Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 102



Ngày hôm sau, Tô Lương bị robot quân sự đưa tới trung tâm Eden.

Thiếu niên yếu ớt nằm trong ngực robot, hiển nhiên việc sắp xảy ra kia đã khiến cậu cả đêm không ngủ, khoé mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi càng thêm tiều tuỵ.

Nhưng dù tiều tuỵ đến vậy, thiếu niên vẫn cứ xinh đẹp động lòng người, cậu dùng một tư thế tương đối thoải mái rồi cuộn tròn người trong ngực robot, nhưng khi phát hiện trước cửa khu vực trung tâm lạnh băng ấy không có bóng dáng Lục Chi Chiêu, Tô Lương mở to mắt, dường như không dám tin mà nhìn xung quanh.

Chết đến nơi rồi mới nhớ tới Alpha cứu mình sao? Dù đối phương đã trở thành kẻ mất trí…..

Ninh Đường Sinh bước tới rồi nhìn thấy cảnh này.

Y dừng lại, không khỏi mỉm cười.

“Khỏi nhìn, Lục Chi Chiêu không tới đâu.”

Y bước từng bước lại gần Tô Lương, cố tình thì thầm bên tai thiếu niên.

Để tránh những sự cố không đáng có, tối qua, Ninh Đường Sinh đã nghĩ cách lừa Lục Chi Chiêu ra ngoài.

Xét cho cùng, quá trình lấy tuyến thể không hề đơn giản như y đã khoác lác, Omega bắt buộc phải tỉnh táo trong suốt quá trình, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.

Tuy ban đầu, chính Lục Chi Chiêu đã nói muốn lấy tuyến thể của Tô Lương ra.

Nhưng với trạng thái si mê Tô Lương như vậy, Ninh Đường Sinh không hy vọng Lục Chi Chiêu sẽ đổi ý sau khi thấy Tô Lương kêu rên thảm thiết.

Hơn nữa……

Nếu không có chuyện gì bất ngờ, chắc giờ Lục Chi Chiêu đã đi đời nhà ma rồi.

Phụ cận Eden vẫn còn rất nhiều bẫy rập do người Canaan để lại, y lại cố ý nói cho đối phương biết, ở toạ độ nào đó, vẫn còn những dược vật mà trước đó người Canaan dùng để tẩy não tù bình địa cầu, tên Alpha mất trí kia lập tức thừa lúc ban đêm mà rời khỏi hành tinh nhân tạo này.

“…..Hắn sẽ không tới là có ý gì?”

Có vẻ như Tô Lương còn chưa hiểu, cậu khẽ hỏi.

“Chính là ý cậu đang nghĩ.”

Ninh Đường Sinh nói xong lại nhìn Tô Lương, muốn thấy vẻ kinh hoảng và tuyệt vọng trên mặt cậu. Nhưng thiếu niên chỉ mím chặt môi, không nói gì.

Là vì đêm qua đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Hay vì……vẫn ôm ảo tưởng sẽ có người tới cứu mình?

Nhưng dù là loại nào thì Ninh Đường Sinh cũng đều không vừa lòng.

Y muốn thấy Tô Lương tuyệt vọng, sợ hãi, hoàn toàn sụp đổ, mà không phải một mỹ nhân nhỏ yếu mặt không cảm xúc, đang thả lỏng toàn thân trong ngực con robot này.

Vốn định sẽ trực tiếp giải phẫu Tô Lương, nhưng hiện tại, Ninh Đường Sinh đã đổi ý.

“Đi thôi, Xà chủ phu nhân. Tới lúc giải phẫu rồi.”

Y đột nhiên nói, nhưng thay vì đưa Tô Lương trực tiếp vào phòng phẫu thuật, y lại chọn con đường vòng ngắn và đi qua "khu nguyên liệu".

Toàn bộ " khu nguyên liệu " trông giống như một di tích thủy cung cổ đại giờ vẫn còn tồn tại ở một khu vực xa xôi nào đó của Liên bang Địa cầu.

Bể nước khổng lồ cao chọc trời, chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt, không khí ẩm ướt, lạnh lẽo và ánh sáng lờ mờ.

Nhưng đây chắc chắn không phải “thuỷ cung” mà người trước khi giải phẫu sẽ tham quan – vì chỉ cần tới gần hơn chút là có thể thấy một lớp da thịt trắng bệch lơ lửng trong bể nước khổng lồ.

Vô số khung thép được dựng trên thành bể, trên mỗi khung thép đều có một khuôn mặt sưng vù và thân hình bị các loại ống che khuất đến mơ hồ của một Omega, trong đó có nam có nữ, mà nhỏ nhất mới chỉ là một đứa bé, lớn nhất cũng chỉ vừa mới thành niên.

Rõ ràng họ còn sống, nhưng nhìn còn giống thi thể hơn cả xác chết.

Quả nhiên, Ninh Đường Sinh thấy sắc mặt Tô Lương càng thêm khó coi, thân thể cũng đang run nhè nhẹ, cậu nhìn thẳng vào những Omega gần như lơ lửng trong dịch dinh dưỡng.

“Những…..những người này…..”

Tô Lương lẩm bẩm.

Mà Ninh Đường Sinh cũng không bủn xỉn thêm chút gia vị “sợ hãi” cho cậu.

“Chúng đều là ‘nguyên vật liệu’ của nông trường.”

Ninh Đường Sinh nói thẳng.

“Là bạn lữ của Xà chủ, chắc cậu cũng biết những nguyên vật liệu này dùng làm gì, nhưng cậu không cần phải đồng tình với chúng.”

Thanh niên quay đầu lại, chớp chớp mắt với Tô Lương.

“Cậu sẽ được trải qua những gì chúng đã trải qua. Nhưng đừng lo, cậu dù sao cũng là Sigma, không hề giống đám nguyên vật liệu bình thường này. Tôi sẽ tận dụng tuyến thể của cậu cẩn thận.”

Không cần cố kỵ Lục Chi Chiêu nữa, Ninh Đường Sinh cũng lười ra vẻ.

“Thực ra nếu không phải do thân phận của cậu đặc thù thì tôi cũng không muốn lấy tuyến thể của cậu ra làm gì đâu, dù sao dùng nguyên thân Sigma để sinh sản cũng sẽ cho ra những sản phẩm chất lượng càng cao hơn…..”

“Giống như những Omega thấp cấp phải không ngừng sinh sản trong nông trường, phải không?”

Tô Lương hỏi, giọng cậu run rẩy vô cùng.

“Con của họ…..đều ở đây sao?”

Ninh Đường Sinh vô cùng vừa lòng nhìn nỗi thống khổ trong mắt Tô Lương.

Đáy mắt thiếu niên đầy lệ, trên môi cũng đã hằn sâu dấu răng.

“Những thí nghiệm này…..những cuộc mua bán này……anh không cảm thấy tàn nhẫn sao? Ninh gia các người đã có nhiều tài phú cùng quyền lợi như vậy rồi, dù không làm những chuyện này, các người vẫn có thể sống cuộc sống mà bao người mơ ước, vì sao anh còn làm những chuyện này?”

Nghe Tô Lương chất vấn, Ninh Đường Sinh ngẩn ra, sau đó lập tức vui vẻ cười cười.

“Haha, không chịu nổi à, đúng là lương thiện.”

Y trào phúng.

“Khiến tôi cảm thấy mình y như người xấu vậy.”

Đi hết “khu nguyên liệu”, Ninh Đường Sinh cũng đã thưởng thức đủ vẻ mặt thống khổ của Tô Lương, y mới vừa lòng đưa Tô Lương tới phòng giải phẫu.

Tuy mỗi lần giải phẫu xong đều được nghiêm khắc vệ sinh, nhưng cả gian phòng vẫn còn vương mùi máu tươi nhàn nhạt không sao tẩy hết nổi.

Bàn giải phẫu cùng các nhân viên đều đã chuẩn bị xong.

Dưới ánh đèn trắng bệch, mặt Tô Lương cũng trắng đến gần như trong suốt.

“Tôi không hiểu, vì sao trên thế giới này lại có loại người như anh?”

Thiếu niên khàn giọng mở miệng.

Nhìn Tô Lương sắp bị đưa lên bàn giải phẫu, Ninh Đường Sinh bỗng cười lạnh, y bổ sung những gì trước đó mình còn chưa nói hết.

“……Nếu Lục Thái Phàn đã có thể dùng cách tàn sát để đạt được quyền lực chí cao vô thượng, vậy tại sao tôi không thể?”

Y đẩy đẩy mắt kính.

“Dù sao cũng có khác biệt lắm đâu, hơn nữa, nguyên liệu mà tôi bán sẽ mang lại hạnh phúc cho rất nhiều gia đình. Nếu thực sự không được thì cứ coi như ít ra tôi cũng là một người vô cùng chuyên nghiệp đi. Còn chuyện khác…..à, đúng rồi!”

Y nhìn Tô Lương, nói vô cùng rõ ràng.

“Tôi rất thích nhìn những Omega cấp cao bị đưa vào phòng thí nghiệm, nhìn dáng vẻ sợ hãi đến sụp đổ của họ. Cậu biết không, trước khi bị đưa lên bàn giải phẫu, rất nhiều người sẽ sợ tới mức không khống chế nổi mình, hahaha, giống y như động vật vậy.”

Nói xong câu cuối cùng, nụ cười của Ninh Đường Sinh cũng biến mất.

Chẳng qua chỉ là một đám phế vật may mắn mà thôi, ông trời ban cho tuyến thể, ban cho đẳng cấp cao thì sao. Chung quy, chúng cũng chỉ là một đám thương phẩm trong tay mình…..

Nhưng ngay lúc đó, Ninh Đường Sinh nhíu mày.

Không ổn.

Y nghĩ.

Y chợt nhận ra, sau khi nghe mình đáp lại, sắc mặt Tô Lương tái mét, nhưng trong mắt thiếu niên không hề có chút sợ hãi.

Không có một chút nào cả.

Đây là……

Giây tiếp theo, Ninh Đường Sinh bỗng nghe thấy Tô Lương mở miệng nói.

“Đã thu thập chứng cứ xong rồi chứ? Có thể hành động rồi.”

“Cậu?!”

Ninh Đường Sinh khiếp sợ mở to mắt, đồng tử co lại thành một tia rất nhỏ.

Lúc này, đôi mắt trong veo của Tô Lương phản chiếu toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo không còn chút máu của y.

Sau đó Ninh Đường Sinh mới nhận ra đôi mắt Tô Lương đang lóe lên một tia sáng đỏ mơ hồ nhưng rất có quy luật.

Đó là màn hình sinh học bám vào võng mạc của thiếu niên, đang không ngừng chuyển phát tin tức.

“Mắt của cậu!”

“Rầm!!!”

“Rầm!!!”

Giữa tiếng nổ lớn, Tô Lương mỉm cười.

Thời gian như kéo rất dài, lại dường như cực ngắn.

Chỉ trong chớp mắt, Ninh Đường Sinh đã hiểu rõ hết thảy, ngay từ đầu đã là bẫy rập. Từ khi Tô Lương bị Lục Chi Chiêu mang tới Eden, không, không đúng, có lẽ ngay từ lúc Tô Lương bị Lục Chi Chiêu bắt, họ đã rơi vào bẫy rồi.

“Giết cậu ta!”

Không hề chần chờ, Ninh Đường Sinh lập tức ra lệnh cho robot quân sự phía sau Tô Lương.

Robot vẫn hộ tống Tô Lương đột nhiên giơ tay, nhưng…..

Nó không hề hành động theo quy trình mà Ninh Đường Sinh đã tích hợp sẵn.

Hoàn toàn ngược lại, vũ khí trong tay nó hướng thẳng về phía Ninh Đường Sinh.

“Tạch!”

Một quả đạn laser bắn ra, áo bảo hộ trên người Ninh Đường Sinh dần hiện một màu đỏ tươi.

Y không bị tia laser đâm xuyên qua người, nhưng tác động lớn từ việc lớp bảo hộ bị vỡ khiến y lập tức bị hất văng ra ngoài.

Cùng lúc đó, qua tầm nhìn đỏ như máu của mình, Ninh Đường Sinh trông thấy robot phía sau Tô Lương đang dần đổi màu…..

Sau khi màng mô phỏng quang học rút đi hoàn toàn, một thân hình đen nhánh vô cùng dữ tợn lộ ra. Dù đã áp súc hình thể của mình để mô phỏng, nhưng thân hình cơ giáp đó vẫn có vẻ vô cùng khổng lồ.

Khoảnh khắc tiếp theo, một chuỗi tiếng lách cách vang lên, Ma Hầu La Già từ từ duỗi mở toàn bộ thân mình.

Giờ phút này, toàn bộ phòng giải phẫu, không, phải nói là toàn bộ Eden đều đang chấn động. Tiếng nổ thật lớn, nhân viên ở Eden đều đang kêu gào thảm thiết, tiếng máy móc bị hao tổn vang lên, tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Giữa những mảnh vỡ nổ tung, cơ giáp giơ hai tay, bàn tay nó cuộn tròn lại bảo vệ thiếu niên kín đến không một khe hở. Sau đó, cửa cabin mở ra, Tô Lương chỉ khẽ hô một tiếng, ngay sau đó lập tức bị cuốn vào vòng tay rắn chắc ấm áp của người đàn ông kia.