Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 37



Edit & Beta: Kegiantra (Nguyệt)

Chương 37 Lễ Chúc Nhân (7)

Trì Nam rất chắc chắn, ngọn nến này trước khi y đi ngủ không tồn tại, không biết tự lúc nào, bị ai đó thắp sáng cắm ở ngoài cửa sổ bọn họ.

Mà cái hộp nhỏ màu trắng y đặt bên gối, cũng có thêm một tờ giấy ——

"Ngài là tình nguyện viên xuất sắc nhất đêm thứ hai, chúng tôi dâng lên lễ vật đại biểu thị trấn Chúc Nhân cảm ơn, tin tưởng khi ngài nhìn thấy tờ giấy này đã nhận được lễ vật, chân thành hy vọng ngài, cùng với bạn cùng phòng của ngài có thể trải qua một đêm tươi sáng và tốt đẹp."

"Khó trách cái hộp giấy kia trống rỗng, thì ra quà tặng cho tình nguyện viên phải đưa tới vào đêm khuya." Diệp Thường khép lại quyển sách bài tập trong tay, đẩy kính, "Em đi lấy nó xuống cho."

Dứt lời, cậu đã nhảy lên giường, đẩy cửa sổ vốn có thể khép mở tự nhiên, nhưng cửa sổ bấy giờ lại giống như bị ai khóa chết, thế nào cũng không đẩy được.

Trì Nam thấy thế nhìn xuống bài trí trong phòng, cuối cùng ánh mắt tập trung vào sào sắt phơi quần áo bên cạnh tủ quần áo.

Mười giây sau, Trì Nam cầm móc phơi quần áo nhảy lên giường Diệp Thường: "Cậu nhường một chút."

Diệp Thường hiểu được ý của y, rất nghe lời nhường đường cho y, Trì Nam trực tiếp đập móc phơi quần áo về phía cửa sổ, theo tiếng "Phanh" vang lớn, một mảng lớn cửa sổ thủy tinh vỡ nát đáp trên giường Diệp Thường, Trì Nam đưa thẳng tay lấy ngọn nến xuống...

"Là nến người được làm từ khối sáp đặc biệt."

Nến người bị Trì Nam cầm trong tay tuy rằng không tinh xảo tỉ mỉ như trong bảo tàng trưng bày, nhưng chất liệu lại là màu hổ phách bạch kim sáng trong, trong khối sáp xen lẫn từng sợi tơ đỏ.

Cùng một kết cấu với sáp còn sót lại mà y tìm thấy trên ngưỡng cửa sổ vào đêm đầu tiên y ở.

Chừng trong một chốc Trì Nam đem nến vào trong phòng, vị trí cửa sổ vốn hé tự dưng bị một bức tường xám bao trùm.

Trong giây lát, cửa lớn ký túc xá này, bao gồm cả lỗ thông gió đều biến mất không thấy đâu, thật giống như bốn phía tường lạnh như băng đột nhiên đạt được sinh mệnh lực, sẽ tự mình sinh trưởng lan tràn, đóng hết mọi lối ra của bọn họ, vây khốn bọn họ trong không gian kín mít bị ánh nến quái dị lấp đầy.

"Tiếp theo phải làm sao giờ?" Diệp Thường bị nhốt trong ấy có vẻ như không cảm thấy sợ hãi tẹo nào, trong ánh mắt thậm chí có chút chờ mong phản ứng của Trì Nam.

Trì Nam để nến lên bàn, đặt tay lên bàn tựa học sinh lên lớp thực nghiệm, thậm chí còn ném tờ giấy trong hộp giấy vào lửa đốt, bùm bùm, ngọn lửa lập tức vọt lên cao...

Y tràn đầy tò mò chớp chớp đôi mắt xanh biếc: "Trước tiên quan sát xem một chút."

Nói rồi, y dời tầm mắt về phía sau Diệp Thường, cái bóng bị ngọn nến kéo dài đang theo ánh lửa nhảy lên, lúc sáng lúc tối, lúc xa lúc gần, vị trí hình như vẫn luôn biến hóa.

Trông giống như vừa rồi y đối diện tường chơi trò chơi với cái bóng, nhưng rõ ràng Diệp Thường không hề động đậy.

Diệp Thường theo tầm mắt của y quay đầu lại: "Cái bóng bị sao vậy?"

"Cái bóng ngọn nến này chiếu ra không hợp lí, cứ như nó có thể thoát khỏi hoạt động của chính bản thể." Trì Nam không chớp mắt nhìn cái bóng trên mặt đất, mà cái bóng đường như cảm giác được tầm mắt của y, đột nhiên bất động.

Cái bóng bị ánh nến chiếu đến tựa như quái vật tùy thời mà động, đương nín thở ngưng thần chuẩn bị bắt con mồi.

"Suỵt, hình như bọn họ..." Ngay tại lúc này, Trì Nam có thể cảm nhận được ý muốn xâm lược của cái bóng, tựa hồ chỉ cần y chớp chớp mắt, cái bóng sẽ nhào tới tập kích bọn họ.

Mặt Diệp Thường chìm trong ánh nến, có loại cảm giác dịu dàng mơ hồ, cậu chẳng những không thấy sợ hãi bất kì cái gì, ngược lại còn đưa tay đùa giỡn khảy bấc nến: "Chẳng bằng dập tắt ngọn nến thử xem? Nếu không có ánh sáng thì cái bóng sẽ không tồn tại."

Trong nháy mắt ấy, Trì Nam liên tưởng đến ấm đun nước và vệt nước bị đánh đổ trong phòng Bạch Thuyền, tối hôm qua nói không chừng Bạch Thuyền và Cố Tiêu cũng có ý đồ dập tắt ngọn nến, nhưng kết quả...

Lòng hiếu kỳ của Trì Nam càng thêm mãnh liệt, cầm lấy ấm đun nước bên cạnh bàn trực tiếp tưới xuống nến người, nhưng chuyện quái lạ đã xảy ra, ánh nến chẳng những không bị y dập tắt, trái lại bùm bùm càng cháy càng dữ dội.

Diệp Thường khảy khảy ánh nến: "Thế mà không sợ nước à?"

So với kinh dị trái với thường thức chung, trong giọng nói của cậu càng thêm tò mò về nến người, giống như học sinh giỏi muốn khám phá trong giờ học thực nghiệm.

Trì Nam lần nữa nhìn xuống mặt đất, phát hiện cái bóng Diệp Thường cách bọn họ càng ngày càng gần, song lại giống như đang kiêng kỵ cái gì đó, trước sau không phát động công kích cuối cùng.

"Không phải cậu nói có cách sao?" Trì Nam chợt hỏi Diệp Thường.

"Cách thì có, chẳng qua..." Diệp Thường dừng một chút, hốt nhiên nâng mí mắt nhìn về phía Trì Nam, hoàn mỹ giấu đi thích thú ác ý nơi đáy mắt dưới tròng kính, khẽ nhếch khóe môi nói, "Chỉ cần anh Nam cho phép."

Trì Nam: "...?"

"Anh Nam, anh cho phép không? Em muốn dùng cách em nghĩ ra." Diệp Thường cười như không cười xin ý kiến đồng ý.

Trì Nam có hơi sững sờ: "Ừ, tùy cậu..."

Y một câu còn chưa nói hết, Diệp Thường thật giống như sớm bắt được thời cơ, hơi nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người bỗng rất gần, Trì Nam có thể nhìn thấy ngọn lửa nến người nhảy lên trong tròng kính Diệp Thường.

Chợt lóe lên, sáng ngời vô ngần.

Phản ứng của Trì Nam không theo kịp động tác của Diệp Thường, y chẳng qua chỉ chớp chớp mắt, Diệp Thường đã dùng ngón áp út đè lệ chí ở khóe mắt trái Trì Nam, dưới thanh âm bình tĩnh lễ phép cất giấu mạch nước ngầm mê hoặc lòng người.

Cậu nói, "Anh Nam, mượn nước mắt của anh."

Như Diệp Thường dự đoán, lời còn chưa dứt, nước mắt Trì Nam đã chảy xuống trước một bước.

Cậu vui vẻ đến mức có chút không kiềm chế được độ cong khóe môi, vẻ như đã muốn làm vậy từ lâu rồi.

Đáng tiếc vẫn luôn không có lí do và cơ hội.

Hiện tại cuối cùng được như ý nguyện, cậu cố ý dừng ngón tay trên nốt ruồi lệ chí của Trì Nam một hồi lâu, tựa như không nỡ dời đi.

Cậu tận hưởng những giọt nước mắt của Trì Nam, đặc biệt là những giọt nước mắt bất ngờ và không thể tự dừng lại.

Dưới gương mặt thuộc về cậu, dáng vẻ làm mặt cậu vừa ẩm ướt vừa động lòng người, đặc biệt vui mắt.

Trì Nam khiếp sợ lại có phần luống cuống hơi mở to hai mắt, nước mắt giống như được mở cổng rơi xuống không ngừng, thân người cũng theo đó run rẩy một chút.

Lệ chí bị người ta không kiêng nể gì đè lại... Thế mà lại là loại cảm giác mãnh liệt, vừa luống cuống vừa rùng mình này...

Cái bóng trên tường bất động, ngọn lửa cũng không còn cọ cọ lên trên, thời gian giống như chết lặng.

Trong những năm tháng dài đi qua, không ai ra làm hành động vừa hung hăng càn quấy vừa lạ kỳ như vậy với y.

Qua hồi lâu, Trì Nam rốt cuộc gian nan chớp chớp mắt, một lát sau, giọng khàn khàn hỏi: "Được chưa?"

Diệp Thường cố ý lặng thinh nửa giây, ngón tay dính nước mắt còn cọ cọ khóe mắt y: "Chắc là được rồi."

Lại qua nửa giây, cậu mới lưu luyến thu tay lại.

Diệp Thường dùng ngón tay dính nước mắt Trì Nam dập tắt tim nến, chỉ thấy ngọn nến lấp lánh vốn đang nhảy, một lát liền tắt.

Trong phòng tự dưng chìm vào trong bóng tối triệt để, là thuần túy lại hoàn toàn tối đen, làm cho Trì Nam nhớ tới lúc trước khi mắt không nhìn thấy.

"Quả nhiên, nước mắt của anh có thể dập tắt nến người."

Diệp Thường ra hình ra dạng thở phào nhẹ nhõm, còn sột soạt lấy khăn tay từ trong túi ra lau sạch sẽ, chuẩn xác lại dịu dàng thay Trì Nam lau đi nước mắt đang đậu trên mặt.

Cũng không biết trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón này, cậu làm như thế nào.

Tức thì trong phòng chỉ có tiếng hít thở của nhau, còn có Trì Nam bởi vì khóc quá dữ không dằn xuống được hít mũi.

Lặng im lan tràn trong nước mắt và bóng tối, bên ngoài thinh lặng, Trì Nam bởi vì khóc quá dữ có hơi xấu hổ, mà Diệp Thường hiển nhiên che giấu rất tốt nội tâm nhảy nhót.

"... Sao cậu lại nghĩ ra được?" Một lúc lâu sau, Trì Nam chậm rãi kiềm chế nước mắt, khàn giọng hỏi.

Diệp Thường giả vờ không hiểu: "Cái gì?"

Trì Nam mím môi: "Nước mắt của tôi có thể."

"Em cũng chỉ đoán." Diệp Thường dù bận vẫn ung dung nói.

Trì Nam: "Nếu đoán sai thì sao?"

"Em đoán đề luôn luôn rất chuẩn, cho tới bây giờ chưa từng sai." Diệp Thường ở trong bóng tối lặng lẽ cười cười.

Thấy Trì Nam không nói chuyện, cậu đè nén nỗi vui sướng trong lòng, thay vào đó là một giọng điệu ngượng ngùng: "Xin lỗi, em lại tự tiện làm anh khóc."

Trì Nam: "... Không sao đâu, chẳng qua..."

"Ừ?" Diệp Thường nghiêng người về phía trước, chờ y trả lời.

Trì Nam lắc đầu: "... Không có gì đâu."

Y vốn định nói, lần sau đừng ấn vào lệ chí, sức khóc quá lớn, nhưng nghĩ lại, Diệp Thường chắc là cũng không cố ý, chẳng qua tay vừa lúc duỗi tới, cũng vừa lúc đụng phải nốt lệ chí ở khóe mắt thôi...

Hơn nữa cứ như vậy nói nhược điểm thân thể mình vừa mới biết cho đối phương, hình như cũng không thỏa đáng lắm.

Diệp Thường còn muốn nói cái gì, nhưng chưa kịp mở miệng, bóng tối trong phòng dần dần bị ánh sáng soi vào phai nhạt.

Cửa sổ biến mất lần nữa xuất hiện trên tường, ánh nến ngoài phòng chiếu vào, tất thảy yên ắng, ngay cả nến người đặt trên bàn cũng không thấy đâu.

Trong phòng tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có cửa sổ bị Trì Nam dùng móc phơi quần áo đập vỡ vụn chứng minh tất cả vừa rồi không phải là ảo giác.

Gió lạnh thổi vào, vừa rồi nước dùng để tưới nến làm ướt quần áo Diệp Thường, cậu rất đúng lúc run rẩy: "Lạnh quá à."

Nói rồi cậu lại nhìn giường cùng gối đầu đầy mảnh vỡ thủy tinh của mình, uể oải nói, "Xem ra đêm nay không thể nào ngủ được."

Thủ phạm Trì Nam rõ ràng do dự một chút: "Cậu có thể đến giường tôi tạm một đêm."

Cái Diệp Thường chờ chính là những lời này, nhưng cậu vẫn muốn làm ra điệu bộ khá bất ngờ: "Vậy anh ngủ ở đâu?"

Biết rõ còn hỏi, quan sát phản ứng vừa rối rắm vừa khó xử trên mặt con mồi, chờ bọn họ lựa chọn sau đó chính miệng thông báo, trên đời còn có chuyện làm cho người ta sung sướng hơn thế sao?

Trì Nam dường như lại bị kẹt lại, một lát: "Cũng ngủ trên giường."

Dù sao đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau, dù sao y bị Diệp Thường làm cho khóc đã là chuyện thường ngày, Trì Nam thuyết phục chính mình.

Diệp Thường không chút che giấu vui vẻ nở nụ cười: "Được."

Sau khi nói xong, Diệp Thường đi vào lấy quần áo trong ba lô mang đến thay giặt, thuận tiện vào phòng tắm tắm nước nóng.

Trì Nam nhìn bóng lưng cậu đi vào phòng tắm, mí mắt giật giật ——

Cái bóng Diệp Thường, không thấy đâu.

Y theo bản năng quay đầu lại nhìn phía sau mình, cái bóng của y vẫn êm đẹp chiếu trên sàn nhà, nhưng Diệp Thường... Y dụi dụi mắt lại nhìn qua, còn chưa kịp thấy rõ, Diệp Thường đã đóng cửa phòng tắm.

Tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến, bao phủ những lời muốn nói lại thôi của Trì Nam.

Diệp Thường tắm rửa rất nhanh, song chưa đến năm phút lại làm cho Trì Nam cảm thấy vô cùng lâu dài, tâm trạng của y rất ít khi bởi vì một chuyện nào đó hay người nào đó mà nhấp nhô, càng chưa từng có lo lắng khó chịu muốn xác nhận cái gì như vậy.

Y thậm chí bởi vì tâm trạng lên xuống của mình mà không đụng vào đồ ngọt, cũng không rơi vào say ngủ, có loại xúc động muốn rơi nước mắt.

Bản thân như vậy vừa xa lạ vừa mất khống chế, Trì Nam không muốn như vậy.

Y lấy đồ ăn vặt hằng ngày trong túi của Diệp Thường, móc ra cái bánh macaron ngọt ngáy, cắn xuống một miếng.

Bởi vì có đường kích thích tuyến lệ nóng rực ướt át khiến y có cảm giác an toàn mà quen thuộc, Trì Nam vừa ăn macaron ngọt ngào, vừa im lặng lại càn rỡ rơi nước mắt.

Vì thế ánh mắt đầu tiên khi Diệp Thường đi ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy hình tượng Trì Nam mặt mày ướt đẫm điên cuồng gặm macaron, dáng vẻ ăn như hổ đói giống như y và macaron có thù với nhau...

Diệp Thường nhịn không được lại nở nụ cười.

Tầm mắt Trì Nam chừng trước tiên chuyển hướng Diệp Thường, thẳng đến khi xác nhận cái bóng đối phương gió yên sóng lặng dưới sàn nhà mới thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt buông Macaron xuống, y phát hiện đầu lưỡi mình đã bị ngọt đến tê dại.

"Làm sao vậy? Đói bụng ư?" Trên người Diệp Thường tản ra hơi nước nóng hổi, đi về phía Trì Nam.

Trì Nam vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng của cậu, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, tự nhiên muốn ăn ngọt."

Y trả lời qua loa, sau đó vòng qua Diệp Thường đi vào phòng tắm toả hơi rửa mặt bằng nước lạnh.

Chờ sau khi y rửa mặt xong, Diệp Thường đã rất tự giác ngủ trên giường y, còn nhích vào bên trong để lại một vị trí cho y.

Bước chân Trì Nam dừng một chút, rốt cuộc vẫn nằm xuống.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, nhưng lần trước ở "phòng đặc biệt" tàu Hoàng Hôn đó là phòng giường đôi, hiện tại giường ký túc xá xưởng nến là giường đơn tiêu chuẩn rộng 1m2.

Trì Nam vừa nằm xuống, hơi thở thuộc về Diệp Thường liền không thể tránh khỏi quấn quanh bên tai y.

"Vừa nãy..."

"Vừa nãy..."

Hai người gần như đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, im lặng một thoáng, cuối cùng là Diệp Thường mở miệng trước: "Vừa nãy quá nguy hiểm, nếu không phải nước mắt của anh có tác dụng, thật ra em cũng không biết nên làm gì bây giờ."

Trì Nam suy nghĩ một chút, thuận theo suy nghĩ nói ra phỏng đoán của mình: "Như vậy xem ra, bị ánh nến của nến người đặc thù chiếu rọi bóng người ở đằng sau sẽ bị ảnh hưởng, sau đó cái bóng sẽ thoát khỏi khống chế của bản thể, thậm chí còn làm ra hành vi "phản bội" với bản thể."

Diệp Thường gật đầu, như có điều nghĩ suy nói: "Anh nói cái bóng của em sinh ra khác thường, cũng là sau khi nến người được thắp sáng."

Trì Nam: "Bạch Thuyền và Cố Tiêu mất tích, có thể là do cái bóng đã giấu bản thể đi, hoặc là cắn nuốt rồi?"

Dừng một chút, y lại bổ sung, "Hoặc là biến thành người nến nhỏ mới được trưng bày ở bảo tàng tình nguyện viên?"

"... Nhưng tại sao cái bóng lại làm như vậy?"

Diệp Thường im lặng chốc lát trả lời: "Có thể muốn đạt được tự do, cũng có thể muốn làm chim cắt chiếm tổ chim khách, thay thế bản thể mà sống... Tất cả đều có thể."

Tim Trì Nam đập thình thịch, theo bản năng liên tưởng đến mình: "Thay thế bản thể mà sống?"

"Đúng vậy, anh nghĩ xem, cái bóng là tồn tại giống như phụ phẩm, chẳng lẽ chúng nó không muốn đảo khách thành chủ, giành được thân thể tồn tại như nhân loại bình thường sao?" Thanh âm Diệp Thường rất nhẹ, hơi thở nhàn nhạt quanh quẩn bên tai Trì Nam.

"Tu hu chiếm tổ, đạt được tự do." Khi nói ra bốn chữ này, ngữ điệu Diệp Thường lạnh đi vài phần.

Trì Nam suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Có vẻ như cái bóng cũng không có được tự do, bức tường bóng ma trên quảng trường cũng có khác gì ngục giam đâu."

"Có lẽ đối với chúng mà nói, thoát khỏi bản thể tồn tại độc lập chính là tự do?" Diệp Thường theo suy nghĩ của Trì Nam phân tích, "Cơ mà chuyện này không quan trọng, đáng tiếc không thể kiểm tra ra cái bóng sau khi dị hóa sau cùng sẽ làm gì bản thể, bằng không nói không chừng có thể tìm được Bạch Thuyền và Cố Tiêu."

"Quá nguy hiểm." Xét đến tỷ lệ tử vong 90% của Diệp Thường, Trì Nam lắc đầu, ngày thường y rất ít khi có cái kiểu ý thức nguy cơ này.

Bây giờ bọn họ đã nắm được manh mối rất quan trọng, tình nguyện viên một khi bị ánh nến đặc thù chiếu rọi, cái bóng của người đó sẽ bị dị hóa, từ đó thoát khỏi bản thể thậm chí làm ra hành vi xóa bỏ bản thể.

Nhưng bây giờ vẫn chưa biết động cơ của cái bóng, cùng với rốt cuộc cái bóng sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với bản thể.

Chẳng qua biết thông tin ánh nến chiếu vào này, có thể tránh né quy tắc tử vong tốt hơn, phòng ngừa cái bóng dị hoá.

Diệp Thường nghĩ suy tí rồi nói: "Hơn nữa xem tình huống vừa rồi, trước khi cái bóng làm ra hành vi gây thương tổn thực tế đối với bản thể, loại dị hóa này có thể chấm dứt, chỉ cần không có nguồn sáng, cái bóng cũng không thể nào tồn tại, bản thể sẽ tạm thời đạt được an toàn."

Trì Nam do dự gật gật đầu: "Ngày mai nói những tin tức này cho bọn lão Vu biết đi."

"Ừm..." Diệp Thường hình như lại dựa vào Trì Nam bên này, "Vừa rồi anh muốn nói cái gì?"

Trì Nam thành thật nói: "Tôi không chắc dị hóa có chấm dứt thành công không, vừa rồi khi cậu vào phòng tắm, hình như tôi không thấy cái bóng của cậu."

Trì Nam có thể rõ ràng cảm giác được, Diệp Thường ở sau lưng y hơi hơi khựng lại, lại nói, "Có thể là dị biến vẫn đang tiếp tục, nhưng nó rất giảo hoạt nên giấu đi rồi, cũng có thể là tôi... Hoa mắt."

Diệp Thường dường như thở dài, quay lưng lại nhìn cái bóng của mình chiếu lên tường: "Chỉ mong vậy."

*

Sau đó hai người lại phân tích trong chốc lát, Trì Nam nói xong đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, một đêm an bình.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa 'rầm rầm rầm'.

"Trì Nam, bạn học Diệp, hai người không sao chứ?" Đó là giọng nói lo lắng của lão Vu.

Trì Nam vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra, Diệp Thường tỉnh lại trước y trả lời: "Chúng cháu đều rất khoẻ, yên tâm."

Lão Vu ngoài cửa thở dài một hơi, nở nụ cười: "Thật không hỗ là tân binh Trì Nam tôi xem trọng, lại bình an tránh thoát một kiếp."

Hai người nhanh chóng rửa mặt thay đồ, trong nháy mắt mở cửa lão Vu nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng, khàn khàn nói: "Mẹ kiếp, tối hôm qua các cậu muốn nhảy cửa sổ chạy đi à? Nguyên cái lỗ hổng lớn như vậy."

Trì Nam không biết xấu hổ nhìn cửa sổ bị mình đập vỡ, nói tất cả những gì đã trải qua đêm qua với lão Vu, đương nhiên, y giấu đi nhược điểm bị đụng chạm sẽ rơi nước mắt của mình, đổi thành phiên bản bởi vì quá sốt ruột cho nên ép buộc mình rơi nước mắt.

Lão Vu nghe xong thẳng thừng hô: "Thằng này khá, thì ra đồ quỷ này sợ nước mắt người ta, tôi sợ đến lúc đó tôi khóc không nổi thì làm sao giờ trời? Nếu không thì vậy, người có năng lực làm việc nhiều, Trì Nam cậu có thể khóc thì khóc nhiều hơn đi, nước mắt thu được chia cho chúng tôi một phần phòng thân."

Trì Nam: "..."

Lão Vu nhìn Diệp Thường một cái, lại cười bổ sung: "Tôi cảm thấy bạn học Diệp rất vui vẻ làm chuyện này, đúng không?"

Trì Nam: "..."

Diệp Thường lại cười tủm tỉm lắc đầu: "Cháu chẳng làm chuyện bán anh Nam đâu, chú Vu chú đừng lừa gạt cháu."

Lão Vu tức khắc nghẹn lại, một lát sau mới cười mắng một câu đệt mẹ.

Trì Nam nhìn Diệp Thường một cái, Diệp Thường nháy mắt với y thấp giọng nói: "Yên tâm, tuy rằng em không cẩn thận làm anh khóc, nhưng cũng không thích người khác nhìn thấy dáng khóc vẻ của anh."

Ngụ ý, chỉ có em mới có thể thưởng thức, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.

Trì Nam không hiểu lắm gật đầu, sau đó mặt vô cảm: "A."

Đương lúc bọn họ đang nói chuyện, ký túc xá 105 nơi hai mẹ con ở hốt nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa 'rầm', tiếng vang lớn bất ngờ không kịp đề phòng, khiến vài người giật này mình.

Người mẹ trẻ trong phòng mặc đồ ngủ, đầu bù tóc rối đứng trước mặt mấy người đàn ông, sắc mặt hoảng sợ tái nhợt, thân người còn run rẩy không thôi.

"Sao thế?" Lão Vu thấy thế, vội vàng nhạy bén hỏi.

Người mẹ trẻ ôm một con búp bê hình người³ cao khoảng một mét trong vòng tay của mình, sụp đổ nói: "Nhụy Nhụy... Nhụy Nhụy... Con gái tôi tối qua... Không thấy đâu!"

³Kiểu giống doll í.

- --

Editor: Có ai high giống tui khum🫶😞