rưỡi, chỉ còn lại Trì Nam và Diệp Thường vẫn chưa kể.

"Cuối cùng hai vị còn lại, xin hỏi hai người ai kể trước?" Thuyền trưởng già khách khí hỏi.

Trì Nam bởi vì không có khái niệm gì đối với khủng bố, chỉ có thể biểu hiện sợ hãi giống một người mà cậu cho rằng là 'người bình thường'.

"Một đứa trẻ nghịch ngợm," mở đầu rất nhàm chán, giọng nói lạnh lùng của cậu cũng không có thành ý gì, "Ngủ không chịu nằm yên, đêm mùa đông đá chăn lung tung, bởi vì chuyện này bị mẹ mắng vô số lần."

Mọi người: "..." Ồ.

"Mắng cũng mắng đánh cũng đánh, chỉ suýt nữa cầm dây thừng trói nó lại, sau đó người mẹ thật sự không còn cách nào khác, đã đi mua cho nó một cái chăn mới."

Mọi người: "...?" Đây thực sự là một câu chuyện kinh dị à?

"Cái chăn mới này có chút đặc biệt, nếu như người ngủ không đắp chăn kín mít, thì bộ phận nào của người đó lộ ra ngoài chăn đều sẽ bị cắt bỏ," Trì Nam dừng một chút, giọng nói vẫn không có gì phập phồng, "Thế nên ngày hôm sau sau khi đổi chăn mới, mẹ mở cửa phòng ngủ của con trai ra, thì phát hiện bên giường bày ngay ngắn tay chân và cái đầu bị cắt của con trai."

"Sau... Sau đó thì sao?" Hắc Trà hỏi.

Trì Nam suy nghĩ một chút: "Người mẹ bận rộn cả ngày, khâu con trai lại đặt trở lại giường, đắp chăn cũ lên, chăn mới đem đi giặt sạch sẽ, đăng bán trên nền tảng second hand."

Mọi người: "...! "Mẹ bà, nghe sơ thì thấy rất bình thường, nhưng bởi vì phong cách quá kì dị, sức ngấm về sau thật sự lớn... Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.

Vị thuyền trưởng già hài lòng gật đầu: "Như vậy, buổi đêm kể chuyện của chúng ta chỉ còn lại một vị khách vẫn chưa kể."

Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía Diệp Thường đang ngồi yên lặng.

Diệp Thường còn có hơi không được tự nhiên cười: "Cái này của tôi hẳn không tính là chuyện kinh dị, có thể xem như một ý nghĩ."

"Nếu thế giới Ác Mộng mà chúng ta đang ở bây giờ là hư cấu, chúng ta trải qua vòng lặp vô hạn của cái chết, sợ hãi, tuyệt vọng trong mỗi phó bản, nhưng kỳ thật cái gọi là đổi lấy nguyện vọng chẳng ra làm sao, bởi vì chúng ta đã chết trong thế giới của chính mình, chỉ có thể 'sống' trong thế giới Ác Mộng, chuyện này... Hẳn còn đáng sợ hơn những câu chuyện kinh dị."

Diệp Thường bình tĩnh thản nhiên nói ra phỏng đoán của mình, người mộng du ở đây nghe đều không khoẻ cho lắm..

"Có nghĩa là có khả năng chúng ta đã chết, vậy nên chúng ta mới được mời đến thế giới Ác Mộng?"

"Câu cậu nói này giống hệt 《Du thuyền Kinh Dị》... Thật đáng sợ..."

"Nói đi nói lại bối cảnh bộ phim này cũng vừa vặn ở trên du thuyền..."

"Bạn học Diệp, cậu cũng là một thành viên của người mộng du, đừng dọa mình như vậy." Hắc Trà vỗ vỗ bả vai Diệp Thường, trấn an đối phương cũng là an ủi mình, "Sao lại chẳng ra làm sao chứ? Cậu nhìn vào mắt của Trì Nam là một ví dụ về việc đổi nguyện vọng để đi lên đỉnh cao cuộc đời."

Diệp Thường vẫn ôn hòa cười như thường ngày: "Tôi biết, đây không phải là do chưa góp đủ cậu chuyện à, không cần phải coi là thật."

Nhưng lực lượng tiềm thức luôn áp đảo lý trí, rất nhiều lúc lý trí biết không thể coi là thật, nhưng tiềm thức sẽ không khống chế được hoài nghi về khía cạnh này.

Sợ hãi cũng vậy, thường khi nói với bản thân không sợ hãi, thì thường sẽ sợ hãi hơn, càng sợ hãi càng nhịn không được thăm dò đến tột cùng.

Một câu chuyện được kể ra trên du thuyền, trong tiềm thức của đại đa số người mộng du đều để lại bóng dáng kinh khủng, dường như ngay cả ánh đỏ của mặt trời lặn cũng nhuộm mùi máu tanh.

Mọi người dựa theo quy tắc, sau khi câu chuyện kết thúc đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Mấy người mộng du cũ thoạt nhìn còn khẩn trương hơn người mới, thường thường đêm đầu tiên là đêm nguy hiểm nhất, bởi vì không biết quy tắc, rất nhiều thứ không có biện pháp né tránh. Tất cả những gì họ có thể làm là cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình và duy trì trạng thái tỉnh táo tương đối thấp.

Sau đêm đầu tiên, nhiều manh mối tiềm ẩn sẽ xuất hiện.

Trì Nam nói lời tạm biệt với Hắc Trà ở hành lang, sau khi vào phòng thì khóa chặt cửa phòng.

Trì Nam mệt mỏi không chịu nổi, trong đôi mắt màu xanh biếc có sương mù mờ mịt, sau khi rửa mặt trực tiếp lên giường nằm.

Diệp Thường khá ngượng ngùng: "Anh Nam, đợi lát nữa có thể em phải ôn tập đến khuya, có thể ồn đến giấc ngủ của anh ấy?"

Trì Nam lắc đầu: "Ồn ào không làm tôi tỉnh giấc, cậu thoái mái đi."

Cậu vô cùng rõ và tự tin về giấc ngủ của mình.

"Nhưng nếu..." Diệp Thường còn chưa dứt lời, quay đầu lại, phát hiện Trì Nam đã hô hấp đều đều ngủ say.

Hắn giật mình, lập tức cười, tháo kính xuống đặt ở bên cạnh bàn, chậm rãi đi đến bên giường Trì Nam, lẳng lặng nhìn một lát từ trên cao.

Phòng của bọn họ vừa vặn hướng về phía tây, ánh mặt trời không hề giữ lại chiếu vào trong phòng, rơi vào trên khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Trì Nam.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên mí mắt Trì Nam, nước mắt Trì Nam vô ý chảy ra, theo khóe mắt trượt xuống sống mũi.

Diệp Thường tựa như nhìn thấy chuyện gì thú vị, híp mắt ngồi xổm xuống, ở trước mặt nước mắt lăn xuống trên áo gối của Trì Nam, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi thay cậu.

Tuy rằng đã xem trong giám sát vô số lần, nhưng cảm giác việc cậu nằm đó ngủ và việc cậu rơi nước mắt vẫn rất không giống nhau.

Có thể chạm vào, có nhiệt độ.

"Cảm ơn anh, cảm thấy em khiến người ta thích."

Hắn chỉ im lặng giật giật môi, đem khăn tay dính nước mắt Trì Nam xếp gọn gàng, bỏ vào trong túi.

Sau đó kéo rèm cửa: "Ngủ ngon."

Editor: tui bệnh rồi mấy cậu ơi~

Muốn bỏ thuốc quạ, nó đắng ngắt