Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 127: Không trèo cao nổi



Trình Thịnh ngây ngẩn nhìn An Nhu, thân thể như bị đóng đinh tại chỗ, hồi lâu không lên tiếng.

"Bị đần ra rồi à?" Tề Trừng muốn thu chân về nhưng lại bị Trình Thịnh ôm cứng ngắc, nước mắt tuôn lộp độp như hạt châu bị đứt dây rơi xuống sàn.

"Sao bà ta có thể độc ác như vậy chứ." Trình Thịnh đau lòng lau nước mắt.

"Bà ta mắng thẳng vào mặt tôi còn chưa tính, dựa vào đâu mà sau lưng còn tính kế hãm hại tôi. Thế mà tôi còn đồng ý giúp bà ta đi an ủi Mạc Thành Hoàn. Sao bà ta có thể hiểm độc như vậy, hại tôi bị bắt vào đồn cảnh sát. Chỉ vì không muốn con mình đi xem mắt với cậu mà hại tôi thiếu chút nữa có nhà không thể về, bị cha tôi đánh đến thừa sống thiếu chết. Lương tâm của bà ta không bị cắn rứt sao!"

"Hừ." Tề Trừng thật sự không đứng nhìn được nữa: "Cái tên ngốc nhà anh, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, đã vậy còn uống say rồi khóc lóc thành dạng này!"

Trình Thịnh thút thít mũi, giương mắt lên nhìn Tề Trừng: "Cậu là ai?"

"Anh ôm chân tôi hết khóc lại chùi nước mũi mà không biết tôi là ai!" Tề Trừng quăng một ánh mắt xem thường, kiêu ngạo chỉ vào mình: "Tôi là anh em chí cốt của chú dâu anh, theo lẽ không phải anh nên gọi tôi một tiếng "chú" hay sao?"

Trình Thịnh tỉnh rượu một nửa, buông chân Tề Trừng ra, ngồi bệt dưới đất, trong mắt tràn đầy đau khổ.

"Trình Thịnh, từ đầu đến cuối anh không hề sai." An Nhu nhìn chàng trai trước mắt: "Đừng đau lòng."

"Anh đúng là đồ nhát gan." Tề Trừng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Trình Thịnh: "Nếu tôi mà là anh thì tôi sẽ đem chân tướng kể hết cho mọi người biết. Còn cái thằng cha Mạc Thành Hoàn gì kia ấy, anh chẳng những không có lỗi với anh ta mà ngược lại mẹ anh ta mới là thủ phạm hại anh thiếu chút nữa có nhà không thể về. Mạnh mẽ lên, ngồi đây kêu ca làm được gì!"

Trình Thịnh nhìn Tề Trừng một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ.

"Chú dâu, cảm ơn đã nói cho tôi biết chuyện này!" Trình Thịnh giơ tay áo lau mặt.

"Nếu không nhờ cậu thì tôi sẽ chẳng hay biết gì, thế mà tôi còn xin lỗi cậu ta! Tôi khổ sở bấy lâu, nốc rượu suốt cả đêm, cuối cùng chỉ là uổng phí công sức! Có cái tát ngày hôm nay làm chứng, từ nay về sau cậu chính là ân nhân của tôi. Sau này nếu cậu có gặp chuyện gì, chỉ cần một cú điện thoại, bất kể lên núi đao hay xuống biển lửa, Trình Thịnh tôi tuyệt đối không chối từ!"

An Nhu nhướng mày, xem dáng vẻ kích động của Trịnh Thịnh thì chắc đã bình tĩnh lại rồi.

"Bây giờ tôi phải đi tìm kiếm tung tích của bọn côn đồ kia, đem chứng cứ quăng vào mặt Mạc Thành Hoàn. Tôi muốn để cậu ta thấy rõ Trình Thịnh tôi không hề có lỗi với cậu ta!" Đôi mắt Trình Thịnh đỏ lên, đứng dậy từ dưới đất rồi đi ra ngoài. Nhưng đi chưa được hai bước thì cơ thể mềm oặt té ngã, nằm dưới đất bất tỉnh.

"Chậc chậc." Tề Trừng trộm cười: "Người này cũng thú vị ghê."

"Anh ta quá đơn thuần." An Nhu thở dài: "Bị Trương Vân lợi dụng, còn ôm hết mọi sai lầm vào người mình."

Quản lý ký túc xá lại đây xem tình hình thì thấy người này nằm dài trên đất lăn ra ngủ, sắc mặt lập tức hiện lên vẻ ghét bỏ.

"Các cậu biết người này hả? Mau dẫn đi đi, cả người toàn mùi rượu, nước miếng cũng sắp chảy đầy đất!"

An Nhu muốn nâng Trình Thịnh dậy nhưng bị Tề Trừng ngăn lại.

"Sao có thể để cậu làm việc này chứ!"

Dứt lời Tề Trừng kéo hai cánh tay Trình Thịnh lôi xềnh xệch ra khỏi phòng của quản lý.

"Trong chốc lát chưa chắc anh ta đã tỉnh, hay chúng ta ra ngoài mướn phòng để anh ta nghỉ ngơi tỉnh rượu?" An Nhu đề nghị.

"Cũng được." Tề Trừng nửa kéo nửa túm, đem Trình Thịnh cõng trên lưng: "Tên này ăn gì mà nặng khiếp."

An Nhu giúp cậu ta đỡ Trình Thịnh lên lưng, di động bỗng rung vài tiếng, cậu mở ra xem thì thấy là tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.

Giáo viên hướng dẫn đã kéo cậu và một số bạn học khác vào một nhóm chat, tag tên toàn bộ thành viên rồi nhắn đến văn phòng họp.

An Nhu nhìn tên nhóm, được lắm, hàng tiêu đề chói lọi bốn chữ "Học bổng Sùng Đức". Đây là học bổng do Bạch Sùng Đức lập ra vào học kỳ trước, chẳng lẽ đây là biến tướng của việc cho tiền mình.

Cho tiền mà không lấy thì là đồ ngu, huống chi còn là tiền của nhà họ Bạch.

"Tớ đi gặp giáo viên hướng dẫn một chút." An Nhu nhìn về phía Tề Trừng: "Tớ chuyển cho cậu năm trăm, có đủ mướn phòng không?"

(*) 500 tệ = 1.734.560 VND

Khách sạn quanh trường đại học giá không hề rẻ, nhưng một ngày nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng ba trăm, còn dư lại xem như là phí chân chạy vặt cho Tề Trừng.

(*) 300 tệ = 1.040.736 VND

"No prolem!" Tề Trừng nghe tới có tiền là hai mắt sáng rỡ: "Cứ giao cho tớ."

Nhìn bộ dạng ham tiền của Tề Trừng, An Nhu không nhịn được bật cười, sau khi chuyển tiền cho cậu thì đi đến văn phòng.

Tề Trừng nhìn năm trăm trong tài khoản mà vui vẻ ngâm nga, lại quay sang nhìn tên ngốc trên lưng, cân nhắc một lát rồi cõng người ta vào ký túc xá.

"Khách sạn xung quanh trường đắt muốn chết." Tề Trừng vừa leo cầu thang vừa lẩm bẩm: "Tốn tiền làm gì, cứ ở ký túc xá đi. Đúng lúc mình có một tấm đệm nhảy dây, cho anh ta ngủ trên đó, lại cống hiến thêm cái chăn của mình, thế là đủ rồi."

Đợi khi Tề Trừng về đến ký túc xá mới phát hiện tấm đệm để lâu không dùng bị nhét vào trong góc đã phủ một lớp bụi dày, muốn lau sạch còn phiền hơn.

"Thôi quên đi, tôi sẽ nhường giường của tôi cho anh." Bàn tính nhỏ của Tề Trừng đánh lạch cạch: "Cho dù tối nay anh không tỉnh, tôi đi tiệm net chơi một đêm cũng chỉ mất ba mươi, còn dư tận bốn trăm bảy."

(*) 30 tệ = 104.073 VND

470 tệ = 1.630.486 VND

Tề Trừng dùng hết sức khiêng Trình Thịnh lên giường, cởi áo khoác và giày ra, còn theo chủ nghĩa nhân đạo giúp đối phương đắp chăn.

An Nhu ngồi trong văn phòng điền vào đơn xin đăng ký học bổng Sùng Đức, ngẫm lại cũng thật thần kỳ, nhận tiền của nhà họ Bạch mà còn phải tự mình điền vào đơn đăng ký.

Điền đầy đủ thông tin cá nhân và hoàn tất các thủ tục rườm rà khác, An Nhu bèn giao lại cho giáo viên hướng dẫn, lúc này cũng sắp đến giờ vào học. An Nhu trực tiếp đến phòng học, định chiếm chỗ giúp Tề Trừng nhưng không ngờ cậu ta còn đến sớm hơn mình.

"Sắp xếp cho anh ta xong chưa?" An Nhu thuận miệng hỏi.

"Rồi rồi, yên tâm." Tề Trừng gật đầu lia lịa, cố che đậy sự chột dạ.

An Nhu không khỏi kỳ quái liếc nhìn Tề Trừng, đoán rằng có thể cậu ta đã tìm đại một khách sạn giá rẻ, mà sao cũng được, miễn có chỗ ngủ là tốt rồi.

Dùng người thì không nghi nên cậu cũng không hỏi nhiều. Hết tiết buổi chiều, An Nhu vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy chú Mạc đến đón mình, trong ngực còn ôm con thỏ lớn. Trai đẹp phối với thỏ bông đáng yêu, vô tình thu hút mọi ánh nhìn.

"Ông xã ơi." An Nhu đè thấp giọng: "Chúng ta đến ký túc xá lấy sách rồi mới về nhà nhé?"

Mạc Thịnh Hoan gật đầu, tự nhiên cầm lấy ba lô trên vai cậu.

Tề Trừng ở bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn lại từ tiếng "Ông xã" của An Nhu đã nghe cậu nói muốn về ký túc xá.

Thế sao được!

Tề Trừng giật mình, cười hì hì sáp lại gần: "Sách cho tiết ngày mai chứ gì? Tớ biết sách của cậu để ở đâu, để tớ đi lấy cho!"

Tề Trừng đột nhiên ân cần khiến An Nhu có hơi nghi ngờ. Không cho cậu vào ký túc xá ư, khỏi cần nghĩ cũng biết có lẽ con hàng Tề Trừng này đã sắp xếp cho Trình Thịnh ở trong ký túc xá.

Thế mà cậu còn tưởng Tề Trừng đã tìm một khách sạn rẻ tiền nào đó, đâu ngờ con hàng này quá gian manh, một xu cũng không muốn tốn.

Mấy tên gian thương kiếm tiền qua trung gian thật sự quá xảo quyệt.

"Nhưng tối nay tớ cần xem trước." An Nhu cố ý trêu cậu ta.

"Vậy tớ đi lấy giúp cậu, chứ để cậu đi lên đi xuống cũng bất tiện." Thái độ của Tề Trừng vô cùng nghiêm túc, cực kỳ săn sóc.

An Nhu nhịn cười: "Hay là nếu sau này tớ cần lấy sách gì thì cậu lấy giúp tớ đi."

Tề Trừng sửng sốt, nghĩ đến người mình giấu trong ký túc xá đành bất đắc dĩ gật đầu: "Được, cậu chính là anh em tốt của tớ, không giúp cậu thì giúp ai!"

An Nhu nghẹn cười gật đầu, ba người cùng đi đến dưới ký túc xá. Trên đường đi, vì chột dạ mà Tề Trừng bèn tìm đề tài trò chuyện.

"Nhu à, gần đây trông cậu rất tươi tắn đó nha, mang thai đừng nên vất vả, đừng để mình bị mệt..."

Thấy An Nhu không trả lời, Tề Trừng lại nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

"Đại ca bảo dưỡng tốt thật đấy, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác thật. Chú dùng thực phẩm chức năng gì vậy, tôi cũng mua một hộp cho mẹ tôi."

Người đàn ông chợt dừng bước, từ trên cao lạnh lùng liếc xuống Tề Trừng.

An Nhu nghẹn cười như điên. Đến dưới ký túc xá, Tề Trừng phóng lên lầu, tốc độ gần như đạt đến cực hạn, mau chóng ôm sách của An Nhu xuống lầu.

"Cảm ơn cậu." An Nhu cầm sách nở nụ cười: "Buổi tối đừng ngủ quá trễ. Nếu không có chỗ thì có thể ngủ trên giường tớ, ba không chê con trai đâu!"

"À ừ." Tề Trừng vô thức đồng ý. Nhìn An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đã đi xa, ngẫm lại lời cậu vừa nói thì tức khắc đỏ mặt.

Bị lộ rồi.

Trình Thịnh ngủ thẳng đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại bụng trống rỗng, đầu đau dữ dội.

Ngẩng đầu nhìn chung quanh thì nhận ra mình đang ở trong ký túc xá sinh viên, trên tường còn dán thời khóa biểu.

"Người anh em tỉnh rồi à?" Tề Trừng bưng chậu rửa mặt bước vào, trên chân xỏ đôi dép lê.

Trình Thịnh ngẩn ngơ nhìn đối phương, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Uống đến mức không nhớ gì đúng không?" Tề Trừng rất có kinh nghiệm đối với trường hợp này: "Tôi là anh em của An Nhu, vừa hay sáng nay không có tiết đầu, tôi đại phát từ bi mời anh ăn sáng. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

"Chờ đã!" Trình Thịnh sực nhớ ra gì đó, ký ức ngày hôm qua giống như sóng biển đánh vỗ vào đầu.

"Cảm ơn người anh em." Trình Thịnh lộ ra vẻ mặt phẫn nộ sau khi nhớ lại: "Tôi còn chưa báo được thù, hôm nay nhất định phải quậy một trận!"

"Vậy ăn xong rồi đi." Tề Trừng cười hề hề: "Chờ anh báo được thù, nhớ nói vài lời tử tế về tôi trước mặt An Nhu nha."

"Được rồi." Trình Thịnh rời giường, đi theo Tề Trừng đến nhà ăn của trường, gặm bánh quẩy uống năm chén cháo, cảm giác như đã tìm lại được sự tự tin.

Ăn uống no nê, hai người kết bạn wechat với nhau. Trình Thịnh nghiến răng siết chặt nắm đấm: "Người anh em, chờ tin tốt của tôi!"

"Đi nhanh đi." Mắt thấy Trình Thịnh ăn hết 6 tệ 50 đồng của mình, Tề Trừng vội xua tay.

(*) 6 tệ 50 đồng = 20.866,77 VND

Ngay khi ra khỏi cổng trường, Trình Thịnh liền gọi điện cho ba mẹ mình, giải thích rõ ràng chuyện hôm đó. Ba Trình Thịnh nghe hết đầu đuôi câu chuyện, lại biết được những lời này xuất phát từ chính miệng con trai út nhà họ Bạch, vậy nên tám chín phần mười quả là không sai.

"Con muốn làm gì thì làm." Ba Trình Thịnh nheo mắt lại: "Bọn họ thật sự cho rằng nhà họ Trình chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao?"

Nghe đến đây Trình Thịnh lập tức xắn tay áo liên lạc với đám anh em trước kia của mình, kết quả chưa đầy nửa ngày đã tìm ra bọn côn đồ và lấy được bằng chứng.

Trình Thịnh lại đến bệnh viện, chỉ khác là lần này hiên ngang đi vào, vừa gặp Mạc Thành Hoàn đã đem đoạn ghi âm ném vào mặt đối phương.

Mạc Thành Hoàn gần như mất ngủ cả đêm, nhận ra những lời mình nói hôm đó có phần hơi quá đáng. Khi thấy Trình Thịnh đến, anh ta định mở miệng nói gì đó thì chứng kiến sắc mặt Trình Thịnh đầy phẫn nộ, bắt đầu phát đoạn ghi âm.

"Sau khi làm xong việc, mỗi người các cậu sẽ được một ngàn. Nhớ giữ kín miệng biết chưa?"

(*) 1000 tệ = 3.469.121 VND

Giọng nói của Trương Vân truyền ra từ trong đoạn ghi âm.

"Hiểu rồi, không phải chỉ là đi tìm thằng nhóc nhà họ Trình gây sự thôi sao, bà yên tâm."

"Đây là cái gì?" Mạc Thành Hoàn nhíu chặt mày.

"Mạc Thành Hoàn, tôi nói cho cậu biết, đây là bằng chứng bọn côn đồ từng hại tôi phải vào đồn cảnh sát đã ghi âm lại." Trình Thịnh cất cao giọng, khóe mắt liếc thoáng qua Trương Vân đang đứng ở cửa phòng bệnh.

"Đồ chó má đừng có đổ tại tôi phá hỏng nhân duyên của cậu!" Trình Thịnh uất ức nhìn thẳng vào Mạc Thành Hoàn: "Cậu nghe cho kỹ đây, lúc đó tôi xảy ra chuyện là do mẹ cậu giở trò, bà ta không muốn cậu đi gặp An Nhu, hiểu chưa!"

Mạc Thành Hoàn hoang mang nhìn Trình Thịnh, rồi lại quay qua nhìn Trương Vân.

"Nhớ lại những chuyện trước đây, con mẹ nó tôi đúng là có mắt như mù!" Trình Thịnh tức giận đạp chân giường: "Tôi coi cậu là anh em mà mẹ cậu lại coi tôi như công cụ để lợi dụng. Chỉ vì muốn cậu rời khỏi chỗ xem mắt mà bà ta lên kế hoạch tống tôi vào đồn cảnh sát!"

"Coi tôi là cái gì? Tôi đáng bị hãm hại, đáng bị ba tôi đánh cho gần chết, đáng bị có nhà mà không thể về đúng không!"

Mạc Thành Hoàn nhìn Trương Vân bằng ánh mắt không thể tin được.

"Không phải mẹ." Trương Vân cố chấp cãi lại: "Đoạn ghi âm đó là giả!"

Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh.

Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của bạn nối khố, Trình Thịnh tức quá hoá cười: "Chứng cứ đều bày ra trước mắt mà cậu vẫn không chịu tin đúng không? Có cần tôi kêu bọn côn đồ đến đây trực tiếp đối chất với mẹ cậu không?!"

Mạc Thành Hoàn như cũ không nói lời nào.

Trương Vân chột dạ lui về sau.

"Thôi bỏ đi." Trình Thịnh cười giễu: "Cho dù tôi có lấy ra bao nhiêu chứng cứ, cậu vẫn sẽ cho rằng không phải mẹ mình làm. Bấy lâu nay tôi đã nhìn lầm cậu, hóa ra cậu là chỉ một thằng chuyên núp váy mẹ, còn dám trách tôi phá hỏng nhân duyên của cậu, tôi khinh!"

"Ai bất hạnh lắm mới gả cho cậu, gặp phải bà mẹ chồng độc ác như vậy đúng là xui xẻo tám đời!"

"Trình Thịnh..." Giọng Mạc Thành Hoàn khàn khàn.

"Đừng có gọi tên tôi." Trình Thịnh chưa hết giận, trở tay lật tung cái bàn trong phòng bệnh khiến đồ đạc rơi vãi lung tung.

"Sau này tôi không có người anh em như cậu, tôi trèo cao không nổi!"