Sau Khi Sống Lại, Tôi Đào Góc Tường Của Chính Mình

Chương 15



Mặc dù Mạc Đình Xuyên đã chấp nhận tình trạng của Diệp Thiển, thế nhưng để giải quyết vấn đề "hai cô" anh còn chưa biết phải làm thế nào.

Dựa theo tờ đơn quyên góp lúc trước Diệp Thiển cảm thấy rõ ràng giữa cô và nguyên chủ Liễu Tranh có mối liên hệ nào đó, ông trời sắp đặt như thế có lẽ là có lý do.

Nhưng vấn đề quan trọng nhất lúc này không phải là những chuyện này mà là cô phải sống chung với Mạc Đình Xuyên như thế nào.

Bọn họ xem như là cặp vợ chồng lâu năm, lén lút thân mật dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng bọn họ còn phải đối mặt với những người bên ngoài, đặc biệt là Mạc Đình Xuyên.

Diệp Thiển thật hôn mê bất tỉnh ba năm, người bên ngoài hiển nhiên đã xem anh là một người đàn ông si tình. Nếu để bọn họ biết anh có một mối quan hệ mới với một người giúp việc thì không biết truyền thông sẽ đồn thổi thế nào.

Vốn dĩ Mạc Đình Xuyên có thể không cần để ý đến những chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của anh, chẳng có lý gì mà anh phải làm theo sự sắp đặt của truyền thông. Khó là khó ở chỗ "người giúp việc" cũng là Diệp Thiển, cho nên nếu như chuyện bị bại lộ thì đối với nhà họ Diệp và nhà họ Mạc đều không tốt.

Chủ tịch Mạc rung chuyển trời đất trong giới kinh doanh hôm nay lại vì vấn đề này mà sứt đầu mẻ trán.

Cuối cùng hai người bàn bạc nhất trí sẽ cẩn thận hành động, tạm thời lén lút yêu đương vậy.

Diệp Thiển đang ở nhà trọ bên này Mạc Đình Xuyên lại không nhịn được ngày nào cũng chạy sang. Ngoài miệng Diệp Thiển bảo không được, nhưng một ngày không gặp như cách ba thu, cuối cùng cô chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Mạc Đình Xuyên, trở về nhà với thân phận giúp việc như trước.

Chỉ là đối với chuyện sáng hôm đó, tuy rằng cả nhóm người thím Văn không hiểu nguyên nhân hậu quả nhưng tất cả mọi người đều đã nhìn thấy.

Muốn bịa một lý do cho việc "không làm tròn bổn phận" thì rất dễ, nhưng có thể giải thích được việc cô nói "lời điên khùng" thì lại là một vấn đề khác.

Sau khi suy nghĩ trước sau, sếp Mạc cảm thấy ngoài việc nhận định Diệp Thiển đột nhiên bị hoang tưởng thì chỉ còn cách chứng minh cô bị điên. Sếp Mạc không chút do dự chọn lý do thứ hai, huống chi với phong cách làm việc nói một thì không có hai của anh, cho dù là chuyện thiếu logic cũng sẽ trở nên có logic, người ngoài sẽ chẳng dám có ý kiến gì.

Trong nhà từ trên xuống dưới, ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tất cả đều đồng loạt mất trí nhớ tập thể về chuyện sáng hôm đó.

Người ta vẫn thường nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Diệp Thiển và Mạc Đình Xuyên lấy thân phận như thế ở cùng một mái nhà, ngược lại sẽ không rước thêm những ánh mắt dư thừa.

Nhưng gần đây thím Văn có cảm giác hình như thời gian nghỉ ngơi của mình lại nhiều hơn một chút rồi.

Diệp Thiển vẫn ở phòng cho người giúp việc, tiếp tục làm những công việc giống như trước đây. Chỉ có vào lúc đêm khuya vắng người là cô sẽ rón rén chạy đến phòng ngủ.

Mạc Đình Xuyên cũng bỏ thói quen khóa trái cửa, mỗi ngày đều để cửa mở cho cô. Thấy cô chân không chạy vào phòng anh vừa vén chăn lên, vừa cau mày nói: "Lại không mang giày."

"Em sợ quấy rầy thím Văn mà." Diệp Thiển nhảy lên giường, chui vào góc chăn mà anh vén lên, tự nhiên nép vào lòng anh.

Mạc Đình Xuyên ôm chặt cô sau đó than thở: "Ngày nào cũng giống như vụng trộm vậy."

Diệp Thiển không nhịn được cười: "Không phải là kích thích lắm hay sao?"

Nhưng Mạc Đình Xuyên lại không muốn kích thích như vậy. Người ôm trong lòng hay người nằm bên phòng đều là người anh đã cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà anh lại không thể quang minh chính đại, trần đời chắc không có ai khổ như anh.

Vì tránh để người ta phát hiện đường đường là sếp Mạc mà lại ngủ chung với người giúp việc nhà mình, Diệp Thiển không thể không bò về phòng cho người giúp việc vào lúc trời tờ mờ sáng.

Còn Mạc Đình Xuyên vì muốn để cho cô ngủ thẳng cẳng nên anh đã tự điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt thường ngày của mình, bảo thím Văn làm đồ ăn sáng trễ hơn một tiếng.

Hai người phối hợp với nhau ăn ý, không để lộ ra điểm khác thường nào, có điều đây không phải là kế hoạch lâu dài.

"Hai ngày nữa anh định mang em đến bệnh viện trung ương để cho chuyên gia xem xét thử, có lẽ là có thể tìm được chút manh mối gì đó."

Dĩ nhiên Diệp Thiển biết anh đang nói về mình ở phòng bên, cô ừ một tiếng không có ý kiến gì, nhưng trong lòng không ôm quá nhiều hi vọng. Bởi vì chuyện này thật sự quá kỳ lạ, y học còn lâu mới có thể giải thích được chuyện này.

"Đến lúc đó em cũng đi cùng đi, tiện thể làm kiểm tra toàn diện."

"Em đi có tiện không?" Diệp Thiển có chút do dự.

"Không có lý do gì cũng phải đi kiểm tra, nhìn em gầy trơ xương rồi kìa." Mạc Đình Xuyên ôm cơ thể không có chút sức nặng gì của cô, đôi lông mày rậm rạp cau lại.

"Có lẽ là do thân thể này do suy dinh dưỡng lâu ngày thôi. Em cảm thấy không có bệnh gì nặng đâu, anh đừng lo quá."

Liên quan đến thân thể của người mà Diệp Thiển nhập vào, Mạc Đình Xuyên còn chưa kịp hỏi nhiều, nghe thấy câu này của cô thì anh nhíu mày thật chặt, "Sao em biết suy dinh dưỡng?"

Diệp Thiển nhớ đến những ngày tháng sống cuộc sống kinh khủng kia, sợ Mạc Đình Xuyên biết được sẽ tức giận nên cô ngập ngừng nói định nói bừa cho qua: "Thì là điều kiện sống không tốt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm đương nhiên không có thịt rồi. Trễ lắm rồi, ngủ đi!"

Mỗi khi cô nói dối thì mặt sẽ nhìn trái nhìn phải, điều này Mạc Đình Xuyên cực kỳ rõ, lúc này anh kéo tay cô lại rồi nói: "Diệp Thiển, nói thật đi."

"Anh hung dữ với em!" Diệp Thiển cắn môi dưới, tỏ vẻ lên án anh.

Mạc Đình Xuyên chỉ có thể thầm gọi bà cô của tôi ơi, anh bóp gương mặt chẳng có bao nhiêu thịt của cô, nhẹ nhàng nói: "Nào có hung dữ với em đâu, không phải là anh sợ em giấu hết mọi chuyện trong lòng rồi buồn bã hay sao. Anh xin lỗi vì đã không tìm thấy em sớm hơn, sau này anh sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa có được không?"

Đối diện với sự dịu dàng của Mạc Đình Xuyên, mũi Diệp Thiển bắt đầu chua xót.

Dưới sự dỗ ngọt của Mạc Đình Xuyên, Diệp Thiển tỉ mỉ kể ra những xót xa mà cô cất giấu trong lòng. Mạc Đình Xuyên nghe xong thì sắc mặt lạnh lẽo đến dọa người, chỉ hận không thể nghiền nát xương cốt của cái người tên Thạch Lỗi kia.

Điều Diệp Thiển lo là anh sẽ vì cô mà nổi giận, cô chui vào lòng siết chặt lấy anh, xoa xoa mặt anh rồi dỗ dành: "Chuyện đã qua rồi mà, em rất thông minh đó. Em đã kiện Thạch Lỗi ra tòa rồi, gã ta không thể nếm trái ngọt đâu."

Mạc Đình Xuyên nhìn biểu cảm đắc ý của cô, vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Lúc trước khi nghe cô nói mình nhập vào người phụ nữ tên Liễu Tranh này là phúc báo nhờ việc quyên góp. Bây giờ trong mắt anh, đây không phải là phúc báo gì, là trả báo mới đúng, tự dưng cô lại phải chịu khổ thay cho người phụ nữ kia nhiều như vậy.

Chẳng trách khi Diệp Thiển lấy thân phận mới để gặp anh, sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân ốm yếu, những vết bầm tím trên cánh tay vẫn chưa biến mất, hóa ra là vì phải chịu những đau đớn này.

Mạc Đình Xuyên nghĩ tới chuyện đó lại không khỏi áy náy.

Diệp Thiển ôm chặt anh vỗ về, còn cau mày: "Nói cho anh hết rồi, anh không bị dọa chứ?"

Nỗi buồn của Mạc Đình Xuyên chợt không biết nên thay đổi thế nào, anh dở khóc dở cười ấn cô nằm vào trong chăn: “Em đúng là càng ngày càng biết nghịch ngợm, phá phách."

Diệp Thiển cong mắt, bò dậy tặng cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, sau đó thoải mái nằm bên cạnh anh, "Sáng mai anh nhớ gọi em dậy nha."

"Yên tâm ngủ đi." Mạc Đình Xuyên vỗ nhẹ vai cô nhưng bản thân anh lại không ngủ ngay, chờ đến khi cô hoàn toàn say giấc thì anh mới ngủ.

Đồng hồ sinh học của Mạc Đình Xuyên rất chuẩn xác, không cần đồng hồ báo thức anh vẫn có thể thức dậy rất đúng giờ. Nhưng việc đánh thức một người mắc bệnh lề mề và thích ngủ nướng như Diệp Thiển cũng là một thử thách vô cùng khó khăn.

Nhất là khi thời tiết ngày càng lạnh, ngày nào Diệp Thiển cũng hận không thể được trùm chăn nằm chung một chỗ với anh.

Chủ yếu là do Mạc Đình Xuyên quá nuông chiều cô. Anh thấy cô không mở mắt nổi mà cứ mãi rì rầm lăn lộn trong chăn như thế nên cũng không đành lòng.

"Nếu không dậy nổi, vậy để lát nữa thím Văn lên gọi em ăn sáng nhé."

Chuyện này hiện giờ không thích hợp, Diệp Thiển vừa nghe thấy thế liền tự giác đề cao cảnh giác, không thể không ngồi dậy từ trên giường một cách đau khổ.

"Mấy giờ rồi?"

"Sáu giờ rưỡi, cách giờ thím Văn dậy còn nửa tiếng, tỉnh táo lại rồi đi xuống đi." Mạc Đình Xuyên canh thời gian vô cùng chính xác, dịu dàng nhắc nhở cô.

Diệp Thiển vươn tay, ngồi trên chiếc giường mềm mại một hồi, không tự chủ được lại muốn ngã về sau.

Mạc Đình Xuyên quay đầu lại nhìn thì lắc đầu mỉm cười. Anh đeo cà vạt vào dưới cổ áo sơ mi, ngồi xuống mép giường kéo cô dậy sau đó nắm cả hai tay cô đặt lên cà vạt của mình.

Mắt Diệp Thiển đang lim dim nhưng vẫn nghe lời giúp anh thắt cà vạt.

Mạc Đình Xuyên cảm nhận được cảm giác quen thuộc đã từ rất lâu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh nói: "Có muốn anh dứt khoát làm kẻ phụ bạc một lần, từ bỏ người vợ chưa cưới ở phòng bên rồi cưới người giúp việc này về đàng hoàng không?"

"Không muốn." Diệp Thiển quả quyết lắc đầu, cô không muốn anh bị mọik người mắng đến máu chó đầy đầu.

Nhưng tính ra trong ba năm nay tình cảm của Mạc Đình Xuyên chưa hề thay đổi, điều này làm cho Diệp Thiển rất cảm động.

Cô giúp Mạc Đình Xuyên sửa lại cà vạt, nhìn gương mặt đẹp trai của anh, không khỏi xúc động: "Trông chừng em ba năm, sao anh lại ngốc thế cơ chứ?"

Mạc Đình Xuyên chỉ cười mà không nói gì, anh ôm chặt lấy cô giống như sợ cô sẽ một lần nữa rời đi.

Mặc dù quan hệ giữa hai người không chút kẽ hở, nhưng cảm xúc mất đi rồi tìm được lại không có cách nào che giấu.

Nhân viên của Nặc Á cũng cảm nhận được dạo này sếp Mạc của bọn họ khá "dịu dàng", cường độ công việc cao đã được buông lỏng đi một chút.

Mọi người không khỏi suy đoán, lẽ nào tình trạng của vợ sếp có chuyển biến tốt, hay là sếp Mạc đã có mối mới?

Nhất thời mọi người bắt đầu xôn xao.

Bởi vì dự án hợp tác giữa hai nhà Diệp và Mạc nên chuyện Diệp Túc đến Nặc Á đã là chuyện thường như cơm bữa. Tình cờ nghe thấy mấy lời bàn tán đó anh ấy lập tức không nén nổi sự tò mò.

Quan trọng nhất là chính anh ấy cũng thấy được rõ ràng sự buồn bã của Mạc Đình Xuyên đã thay đổi.

Phải biết rằng kể từ khi em gái anh hôn mê bất tỉnh, con người Mạc Đình Xuyên đã trở nên u sầu. Nếu không phải là chuyện quan trọng, bình thường cậu ta nói chuyện đều không quá ba câu, cho dù là trúng được dự án lớn cũng không thấy mặt cậu ta giãn ra, bây giờ thì kỳ lạ quá.

Diệp Túc không nghe nói em mình có dấu hiệu chuyển biến tốt nên anh ấy nghiễm nhiên tin tưởng vào vế sau, trong lòng ít nhiều gì cũng có cảm giác không cam tâm thay cho em gái.

Nếu như ban đầu Mạc Đình Xuyên không cố chấp kết nghĩa vợ chồng với em gái anh còn chủ động cam kết sẽ chăm sóc cô cả đời, Diệp Túc cũng sẽ không để ý đến chuyện anh có thêm bao nhiêu mối mới. Nhưng đã ba năm rồi, người bên ngoài ai ai cũng nói Mạc Đình Xuyên là người si tình, bây giờ cậu ta lại muốn có "niềm vui mới'', nói thế nào cũng khiến người ta khó chấp nhận được.

Diệp Túc đắn đo hết lần này đến lần khác quyết định trước tiên sẽ thăm dò ý của Mạc Đình Xuyên.

"Tôi thấy dạo này tâm trạng của cậu không tệ."

"Vậy à?" Mạc Đình Xuyên nhướng mày, không có quá nhiều biểu cảm, lại cúi đầu phê duyệt tài liệu.

Thấy dáng vẻ tỉnh rụi của cậu ta Diệp Túc bèn gác chân kéo ghế lại gần, vừa chống khuỷu tay lên bàn, vừa buôn chuyện: "Có chuyện gì vui nói ra cho tôi vui chung với."

"Người cảm thấy tâm trạng tôi không tệ là anh, lời này tôi nên hỏi anh mới đúng."

"Tôi nghe nói gần đầy cậu bắt đầu yêu đương?"

Mạc Đình Xuyên đóng nắp bút lại, năm ngón tay lướt nhanh trên tập tài liệu, chiếc nhẫn cưới lấp lánh lóe sáng trong mắt người khác. "Anh Diệp Túc, hẳn anh biết tôi là người có vợ, mà vợ của tôi là em gái anh. Nếu để em ấy biết anh hùa theo người ngoài nói bậy bạ chắc là sẽ cắt đứt quan hệ anh em với anh đó.”

Hiếm khi Diệp Túc thấy cậu ta nói hẳn một câu dài như thế, nhưng cả câu nói này đều là chỉ trích anh ấy, họa này là do anh ấy tự chuốc vào thân nên chỉ có thể “xùy” một tiếng.