Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Chương 78: Chồng thật chồng giả (4)



Hôm sau.

Tang La ăn bữa sáng, sau đó xin nghỉ trên trường rồi thật sự đến viện nghiên cứu của Ôn Ngọc. Mặc dù thực tế việc này không có lý cho lắm, bởi vì nghĩ kiểu gì cũng thấy kẻ công lược không ở bên cạnh cô thì cũng phải ở bên cạnh chồng cô, không lẽ nào lại chạy tới bên cạnh… Ừm… dựa theo cách nói của kẻ công lược thì chính là người qua đường để âm mưu gì đó, bởi vì làm thế thì vòng vèo xa quá, nghĩ kiểu gì cũng thấy không có khả năng.

Nhưng tại sao cô lại để bụng tới người đàn ông tên là Ôn Ngọc đó thế nhỉ? Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, cô không thể không nghi ngờ có phải chuyện này có thứ gì đó mà mình phải tìm tòi hay không. Trực giác mách bảo cô rằng chắc chắn chuyện này liên quan tới kẻ công lược. Xưa nay trực giác của cô luôn chính xác, cho nên nhìn nhận chuyện này một cách nghiêm túc thì tốt hơn.

Viện nghiên cứu của Ôn Ngọc được đặt ở khu vực không có người ở ngoài ngoại ô. Viện nghiên cứu ở đó vốn có tác dụng khác, bây giờ được di dời để nhường chỗ cho họ. Ở đây có lưới điện trên hàng chục ngàn volt phong tỏa chung quanh, đồng thời còn có quân đội canh phòng nghiêm ngặt, ra vào đều phải kiểm tra nghiêm khắc, bảo đảm sẽ không có kẻ lòng dạ khó lường nào lén lút lẻn vào ăn cắp vật phẩm trọng yếu, làm tổn thương nhân vật trọng yếu.

Một chiếc xe tải phòng cháy chữa cháy to lớn chậm rãi chạy tới, vận chuyển một tảng băng khổng lồ. Tảng băng cao khoảng bốn mét, có một con quái vật bị đóng băng bên trong, đó chính là con dị hình đã bị Tang La đóng băng cùng tòa nhà vào buổi chiều hôm trước.

Chiếc xe dừng lại ở cửa thứ nhất tiếp nhận kiểm tra. Binh lính phụ trách ngẩng đầu nhìn tảng băng lớn, không nhịn được thốt lên: “Lợi hại thật đấy…”

“Chứ còn gì nữa. Cả tòa nhà lớn từ trong ra ngoài đều bị đóng băng kín mít, không chừa một kẽ hở nào. Bọn tôi còn không biết nên đào nó ra bằng cách nào nữa. May mà mùa hè đến, thời tiết nóng bức, chờ băng tan đến mức độ vừa phải thì sáng nay chúng ta mới đào nó ra được, cho nên đưa tới đây đây nè. Hệ tự nhiên đúng là không chém gió, lực sát thương quá đáng sợ.” Nhân viên cứu hỏa phụ trách vận chuyển cũng không nhịn được trả lời.

Binh lính kiểm tra thấy đáy xe đang chảy nước, đó là nước chảy ra từ tảng băng đang dần hòa tan: “Sao không dùng bọc giữ ấm quấn lại?”

“Làm gì có bọc nào lớn chừng này. Thợ săn dị hình Tiger bị đóng băng chung hôm đó, nhân vật lợi hại cỡ này được cứu ra trong vòng hai tiếng mà cũng bị thương khắp người, ngất xỉu ngay tại chỗ. Con này bị đóng băng từ bữa đó tới giờ, chắc chắn đã chết rồi.” Nhân viên vận chuyển nói.

Nghe vậy, những người khác cảm thấy cũng đúng, trong tình huống như vậy thì ai mà còn sống nổi chứ?

Kiểm tra xong xuôi, không phát hiện điều gì khác thường, cánh cổng mở ra để chiếc xe tải này tiến vào. Nước chảy từ đáy xe nhỏ giọt suốt đường đi, cứ như một con suối.



Bên trong viện nghiên cứu, bởi vì mới chuyển tới đây, hơn nữa sắp sửa nghênh đón một vật thí nghiệm mới nên các nhân viên còn chưa chính thức bắt đầu công việc.

Hôm nay Tang La và Ngải Nặc Đức vẫn chễm chệ trên hotsearch, từ hôm qua tới hôm nay, cứ như thể toàn bộ người dân Aram đều đang chú ý tới họ. Ngay cả các nhân viên nghiên cứu của Ôn Ngọc cũng vì rảnh rỗi không có việc gì làm nên vây xem say sưa.

“Đây là cặp đôi thần tiên gì vậy? Mặt đẹp quá trời quá đất! Chỉ nhìn gương mặt của hai người này tôi có thể ngắm cả ngày cũng không chán.”

“Ghen tỵ, tại sao lại có người mặt đẹp gia thế tốt năng lực cao, cả người không có một khuyết điểm nào, thậm chí có khả năng người yêu cũng hoàn hảo như vậy chứ…”

“Gì mà người yêu? Người ta là bạn bè.”

“Tôi thấy ánh mắt hai người lúc đối diện chẳng giống bạn bè thuần khiết gì hết…”

“Tiến sĩ tới kìa!” Có người khẽ kêu lên.

Thế là mọi người vội vàng cất điện thoại đi, nơm nớp lo sợ. Không hiểu sao hai ngày nay tiến sĩ lại cực kỳ khó tính, không ai muốn xui xẻo ăn chửi hết.

Ôn Ngọc mặc áo blouse trắng mặt lạnh như tiền bước đến trước mặt mọi người: “Vật thí nghiệm sắp được đưa đến, đi chuẩn bị đi.”

“Vâng!”

Cả đám vội vàng thu hồi tâm lý tản mạn, chạy đi làm việc.

Ôn Ngọc đứng yên tại chỗ, không biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt càng lạnh lẽo, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.



Xe tải thông qua từng cửa kiểm tra, cuối cùng cũng đưa vật thí nghiệm đến trước viện nghiên cứu được sơn màu trắng.

Trên sân rộng trước viện nghiên cứu cũng có bộ đội vũ trang canh gác. Quân nhân tính cả nhân viên nghiên cứu, không tính lực lượng phòng thủ bên ngoài thì toàn bộ khu vực bên trong có hơn mười ngàn người đang hoạt động.

Nhân viên trong viện nghiên cứu đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận vật thí nghiệm. Mặc dù trước mắt thứ họ cần nhất là vật thí nghiệm còn sống, nhưng đã chết cũng có tác dụng.

“Con này vóc người rất lớn, là dị hình kiểu lực lượng, nhìn hai nắm tay như hai cái búa thiên thạch của nó kìa.”

“Tóm lại phải rã đông trước đã.”

“…”

Tảng băng được tháo dỡ xuống xe, nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh xem.

Một nhân viên nghiên cứu trông rất trẻ tuổi nhìn chằm chằm mặt đất ướt sũng một hồi rồi lại nhìn về phía vật thí nghiệm bắt đầu được khiêng xuống xe. Mặc dù hiện giờ thời tiết rất nóng, nhưng tốc độ băng tan này có phải là quá nhanh không? Cậu ta nhìn chằm chằm một hồi, chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

“Sao tôi có cảm giác như cơ bắp của nó mới hoạt động một chút ấy nhỉ…” Cậu ta hơi sợ hãi, chần chờ nói với đồng nghiệp.

“Hả? … Không thể nào đâu? Cậu đừng hù người khác như thế!” Đồng nghiệp hoảng sợ nói.

Vừa dứt lời, tiếng tảng băng xuất hiện khe nứt hơn nữa còn kéo dài “rắc… rắc… rắc…” khiến da đầu người ta tê dại vang lên.

Đám nhân viên nghiên cứu trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ nhìn núi băng nhỏ trước mắt mình. Trên tảng băng trong suốt dày cộm đó, vô số khe nứt đang xuất hiện với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Ngay sau đó “Rầm” một tiếng, tảng băng nổ tung.

Những vụn băng bắn ra ngoài như viên đạn bắn trúng một vài người. Đám nhân viên nghiên cứu chân yếu tay mềm gần đó bị tấn công đột ngột khiến cho rối loạn đội hình.

Các quân nhân phản ứng nhanh nhạy lập tức rút súng xông lên.

Dị hình vừa được tự do trên người tràn đầy vết thương do giá rét. Thân thể của nó giống như người sói, gương mặt dữ tợn đáng sợ, phát ra tiếng rống phẫn nộ, há miệng lộ đầy răng nanh, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy thô bạo. Viên đạn bắn trúng làn da màu nâu của nó không gây ra tổn thương trí mạng, nhưng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nó nhào về một phía, một tay túm lấy đầu một người lính, dễ dàng bóp nát.

Thấy cảnh này, quan chỉ huy có mặt ở đó hét lên: “Tiểu đội Liệt Diễm!”

Tiểu đội Liệt Diễm là một tiểu đội có ba người siêu năng. Có rất ít binh lính là người siêu năng, mặc dù hiện tại càng ngày càng nhiều người sở hữu siêu năng lực, nhưng suy cho cùng thì người thường vẫn chiếm số đông. Mà trong số người siêu năng ít ỏi, loại bỏ những năng lực không phù hợp chiến đấu, người siêu năng có năng lực chiến đấu nhưng không muốn trở thành quân nhân, cuối cùng người siêu năng biết chiến đấu trong quân đội không nhiều, rất nhiều bộ môn đều có nhu cầu, tạm thời phân phối đến đây chỉ có ba người này.

Chủ yếu là không ai ngờ được rằng viện nghiên cứu này vừa bắt đầu hoạt động ngày đầu tiên đã xảy ra sự kiện này!

Ba quân nhân siêu năng lực níu chân dị hình, những người khác thừa dịp này đi cấp cứu những nhân viên nghiên cứu bị thương.

Con dị hình này không thể coi thường, thuộc chủng loại hình thể rất lớn, cao gần 3 mét, da dày thịt béo giỏi chịu đòn, lực công kích mạnh, độ nhạy bén còn không thấp, ba người siêu năng cùng nhau tấn công mà chẳng mấy chốc đã lâm vào thế yếu, một người trong số đó bị nó một tay đập lên tường, phun ra một búng máu.

“Phát tín hiệu cầu cứu xem ai có thể đến đây!” Quan chỉ huy lập tức ra lệnh.

Loại tín hiệu này kết nối với giấy chứng nhận thợ săn của tất cả thợ săn. Thợ săn có thể biết được vị trí phát ra tín hiệu thông qua giấy chứng nhận thợ săn, thợ săn nào ở gần đó có thể chạy tới kiếm thêm một khoản thu nhập.

Tiến sĩ Ôn Ngọc đang ở trong viện nghiên cứu nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra.

Sau đó đập vào mắt anh là bàn tay khổng lồ của dị hình. Nó thò tay qua như thể muốn túm lấy đầu của anh. Vẻ mặt anh lại không hề dao động, thậm chí màu mắt càng đen tối hơn.

Nhưng bàn tay đó đã dừng lại trên đầu tiến sĩ. Bàn tay của tiến sĩ vừa vươn ra đã chợt khựng lại, nghe thấy giọng nói mềm mại lười biếng khiến tai người nghe nóng rực ngứa ngáy của thiếu nữ vang lên: “Tôi bảo này, đừng đụng vào báu vật của thế giới chứ.”

Ôn Ngọc sửng sốt, vội vàng lùi về sau mấy bước rồi ngẩng đầu lên, thấy Tang La đang đứng trên đầu con dị hình này, băng lan tràn từ lòng bàn chân của cô trùm kín đầu dị hình, kéo dài xuống cả cánh tay đang duỗi về phía anh.

Đóa hoa hồng đứng ngược chiều nắng, sáng chói đến mức khiến anh gần như không mở mắt được.

Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì băng tuyết đã tan vỡ, một mảnh băng xẹt qua bên cạnh gò má của anh, lạnh lẽo khiến trái tim anh khẽ run lên.

Tang La nhảy ra khỏi đầu con dị hình, né tránh bàn tay vươn tới của nó.

Trong suốt một ngày hai đêm bị đóng băng, vì chấp niệm sống sót mà con dị hình này đã tìm được phương pháp tự cứu mình ngay trong thời khắc quan trọng sắp bị đưa vào phòng thí nghiệm. Nó dùng cơ bắp dao động ở tốc độ cao để thúc đẩy quá trình tuần hoàn của máu, khiến thân nhiệt tăng cao, thậm chí đạt tới 90 độ C, do đó nhanh chóng hòa tan lớp băng của Tang La. Lại thêm bản thân nó vốn là dị hình loại lực lượng, chỉ cần chưa hoàn toàn bị phong ấn thì sẽ có cơ hội thoát khỏi sự trói buộc băng tuyết của Tang La.

Dị hình hóa thân thành cuồng chiến sĩ, điên cuồng tấn công Tang La. Nó rất căm thù cô, hiển nhiên đã nhận ra cô chính là người đã đóng băng nó, hơn nữa còn ghi hận trong lòng. Tiếng tinh thể băng phát nổ trong không khí liên tục vang lên. Vốn là mùa hè nóng nực, giờ đây khu vực này lại trở nên hơi lạnh lẽo vì băng rơi đầy mặt đất cùng với tinh thể băng vụn vặt trong không khí.

Tất cả mọi người đều lùi ra xa, đứng cách xa nhìn trận chiến kịch liệt bên kia, khó có thể dời mắt.

Đa số mọi người đều từng thấy thợ săn chiến đấu với dị hình, nhưng chưa từng có ai cho người ta cảm giác nghệ thuật như Tang La. Cô chế tạo ra những tảng băng lớn trong không trung, trước khi chúng rơi xuống mặt đất do ảnh hưởng bởi sức hút từ trái đất sẽ trở thành điểm tựa của cô trong không trung, giúp cô có thể hành động và thay đổi phương hướng ở trên không. Mỗi lần đều chuẩn xác không sai sót, mỗi bước nhảy, xoay người, tấn công, biểu cảm của cô luôn bình tĩnh, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng sắc bén, tư thế lúc nào cũng xinh đẹp, động tác nhịp nhàng dứt khoát. Rõ ràng là con cưng của trời được nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây lại như nữ thần chiến tranh.

Ôn Ngọc kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng của cô như phản chiếu mặt trời sáng chói.

“Nhưng mà… hình như không thể bắt sống.” Tang La khẽ thì thào. Bắt sống thì sẽ càng có lợi cho thí nghiệm, nhưng thân nhiệt của con dị hình này đã chú định không thể đóng băng nó được.

“Nhược điểm của nó nằm dưới cằm.” Cô nghe thấy giọng nói của Ôn Ngọc.

Kết quả là hành động này của anh đã gợi ra sự chú ý của con dị hình đã tức giận đến mụ đầu. Dường như nó đã biết vận mệnh của mình, muốn lôi kéo người khác cùng mình xuống địa ngục nên nó vứt bỏ Tang La mà xông về phía anh.

Tang La cau mày, thoáng chốc biến mất tại chỗ, ngay sau đó đã xuất hiện bên cạnh Ôn Ngọc, một tay đè lên vai anh mượn lực bay lên giơ chân đá ngang khiến cái cằm của con dị hình bị vặn sang một bên, đá bay nó ra ngoài. Chỗ trí mạng bị thương nặng, nó co giật mấy cái như cá bị mắc cạn, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Sự chú ý của Tang La đều tập trung vào con dị hình nên hoàn toàn không nhận thấy khoảng cách giữa mình và Ôn Ngọc quá gần gũi, mái tóc đen nhánh quét qua khuôn mặt anh, mùi thơm nức mũi khiến cơ bắp trên người anh căng thẳng, cứng đờ.

Tang La đi xem con dị hình, mùi thơm nồng nàn cũng dịu bớt, khi hô hấp chỉ có thể bắt được mùi hương thoang thoảng, thoắt ẩn thoắt hiện thì càng khiến người ta bận tâm.

Tang La quan sát con dị hình này một lát, cảm thấy nó thật sự đã ngất xỉu rồi, bèn giơ tay ra hiệu cho quân đội đang đề phòng. Họ thả lỏng tinh thần, bắt đầu triển khai công việc.

“Sao cô lại ở đây?” Giọng nói lạnh nhạt của Ôn Ngọc vang lên sau lưng.

Tang La quay sang. Hôm nay anh vẫn vuốt ngược tóc ra sau, để lộ gương mặt gầy gò nhợt nhạt, đeo cặp kính gọng vàng, áo sơ mi lót bên trong áo blouse trắng vẫn cài đến chiếc cúc áo cuối cùng một cách quy củ, ngẩng đầu ưỡn ngực ra chiều thanh cao ngạo mạn bảo thủ kiềm chế cấm dục, giống hệt kiểu học giả ngoan cố không chịu thay đổi, cả đời cũng không bao giờ làm chuyện gì khác người.

Tang La thầm nghĩ tại sao mình lại để bụng tới anh ta nhỉ? Người này che giấu manh mối gì liên quan tới mình và Ngải Nặc Đức?

Cô nhìn anh: “Đây là câu nói đầu tiên mà anh nên nói hả?”

Anh sửng sốt, vẻ mặt không hiểu ý cô là sao.

“Nói cảm ơn.” Cô khoanh tay trước ngực, rõ ràng không cao bằng người ta, nhưng lại bày ra tư thái và khí thế như cúi đầu nhìn xuống người ta.

“… Cảm ơn.” Anh cố gượng nói, rồi lại gặng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đến để tham quan viện nghiên cứu của anh một chút, nhân tiện đại diện cho Nữ vương bệ hạ đến nhìn xem các anh có thích nghi với hoàn cảnh mới hay không.”

Tang La vừa nói vừa đi vào viện nghiên cứu.

Ôn Ngọc đi bên cạnh cô, vừa bận tâm tới mùi thơm tỏa ra từ trên người cô vừa trào phúng: “Tôi cho rằng người nào đó đang đắm chìm trong lớp vỏ ngoài đẹp đẽ, vui quên đường về nên không thèm quan tâm tới bất cứ việc chính nào nữa cơ đấy.”

Vỏ ngoài đẹp đẽ? Ý là nói chồng cô nội tại thối rữa ấy hả? Thế thì không thể nhịn được rồi. Vậy là Tang La liếc xéo anh, cũng trào phúng nói: “Vỏ ngoài đẹp đẽ đương nhiên khiến người ta say mê, không đẹp thì dựa vào đâu mà muốn người ta mê đắm mình?”

Ôn Ngọc siết chặt nắm tay, khinh thường hừ lạnh: “Tâm hồn của con người quan trọng hơn bề ngoài nhiều. Tôi không ngờ hoa hồng Aram lại là loại người thiển cận như vậy.”

“Chúc mừng tiến sĩ, cuối cùng anh cũng hiểu rồi, tôi chính là loại người thiển cận như thế đấy. Cho nên đừng bôi nhọ Ngải Nặc Đức nữa, không thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu.” Tang La thản nhiên nói, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa sự nghiêm túc.

Ôn Ngọc bỗng quay sang nhìn cô, đáy mắt có phần âm u: “Lúc trước cô còn nói tôi là “báu vật của thế giới”.”

Tang La lộ vẻ nghi hoặc: “Hửm? Tôi từng nói thế à?” Cô hoang mang là thật. Tang La không nhớ mình từng nói câu này. Chắc là… lời thoại buột miệng thốt ra mà chưa kịp suy nghĩ thôi?

Nhưng Ôn Ngọc lại lạnh lùng nhìn cô, dời mắt sang chỗ khác, cặp kính gọng vàng che khuất đôi mắt đã hoàn toàn âm u của anh.