Sau Khi Sống Lại Tranh Của Tôi Hot Khắp Thế Giới

Chương 76: Bị lạnh nhạt rồi?



Cưới vợ......Lâm Lạc nghĩ tới Tinh Ngộ, có chút chột dạ.

Tuy rằng bây giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, nhưng Phùng Quyên tuổi tương đối lớn, tư tưởng có thể sẽ khá bảo thủ, cũng không biết có thể tiếp nhận Tinh Ngộ không.

"Cái này......có lẽ không cần đi?" Lâm Lạc thăm dò nói.

"Làm sao không cần?" Phùng Quyên nói "Con gái Bắc Kinh này gia thế tốt, bộ dạng tốt, có tài hoa, có khí chất. Con muốn cái gì không có cái đó, người ta làm sao nguyện ý gả cho con?"

"Con phải tích nhiều tiền chút, về sau chúng ta mua nhà, ít nhất có nhà mới có cô gái nguyện ý với con."

"Còn có quà cưới, cô gái nơi này quà cưới chắc chắn không rẻ."

Phùng Quyên cả đường nhắc mãi.

Lâm Lạc căng da đầu phụ hoạ.

"Có điều Nặc Nặc chúng ta có triển vọng như thế, chắc chắn có cô gái thích." Phùng Quyên chuyển lời một cái, lại cười nói "Vào trường cũng vài tháng rồi, có cô gái nào thích con không?"

Lâm Lạc nghĩ tới Chu Tích Duyệt.

Có điều Chu Tích Duyệt bây giờ đã không thích cậu nữa, trước đây có lẽ chỉ có cô thấy hứng thú.

"Không có." Lâm Lạc nói.

"Sẽ không phải đi?" Phùng Quyên vỗ vai con trai "Không có cũng không sao, về sau chắc chắn sẽ có."

"Vậy còn con, có thích cô gái nào không?"

"Con......" Trong lòng Lâm Lạc nói con có người thích, nhưng không phải con gái.

Vừa nghe cậu do dự, Phùng Quyên bèn nhanh chóng nói: "Có, đúng không? Tới, nói với mẹ."

Lâm Lạc: "......"

"Cái này, cái này không cần đi?" Lâm Lạc gãi mặt.

"Con nói với mẹ, mẹ dạy con làm sao theo đuổi người ta nha." Phùng Quyên nói "Mẹ cũng là phụ nữ, hiểu phụ nữ muốn gì hơn con."

Nhưng con thích không phải con gái, nội tâm Lâm Lạc phàn nàn.

"Nói đi, nhóc con lớn thế này còn ngại mẹ?" Phùng Quyên cười nói.

Hiếm khi ở chung với con trai, Phùng Quyên muốn nói chuyện nhiều với con trai.

Nhưng thứ đồ như vẽ tranh bà cũng không hiểu, chỉ có thể tìm chủ đề bản thân có thể tham gia.

"Cũng không phải xấu hổ......" Lâm Lạc nghĩ nghĩ "Chính là, sợ mẹ không thích anh ấy."

"Làm sao?" Phùng Quyên không hiểu.

Lâm Lạc cẩn thận nâng mắt liếc nhìn Phùng Quyên: "Tuổi anh ấy khá lớn."

Phùng Quyên nhíu mày: "Lớn? Lớn hơn con bao nhiêu?"

Lâm Lạc hàm hồ nói: "Dù sao chắc chắn sẽ không phải bốn, năm mươi tuổi......cũng chỉ là bộ dạng 20 mấy, lớn hơn con vài tuổi."

9 tuổi, cũng chỉ là 9 tuổi, dù sao kém nhau không tới 2 con số.

"Đàn chị các con?" Phùng Quyên nghĩ "Vậy cũng không kém bao nhiêu, không sao."

"Không phải đàn chị." Lâm Lạc nói.

"......Giáo viên?!" Phùng Quyên kinh ngạc nói.

Trong lòng Lâm Lạc nghĩ, Tinh Ngộ......có lẽ cũng tính là thầy giáo cậu? Giúp cậu rất nhiều trên con đường cuộc đời cậu......

"......Đúng đi." Lâm Lạc nói.

Phùng Quyên im lặng một lúc, nhíu mày: "Giáo viên cũng không phải không thể, nhưng người ta liệu sẽ ghét bỏ con nhỏ tuổi không?"

"Con gái bình thường trưởng thành sớm hơn con trai, cô ấy nếu như lớn hơn con vài tuổi, còn đi làm rồi, có thể sẽ cảm thấy con tuổi nhỏ không coi trọng con, trong nhà cô ấy có lẽ cũng sẽ nghĩ như thế."

Lúc trước Tinh Ngộ đúng là chê cậu nhỏ tuổi.

Nhưng cũng nhìn trúng cậu rồi.

Ngược lại là người nhà Tinh Ngộ......Lâm Lạc từ trước tới nay chưa tiếp xúc qua với bọn họ, chỉ từ trong lời Tinh Ngộ nghe được chút ít, mẹ Tinh Ngộ hình như là người phụ nữ có dục vọng khống chế tương đối mạnh.

Tuy rằng còn chưa kết hôn, Lâm Lạc đã bắt đầu buồn rầu làm sao để mẹ vợ đồng ý mình rồi.

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Lạc, Phùng Quyên lại an ủi nói: "Có điều cũng không sao."

"Nếu như con thật sự thích, vậy thì cố gắng tranh thủ một phen. Chỉ cần con tự mình có bản lĩnh, cô ấy thích con, những vấn đề khác đều không thành vấn đề."

"Ý kiến trong nhà cô ấy chỉ là tham khảo, sinh sống vẫn là hai người các con, tới lúc đó mẹ giúp con thuyết phục cô ấy."

"Nếu như cô ấy thật sự không thích con, cũng không sao, con không chịu thua kém như thế, không được chúng ta đổi người khác, luôn sẽ có người thích mình, đúng không?"

Lâm Lạc bị Phùng Quyên nói cho dở khóc dở cười.

"Con biết rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới nhà.

Quán nhỏ không lên tầng được, bình thường đều để ở kho tầng một.

Sắp xếp quán nhỏ xong, mẹ con hai người mới cùng nhau về nha.

Phùng Quyên hỏi Lâm Lạc đói không, làm chút đồ ăn khuya cho cậu ăn.

Lâm Lạc không đói, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Phùng Quyên vẫn là gật đầu, cười nói: "Muốn ăn mì xào mẹ làm."

"Được, mẹ đây liền làm cho con."

Tới tuổi này của Lâm Lạc, cậu đã biết sau khi con cái dần dần trưởng thành, bọn họ sẽ từ từ rời xa cha mẹ.

Mà cha mẹ lúc này, kì thực rất sợ bản thân không được con cái cần đến nữa.

Bạn bày tỏ sự cần thiết của bọn họ một cách thoả đáng, trong miệng bọn họ có thể sẽ càm ràm, trong lòng kì thực rất vui vẻ.

Phùng Quyên vừa nghe liền bật cười.

Tuy rằng bà rất mệt, nhưng trong lòng là vui vẻ, lườm Lâm Lạc một cái.

"Bình thường đi ăn với bạn học nhiều đồ ngon như thế, còn muốn ăn mì xào mẹ làm?"

"Mì xào thì sao, mì xào ngon biết bao." Lâm Lạc nói "Mẹ làm là ngon nhất."

Phùng Quyên cười ha hả đi làm.

Lâm Lạc vào phòng vệ sinh, dùng dầu thông rửa mặt, nói cho Tinh Ngộ anh cũng có thể rửa mặt rồi.

Lại hỏi: "Anh sẽ không trộm tự mình rửa chứ?"

Tinh Ngộ ở nhà, gửi bức ảnh tự sướng qua, thuốc màu trên mặt đều khô rồi, quả thực không rửa.

Hôm nay đều bị nhân viên cười cả chiều.

Còn có người vô cùng không có mắt nhìn nhắc anh rửa, Tinh Ngộ chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi coi như không thấy.

Bạn trai không cho, không thể rửa.

Tới khi được cho phép, Tinh Ngộ lúc này mới đi rửa mặt.

Mà Lâm Lạc thì lại đi tới cửa phòng bếp nhìn Phùng Quyên.

Bóng dáng bày sạp bán hàng của Phùng Quyên dưới đèn đường cổng trường lúc nãy, hình ảnh Phùng Quyên làm đồ ăn khuya cho cậu trước mặt, lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu Lâm Lạc.

Cậu bỗng nhiên có dục vọng sáng tác mãnh liệt.

Cho tới khi Phùng Quyên nhanh chóng xào xong một bát mì, Lâm Lạc ăn xong, nhìn Phùng Quyên trở về phòng nghỉ ngơi mới về phòng mình.

Cậu cầm bút vẽ lên, đứng trước giá vẽ bắt đầu vẽ tranh.

Lâm Lạc trải ra màu nền đen.

Buổi đêm màu đen, bầu trời màu đen, lá đổ bóng đen trên mặt đất, sau đó ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên mặt đất.

Đèn đường chiếu xuống từ đỉnh, người phụ nữ tuổi quá tứ tuần cúi đầu bận rộn giữa quán nhỏ. Trên sạp nhỏ bày đầy các loại nguyên liệu đồ ăn, bánh quẩy, trứng gà, xúc xích......còn có các loại gia vị.

Khoé mắt hơi cười của người phụ nữ hiện lên nếp nhăn, hai đường pháp lệnh khiến bà càng lộ vẻ già nua, nhưng đôi mắt bà chiếu ánh đèn, rất sáng, rất ấm áp.

Tóc dài đen thô ráp buộc thành đuôi ngựa, tóc rối vén ở sau tai.

Mạch máu màu xanh trên mu bàn tay bà nhô lên, ngón tay có vết bị bỏng, tạp dề buộc quanh hông dính dầu mỡ.

Trước quán nhỏ xếp hàng dài các sinh viên đều đang đợi ăn bánh crepe của bà, bóng người nhốn nháo bên đường.

Kích cỡ bức tranh này là 100 x 85, không tính quá to cũng không nhỏ.

Bình thường luyện tập, Lâm Lạc có lúc sẽ dùng sơn acrylic, khô khá nhanh.

Nhưng bức tranh này Lâm Lạc dùng sơn dầu, cậu cảm thấy hiệu quả càng tốt.

Nhưng sơn dầu khô rất chậm, hơn nữa tinh lực thời gian hao phí sáng tác bức tranh này cũng không nhỏ.

Chi tiết nhỏ trong đó vô cùng tốn thời gian.

Lâm Lạc cứ như vậy đứng trước giá vẽ vẽ cả đêm.

Trời sáng cũng vẫn đang vẽ, Phùng Quyên còn cho rằng Lâm Lạc đang ngủ, làm bữa sáng xong tới gõ cửa gọi cậu.

Lâm Lạc không nghe thấy, Phùng Quyên đẩy cửa tiến vào mới phát hiện Lâm Lạc thế mà đang vẽ tranh.

Quần áo vẫn là bộ tối hôm qua, còn có khuôn mặt mệt mỏi.

"Con cả đêm không ngủ?" Phùng Quyên ngạc nhiên.

Lâm Lạc bị một tiếng của bà đánh thức, hồi thần.

Cậu đóng rèm, mở đèn, trong phòng nhìn không ra thời gian.

Lâm Lạc ngáp một cái, dụi mắt: "......Vâng?"

"Con vẽ cái gì mà vẽ nhập thần thế?"

Phùng Quyên bước qua muốn nhìn tranh.

Lâm Lạc lại vội vàng che lại, nói: "Không thể xem."

"Đợi con vẽ xong lại cho mẹ xem."

Lâm Lạc hi hi cười nói: "Đây là quà sinh nhật con tặng mẹ."

"Bây giờ xem không còn bất ngờ nữa."

Phùng Quyên nói: "Sinh nhật mẹ còn hơn một tháng nữa."

Lâm Lạc tính ngày, bỗng nhiên lo lắng mình vẽ không xong.

"Chỉ còn hơn một tháng nữa......" Lâm Lạc gãi đầu "Không được, con phải vẽ nhanh chút."

Cậu vừa muốn cầm bút, Phùng Quyên nói: "Vẽ cái gì nữa, con xem mấy giờ rồi, còn không nhanh rửa mặt ăn cơm còn đi học?"

Lâm Lạc có chút ngơ ngác: ".....Phải đi học rồi?"

"Nếu không thì sao?" Phùng Quyên buồn cười lại đau lòng "Con vẽ tranh cũng không cần liều mạng như thế, chúng ta vẽ chậm chút, con mới bao lớn, vẽ từ từ cũng có thể tích góp tiền cưới vợ."

Lâm Lạc: "......"

Không, con không phải vì cưới vợ.

"Bảo sao con mệt thế." Lâm Lạc ngáp một cái, không vẽ nữa cái càng buồn ngủ, lúc vẽ còn không cảm thấy.

"Vậy con đi rửa mặt......" Lâm Lạc vẻ mặt ngẩn ngơ đi vào phòng vệ sinh.

Ăn sáng xong cậu đi học, sau đó ở phòng học ngủ cả sáng, gọi cũng không tỉnh.

Cố tình lên lớp còn là Cảnh Vân.

Sau khi tan học mặt tối sầm gọi Lâm Lạc lại: "Tối hôm qua làm gì vậy? Trông vành mắt đen của em này."

Trong lòng Cảnh Vân, Lâm Lạc là hạt giống tốt, ông vẫn luôn muốn bồi dưỡng cho tốt.

Còn cho rằng Lâm Lạc lên đại học xong nhiễm phải thói xấu, thức đêm chơi game hay là đi bar nhảy múa.

Lâm Lạc ngáp liền mấy cái nói: "......Vẽ tranh."

"Vẽ tranh?" Cảnh Vân sững sờ.

Lâm Lạc gật đầu, bỗng nhiên nói: "Thầy, em vẽ xong có thể cho thầy xem không, muốn mời thầy chỉ giáo giúp em."

Sắc mặt Cảnh Vân hoà hoãn xuống, vỗ vai cậu: "Vẽ tranh cũng không thể thức đêm vẽ, vẫn phải làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ngủ ngon, đầu óc mới minh mẫn, vẽ tranh cũng càng thêm hăng hái."

Lâm Lạc gật đầu: "......Nhưng em không khống chế được."

Linh cảm tới không ngăn được.

Cảnh Vân bất đắc dĩ cười: "Tận lực khống chế, thức đêm vẽ tranh quá hại thân thể. Em vẽ xong cầm tới thầy xem, để thầy liếc xem em lại vẽ cái gì."

"Em đừng làm thầy thất vọng."

Lâm Lạc tự tin gật đầu: "Đó chắc chắn sẽ không."

Lâm Lạc vô cùng có tự tin với tranh của mình.

Buổi chiều hôm nay, Lâm Lạc vừa tan học liền chạy về nhà vẽ tranh.

Đứng nói mấy người Mao Tuấn, Hạ Văn Thu, tới cả Tinh Ngộ cậu cũng không để ý tới.

Lâm Lạc vẽ tới nửa đêm, Phùng Quyên mở cửa về nhà mới phát hiện Lâm Lạc đang vẽ tranh.

Cậu tới cơm tối cũng không ăn, Phùng Quyên vội vàng làm chút đồ cho cậu ăn.

Cho tới tận nửa đêm, Lâm Lạc vốn muốn tiếp tục lại bị Phùng Quyên bắt buộc phải đi ngủ, không ngủ thì thu bút của cậu.

Lâm Lạc hết cách, chỉ đành ngủ.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Lâm Lạc mỗi ngày đều lặp lại cuộc sống như thế này, một khi không có lớp thì về nhà vẽ tranh.

Tinh Ngộ vừa mới yêu đương với cậu cứ như thế bị bạn trai mới lạnh nhạt.

Đừng nhắc tới gặp anh, Lâm Lạc thậm chí không rảnh gọi điện nói chuyện với Tinh Ngộ.

Vì vậy, nhân viên trong công ty phát hiện chủ tịch Tinh dạo gần đây dường như tâm tình không tốt, mỗi ngày đều nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại.

Làm sao còn chưa trả lời tin nhắn?

Vừa gọi điện thoại thì nói không rảnh.

Tinh Ngộ hận tới nghiến răng: Theo đuổi được anh rồi liền chán?

Sẽ không phải đi, mới có mấy ngày mà.

Nhớ bạn trai nhỏ nhớ tới gấp, Tinh Ngộ chỉ có thể đẩy công việc không vội ra sau, chạy tới trường học tìm Lâm Lạc.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngại quá, ban ngày có việc, muộn một chút.