Sau Khi Phá Sản Phát Hiện Lão Công Thế Nhưng Không Phải Tiểu Bạch Kiểm

Chương 1: Phá sản còn có thể nuôi tiểu bạch kiểm sao?



Sat 25Feb23

Chương 1: Phá sản còn có thể nuôi tiểu bạch kiểm sao?

Kỷ Niên nhìn báo cáo tài chính mới được thư ký Văn Thù mang vẻ mặt đầy đau khổ để trên bàn làm việc, liền hiểu rõ nếu không tìm thấy được nguồn đầu tư mới, công ty Tinh Thần liền không thể tiếp tục trụ được nữa.

Chuyện vấn đề tài chính này đã có dấu hiệu từ trước, Tinh Thần là một công ty xây dựng chuyên về mảng xây dựng các công viên giải trí. Loại hình công ty như vậy quan trọng nhất không phải là điểm sáng tạo mà là tính an toàn của công trình.

Mà một năm trước, lúc Tinh Thần nhận thầu dự án xây dựng một công viên giải trí, thì sự cố lớn xảy ra.

Cũng may lúc đó còn trong quá trình vận hành thử công trình, xung quanh khu vực xảy ra sự cố cũng không có khánh hàng. Có một công nhân đứng gần đó, tránh không kịp, bị một phần công trình sập xuống làm gãy chân.

Việc một phần công trình đột nhiên bị sập như thế đương nhiên liền trở thành tin tức lớn trong ngành xây dựng.

Tính an toàn chưa được đảm bảo, vì vậy bên công ty đối tác liền kiện Tinh Thần, công ty phải đền bù hợp đồng một khoảng lớn. Từ đó liền thu không đủ chi.

Văn Thủ đánh giá sắc mặt ông chủ, thật cẩn thận nói: "Chuyện là, Kỷ tổng, Vệ tổng bên kia hẹn ngài buổi chiều ngày mai gặp mặt, ngài xem..."

Kỷ Niên liền lạnh mặt, nói: "Kêu hắn cút."

Văn Thù đi theo Kỷ Niên đã lâu, có thể hiểu được một chút về quan hệ của ông chủ mình cùng với ông chủ Vệ thị bên kia, một vòng yêu hận tình thù. Sau khi nhận được câu trả lời của Kỷ Niên, hắn liền tự nhiên biết mình phải trả lời cho bên Vệ thị như thế nào.

Đương nhiên, làm thư ký đã lâu, tiểu mập mạp biết phải trả lời như thế nào. Cũng không đem nguyên văn lời nói của Kỷ Niên trả lời cho đối phương, mà dùng một cái cớ thông thường: "Buổi chiều ngày mai ông chủ có cuộc họp quan trọng, thật sự không thể dời được. Thật đáng tiếc..."

Không khí trong công ty lúc này có chút ảm đạm, thật ra đại đa số nhân viên đều biết tình huống của Kỷ thị có chút không ổn.

Trong lòng bọn họ đều lo lắng về vấn đề có thể hay không sẽ thất nghiệp, nhưng vẫn luôn không dám thể hiện ra ngoài. Còn chào hỏi với Kỷ Niên khi gặp anh trong thang máy tan làm.

"Chào ngài Kỷ tổng!"

Kỷ Niên hơi hơi gật đầu đáp lại.

So với thấp thỏm lo âu của nhân viên, đương nhiên là ông chủ, trong lòng Kỷ Niên cũng đầy phiền muộn, nhưng càng nhiều lo lắng thì lại càng không thể hiện ra.

Tinh Thần từ bốn năm trước khi Kỷ Niên vừa mới tiếp nhận cũng trong trạng thái đầy khó khăn. Cũng nhờ anh không ngừng nỗ lực, cố gắng ký kết với nhiều các công trình khác nhau, cũng như tìm kiếm các nhà tài trợ, mới đem được tất cả các nguy cơ dập tắt.

Hiện tại Kỷ Niên cảm thấy chính mình như là đang bị cuốn trong một mớ bòng bong, vây khốn chặt chẽ không cách nào thoát được.

Điện thoại trong túi quần khẽ rung hai cái.

Là tin nhắn của Khúc Lê.

Khúc Lê: [hình ảnh]

Khúc Lê: [Niên Niên, ăn cơm.]

Kỷ Niên cúi đầu nhìn di động, Khúc Lê gửi đến là một bàn đầy đồ ăn. Trong lòng ấm áp, khóe môi thoáng cong lên.

Kỷ Niên: [Thật đảm đang, anh về liền đây.]

Khúc Lê: [ảnh động]

Kỷ Niên nhìn thoáng qua ảnh động của chú cún nhỏ ôm trái tim tình yêu kia mà cười thành tiếng. Ở công ty mệt mỏi như vậy dường như cũng không còn nữa.

Khúc Lê một người lớn như vậy, mà cứ thích sử dụng emo đáng yêu như thế kia.

Nhà của Kỷ Niên cùng Khúc Lê trong khu biệt thự ở ngoại ô, là một tiểu khu độc lập.

Kỷ Niên thích an tĩnh, tuy rằng tuyến đường đi đi về về này tốn kha khá thời gian, nhưng tiểu khu này được bảo vệ rất tốt, xung quanh cũng không tồi. Sau khi cả hai kết hôn liền cùng nhau dọn đến nơi này.

Kỷ Niên vừa đẩy cửa vào, Khúc Lê liền đứng ở cửa đón rồi.

Trên người còn đang đeo tạp dề hình cún lớn có thêm cả họa tiết in hoa, một đầu tóc vàng dưới ánh đèn màu cam có hơi chói mắt.

Khúc Lê tiến lên ôm lấy eo Kỷ Niên, hạ xuống trên môi anh một cái hôn ngắn.

Kỷ Niên xoa xoa lỗ tai hắn, trêu đùa: "Thật là bám người nhe."

Mỗi lần xe Kỷ Niên mới từ khúc cong cong tiến vào đây, Khúc Lê liền có thể biết được đó là xe của anh. Sau đó liền đứng ở huyền quan để chờ Kỷ Niên vào nhà.

Đôi khi Kỷ Niên cảm giác mình không phải đang nuôi một tiểu bạch kiểm mà là một chú cún cỡ siêu bự.

Còn là cái loại Golden chuyên bám người.

Khúc Lê ngượng ngùng mà cười hai tiếng.

"Niên Niên. Mau đi rửa tay, em hâm canh cho nóng là có thể ăn rồi."

Kỷ Niên rửa tay xong, phát hiện Khúc Lê vậy mà còn trong phòng bếp.

Phòng bếp được ngăn với nhà trong bằng một cánh cửa kéo.

Kỷ Niên muốn vào trong xem Khúc Lê nấu ăn, liền bị đuổi ra ngoài.

"Trong này toàn là dầu mỡ, Niên Niên, anh ở nhà ăn chờ em đi."

"Hâm canh thôi mà có gì liên quan dầu mỡ đâu."

Kỷ Niên ngoài miệng lèm bèm nhưng cũng không thật sự phải ở đấy xem Khúc Lê làm.

Anh đối với quá trình Khúc Lê nấu ăn thật sự không mấy hứng thú, chỉ là nhìn thấy Khúc Lê bận rộn một mình, có chút băn khoăn trong lòng.

Kỷ Niên sẽ không nấu cơm, cho nên mỗi ngày Khúc Lê đem lên bốn mặn một canh còn không trùng nhau. Anh liền thấy bội phục từ tận đáy lòng.

"Chồng anh thật tốt nha."

Khúc Lê nhìn Kỷ Niên cười, duỗi tay lấy cho anh một chén canh.

Khúc Lê hiện tại đối với Kỷ Niên càng tốt, anh càng khó mở lời.

"Chồng, anh có lời muốn nói với em..."

"Làm sao vậy?"

Kỷ Niên lúc trước không có nhiều cảm giác cho vấn đề yêu đương lắm. Cho đến tận lúc cùng Khúc Lê kết hôn, mới mơ hồ cảm nhận được tình yêu như thế nào.

Chỉ cần về nhà, trong nhà đã có sẵn cơm nóng chờ anh, các loại hoa, cây xanh trong vườn đều được chăm sóc kĩ càng. Càng không nói đến trong nhà luôn có mùi hương nhẹ nhàng bao phủ. Toàn bộ đều tràn ngập không khí của gia đình.

Kỷ Niên hít mũi một chút, nói sang chuyện khác: "Em vừa đổi mùi nến thơm à? Mùi lúc trước không giống lắm."

Khúc Lê gắp đồ ăn cho anh, vẻ mặt thản nhiên nói: "Đúng rồi, em vừa đổi. Anh không thích hả?"

Kỷ Niên lúc trước khi chưa kết hôn cũng không để ý, đương nhiên lúc này mùi nến có như thế nào cũng không thật quá để ý.

Anh xua tay, nói: "Không có, mùi này cũng rất thơm."

Kỷ Niên lại yên lặng ăn một lúc, đột nhiên lại ngẩn đầu kêu: "Chồng..."

Khúc Lê nhìn anh một chút.

Kỷ Niên xưa nay chỉ khi có việc nhờ vả hắn hoặc làm sai điều gì mới luôn miệng gọi hắn là chồng như thế. Ngày thường cũng gọi nhưng mà không phải kiểu như vậy.

Khúc Lê trịnh trọng buông chén đũa, nghiêm túc nói: "Em không ly hôn."

"?" Kỷ Niên nói: "Em nói cái gì? Ai nói anh muốn ly hôn?"

Kỷ Niên rũ mắt dùng đũa chọc cơm trong chén, quyết định vẫn nói giảm nói tránh một chút: "Thật ra, cũng không có gì lớn. Chính là công ty gần đây tài chính có chút không ổn. Hiện tại anh không có biện pháp nào mua cho em chiếc xe mà em muốn..."

Khúc Lê sửng sốt một chút, mỉm cười, nói: "Không có gì, Niên Niên, em không cần xe như thế đâu. Chỉ là chút việc nhỏ thôi, anh không cần lo lắng như vậy."

Xem kìa, quá là tri kỉ. Không hổ là chồng tốt!

Kỷ Niên trong lòng suy nghĩ, liền tính đến tương lai nếu thật sự phá sản. Dù cho có đập nồi bán sắt đều phải nuôi chiếc chồng này thật tốt.

"Em không cần lo lắng."

Kỷ Niên mạnh miệng nói: "Đây chỉ là khó khăn nhất thời, trễ nhất là tháng sau anh sẽ mua xe cho em!"

Khúc Lê lại gắp cho Kỷ Niên một miếng sườn, cười nói: "Được."

Kỷ Niên ngoài miệng nói không cần lo lắng, nhưng Khúc Lê nhìn trạng thái của Kỷ Niên liền biết chuyện cũng không thật tốt như anh nói.

Kỷ Niên thường sẽ không bao giờ đem công việc về nhà, nhưng hôm nay Khúc Lê tắm xong, không thấy Kỷ Niên trong phòng ngủ mà lại phát hiện anh ở trong phòng làm việc.

Kỷ Niên một đầu tóc ướt, tùy ý tém ngược tóc ra phía sau đầu, mang một cặp kính có độ, cúi đầu xem số liệu trong báo cáo.

Khúc Lê đi qua, dùng một cái khăn khô xoa nhẹ lên tóc Kỷ Niên.

"Vì cái gì không xem ở phòng ngủ, trong đó không phải cũng có bàn làm việc sao?"

Tay Khúc Lê nhẹ nhàng cách khăn lông, tinh tế mà lau tóc cho Kỷ Niên.

Khỏi phải nói, là vô cùng thoải mái.

Kỷ Niên chính là được lợi mà còn thái độ. Ngoài mặt hưởng thụ phục vụ của Khúc Lê, miệng lại cãi: "Không phải tại em sao! Phòng khách đã đốt nến, phòng ngủ cũng như thế! Đã vậy không biết tại sao anh nghe vào cả người đều mệt rã rời, chỉ muốn đi ngủ, không làm việc được chút nào..."

Mắt Kỷ Niên buồn ngủ trông thấy, Khúc Lê cũng không nói nhiều, liền khom người, đem Kỷ Niên đang ngồi trên ghé bế lên.

Đột nhiên bị bế lên làm Kỷ Niên không thể không vòng tay ôm lấy cổ Khúc Lê, nói: "Em làm cái gì! Muốn làm phản sao?!"

Khúc Lê vô tội nói: "Không phải phòng ngủ còn một chức năng khác là "ngủ" sao?"

Kỷ Niên ngoài miệng lớn tiếng, thân thể lại thành thật mà nhích lại gần Khúc Lê, thuận lợi cho hắn ôm lên.

Trên thực tế, mùi hương trong phòng ngủ không hề làm anh khó chịu.

Còn là một loại mùi hương cây cỏ tươi mát, Kỷ Niên còn thật thích cái mùi này.

Loại này cũng không biết Khúc Lê ở đâu mua về, mơ hồ còn có chút tác dụng an thần, đem chứng mất ngủ của Kỷ Niên đều trị hết.

Bởi vì Kỷ Niên thích, nên Khúc Lê mới đốt sẵn trong phòng ngủ.

Kỷ Niên liếc mắt nhìn Khúc Lê một cái, trong lòng tự nhủ, bất quá có lẽ do được chồng ôm như thế này nên đặc biệt làm cho người ta có cảm giác vô cùng an tâm.

Khúc Lê đem Kỷ Niên ôm đến giường.

Điều hòa trong phòng thổi từng đợt gió mát, đem cả mùi hương cỏ cây nhàn nhạt quanh quẩn đến bên mũi Kỷ Niên.

Kỷ Niên tâm hơi động, ngẩn đầu lên ở trên hầu kết Khúc Lê cắn một cái, sau đó khiêu khích nhìn Khúc Lê cười.

Sau đó anh liền thấy chú chó Golden trước mặt biến thành sói, cả ánh mắt lần thần sắc đều nháy mắt biến đổi.

Khúc Lê hầu kết nhúc nhích, cơ bắp rắn chắc từ hai cánh tay chống ở hai bên Kỷ Niên, nhìn kỹ hai tay còn run nhè nhẹ.

Trong đầu Khúc Lê xuất hiện một giọng nói, làm anh ấy, không cần nhẫn nại, há miệng một ngụm ăn trọn Kỷ Niên đi.

Một âm thanh khác xuất hiện, không được, hắn muốn ôn nhu, cũng muốn nhẫn nại. Bởi vì người trước mặt là Kỷ Niên.

Khúc Lê còn đang tự áp bản thân, muốn chậm rãi đem Kỷ Niên vây lại.

Kỷ Niên lại chậc một tiếng, nhấc chân đá hắn một cái, miệng nói: "Làm sao? Suy nghĩ cái gì nữa? Hay là em không được nha!"

Trán Khúc Lê liền nổi gân xanh, bản thân vừa muốn nói cho Kỷ Niên rằng hiện tại chưa được, thì di động lại truyền đến tiếng chuông phá vỡ hết không khí ám muội trong phòng.

Khúc Lê buồn bực mà nằm hẳn lên người Kỷ Niên, cố ý đè nặng không cho anh đứng dậy.

Khúc Lê vẻ mặt buồn bực, hướng Kỷ Niên làm nũng. Kỷ Niên còn không phúc hậu, mà cười ra tiếng, một bên đẩy hắn, một bên lấy di động. "Ha ha ha, đừng quậy. Văn Thù nếu không phải chuyện gấp sẽ không gọi cho anh giờ này đâu. Chắc hẳn có chuyện quan trọng."

Kỷ Niên tính ra ban công nghe điện thoại, Khúc Lê nắm góc áo anh không cho đi.

Ánh sáng trăng được lại hoàn hảo, nguyên thủy là sói lớn lại tự nhiên trở thành chó con trong nhà.

Kỷ Niên liền có chút mềm lòng, sờ sờ đầu Khúc Lê, chỉ vào điện thoại đã được kết nối, nói: "Em yên tâm, nếu tiểu mập mạp nói chuyện không quan trọng, anh liền trừ lương hắn."

Bên kia điện thoại Văn Thù cảm nhận thịt mỡ cả người đều run rẩy.

=================================================

Lần đầu edit truyện, không biết văn phong có còn quá cứng nhắc hay không:< mọi người cứ góp ý cho mình nhé.

Mong mọi người hoan hỉ đón đọc nhe ~

Hẹn gặp lại