Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 77: Thuần thục



Editor: Trúc Dạ Ngọc

Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6

=======13/9/21========

Trần Điềm Điềm nhìn Đường Lê trầm mặt, gãi đầu phiền não đang bỏ đi.

Cô chớp mắt, cũng không thèm để ý.

Đợi đến khi người ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mình, lúc này cô mới đứng dậy đi qua lấy chổi từ trên mặt đất lên.

Đường Lê đã quét cho cô phần lớn, cô chỉ cần đi qua quét sạch một ít rác còn lại là được trở về phòng học.

Trần Điềm Điềm vừa quét đất, suy nghĩ lại bay xa.

Lúc trước cô nhìn thấy Tề Diệp gần như đạp lên nền lớp học liền cảm thấy rất kỳ quái, nếu như bình thường cậu tới sớm thì không nói, không chừng còn có thể giúp cô viết bảng đen.

Tuy rằng cô cùng Tề Diệp không quen biết lắm. Nhưng ít nhất cô vẫn có thể nói một vài câu với cậu so với các bạn cùng lớp khác.

Hơn nữa bởi vì Đường Lê, nếu cậu ấy có một chút biểu cảm khác thường hoặc là chỗ nào không thoải mái, bình thường cô đều sẽ theo bản năng chú ý nhiều hơn một chút.

Điều này cũng diễn ra vào sáng nay.

Trước tiên không nói Tề Diệp đến rất muộn, lúc cậu đi tới ngồi xuống suýt nữa mất thăng bằng từ trên ghế ngã xuống đất.

Trần Điềm Điềm bị bộ dáng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cậu làm cho sợ hãi, cho rằng cậu lại hạ đường huyết, vội vàng từ trong ngăn bàn lấy kẹo sữa dâu tây cho cậu ấy.

Ai ngờ thiếu niên vừa lấy lại tinh thần, nhìn thấy kẹo trong tay cô thì phản ứng càng lớn hơn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu kháng cự ăn kẹo như vậy, rõ ràng cậu thích đồ ngọt. Đó cũng là hương vị yêu thích của cậu.

Thân thể cậu run rẩy, đôi mắt cũng đỏ lên, run rẩy tựa như mưa đánh chuối.

Giống như thật vất vả để ngụy trang nên mặt ngoài bình tĩnh, khi nhìn thấy trong tay Trần Điềm Điềm có một viên kẹo nhỏ này thì trong nháy mắt đã vỡ vụn.

Thiếu niên cố gắng đè nén tiếng nức nở trong lòng, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cậu cố chấp đẩy bàn tay đang cầm kẹo của Trần Điềm Điềm ra, giống như nhìn thêm một giây nữa sẽ làm ra chuyện xấu hổ nào đó.

Kẹo sữa dâu được mua cho cậu.

Cho dù Tề Diệp cắn chặt răng cái gì cũng không nói, Trần Điềm Điềm lại không ngốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra được bộ dáng đối phương như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa có liên quan đến Đường Lê.

"Cho nên, có thể là thích chăng..."

"Tề Diệp phát hiện mình thích Đường Lê, sợ mình bị hãm vào, lại sợ bị đối phương biết ghét lại. Cho nên lúc này mới nhất thời xúc động không muốn cùng Đường Lê lui tới, chủ động đề nghị cắt đứt quan hệ. "

Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quang thì tĩnh.

Trần Điềm Điềm cũng không cần đi tìm hiểu sự việc, nguyên nhân kết quả, liền có thể từ biến hóa trước sau của hai người mà nhìn ra đại khái.Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6

Tất nhiên, chủ yếu là bởi vì cô biết rất nhiều về Đường Lê.

Nếu vừa rồi không thăm dò được phản ứng của đối phương, thì cô cũng không thể đem sự việc nói lại cho rõ ràng được

Cho nên có thể là Tề Diệp thích Đường Lê, mà Đường Lê lại không biết.

Cô ấy không chỉ không biết đối phương thích mình, thậm chí cũng không biết mình có thể cũng thích Tề Diệp.

Đường Lê nghĩ rằng mọi người không muốn kết bạn với mình và ghét mình.

Nên cũng tức giận đến mức đồng ý một đao hai đoạn, không qua lại với nhau nữa.

"...... Tuyệt thật, thật đúng là có khả năng cậu ấy làm cho sắt thép có thể thẳng. "

Đường Lê là một người đầu óc sẽ không quanh co uốn lượn, nhưng sợ Tề Diệp cũng là cái hồ lô hũ nút, bí ẩn khó hiểu.

Hai kiểu mạch não của họ làm sao có thể thông với nhau? Nếu nói chuyện thì không phải sẽ ông nói gà bà nói vịt sao?

Trần Điềm Điềm đột nhiên đau đầu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện của hai người bọn họ, tại sao cô lại phải quan tâm, cô là mẹ già của bọn họ sao?

Hơn nữa còn là vì "tình địch" của mình mà tác hợp, mẹ nó, như vậy cô cũng quá thảm đi.

Tuy rằng trong lòng cô cảm thấy rầu rĩ mà chửi bới như vậy, thế nhưng nếu để mặc kệ thì cô cũng không làm được.

Đầu tiên chưa nói đến việc Đường Lê không thông suốt, chính mình ngồi cùng bàn còn hấp hối một hơi, ảm đạm thần thương nằm sấp trên bàn, giống như một giây sau sẽ có chó mang theo.

Cho dù là cái nào thì cô cũng không thể vờ như không nhìn thấy.

Nếu không thì cứ trở về lớp trước, thử hỏi Tề Diệp xem rốt cục hai người đã xảy ra chuyện gì, dù sao không biết gì cũng không thể quyết định.

Trần Điềm Điềm nghĩ như vậy, sau khi dọn dẹp rác rưởi xong liền trở về phòng học.

Tại thời điểm này lớp học đã diễn ra được một nửa. Nhưng cô ấy có thành tích học tập tốt và là lớp trưởng.

Vì vậy, giáo viên thấy cô liền không nói gì và cho cô vào.

Tề Diệp lúc này đã không còn uể oải như lúc mới vào tiết học, sống lưng ngồi thẳng tắp. Nhìn thì giống như Tùng Bách cao ngất, nhưng nhìn kỹ giữa hai hàng lông mày tối tăm không một chút ánh sáng, một bầu không khí trầm lặng.

Có vẻ như trạng thái tinh thần còn tồi tệ hơn lúc nãy.

Trần Điềm Điềm ngồi trở về chỗ, thiếu niên cũng không có phản ứng gì, chỉ là máy móc ghi chép một ít điểm cần chú ý trên bảng đen.

Tay cầm bút của cậu có chút run rẩy, lúc Trần Điềm Điềm cầm sách, liếc mắt một cái liền thoáng nhìn thấy.

Đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch, áp lực lại khắc chế.

Trần Điềm Điềm cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nam sinh nào mà tinh xảo yếu ớt như Tề Diệp, giống như tùy tiện có một trận gió đều có thể thổi cậu đi.

Cho dù cô không có ý gì với cậu, nhưng cô vẫn không thể đành lòng.

"Tề Diệp, vừa rồi lúc tôi ở cửa cầu thang quét sàn nhà đã gặp Đường Lê."

Cô cố gắng nhỏ giọng, mang theo một chút ý tứ trấn an mà chính cô cũng không cảm thấy được.

Ngữ khí nhỏ nhưng lá gan lại không nhỏ, thật sự tâm tư này rất thích hợp để kích thích người khác.

Quả nhiên, cậu từ không có phản ứng gì, vừa nghe đến tên Đường Lê, mí mắt đã giật giật.

Không có đem tầm mắt rơi xuống trên người Trần Điềm Điềm, cũng không hỏi gì thêm.

Thế nhưng Trần Điềm Điềm biết, cậu vẫn đang chăm chú nghe.

Cũng đang chờ đợi câu chuyện của cô.

Thấy Tề Diệp phản ứng như vậy, Trần Điềm Điềm điềm tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa để ý giáo viên đang đưa lưng về phía học sinh viết lên bảng, vừa tiếp tục nói với người bên cạnh.

"Nhưng cậu đừng hiểu lầm, sáng nay cậu ấy đến trễ, đứng ở bên ngoài chịu phạt thì gặp tôi."

"Tâm tình của cậu ấy không tốt lắm, hình như là vì chuyện của cậu."

Tề Diệp nghe đến đây môi mỏng mím thành một đường thẳng, đầu bút dừng lại trên trang giấy.

"...... Tất cả những điều này tôi đã biết, cậu không cần phải nhắc nhở tôi. "

"Là vấn đề của tôi, không liên quan đến cậu ấy."

Cậu chỉ có thể nói đến đây, còn lại liền không đề cập thêm một câu nào nữa.

Trần Điềm Điềm cũng không phải có ý kích thích đối phương đến mức này, mà chỉ muốn lưu ý đến biến hóa tình cảm trên gương mặt cậu.Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6

Giống như vừa rồi thăm dò Đường Lê, cô cũng đại khái xác định suy đoán của mình.

"Cậu thích Đường Lê."

"Nhưng sợ cậu ấy biết, cho nên lựa chọn trốn tránh đúng không?"

Đồng tử Thiếu Niên co rụt lại, ngẩng đầu lên.

Lúc này mới thực sự đem tầm mắt rơi lên trên người Trần Điềm Điềm.

Thiếu nữ sợ thầy giáo phía trên nhìn thấy bọn họ nói chuyện riêng, cô mặt không biến sắc cầm lấy một quyển sách mở ra che lấy mặt mình.

Ngước mắt lên đối diện với vẻ mặt cuống quít luống cuống của Tề Diệp, đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt đơn thuần đáng yêu.

Cô chính là thăm dò kiểu như vậy, là cô còn tốt, nếu người khác tùy tiện kích cậu như vậy, chẳng phải sẽ bại lộ hết sao?

Có lẽ cũng không phải Tề Diệp nói những lời khách sáo.

Chỉ là cậu quá để ý Đường Lê, để ý đến mức chỉ là nghe được tên của cô thì cậu sẽ khẩn trương đến thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

"Cậu, Đường Lê, như thế nào..."

"Cậu ta không biết gì hết. Còn ngốc nghếch cho rằng cậu không chơi với cậu ấy nữa, đang tức giận. "

"Đầu óc cậu ấy nếu thông suốt thì cũng đã sớm nên chuyện với tôi, hoặc là bị các chị em bên trường kia giống như Khương Tuyết Nhi câu đi, nào còn có thể nên chuyện với cậu?"

"Là tôi đoán được."

Lúc Trần Điềm Điềm nói lời này ánh mắt giảo hoạt, ngữ khí cũng hơi dâng lên, giống như là đang khoe khoang cái nhìn kinh người của mình, hy vọng được khen ngợi.

Nhưng Mà Tề Diệp nào có tâm tư muốn khen người như thế nào, lúc cậu nghe được Trần Điềm Điềm biết mình thích Đường Lê, tim đập đều chậm một nhịp.

Cậu cắn môi, bàn tay vô thức nắm chặt vào ống tay áo.

Chuyện này rõ ràng cậu không nói với ai, thậm chí đến tên của Đường Lê cũng không nhắc tới.

Tề Diệp cho rằng mình đã che dấu rất tốt, cậu không rõ vì cái gì Trần Điềm Điềm liếc mắt một cái liền nhìn ra.

"Cậu, cậu có thể giữ bí mật cho tôi không?"

Cậu đang rất lo lắng, khi mình cậu nhận ra được thì đã rất lo lắng sợ hãi. Bây giờ còn có thêm một người nữa, hơn nữa lại là một người ngoài không quen thân, Tề Diệp càng thêm sợ hãi.

"...... Ít nhất đừng nói với Đường Lê, được chứ? "

Tề Diệp tuy rằng không nói ra chữ "xin cậu đấy", nhưng đôi mắt kia lấp lánh hơi nước, làm cho Trần Điềm Điềm luống cuống trong chớp mắt.

Trong ấn tượng của cô, người thiếu niên này vẫn luôn lạnh lùng kiêu căng, độc lai độc vãng, chưa bao giờ cố ý phục vụ lấy lòng ai.

Ít nhất những từ ngữ khiêm tốn như vậy không bao giờ có thể được sử dụng để mô tả cậu ấy.

Nhưng hiện tại tất cả nhận thức đều bị đánh vỡ hầu như không còn trong chớp mắt này.

Trần Điềm Điềm biết Tề Diệp đang căng thẳng, dù sao cũng thích một nam sinh, lo được lo mất bất an hoảng loạn là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là cô thật không ngờ Tề Diệp lại sợ hãi như vậy.

"Cậu, đừng đừng khóc, cứ nghe tôi nói cho hết đã..."

Trần Điềm Điềm vội vàng từ trong tay rút tờ giấy đưa cho Tề Diệp.

Thiếu Niên không nhận, chỉ cắn môi cố chấp nhìn chăm chú vào cô.

Cô bị nhìn chằm chằm không còn cách nào khác, cuối cùng rất bất đắc dĩ mà gật đầu.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói gì với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không biết gì hết."

"Hơn nữa trong chuyện này tôi cũng sẽ không can thiệp quá nhiều. Nói không nói, tỏ tình hay không đều là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi. Tôi sẽ không nói lung tung sự riêng tư của người khác, tôi không phải là người như vậy. "

Sau khi nhận được lời hứa của thiếu nữ, đồng tử khẽ nhúc nhích, mặt mày rủ xuống thu liễm tình cảm trong ánh mắt tối tăm.Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là http://ww.wattpad.com/user/ngalinh6

Sau đó khàn khàn thấp giọng nói lời cảm ơn.

Trần Điềm Điềm nhìn tình cảm của cậu ấy ổn định một chút, lúc này mới đem suy đoán của mình mà nói ra.

"Tôi cảm thấy cậu ấy cũng không chán ghét cậu."

"Cậu ấy rất để ý cậu."

"Vừa rồi tôi nói sau này tôi sẽ không giúp cậu ấy nhìn cậu, nói cậu có chuyện gì, bị người nào bắt nạt tôi cũng không nói cho cậu ấy biết. Đoán xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy? "

Trong lòng Tề Diệp khẽ động, có chút bí ẩn chờ mong, nhưng cuối cùng cổ họng lăn lộn.

Sau đó rầu rĩ lắc đầu.

"Cậu ấy tức giận."

"Không phải giận cậu, cũng không phải giận tôi. Là tức giận với chính mình. "

Trần Điềm Điềm cong khóe môi cười cười, nói đến một câu cuối cùng.

Cô cố ý dùng tiếng tức giận chỉ có hai người mới có thể nghe được, từng chữ từng chữ truyền đạt cho thiếu niên.

"Bởi vì để ý."

"Đường Lê để ý cậu, để ý vô cùng."

Chỉ là một câu ngắn ngủi như vậy, Tề Diệp cảm thấy tim đập đến kịch liệt, cả người đều nóng rát.

Hô hấp của cậu đình trệ trong chớp mắt, toàn bộ thân thể đều căng thẳng.

"Cậu ấy, cậu ấy không có, hôm nay tôi đã làm một việc rất quá đáng. Không phải cậu ấy để ý, chỉ là tức giận..."

Tề Diệp một mặt bởi vì kết luận này của thiếu nữ mà tim đập như sấm, một mặt lại bởi vì sợ kỳ vọng bị dập tắt mà không dám tin lung tung.

"Trần Điềm Điềm, cậu đừng lấy tôi làm trò hề, chuyện này không vui đâu. "

"Còn nữa, cảm ơn cậu đã nguyện ý vì tôi mà giữ kín bí mật này, sau này có bài tập gì không giải được, đều có thể hỏi tôi. Ngoài ra, tôi không thể giúp gì thêm. "

Thấy Tề Diệp lại bắt đầu trốn tránh, Trần Điềm Điềm thở dài.

"Vậy cậu có muốn thử xem không?"

"Cái gì, cái gì?"

"Hôm nay ra cửa tôi xem dự báo thời tiết, buổi chiều tan học rất có xác suất sẽ có mưa."

"Đường Lê chưa bao giờ xem dự báo thời tiết gì, cho nên mỗi một ngày mưa tôi đều theo thói quen giúp cậu ấy chuẩn bị thêm một chiếc ô."

Trần Điềm Điềm vừa nói vừa cầm một chiếc ô từ trong túi ra, từ dưới chân bàn nhẹ nhàng đặt vào trong ngăn bàn của cậu.

"Tuy rằng tôi không có mười phần nắm chắc nói Đường Lê thích cậu, nhưng tôi dám khẳng định cậu ấy có cảm giác với cậu."

"Chiều nay trước khi tan học, cậu tìm một cơ hội lén đặt ô dưới ngăn bàn của cậu ấy, nhưng cậu nhất định phải làm bộ không cẩn thận để cho Đường Lê nhìn thấy là cậu đưa cho cậu ấy."

Lúc trước Tề Diệp còn có thể nghe hiểu, sau đó càng nghe càng hồ đồ.

"Cậu không phải để cho tôi vụng trộm..."

"Ầy, tôi chỉ là để cho cậu làm bộ mà thôi."

"Cậu phải để cho cậu ấy nhìn thấy cậu đem chiếc ô duy nhất của mình đưa cho cậu ấy, lại để cho cậu ấy không trùng hợp nhìn thấy cậu ngồi xổm ở góc cổng trường ủy khuất chờ mưa ngớt. Hãy nhớ rằng, hãy chắc chắn để chú ý đến thời gian. "

Trần Điềm Điềm càng nói càng kích động, giống như trước mắt sắp xuất hiện hình ảnh màu hồng thuần tình mập mờ của hai người.

Một bộ dáng couple.

"Sau đó, ngay sau đó, khi Đường Lê nhìn thấy cậu, cậu sẽ vội vàng chạy. Đương nhiên không phải chạy thật nhé, cậu cứ chậm một chút, cam đoan cậu ấy có thể đuổi kịp..."

"Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy phương pháp này mình không làm được, cậu cứ coi như tôi chưa nói gì. Dù sao đây là chuyện của cậu, tôi chỉ là cho một đề nghị mà thôi..."

"Không có, tôi không có ý nói không tốt."

Đầu ngón tay Tề Diệp khẽ động, tay vô thức buông xuống chạm vào chuôi ô lạnh lẽo kia.

Thiếu niên không biết nghĩ tới cái gì, lông mi thật dài run rẩy, vành tai cùng hai má cũng dần dần nhiễm ửng màu nhạt.

"...... Có chuyện gì với cậu vậy? Nếu tôi có cái gì sai, hãy phản bác, đừng đột nhiên như vậy, tôi, tôi đây không chịu nổi hấp dẫn. "

Trần Điềm Điềm không thích Tề Diệp, nhưng trái tim yêu cái đẹp này ai cũng có, cũng không cản trở cô thưởng thức sắc đẹp.

" Không có, không có..."

"Chỉ là tôi cảm thấy cậu thật lợi hại."

Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, cân nhắc câu từ mới tiếp tục nói.

"...... Nó rất thành thạo. "

"......"