Sau Khi Tái Sinh, Tôi Dấn Thân Vào Giới Giải Trí

Chương 42: Bánh nhân thịt TÌNH YÊU



Nhưng cô không muốn nhìn thấy anh lúc này...

Ngày hôm qua, đã không nói không rằng để cô ngủ ở phỏng dành cho khách. Hôm nay lại ăn bánh nhân thịt TÌNH YÊU do Ngô Mễ đặc biệt làm cho anh.

Hai điều này khiến Kiều Ninh càng cảm thấy tức giận khi nghĩ về nó!

Vì vậy, cô quyết định sẽ không bỏ qua cho anh ngày hôm nay! Nên cho anh một hình phạt nho nhỏ...

Nhìn thấy anh đến, Ngô Mễ vội vàng sán tới.

"Anh Hạo Hiên, anh chưa nếm thử món bánh hấp do Mễ Mễ làm cho anh."

"Tôi không đói, cô ăn trước đi!"

Vợ anh đã rồ khỏi bàn ăn, anh làm gì có tâm trạng ăn bánh nữa!!!

“Đây là món bánh do em làm cho anh đó! Anh không ăn khiến em buồn quá." Ngô Mễ giả vờ khóc tội nghiệp nói với Lu Han

“Mễ Mễ, tôi biết công sức cô làm bánh. Nhưng tôi có việc phải làm nên không ăn nữa."

"Không cần đợi tôi và Ninh Ninh, cô và dì Ngô cứ ăn trước đi." Sau khi nói, Trần Hạo Hiên rũ bỏ Ngô Mễ và tiếp tục đuổi theo Kiều Ninh.

Nghe vậy, trong lòng Ngô Mễ cảm thấy ấm áp. Chắc chắn rồi, trong tim anh ấy chắc chắn có tôi!!! Chắc chắn anh ấy quan tâm tôi đói nên mới kêu tôi ăn trước.

"Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Anh Hạo Hiên, anh ấy lo cho con đói nên mới bảo con ăn trước đấy."

Nghe đến đây, Ngô Mã không nói nên lời, không biết phải làm sao.

Thiếu gia có nói lo cho con đói câu nào?

Sao mẹ không nghe thấy gì cả?

Có phải con gái tôi mắc chứng rối loạn ảo tưởng nào đó không?!

"Con gái, sao con không đi khám."

"Con không có bị sao hết!" Ngô Mễ không ăn và đi ra ngoài.

Cô ta lo lắng rằng khi mình không ở bên cạnh Trần Hạo Hiên, Kiều Ninh sẽ quyến rũ anh, vì vậy phải đặc biệt để ý.

Tất nhiên cô ta sẽ không thể để âm mưu của Kiều Ninh thành công.

Mặc dù, anh trai Hạo Hiên không thích Kiều Ninh, nhưng anh ấy dù gì cũng là một người đàn ông, một sinh vật biết suy nghĩ bằng thân dưới. Trong trường hợp Kiều Ninh tự động quyến rũ anh ấy, nếu anh vì thế thích cô ta, điều đó thật không tốt chút nào!

Không thể để điều này xảy ra được!!!

Anh Hạo Hiên chỉ có thể là của riêng tôi, Kiều Ninh mãi mãi đừng hòng mơ tưởng đến.

Ở phía bên kia, Trần Hạo Hiên đang dỗ ngọt Kiều Ninh, và kết quả là Ngô Mễ lại xuất hiện.

Kiều Ninh bất lực đảo mắt vì tức giận.

“Anh Hiên, nói này rất quen thuộc với em, để em dẫn anh đi tham quan." Ngô Mễ chủ động nói.

Trần Hạo Hiên cũng không biết phải từ chối như thế nào. Thôi thì đành đồng ý. Vì vậy, Ngô Mễ đã đưa cả hai đi dạo phố cổ.

Phố cổ rất đặc trưng, ​​cổ kính, con phố rất nhiều người và rất sống động.

Ngô Mễ giống như một hướng dẫn viên du lịch, đã giới thiệu tất cả những thứ trong khu phố cổ. Còn đề cập đến sở thích cá nhân của mình như muốn cho ai đó biết.

Anh cũng có ý giữ khoảng cách nhất định với Ngô Mễ.

Rốt cuộc, vợ anh còn dỗ dành hết sức khó khăn, anh không muốn làm vợ mình tức giận lần nữa.

Mặc dù Trần Hạo Hiên có ý định giữ khoảng cách với Ngô Mễ, nhưng không thể tránh khỏi việc cô ta cú cứng đầu và khăng khăng muốn tiếp cận mình.

Kiều Ninh giả vờ như không thấy động tĩnh nhỏ của Ngô Mễ, dọc đường ăn uống, không quan tâm.

Sau khi anh giải thích rõ ràng với cô, cô cũng biết rằng anh không có ý gì với cô ta, nhưng Ngô Mễ thì lại rất cố chấp.

Tuy nhiên, đó là việc của anh, anh vẫn phải tự mình giải quyết.

"Ninh Ninh, đi chậm một chút. Cẩn thận lạc đường!"

"Anh Hạo Hiên, đây là con đường duy nhất trong thị trấn cổ. Em ấy không được lạc đâu. Cũng không xa nhà, nếu bị lạc, cô ấy có thể tự đi bộ về được."

Còn gì tuyệt vời hơn khi để Kiều Ninh đi phái trước, để cô ta có thể tận dụng cơ hội này để dành thời gian một mình với anh và thúc đẩy mối quan hệ của cô ta với anh.

Nghe vậy, anh phớt lờ cô ta.

Như thể Kiều Ninh không nghe thấy lời của Trần Hạo Hiên, cô vẫn bước nhanh về phía trước.

Trong nháy mắt, bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt anh.

"Ninh Ninh đi đâu rồi?"

Nghe vậy, Ngô Mễ lắc đầu.

Làm sao cô ta có thể biết Kiều Ninh đã đi đâu, tầm mắt cô ta từng giây từng phút đều hướng về anh, và cô ta cũng không biết Kiều Ninh biến mất từ lúc nào.

Nhưng nếu để Kiều Ninh đi thì càng tốt không phải sao!? Bằng cách này, cô ta có thể cơ hội ở một mình với anh.

“Anh Hạo Hiên, anh không cần phải lo lắng. Chắc cô ấy đã về trước rồi! Con đường này không xa nhà, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không bị lạc. À, lần này là trở về cúng bái ​​tổ tiên, nên chúng ta đi cửa hàng hoa phía trước mua một ít hoa nhé!"

Nghe vậy, anh gật đầu.

Sau khi hai người mua hoa ở cửa hàng hoa, Trần Hạo Hiên vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn của Kiều Ninh, vì vậy anh định quay lại xem cô có về trước hay không.

Khiến Ngô Mễ đột nhiên khó chịu, không vui.

Cô ta chỉ muốn mình được ở cạnh anh một mình, vì cũng đã lâu rồi cô không được ở một mình với anh.

Vì vậy, Ngô Mễ cư nhiên sẽ không đồng ý.

Sau khi Ngô Mễ ra khỏi cửa hàng hoa, cô ta không di chuyển mà đột nhiên đau đớn hét lên:

"A!"

Ngô Mễ nặng nề ngã xuống đất, những người có đầu óc nhạy bén đương nhiên biết rằng Ngô Mễ bị thương ở chân.

Vì muốn ngăn cản không cho anh ở cạnh Kiều Ninh mà cô ta hi sinh luôn bàn chân mình.

"Anh Hạo Hiên, chân em hình như bị bong gân...Không đi được nữa."

Ngô Mễ nhìn anh với ánh mắt đáng thương.