Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 51: Thiên sứ giả (1)



Ánh mắt Bối Bội nhìn về ngã tư phía trước. Ở đó có cô gái nhỏ được một người đàn ông cao ráo đẹp trai bế trên tay. Cô bé mặc váy hồng, mới khoảng bốn, năm tuổi, vô cùng ngây thơ và dễ thương. Người mẹ xinh đẹp dịu dàng đang xách ba lô nhỏ cho cô bé, còn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho, trông cô bé như một cô công chúa nhỏ được bố mẹ cưng chiều.

“Đó là nữ chính Tang La à? Tạ Vi Vi ngu xuẩn kia thua ở thế giới của cô ta sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy, cô có muốn xem cốt truyện không?”

“Không cần. Tóm tắt ngắn gọn cốt truyện là được.”

“Không hổ là người công lược cao cấp, ngay cả thế giới cấp S mà cũng không để vào trong mắt!” Hệ thống nói với vẻ sùng bái.

“Nếu đã là cấp S thì chứng tỏ có xem cốt truyện cũng chẳng dễ công lược hơn. Theo kinh nghiệm của tôi thì biết cốt truyện rõ quá lại càng không làm được, ngược lại còn bị bó tay bó chân, ảnh hưởng tới khả năng phát huy của tôi.” Bối Bội khoanh tay nói: “Mà cũng nên có bất ngờ thì mới thú vị.”

Quần áo cô ta mặc trên người chẳng có gì đáng nói, thậm chí còn hơi sờn cũ. Bảng tên trên ngực trái viết dòng chữ “Cô nhi viện Hoa Hướng Dương”, trông cô ta cũng chỉ trạc tuổi Tang La, nhưng ngoại hình lại cực kỳ không tương xứng, biểu cảm già dặn, đôi mắt sắc sảo.

Hệ thống nịnh nọt nói: “Đúng đó! Ở thế giới nào Bối Bội cũng cực kỳ nổi bật, khiến mọi nữ chính đều trở nên ảm đạm không có ánh sáng, nam chính cũng mơ ước cô mà không có được, tôi tin là ở thế giới này cũng không có ngoại lệ! Mạch truyện bắt đầu từ sau khi ba nữ chính được thăng chức, gia đình chuyển đến Thủ Đô Tinh Ofara*. Khi nữ chính mười tám tuổi thì ba cô ta gặp phải cuộc khủng hoảng rất lớn trong sự nghiệp chính trị, đắc tội với một nhân vật quan trọng trong chính đảng phái chủ chiến, bị mưu hại phải vào tù, nguy cơ ở sớm tối. Nữ chính đi khắp nơi xin giúp đỡ, được người ta tốt bụng chỉ dẫn cho, vì vậy liền dùng mọi phương pháp để tiếp cận nam chính đang giữ chức chánh án… Sau đó thì tiếp tục phát triển đến khi có kết cục tốt đẹp.”

(*: Thủ Đô Tinh là hành tinh thủ đô của cả liên minh)

Bối Bội nghe xong thì cảm thấy cốt truyện cũng không khác mấy thế giới nhỏ cả, chỉ có bối cảnh và thiết lập trong đó tương đối mới mẻ thôi. Có lẽ khi tác giả viết truyện này thì trình độ văn học ở thế giới của người đó vẫn còn đang ở giai đoạn sơ cấp. Các tác phẩm văn học tương đối thưa thớt, cho nên chỉ thế này đã thành kinh điển. Trong thế giới của cô ta, những truyện được gọi là tác phẩm kinh điển nổi tiếng thế giới mà cô ta còn thấy rất nhiều truyện đều sáo rỗng mơ hồ, quá nhiều chi tiết bất hợp lý, đáng phàn nàn. Cũng bởi vì được viết từ rất sớm nên những câu chuyện đó mới có thể trở thành kinh điển.

Cô ta nhìn Tang La, nở nụ cười: “Ngôn Linh của ta ở thế giới trước, có thể dùng một lần ở thế giới này không?”

“Được chứ, cô muốn dùng à?”

“Không thể trực tiếp ra lệnh cho nhân vật chính tự sát, cũng không thể trực tiếp chỉ huy người khác gϊếŧ nhân vật chính, thực ra thì cái Ngôn Linh này cũng không có tác dụng mấy, giờ dùng là phù hợp nhất, nhưng cũng phải chờ có thời cơ đã.”

Bối Bội không nóng vội, khoảng cách đến lúc cốt truyện bắt đầu vẫn còn khá xa. Cô ta không chỉ cần quan sát cả nhà nữ chính, mà còn cần quan sát từng người ở quanh mình. Trong đầu cô ta đã dần hình thành một kế hoạch, chỉ còn chờ một thời cơ thiên thời địa lợi mà thôi.

Thợ săn kiên nhẫn mai phục và chờ đợi, cuối cùng thời cơ cũng đã đến với cô ta.

Chiếc xe tải mỗi buổi chiều đều đậu ở ngã tư phía trước lại đúng giờ có mặt, ba mẹ Tang La đã đi ra ngoài. Cô bé Tang La nghe thấy bên ngoài viện có tiếng một đám trẻ em đang chơi với nhau liền tò mò chạy ra chơi với chúng. Bảo mẫu không yên tâm, thấy cô đang chơi với đám trẻ hàng xóm liền nói với đứa trẻ lớn tuổi hơn, để cậu để ý cô em gái. Sau khi đứa trẻ đã nhận lời, bảo mẫu kia mới tiếp tục đi làm việc của mình. Sau đó không lâu, đám bạn nhỏ muốn chơi trốn tìm nên đã chuyển sang chỗ khác, Tang La nhỏ bé cũng tung tăng đôi chân ngắn chạy theo.

Khi bạn mình đều đã tìm được chỗ trốn thì Tang La vẫn còn chưa tìm được chỗ nào thích hợp. Lúc này, Bối Bội bước đến, đi đến chỗ cô bé, nhỏ giọng nói với vẻ bí mật: “Trốn vào cái thùng sau xe tải đi kìa, đừng cử động nhé.”

Bé Tang La ngẩn người, ngơ ngác nhìn chị gái nhỏ đã đi xa, cô bé quay đầu nhìn về phía chiếc xe tải kia, sau đó đi tới trèo lên trên cái thang bằng tấm ván gỗ, chui vào đằng sau đống thùng nước, co người lại không nhúc nhích, đôi mắt vô thần.

Chưa đến vài phút sau một người đàn ông đã bước tới, cất tấm ván gỗ đi. Anh ta không nhìn thấy bé gái núp sau thùng nước, vì vậy liền nổ máy, mang bé gái rời khỏi thành phố...

Khóe miệng Bối Bội nhếch lên. Xe tải này ngày nào cũng đến khu này đưa nước vào một giờ cố định, người lái xe lại không phải kẻ tốt lành gì, bỗng dưng trên trời rớt xuống một cái bánh, chắc chắn anh ta sẽ nhặt lấy.

Ba tiếng sau ba mẹ Tang La bắt đầu lo lắng đi tìm kiếm con gái. Cảnh sát đã điều tra camera giám sát, bắt đầu truy tìm tung tích chiếc xe tải kia, bắt xe ngừng lại trên đường ở một thành phố khác, nhưng cô bé bên trong cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Dù thẩm vấn người lái xe thế nào anh ta cũng kiên quyết nói rằng mình không biết, nói chưa từng gặp bé gái kia. Trong tình huống không có đủ chứng cứ, họ bắt buộc phải thả người lái xe ra.

Con gái không rõ tung tích, đôi vợ chồng đã bôn ba khắp nơi đi tìm cô, nước mắt cũng đã chảy không biết bao nhiêu, nhưng vẫn mãi không thu hoạch được gì. Tang phu nhân bắt đầu có dấu hiệu tinh thần bất ổn, thường xuyên ngẩn ngơ đi lang thang quanh chỗ con gái chơi trốn tìm lúc trước. Có một cô bé trong cô nhi viện gần đó thường xuyên đến an ủi bà, dù Tang phu nhân không để ý đến thì cô gái này vẫn đi theo bên cạnh, líu ríu kể lại chuyện ở cô nhi viện cho bà nghe.

Ngày qua ngày, cuối cùng sự chú ý của Tang phu nhân cũng được dời đi phần nào, nỗi đau buồn cũng bớt đi, cuối cùng bà cũng chuyển ánh mắt về phía cô gái kia.

Sau đó không lâu họ đã nhận cô gái này làm con nuôi. Cô gái này tên là Bối Bội.

Còn ở bên kia, đám buôn người đã nhận lấy cô bé Tang La từ tay tên tài xế xe tải, bán cô đến một hành tinh nhỏ xa xôi, lạc hậu ở tít ngoài rìa lãnh thổ của liên minh.

...

Tang La thức dậy trong một tòa nhà hai tầng không mới cũng không cũ.

Ban đầu cô còn chưa hiểu chuyện gì, sau đó những ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ lập tức tràn về trong trí óc cô. Tang La rêи ɾỉ ra tiếng, cuộn tròn người lại.

Kiếp thứ ba...

Thậm chí cô còn không biết trạng thái của mình lúc này nên gọi là gì. Xuyên qua à? Hay trùng sinh? Không đúng, phải gọi là “tỉnh lại” thì mới thích hợp.

Bây giờ cô đã có một vài suy đoán trong lòng, cô có thể tỉnh lại có lẽ là vì có người xâm nhập vào, trong vô hình đã có thứ gì đó triệu hồi cô về, để cô bảo vệ thế giới của mình, đuổi kẻ ăn cướp đi. Nhìn căn phòng này là đã biết, rõ ràng ở kiếp này cô phải là con gái nhà quan, cha làm chính trị, đẹp trai cao lớn, mẹ là nhà nghệ thuật, dịu dàng xinh đẹp. Tình cảm của hai người họ rất tốt, lại cực kỳ yêu thương cô. Lẽ ra dù không phải có gia cảnh cực kỳ giàu có thì cô cũng sẽ có cuộc sống no cơm ấm áo, được nuông chiều yêu thương, chứ không phải là sống ở một hành tinh nhỏ nằm ở khu biên viễn xa xôi thế này, lại còn sống trong một gia đình có người cha bạo lực, người mẹ nhu nhược đáng thương đáng hận.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Theo trí nhớ của cô về kiếp này, cô không thể tìm hiểu được đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù có kẻ xâm nhập thì cũng không thể thay đổi bộ gen của cô, để cô sinh ra từ bụng của một bà mẹ khác. Trong trí nhớ cô đã ở đây từ nhỏ đến lớn, bị bắt làm việc nhà, còn bị ép phải học tập kiếm học bổng, phải thức đêm đến mức té xỉu cũng không có ai thương hại, không nghe lời thì sẽ bị đánh. Khó khăn lắm cô mới thi đỗ vào học phủ cao cấp nhất Thủ Đô Tinh. Cô cứ nghĩ cuối cùng mình cũng thoát khỏi căn nhà này, nhưng lại bị họ bán xuất học này cho người khác, để người đó đi học thay cô, còn định bán cô làm vợ của một ông già chỉ vì có được một số tiền hỏi cưới lớn.

... Ở kiếp này chắc chắn cô đã bị kẻ xâm nhập kia hãm hại, bị lừa bán đi.

Chẳng lẽ Tạ Vi Vi vẫn chưa chết sao? Hay lại có một kẻ xâm nhập mới?

Tang La chợt trở nên cáu kỉnh, hơi thở hổn hển. Lúc này cô mới nhận ra cơ thể mình không ổn lắm, sờ tay lên trán thì thấy dưới da đầu mình như có thứ gì đang giãy dụa muốn chui ra, vừa ngứa vừa đau.

Lúc này cô nghe thấy ở bên ngoài có tiếng phụ nữ kêu gào cùng tiếng đấm đá túi bụi. Tang La cau mày, vén chăn lên mở cửa ra nhìn, thấy trong căn phòng khách chật hẹp có một người đàn ông vừa đấm vừa đá một người phụ nữ. Người phụ nữ kia ngã lăn ra đất nằm co ro, phát ra những tiếng kêu sợ hãi, đau đớn.

Người đàn ông không nói tiếng nào, dáng vẻ hung ác thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vừa nhìn đã thấy là loại đồ rởm bên ngoài thì khúm núm, ở nhà thì hoành hành.

Tang La hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những ngày tháng địa ngục mà cô đã sống ở kiếp trong này hơn mười năm qua, rồi lại nghĩ đến những kẻ xâm nhập liên tục xuất hiện, trong đáy lòng liền sinh ra nỗi căm thù không thể ngăn nổi. Cô bước đến sau lưng tên đàn ông kia, đạp thật mạnh về phía ông ta.

Người đàn ông bị đá lảo đảo ngã nhào về phía trước, vấp phải cơ thể người phụ nữ rồi ngã xuống đất. Ông ta quay đầu nhìn lại, không thể tin nổi trừng mắt định mắng Tang La. Nhưng cô không để ông ta kịp mở miệng đã bước tới đạp thêm một cú thật mạnh, giống như cách ông ta vừa đạp người phụ nữ kia.

Phần bụng mềm, phần ngực, phần eo yếu ớt… cô đạp mấy cú liên tiếp vào những chỗ đó, khiến cho đối phương không còn sức lực phản kháng, lần này đến lượt ông ta tru lên, khóc lóc ầm ỹ xin tha.

Nhưng Tang La vẫn không dừng lại, mặt cô không có biểu cảm gì liên tục đạp thêm mấy cú, trong đầu lại nghĩ tới các thông tin liên quan đến hành tinh này. Hành tinh này nằm ở vùng rìa lãnh thổ của liên minh chính phủ Ofara, vừa nhỏ vừa không có nhiều tài nguyên phát triển. Tư duy của người dân địa phương vẫn còn quá ngu dốt và lạc hậu, hầu như không chịu ảnh hưởng phóng xạ từ thời kỳ vũ trụ đại dung hợp vào mười nghìn năm trước. Vì vậy, liên minh chính phủ cũng lười cử người đến hỗ trợ quản lý, chỉ cung cấp một số tài nguyên giáo dục và khoa học kỹ thuật gọi là cho có, rồi không để ý đến nữa.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa...” Người phụ nữ đứng dậy từ trên mặt đất, giữ chặt lấy Tang La.

Tang La dừng lại, biểu cảm không thay đổi nhìn người phụ nữ, khi bắt gặp ánh mắt của cô, người kia lại nhu nhược co rúm người lại.

Người phụ nữ này vừa đáng thương vừa đáng hận. Bà ta không thể ly hôn với tên đàn ông rác rưởi này, chỉ có thể thu mình vào một góc như con sâu bọ sống trong bóng tối. Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì người đàn ông kia yêu cầu, thậm chí có đôi khi còn lợi dụng cô để thoát khỏi số phận bị đánh đập. Khi tìm thấy nhật ký Tang La giấu đi, phát hiện cô muốn thi vào đại học liên hợp Ofara, muốn thoát khỏi bọn họ, bà ta liền báo cho người đàn ông kia biết. Bà ta đang chìm trong vũng bùn, lại không cho phép những người khác có thể vùng vẫy thoát ra.

Tang La nhìn bà ta: “Lấy hết tiền trong nhà ra đây.”

Người phụ nữ lập tức ngây ngẩn.

Thế là Tang La lại đá cho người đàn ông một cú, xương sườn cũng gãy, ông ta kêu lên đầy đau đớn, hét vào mặt người phụ nữ: “Lấy đi, lấy cho nó đi!” Nó điên rồi! Phải thuận theo nó, không được kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó, nếu không thì ông ta sẽ bị gϊếŧ chết mất.

Người phụ nữ vội vàng lục tung khắp nơi, lấy hết thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm trong nhà ra.

Tang La cầm lấy xem xét, thấy số tiền đó xét theo tình hình của hành tinh này thì cũng khá khả quan, trong đó gần như đều là tiền do cô kiếm ra. Tổng thống hiện tại của hành tinh này thực ra cũng rất nhiệt tình, luôn coi trọng việc giáo dục, hy vọng sẽ đào tạo ra những tài năng có thể vượt qua kì thi để cạnh tranh giành vinh quang cho hành tinh. Vì vậy, để khuyến khích phụ huynh coi trọng việc giáo dục mà nguồn tiền học bổng và tiền thưởng của các kỳ thi đều rất lớn.

Điều này cũng khiến một số bậc phụ huynh ép buộc con mình như một công cụ kiếm tiền. Tang La cũng bị ép như vậy, thành tích của cô vẫn luôn đứng hàng đầu, tiền thưởng được không ít, nhưng tất cả đều rơi vào túi của hai vợ chồng này. Nhưng cô cũng có dã tâm riêng.

Cô không quan tâm đến số tiền này. Sau khi thi đỗ vào trường Ofara thì chính phủ sẽ hỗ trợ cô đến Thủ Đô Tinh đi học. Cô không biết mình bị lừa bán đến đây, dù có lúc nghi ngờ mình không phải con gái ruột của họ thì khát vọng mãnh liệt muốn được thoát khỏi họ của cô cũng vẫn vô cùng mãnh liệt. Nhưng không ngờ họ đã thỏa thuận từ trước với một gia đình thân thích giàu có, sau khi Tang La thi đỗ đại học thì con của nhà kia sẽ đi học thay cô.

Tang La vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của mình khi đó, ngay sau khi cô phát hiện ra sự thật thì hiệu trưởng và một số giáo viên đã đích thân đến nhà cô. Họ nghĩ rằng cô đã thi trượt nên mang đến cho cô danh sách đề cử những trường học khá tốt khác trên hành tinh, đó chính là cơ hội duy nhất để cô rời khỏi nơi này.

Nhưng khi đó cô lại bị trói tay chân, bịt miệng, nằm cách bên kia một bức tường, nghe ba mẹ nuôi của mình nói chuyện với họ: “Ôi, cảm ơn ý tốt của các thầy, nhưng Hân Hoa nhà chúng tôi lại cứ đâm đầu vào ngõ cụt, nó nhất quyết muốn thi vào trường Ofara cơ, trường nào khác nó cũng không muốn học. Chúng tôi đã khuyên nó mấy ngày rồi mà không được. Con bé định năm sau thi lại vào trường Ofara. Cho nên là…”

“Ồ, nếu có thể thi đỗ trường Ofara thì có tốn thêm một năm nữa cũng đáng thôi.”

“Haiz, cuộc đời nhiều khi cũng khó nói thật, bình thường thành tích của Hân Hoa vẫn rất ổn định, không ngờ cô bé lại thi trượt. Nhưng cô em họ thì ngược lại, thành tích bình thường không tốt lắm, thế mà lúc thi lại phát huy tốt hơn hẳn bình thường, còn thi đỗ vào trường Ofara. Đây chính là học sinh đầu tiên của hành tinh chúng ta…”

“Vậy chúng tôi về đây…”

Hy vọng đã bị ngăn cách bởi một bức tường, hy vọng đến rồi lại đi. Cô vùng vẫy đến mức cổ tay rướm máu, mặt đầy nước mắt, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn hy vọng dần đi xa, để nỗi tuyệt vọng nhấn chìm cô.

Bây giờ kỳ nghỉ hè đã kết thúc, các trường đại học trên tất cả các hành tinh đều đã khai giảng, hai vợ chồng kia nghĩ là Tang La cũng đã bỏ cuộc nên mới thả cô ra.

Trong sổ tiết kiệm này có gần một nửa số tiền là do cô kiếm được từ việc học, hơn một nửa còn lại là số tiền họ bán cơ hội vào đại học của cô, vì vậy tất cả đều là tiền của cô hết.

Tang La ngồi xổm xuống, túm lấy tóc người đàn ông rồi giật ngược lên. Đôi mắt vốn mang trong mình ký ức của nhiều kiếp sống trở nên bí ẩn và nguy hiểm đang nhìn vào ông ta cùng với cơn đau trên cơ thể khiến cho toàn thân người đàn ông chỉ dám bạo lực với người nhà phải phát run.

“Đây đều là do hai người ép tôi. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Tang La để người phụ nữ xử lý qua loa vết thương cho người đàn ông. Ông ta bị gãy một cái xương sườn. Tang La đã từng là sát thủ, rất am hiểu cách tra khảo người khác, làm sao để kẻ đó đau đớn mà lại không thể chết đối với cô đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Cho nên dù sao thì ông ta cũng không chết, cô cũng sẽ không đưa ông ta đến bệnh viện.

Tang La trói hai người lại, quấn nhiều vòng băng keo quanh miệng họ để đảm bảo hai người không phát ra tiếng động nào. Sau đó khóa cửa, cầm sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân đi ra ngoài. Bên ngoài có người hàng xóm nhìn thấy cô liền lên tiếng chào hỏi. Nét mặt cô không có gì khác biệt với ngày thường nên không có ai biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Đầu tiên, cô chuyển tất cả số tiền trong sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng sang một cái thẻ khác mà cô đã đăng ký, cơ bản đổi hết thành Liên Minh tệ. Sau đó, cô làm hộ chiếu của Tinh Tế và xin thị thực đến hành tinh bên cạnh, đăng ký kênh sử dụng tiền khẩn cấp, trong ba ngày tới cô sẽ nhận được.

Trên đường trở về, Tang La nhìn thấy một một đôi vợ chồng nhà giàu mới nổi, họ đều đang tươi cười, được người ta nịnh bợ mặt mày tươi roi rói.

“Chúc mừng, chúc mừng, người ta nói là hổ cha không sinh chó con mà, Lili nhà anh chị đến Ofara học rồi, sau này anh chị chờ mà hưởng phúc đi thôi.”

“Tôi ghen tị với anh chị lắm đấy, thằng nhóc nhà tôi mà được bằng một nửa Lili nhà anh chị là đã tốt lắm rồi.”

“Đâu có đâu có, là do Lili nó có chí đấy thôi. Sau này có đứng vững được ở Thủ Đô Tinh hay không thì còn phải do bản thân nó…”

Đó chính là ba mẹ của cô gái đi học thay cô, người cô và dượng trên danh nghĩa của Tang La.

Tang La đứng ở ngã tư nhìn qua, hừ lạnh một tiếng rồi thờ ơ đi về.

Nhưng đôi vợ chồng nhà giàu mới nổi kia thấy Tang La lại không vui, nghĩ thầm đúng là con sói mắt trắng, nuôi nhiều năm như vậy, năm nào cũng cho lì xì, thế mà nhìn thấy cô dượng lại không chào hỏi. Loại người này có khi vừa rời khỏi đây thì sẽ lập tức không thèm nhận bà con họ hàng luôn. Mà con bé còn biết chuyện con mình đi học thay nó, có khi lâu như vậy rồi nhưng nó vẫn còn ôm thù đấy. Cho nên để phòng ngừa tốt nhất họ vẫn nên đến thúc giục ông anh vợ mau chóng gả nó đi, để nó sinh con, vậy thì nó mới hoàn toàn chịu an phận.

Nghĩ vậy họ liền đi về phía nhà ba mẹ nuôi của Tang La, nhưng lại bị cô chặn ở ngoài: “Ba mẹ tôi không ở nhà, mà tôi thì không chào đón mấy người, không muốn cho vào.” Nói xong liền đóng sập cửa lại.

Hai người tức giận chửi mắng vài câu, nhưng cũng không nghi ngờ gì, hùng hổ lên xe bỏ đi. Họ không biết hai người trên lầu nhìn theo bóng mình rời đi lúc này tuyệt vọng đến mức nào.

“Cứ từ từ mà tận hưởng cảm giác như thế này đi.” Tang La cười khẩy một tiếng. Cô cố ý giữa đêm khuya đứng mài dao ở đầu giường bọn họ, làm họ sợ hãi tè cả ra quần, suy sụp chảy nước mắt, thấy vậy cô mới khoan khoái rời đi.

Tang La đã mua một chiếc máy tính quang học kiểu mới, nhưng vì hành tinh này quá xa xôi, giới hạn của mạng Internet chỉ cho phép cô chia sẻ thông tin với hành tinh gần nhất. Hành tinh bên kia thực ra cũng chỉ khá khẩm hơn ở đây một chút thôi, nên thông tin cô thu thập được cũng rất có hạn, mà có nhiều cái còn bị gửi đến chậm. Cuộc chiến bên kia đã bắt đầu thì có khi phải hai tháng sau bên này mới nhận được tin tức.

Cũng may là vẫn đủ để kiểm tra các triệu chứng của cô. Tang La nhanh chóng có được đáp án. Có lẽ cô sắp mọc sừng rồi, chỗ xương đuôi cũng hơi ngứa, chắc là chuẩn bị mọc đuôi.

Thời kỳ vũ trụ đại dung hợp là thời kỳ sự phân mảnh của các bức tường thời không của nhiều thế giới, dẫn đến sự hợp nhất của nhiều thế giới thành một thế giới duy nhất. Tất nhiên thời kỳ này sẽ có hỗn loạn, phải mất một khoảng thời gian dài diễn ra các cuộc chiến tranh giữa các chủng tộc khác nhau để tranh giành tài nguyên cùng với các loại thành kiến, nỗi sợ với một vài chủng tộc... thì mới có thể hòa bình. Đã hàng nghìn năm trôi qua kể từ thời kỳ hỗn loạn đó, con người ngày nay trông giống như con người bình thường, nhưng thực tế trong gen của họ đều có một vài mã gen đặc biệt, là kết quả của các mối quan hệ hôn nhân giữa các chủng tộc khác nhau.

Những người mang những mã gen này sẽ xảy ra hiện tượng lại giống* một số bộ phận của trên cơ thể, chẳng hạn như mọc sừng trên đầu hoặc tai có hình dài nhọn, hoặc mọc đuôi, mọc cánh… Trong thế giới ngày nay chuyện đó rất phổ biến. Cũng có vô số loại quần áo bán trực tuyến và ngoại tuyến được thiết kế chuyên cho các bộ phận xảy ra biến dị đó.

(*: Hiểu nôm na là hiện tượng tiến hóa ngược, giống như có những người ở ngoài đời xuất hiện một vùng lông mọc rất rậm, hình dáng giống loài vượn cổ - tổ tiên của loài người. Bối cảnh thế giới này là thời đại cả vũ trụ dung hợp lại với nhau, sinh vật sinh sống không chỉ có mỗi con người, tổ tiên không phải chỉ mỗi là loài vượn cổ. Nên khi tiến hóa ngược sẽ mọc tai, mọc đuôi… như các đặc tính của tổ tiên những sinh vật khác)

Tang La nhớ rõ kiếp trước có Tạ Vi Vi thì trên cơ thể cô không hề có dấu hiệu gì của việc phản tổ, vì vậy cũng không biết mình sẽ mọc sừng thế nào, đuôi dài ra trông có xấu lắm không.

Mọc sừng mọc đuôi cũng giống như mọc răng, cần phải có một quá trình. Khi hộ chiếu Tinh Tế của Tang La đã có thì sừng của cô vẫn chưa mọc ra, nhưng đuôi đã mọc ra một ít, cảm giác khá lạ, cô muốn sờ thử xem.

Phải mất ba ngày để có hộ chiếu Tinh Tế, lúc này ở quê cũng bắt đầu sinh nghi. Tang La lấy được hộ chiếu liền đóng gói một vài bộ quần áo, chuẩn bị lên xe taxi rời đi.

Lúc này, hai vợ chồng ăn mặc rất theo phong cách nhà giàu mới nổi kia lại vội vàng chạy tới, bà vợ túm chặt lấy cô: “Hân Hoa, cháu muốn đi đâu?”

Ông chồng thì hô to vào trong nhà: “Anh cả, chị dâu, hai người làm gì vậy? Sao lại để Hân Hoa đi ra ngoài một mình như thế?”

Nhưng hai người trong nhà bị trói cũng không thể trả lời được, hoặc cũng có thể nói dù không bị trói chặt thì họ cũng không còn sức lực để trả lời nữa. Ba ngày nay họ không được uống một giọt nước nào, gần như không được ngủ, cổ họng đã khô đến mức không thể phát ra âm thanh.

Tang La nói: “Cô, dượng, hai người làm gì vậy? Tôi đi du lịch thôi mà, sao hai người phải phản ứng ghê vậy?”

Ông chồng: “Một cô gái mà muốn đi du lịch sang thành phố khác thì cũng được, nhưng nếu đi sang hành tinh khác thì cũng to gan quá rồi, không sợ có chuyện gì à. Dượng cho cháu tiền, cháu chơi trong nước thôi, thi trượt đại học thì đi giải sầu rồi lại về cố gắng tiếp.”

Xem ra là họ đã biết chuyện cô làm hộ chiếu Tinh Tế nên mới phản ứng mạnh như vậy. Họ sợ cô còn chưa hết hy vọng, muốn đến Thủ Đô Tinh phá hỏng tương lai sự nghiệp của con gái họ.

Tang La nhìn bàn tay mập mạp với chiếc nhẫn to tổ chảng đang nắm tay mình, lập tức chuyển hướng sang ông dượng nhà giàu mới nổi: “Dượng cho tôi bao nhiêu tiền?”

Ông dượng liền cười, móc ví ra, lấy ra một xấp tiền: “Không đủ thì bảo dượng.”

Đôi vợ chồng này đã mơ một giấc mộng rất đẹp. Con gái họ đi học ở Ofara, ở đó lại có nhiều thanh niên đẹp trai tương lai xán lạn, là con cháu quý tộc nhà giàu bậc nhất, gia thế hiển hách. Đợi đến khi con gái họ tìm được một người chồng có tiền, gia nhập vào xã hội thượng lưu số một trong vũ trụ thì họ cũng có thể rời khỏi chỗ này, đến Thủ Đô Tinh sinh sống.

Càng như vậy thì khi nghe thấy chuyện Tang La muốn rời đi, họ lại càng hoảng hốt hơn. Dù biết Tang La không thể có nhiều tiền để đến Thủ Đô Tinh thì họ vẫn muốn ngăn cản, đề phòng khả năng tương lai của con gái họ bị phá hỏng.

Mặt Tang La không có biểu cảm gì, chỉ đếm xấp tiền trong tay rồi nói: “Không đủ.”

Mặt ông dượng có vẻ không dễ chịu gì, có lẽ vì không ngờ Tang La lại mặt dày như vậy. Nhưng ông ta vẫn nhìn về phía bà vợ. Bà vợ liền mở túi xách của mình, rút ra một xấp tiền đưa cho cô.

Tang La đếm rồi gật đầu, sau đó nhấc chân lên đá vào người bà vợ, ép bà ta ngã ra đằng sau, sau đấy lại áp đảo ông chồng. Cuối cùng, cô quay người chui vào trong xe, đóng cửa lại.

Cô đưa cho tài xế một tờ tiền, tài xế lập tức hiểu ý, lái xe chạy đi như bay. Hành tinh này không có sân bay siêu quang tốc, muốn bắt phi thuyền đi tuyến hành trình dài thì phải đến hành tinh khác. Mấy ngày trước Tang La đã đặt sẵn một chiếc phi thuyền kế trình đến hành tinh gần nhất, lúc này phi thuyền đang chờ cô ở sân bay.

Hai vợ chồng nhà kia lồm cồm bò dậy, tức giận đến mức mỡ trên người đều rung lên. Họ gọi điện thoại kêu người đến, bảo đám người đó nhất định phải chặn được Tang La. Ở hành tinh khác thì tiền tài của họ có lẽ còn chưa đủ trình độ để gọi là nhà giàu mới nổi. Nhưng ở trên hành tinh lạc hậu này thì cũng không đến nỗi nào. Quan hệ của họ cũng khá rộng, dù hắc đạo hay bạch đạo đều có một ít quan hệ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp con gái bọn họ có thể đi học ở Ofara thay Tang La.

Vì vậy, lập tức có rất nhiều chiếc xe xuất phát từ mọi hướng lao đến sân bay, sẵn sàng ngăn cản Tang La.

“Anh tài xế, nếu anh có thể đến sân bay trong vòng nửa tiếng thì chỗ tiền này cho anh hết.” Tang La nói.

“Không cần đâu em gái, theo anh thấy là cô đang bị mấy người xấu bắt nạt phải không?” Anh tài xế rất có tinh thần nghĩa khí, mắt nhìn cũng rất tốt, vừa liếc mắt đã nhận ra những người kia không tốt đẹp gì: “Cô yên tâm. Anh đây cũng lái xe vài chục năm rồi, đường xá ngóc ngách ở đây anh nắm trong lòng bàn tay. Anh chạy vào đường nhỏ không có ai biết, chắc chắn trong nửa tiếng sẽ đưa cô đến kịp sân bay.”

Tang La sững sờ, dường như trong ký ức kiếp này, đây là tấm lòng tốt chân chính duy nhất vô cùng ấm áp mà cô cảm nhận được: “Cảm ơn anh.”

Anh tài xế nói được làm được, phóng xe nhanh hết cỡ, đi vào con đường nhỏ không sợ cảnh sát giao thông đuổi theo, tuy đường đi hơi xóc nảy nhưng đã kịp đến nơi trong vòng nửa tiếng.

Ở sân bay không có nhiều người lắm, bởi vì có rất ít người dân địa phương đi du lịch đến các hành tinh khác, cũng không có người từ hành tinh khác đến thăm quan nơi cằn cỗi này. Vì vậy, Tang La đã đến ngay quầy đăng ký, nhân viên soát vé kiểm tra hộ chiếu, xác nhận phi thuyền cô đặt đang đỗ ở đâu…

Lúc này, Tang La nhìn thấy có mấy người đàn ông cao lớn lao vào sân bay, ánh mắt nhìn trái ngó phải, sau đó đã nhanh chóng nhìn sang cô.

“Hộ chiếu của cô...” Nhân viên soát vé còn chưa kịp nói xong thì Tang La đã giật lấy rồi chạy đi.

Nhóm người kia nhanh chân đuổi theo, nhưng Tang La còn chạy nhanh hơn họ, cô nhanh nhẹn linh hoạt nhảy qua lan can, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống dưới, trong nháy mắt đã đến cửa kiểm soát an ninh. Khi nhóm người đàn ông hung dữ đuổi tới nơi thì cô đã qua cửa an ninh, còn họ thì bị bảo vệ ngăn lại.

Tang La thở phào nhẹ nhõm, nhưng bước chân vẫn không hề chậm lại. Khi nào chưa rời khỏi hành tinh này thì cô sẽ chưa thể buông lỏng. Cô nhanh chóng đi đến bãi đỗ, có một chiếc phi thuyền kế trình cỡ nhỏ đang chờ sẵn. Sau khi xác nhận thông tin hành khách một lần nữa, cơ trưởng mới cho cô vào trong. Cô ngồi xuống, thắt đai an toàn, cảm nhận được phía dưới phi thuyền có luồng năng lượng được phun ra, phi thuyền dần lên cao, ngày càng cao, ngày càng cao hơn…

Đến khi đôi vợ chồng kia làm đủ trò quanh co khúc khuỷu, móc nối được quan hệ với sân bay, định chặn Tang La lại thì phi thuyền đã bay khỏi tầng khí quyển, tiến vào vũ trụ rồi.

Lúc này ở liên minh chính phủ Ofara tại Thủ Đô Tinh xa xôi đang có một đám cưới nhỏ được tiến hành bí mật trong một nhà thờ.