Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 99: Vừa nhanh lại vừa yếu!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn chưa tới giờ cơm, An Nhu ra khỏi quán nước, vô thức đi đến bên dưới công ty nhà họ Mạc.

Mình có thể thong thả đợi chú Mạc tan làm, sau đó hai người dắt tay nhau về nhà ăn cơm.

An Nhu vừa nghĩ ngợi vừa đi vào công ty. Bởi vì dạo trước từng đưa Mạc Thịnh Hoan đi làm một khoảng thời gian nên nhân viên tiếp tân dễ dàng nhận ra An Nhu, còn chu đáo hỏi cậu có cần mình thông báo trước một tiếng với Mạc tổng hay không.

An Nhu xua tay, tự mình đi thẳng vào thang máy.

Văn phòng trống trơn không có ai, tám chín phần mười là đang bận họp, An Nhu thật không thể hiểu nổi vì sao lại có nhiều cuộc họp như vậy, đành thở dài đi tới đi lui một vòng quanh văn phòng như rắn mất đầu.

Phát hiện ly nước trên bàn đã cạn đáy, An Nhu bèn cầm cái ly đi tới phòng trà nước, dự định pha một ly trà cho chú Mạc.

Phải công nhận công ty Mạc thị có đãi ngộ không tệ, chỉ nhìn từ phòng trà nước thôi đã có thể nhận ra được điểm này. Ở đây có sẵn cà phê miễn phí, có đủ các loại trà, còn có một số nguyên vật liệu linh tinh như lát chanh sấy khô, thoạt nhìn sơ qua có vẻ muôn màu rực rỡ.

Thậm chí trong phòng trà nước còn có một khu riêng dành để nghỉ ngơi, các nhân viên có thể tới đây vừa ăn uống vừa tám chuyện, nói chung bầu không khí tương đối hài hòa.

Đáng lẽ An Nhu chỉ tính pha trà đơn giản thôi, nhưng sau khi nhìn thấy câu kỷ tử lại quay xe đổi ý, múc hai muỗng câu kỷ tử bỏ vào trong ly rồi rót thêm chút nước ấm.

(*) Công dụng của câu kỷ tử: tăng cường miễn dịch, trị mất ngủ, chóng mặt, thải độc gan, dưỡng nhan, sáng mắt, bổ thận cường dương sinh tinh, điều trị hiếm muộn,...

Người có thai tuyệt đối không được sử dụng câu kỷ tử vì có thể gây sảy thai, ngoài ra còn làm giảm khả năng tiết sữa nếu đang cho con bú.

"Á, tôi nhận được tiền lương rồi!" Trong phòng trà nước có nhân viên bất ngờ nhận được tin nhắn ting ting báo lương, cười sung sướng không khép được mồm.

"Tôi mới tò mò lấy điện thoại ra xem thử, ai dè tôi cũng được phát lương luôn rồi nè."

Vấn đề tiền lương là chuyện quan trọng của đời người, hầu như tất cả mọi người ở đây đều móc điện thoại của mình ra xem thử, ngay cả một người như An Nhu cho dù biết rõ mình đời nào nhận được tiền lương cũng không nhịn được lấy điện thoại ra nhìn.

Ừm, mới đó đã sắp 6 giờ rồi.

"Ủa gì đây? Tiền lương của ông tăng nhiều vậy!" Có nhân viên tinh mắt liếc thấy tin nhắn của người bên cạnh.

"Bên bộ phận của chúng tôi đều được tăng lương." Ông anh bên cạnh thản nhiên trả lời: "Phải nói dự án khai thác mảnh đất bỏ hoang lần này vừa cực vừa mệt hành ai nấy lên bờ xuống ruộng. Trưởng phòng của chúng tôi đã đưa mấy nhân viên bọn tôi đi khảo sát thực địa vài hôm, vì vậy tiền lương lần này còn tính thêm cả phí tăng ca và tiền thưởng."

"Hình như tất cả nhân viên đều được tăng lương đó." Có người cười nói: " Lần này trúng thầu khiến cho giá cổ phiếu của công ty tăng mạnh. Nếu như thành công lấy được dự án, chắc chắn sẽ không thiếu tiền thưởng phong phú đâu."

"Nói thật tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới có thể trúng thầu." Có nhân viên hạ thấp giọng thì thầm: "Nếu để Mạc lão tổng đích thân ra trận, tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm như chơi. Nhưng ai ngờ vị tổng tài từ trên trời rơi xuống này lại là thứ dữ, vừa xuất chiêu một cái đã đánh đâu thắng đó."

"Lúc trước mấy người còn than thở ỉ ôi tổng tài người ta bị bệnh tâm thần cơ mà, sao bây giờ lại thi nhau vuốt mông ngựa rồi."

"Còn không phải tại lúc trước chưa được chứng kiến sự anh minh thần võ của Mạc tổng sao?" Có nhân viên xấu hổ lên tiếng: "Thật ra tôi cảm thấy tuy Mạc tổng không thích nói chuyện, còn gặp chướng ngại giao tiếp, nhưng ngài ấy còn lợi hại hơn cả Mạc lão tổng, so với Mạc Thành Hoàn lại không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Nếu cứ tiếp tục để Mạc tổng quản lý công ty, chắc chắn tình hình sẽ càng ngày càng phát triển."

"Các nhân viên làm việc lâu năm đều hết lời khen Mạc tổng rất tốt, trưởng phòng của chúng tôi cũng luôn miệng khen ngài ấy không dứt. Ổng từng tâm sự rằng tâm nguyện trước kia của ổng là được làm một con cá ướp muối sống qua ngày, nhưng dạo gần đây may mắn được Mạc tổng tin tưởng giao cho trọng trách, bỗng chốc ổng như đã ngộ ra chân lý của cuộc đời vậy, bắt đầu tích cực dẫn dắt chúng tôi cùng nhau nỗ lực tiến về phía trước, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. So với bộ dạng ham ăn biếng làm trước kia còn đáng yêu hơn gấp nhiều lần."

"Ầy, em trai đừng kể nữa. Bây giờ chị đây cũng đã giác ngộ kiên định với công việc rồi, không còn lén lút lướt taobao trong giờ làm việc nữa."

An Nhu chăm chú lắng nghe mấy nhân viên đánh giá về chú Mạc, không hiểu sao tự nhiên sinh ra cảm giác hãnh diện muốn hất mặt lên trời.

Quả nhiên không hổ là ông xã của mình!

Giỏi quá ư là giỏi!

"Mấy người nói coi rốt cuộc tổng tài nhà mình bao nhiêu tuổi nhỉ? Có người nói ngoài ba mươi, cũng có người nói đã đầu bốn rồi."

"40 tuổi hả? Theo tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi thôi..."

"He he, bà đây thì khác, chỉ cần là trai đẹp thì dù có cả ngàn tuổi cũng húp hết."

"Còn phải nói sao! Mạc tổng ăn gì mà lớn lên đẹp trai dữ thần. Mà có chuyện này tôi cứ thắc mắc mãi, sao Mạc lão tổng lại có một cậu con trai ngon hết nước chấm vậy ta."

"Có câu con trai giống mẹ. Lúc trước tôi còn nói giỡn với bạn mình, nếu như tổng tài mới tới lỡ quậy đục nước làm công ty bị thua lỗ nặng nề, đến lúc đó hoàn toàn có thể dựa vào gương mặt gia nhập giới giải trí kiếm cơm."

Các nhân viên cười cười nói nói tám chuyện rôm rả, An Nhu đứng cách đó không xa hóng hớt một hồi có chút khát nước, thế là cậu vừa uống ly nước câu kỷ tử tính pha cho chú Mạc vừa quay về văn phòng.

Đúng lúc cuộc họp cũng vừa kết thúc, An Nhu bắt gặp Mạc Thịnh Hoan đi ra từ phòng họp.

Sắc mặt đối phương hờ hững, khí thế lạnh lùng khó gần, thư ký Lý đi theo bên cạnh. An Nhu theo bản năng rón rén trốn qua một bên, cây phát tài cao lớn đặt ngay lối đi hành lang vừa vặn che khuất thân hình cậu.

"Nếu mảnh đất này đáp ứng đủ điều kiện được cấp phép xây dựng bảy lầu một trệt, đến khi nhượng lại sẽ càng có giá hơn..." Thư ký Lý nói dài nói dai không có điểm dừng, người đàn ông đang đi đằng trước đột nhiên dừng bước.

Thư ký Lý nhanh chóng dừng lại, không rõ nguyên do hỏi: "Mạc tổng, làm sao vậy?"

Mạc Thịnh Hoan quay đầu lại nhìn thoáng qua hành lang, lúc này nhân viên quản lý phụ trách dự án lần lượt đi ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa bàn tán về nội dung cuộc họp, sau khi thảo luận đã đời thì giải tán ai về bộ phận của người nấy, trong lúc nhất thời bên ngoài hành lang tới lui đầy người.

Không nhìn thấy người mình muốn gặp, đôi mắt Mạc Thịnh Hoan nheo lại, xoay người tiếp tục đi về hướng văn phòng tổng tài.

Thư ký Lý hoang mang không hiểu gì cả, chủ động nói tiếp mấy lời còn dang dỡ.

An Nhu thập thò nhô nửa người ra, nhìn người đàn ông từ từ đi vào văn phòng.

Cúi đầu nhìn cái ly trong tay mình, cậu bình tĩnh uống thêm hai hớp nước.

An Nhu ôm tâm trạng tò mò đuổi theo Mạc Thịnh Hoan và thư ký Lý, cậu muốn biết thử xem dưới tình huống không có cậu ở bên cạnh, chú Mạc sẽ về nhà như thế nào.

Kết quả vượt ngoài dự kiến của An Nhu, toàn bộ quá trình hết sức thuận buồm xuôi gió, trong những lúc cần xã giao thì chú Mạc đều tỏ ra không khác gì một người bình thường.

Đi thang máy xuống lầu, ngồi lên xe về nhà, chẳng sợ gặp phải kẹt xe, âm thanh bấm còi xe inh ỏi bủa vây từ bốn phía, còn có hai tài xế xúm nhau cãi tay đôi không người nào chịu thua người nào, tất cả ồn ào náo nhiệt ngoài kia đều không khiến chú Mạc hề hấn gì.

An Nhu ngồi trên xe taxi bám theo phía sau xe đối phương, bác tài xế rảnh rỗi sinh nông nổi còn tự bổ não ra cảnh tượng An Nhu đi "oánh ghen". Dọc đường đi tâm trạng bác tài xế kích động như được tiêm máu gà, hưng phấn kể lại chiến tích anh dũng của mình từng trợ giúp cảnh sát bắt được tội phạm bị truy nã.

Dòng xe cộ đông đúc chậm rãi được khơi thông, chiếc xe đằng trước một đường ổn định chạy tới trước cửa biệt thự. Nhìn dáng vẻ chú Mạc điềm tĩnh bước xuống xe rồi đi vào biệt thự, không hiểu sao ngoài cảm giác vui mừng chiếm đa số ra còn xen lẫn một chút sự mất mát không thể giải thích được.

Giống như dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng một chú chim trong thời gian dài, đến một ngày cuối cùng nó cũng có đủ năng lực tự do bay lượn trên bầu trời, học được cách biết tự kiếm ăn và tự bay về tổ.

Ngoài cảm giác vui mừng cho chú chim đã bay cao bay xa kia, đồng thời còn dâng trào một chút cảm giác mất mát.

Chú chim này đã có thể tự bay tự kiếm ăn, vậy có phải... Từ nay về sau không cần đến sự hiện diện của cậu, chú Mạc cũng có thể sống tốt đúng không.

"Cậu nhóc." Bác tài xế háo hức quay đầu tặc lưỡi: "Vừa nhìn đã biết đây là cái loại đàn ông lén giấu vợ nuôi bồ nhí ở trong tháp ngà không sai đi đâu được (*). Thử hỏi bình thường làm gì có ai lại xây nhà ở một nơi xa tít hẻo lánh như thế này. Cậu muốn xông vào bắt gian tại trận luôn hả? Có cần tôi dừng xe ở bên ngoài chờ cậu không?"

(*) Nguyên văn là "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Ở đây tui dựa vào ngữ cảnh để edit mang hơi hướng vui vui.

"Không cần đâu bác tài." An Nhu thở dài một hơi, quét mã thanh toán tiền.

An Nhu đi vào biệt thự, thím Dương nghe tiếng chạy ra đón cậu, còn nhắc Mạc Thịnh Hoan cũng mới về không lâu.

An Nhu ăn sạch một ít câu kỷ tử còn sót lại trong ly, cầm cái ly đi rửa sạch rồi đặt nó vào ngăn tủ của bàn làm việc trong thư phòng.

Cứ thế đi đi về về, cuối cùng còn tiện tay lấy luôn cái ly của chú Mạc đem về nhà.

Đúng là hậu đậu quên trước ngó sau.

Buổi chiều ăn cơm chung với Mạc Thịnh Hoan, An Nhu cố ý không gắp đồ ăn cho đối phương, thế mà sau khi chú Mạc ăn xong mấy món trong chén lại quay qua gắp đồ ăn liên tục bỏ vào chén của cậu.

Tối hôm đó trùng hợp tới ngày chơi trò vận động hai người, Mạc Thịnh Hoan tri kỷ giúp "Tiểu An Nhu" khởi động làm nóng cơ thể. Nhưng rất tiếc là Tiểu An Nhu chưa kiên trì được bao lâu đã giơ tay đầu hàng, xác lập kỷ lục nhanh nhất trong lịch sử.

An Nhu sửng sốt ngu người luôn, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu liếc Tiểu An Nhu một cái rồi ngẩng đầu nhìn An Nhu, đôi mắt đơn thuần tràn ngập vẻ vô tội.

An Nhu bụm mặt, đúng là không có cái nhục nào bằng cái nhục này. Rõ ràng hôm nay có uống nước câu kỷ tử, rồi còn ăn nhiều câu kỷ tử nữa!

Toang rồi! Thận yếu thật rồi!



Loại hiện trường lật xe này khiến An Nhu nảy sinh cảm giác nguy cơ mãnh liệt, ngày hôm sau nghỉ ngơi một ngày lấy lại tinh thần, qua ngày thứ ba không nói nhiều lập tức lôi kéo Tề Trừng đi đến sân tập thể dục.

"Sao hôm nay tự nhiên giở chứng đòi chạy bộ vậy?" Vẻ mặt Tề Trừng buồn bực không vui.

An Nhu tỏ ra bình tĩnh, đầu tiên chắc chắn không thể nói mình bị thận yếu được.

"Nửa học kỳ này chúng ta còn chưa chạy được mười ngàn mét." An Nhu buông lời lẽ đầy chính đáng: "Nhà trường đã quy định một học kỳ phải chạy đủ 80 ngàn mét. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải cố gắng nỗ lực, đừng đợi nước tới chân mới nhảy!"

Tề Trừng nghe mà ngỡ ngàng ngơ ngác, nhưng rồi lại cảm thấy cậu nói rất có lý.

An Nhu tương đối có lòng tin đối với khả năng chạy đường chạy của mình, dù sao hồi đại hội thể thao cậu còn từng đạt được huy chương vàng của bộ môn chạy cự ly dài, ngay cả sinh viên khoa thể dục cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu.

Trên sân thể dục có không ít sinh viên, sau khi nhìn thấy An Nhu thì lén lút móc điện thoại ra.

Nếu như hỏi hiện giờ ai nổi tiếng nhất ở trường đại học Tấn Thành, không cần nghi ngờ nhất định chính là cậu thiếu niên đã livestream cùng Thụy đại thần, hơn một nửa người trong trường đều biết ba cậu là Bạch Sùng Đức, còn mẹ từng là ảnh hậu lừng danh. Cậu thiếu niên lớn lên có diện mạo ưa nhìn, nghe nói thành tích học tập cũng rất giỏi. Thấy người như bắt được vàng, không chụp chẹt vài tấm làm sao có vốn liếng đi ra ngoài khoác lác với người khác được chứ!

An Nhu lòng đầy hứng thú dạt dào bắt đầu bước lên con đường chạy bộ, nhưng hình như hôm nay có gì đó sai sai.

Sau khi An Nhu chạy được hai vòng, tốc độ dần dần chậm lại, bụng bắt đầu đau nhói, trước mắt cũng trở nên mờ tối.

Mồ hôi trên trán nhanh chóng túa ra như mưa, Tề Trừng đang chạy bên cạnh là người đầu tiên phát hiện An Nhu không thích hợp.

"Nhu ơi, cậu bị sao thế? Chạy không nổi nữa nên chạy chậm lại hả?" Tề Trừng nhìn mặt An Nhu, phát hiện gương mặt cậu trắng bệch.

"Tớ..." An Nhu muốn dừng chân lại, vừa mới nói được một chữ, trước mặt bỗng trở nên tối sầm, cả người mất khống chế ngã xuống đất.

Tề Trừng lanh tay lẹ mắt đỡ cậu một phen, ngược lại lần này tới phiên mình đứng không vững bị ngã chổng vó.

"An Nhu, An Nhu!" Tề Trừng vỗ mặt cậu, không khỏi hoảng sợ: "Cậu đừng có doạ tớ!"

Bạn học bên cạnh chú ý tới tình hình bên này lập tức sốt sắng chạy qua giúp một tay, Tề Trừng luống cuống cõng An Nhu chạy thẳng đến phòng y tế.

"Sao vậy?" Bác sĩ thấy một nam sinh hấp tấp chạy vọt vào, bị doạ cho hoảng sợ không nhẹ.

"Bạn... bạn em đang chạy bộ thì bị ngất xỉu." Tề Trừng căng thẳng đến độ nói lắp.

Bác sĩ nhanh chóng ấn liên tục vào huyệt nhân trung của An Nhu, cảm giác đau đớn chậm rãi làm cậu tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Điều kiện trong phòng y tế có hạn, bác sĩ giúp An Nhu kiểm tra huyết áp và đo đường huyết, kết quả các chỉ số đều thấp đến mức báo động.

Nhìn cậu thiếu niên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, bác sĩ cẩn thận đặt câu hỏi: "Có phải gần đây không ăn uống tử tế đúng không?"

"Vâng, gần đây em không có khẩu vị." An Nhu yếu ớt trả lời.

"Đừng giảm cân, sau này phải ăn uống điều độ vào." Bác sĩ thấm thía dạy dỗ: "Ốm không quan trọng, sức khỏe mới quan trọng. Cậu hơi bị thiếu máu, nếu sau này còn xuất hiện tình trạng tương tự, có điều kiện nên tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát đi."

"Cảm ơn bác sĩ." An Nhu uống cốc nước đường glucose y tá bưng tới, nằm nghỉ ngơi một lát mới lấy lại sức.

Tề Trừng đỡ An Nhu trở về ký túc, lấy điện thoại lên mạng, trên diễn đàn trường học nhanh chóng lan truyền đoạn clip quay lại cảnh An Nhu bị ngất xỉu ở sân thể dục, bên dưới bình luận có rất nhiều người quan tâm hỏi han, cũng có người vui sướng khi người khác gặp hoạ.

"Bọn họ dám nói cậu bị thận yếu!" Tề Trừng tức giận bất bình: "Hôm nay nhất định phải cho đám người này biết thế nào mới là lễ độ!"

"Mau ngậm miệng lại đi." An Nhu buồn bực không thôi, còn có chút ấm ức.

Rõ ràng trước đây mình đâu có yếu xìu như vậy đâu!

"Nhất định tại tớ không chịu ăn uống đàng hoàng nên mới yếu như cọng bún." An Nhu bắt lấy trọng điểm: "Ngày mai cho dù có buồn nôn cũng phải ráng ăn cơm."

"Nhu ơi." Tề Trừng nhìn chằm chằm An Nhu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Sao hả?" An Nhu nhướng mày.

"Quan hệ thuần khiết của cậu với chàng tiên vẫn còn đó chứ?" Tề Trừng thăm dò.

Trong khoảng thời gian này ăn cơm thì buồn nôn, thích ngủ li bì, chạy bộ lại té xỉu, đây không phải là mấy triệu chứng quen thuộc khi mang thai sao, giống y hệt như trên TV!

*Một đứa chưa biết mùi yêu là gì lại đánh hơi thấy mùi quen quen nhanh hơn cái đứa từng mang bầu đẻ hai lứa =))))



An Nhu câm lặng nhìn Tề Trừng.

Tề Trừng nhìn phát đã hiểu ngay.

"Cậu có muốn tới bệnh viện làm kiểm tra thử không?"

"Nhưng vấn đề là..." An Nhu có hơi xấu hổ: "Mỗi lần làm tớ với chú Mạc đều sử dụng biện pháp an toàn kỹ càng, tuyệt đối không có khả năng."

Chú Mạc mua cả thùng ba con sói còn chưa xài hết đâu!