Sau Khi Thần Nhân Duyên Hắc Hóa

Chương 2



7.

Thân là Quốc sư quyền cao chức trọng của nước Thiên Diệu, thế nên mỗi khi Hoàng đế bàn bạc quốc sự ta đều phải có mặt.

Hôm nay không tính là ngày triều hội, vậy nên hoàng đế mặc thường phục. Trông hắn không giống dáng vẻ của một hoàng đế chút nào, nhìn hắn giống như một quý công tử xuất môn du ngoạn hơn.

Vương thừa tướng lo lắng nói: "Bệ hạ, hiện tại nước Tề đang rục rịch ý định xâm chiếm nước ta. Nước Tuyền Nhai bên kia thì lòng lang dạ sói, nước Thương Lan lại như hổ rình mồi. Dưới tình thế nguy cấp như vậy sao có thể vì chút ham muốn cá nhân mà phớt lờ an nguy thiên hạ!"

Trương thượng thư vội vàng tiếp lời: "Hai nước Thương Lan và nước Tuyền Nhai đều không đáng lo. Nhưng nước Tề gần đây lúc nào cũng gây sự, thần e sợ rằng chiến tranh sẽ nổ ra."

Lý thị lang lại ở một bên thêm dầu vào lửa: "Sau khi nước Tề nghe tin Bệ hạ có ý với công chúa của nước Thương Lan, bọn họ cũng lập tức đề nghị liên hôn với Quốc vương của nước Thương Lan!"

"Nực cười!" Hoàng đế đứng phắt dậy.

"Xem ra đám người nước Tề đó chán sống rồi. Lại dám chọc tới con sói đầu đàn là ta đây! Trẫm phải cho mấy tên nước Tề đó thấy thế nào là cuộc sống khốn khổ."

Nhìn tên tiểu hoàng đế có khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi mỏng này, không nghĩ tới tính khí hắn lại hung bạo nóng nảy như vậy.

Ta vui vẻ, tiến lên đòi tham chiến: "Thần sẵn sàng chiến đấu cùng bệ hạ."

Vương thừa tướng, Trương thượng thư, Lý thị lang đều đã quỳ xuống nói: "Mong hoàng thượng suy xét kỹ càng!"

8.

Tiểu hoàng đế dẫn binh mã cùng ta ra trận.

Khí phách vang dội mạnh mẽ.

Nhưng ta nhìn đội quân đang đi với tốc độ rùa bò ở phía sau, không nhịn được mà hỏi: "Bệ hạ, chúng ta đi với tốc độ thế này đến nước Tề, không phải tới nơi đã là mùa đông rồi sao?"

Tiểu hoàng đế đó lại đang vui vẻ ăn dương chi cam lộ mát lạnh: "Ừm, đi đường dài cũng dễ dàng làm quen với khí hậu, nếu binh lính của chúng ta không thích nghi được với khí hậu như vậy sẽ dễ bị mệt. Tới lúc đến nước Tề gặp binh hùng tướng mạnh, quân ta lại mệt mỏi không chịu được thì còn đánh đấm cái gì nữa? Không vội, cứ từ từ rồi sẽ tới."

Ta có chút sốt ruột, với cái tốc độ này thì tới bao giờ mới thống nhất được thiên hạ?

Cứ như vậy làm sao ta có thể phế hắn và chấm dứt nghiệt duyên giữa hắn và Công chúa của nước Thương Lan được chứ?

Đường đường là một hoàng đế, sao lại như một tên hôn quân vậy!?

Tiểu hoàng đế đưa cho ta một chén dương chi cam lộ cười nói: "Quốc sư cứ bình tĩnh, trẫm thấy cái bộ dạng đứng ngồi không yên này của ngươi, có phải …ngươi bị trĩ rồi không?"

9.

Ta thật sự không thể chịu nổi bộ dạng của tên ngu ngốc này. Vì thế, sau vài ngày ngồi chung xe cùng với hắn, ta quyết định đổi sang một chiếc xe khác.

Trương thượng thư cũng ngồi trên chiếc xe này.

"Cốc cốc, Trương thượng thư!"

Trương thượng thư đang định chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy ta gọi liền hé mắt ra nhìn ta: "Không phải quốc sư đang đi cùng Hoàng thượng sao? Tại sao lại có tâm tình chạy qua chỗ ta vậy?"

Nhìn dáng vẻ âm dương quái khí này của ông ta, xem ra còn đang tức giận việc ta thuận theo hoàng đế trong vụ chinh chiến lần này.

Ta đề nghị đi chung, ba người họ cũng không ngăn cản được nên chỉ đành để ta lên.

Ta tươi cười nói: "Trương thượng thư cứ đùa ta. Chỗ của ngài rộng rãi thế này, phong cảnh lại tốt như vậy, ta đây rất thích.”

Trương thượng thư: "Mau mau cút đi, nơi tốt như vậy thì có quan hệ gì với ngươi?"

Ta lấy món bảo bối từ trong lồng ngực ra, ông ta vừa thấy nó liền thay đổi sắc mặt.

"Quốc sư ngồi đây đi. Ngài xem xem, nơi này không có gì hay ho, chỉ có mỗi trà búp Minh Tuyền, chi bằng người thử nếm thử xem sao."

Nãy là ta lấy ra hai quả hạch đào hồng ngọc. Tên Trương thượng thư này bình thường không ham mê thứ gì, nhưng lại thích ăn hạch đào, một ngày không ăn thì cả người đều khó chịu. Cặp hạch đào hồng ngọc trên tay ta là tiên phẩm, màu sắc tươi sáng tinh xảo, bên trên lại mát mịn như ngọc.

Trương thượng thư yêu thích đến mức không thể buông tay: "Quốc sư đúng là có mắt thẩm mỹ. Từ nay việc của ngài cũng là việc của ta. Chỉ cần là chuyện ta có thể giúp được, nhất định ta sẽ không chối từ ngài."

10.

Vương thừa tướng thích ngọc, ta bèn tặng ông ta một viên huyết ngọc cổ.

Lý thị lang thích sách, ta liền đưa cho ông ta mấy cuốn sách cổ truyền đã bị thất lạc từ lâu.

Những thứ người phàm coi như trân bảo, thì đối với ta mà nói cũng chỉ là vật tầm thường. Nếu ngay cả những thứ này mà ta cũng không có được, thì mấy ngàn năm làm thần này xem như vô dụng rồi.

Hôm nay tiểu hoàng đế có vẻ đứng ngồi không yên, vì vậy hắn liền gọi ta tới.

Lúc ta tới nơi, tên ngu ngốc này lại đang nhàn nhã uống nước hoa quả mát lạnh. Ta âm thầm chửi rủa hắn, hôn quân quả nhiên rất biết cách hưởng thụ.

Tên ngu ngốc đó đưa cho ta một cốc nước hoa quả: "Quốc sư hạ hỏa. Trẫm thấy sắc mặt của ngươi có vẻ kém đi, xem ra bệnh trĩ còn chưa khỏi hẳn nhỉ?"

Ta nghiến răng nghiến lợi, uống nước trái cây: "Không nhọc bệ hạ lo lắng!"

Tên ngu ngốc đó lại hỏi tiếp: "Nếu Quốc sư thật sự có tài bói toán, có thể xem giúp ta trận chiến này là cát hay hung được không?"

Ta nuốt một ngụm nước vải mát lạnh, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn: "Bệ hạ yên tâm, trận chiến này nhất định là đại cát!"

Có ta đi theo, sao có thể không thắng được?

Ti Mệnh Tinh Quân đã nói tên hôn quân này có số mệnh cao quý. Vì thế ta mới ở đây giúp hắn thuận lợi thống nhất thiên hạ.

Tiểu hoàng đế nghe vậy liền nở nụ cười nói: "Quốc sư giỏi như vậy…Có thể nào giúp ta một tay không?"

11.

Tên hoàng đế ngu ngốc đó thế mà lại yêu cầu ta tính toán xem trong hai canh giờ nữa khi nào sẽ có sét đánh.

Mùa hè ở nước Tề có nhiều giông bão. Không chỉ thế, thời tiết còn hay thay đổi thất thường và kèm theo những trận bão lớn.

"Trước giờ quẻ tượng mà quốc sư bói ra đều rất chuẩn xác, vậy nên trận chiến này phải dựa vào Quốc sư rồi." Tên hoàng đế ch.ó ấy thậm chí còn hành lễ với ta.

Ta lập tức né tránh đại lễ này. Dù giờ đây tiểu hoàng đế này chỉ là một phàm nhân nhưng hắn cũng là người mang mệnh lớn. Người như thế muốn làm thần còn có khả năng. Vì vậy, ta không thể tùy tiện nhận đại lễ của hắn được. Huống chi, hiện tại hắn là quân ta là thần, chung quy vẫn là dưới quyền của Hoàng đế.

Ta nghiêm mặt nói: "Bệ hạ yên tâm, việc nhỏ như vậy không thành vấn đề đối với thần."

Ta không chỉ làm được, mà còn làm một cách hoàn hảo nhất.

Mưa rơi vào ngày nào, từng giây từng phút ta đều đoán chính xác được. Thậm chí, mưa rơi ở đâu ta cũng nắm chắc trong lòng bàn tay.

12.

Tiểu hoàng đế triệu tập đội hình, dẫn toàn quân đến nước Tề khiêu chiến.

Vua của một nước lại đứng dưới thành kêu gọi chiến đấu như vậy, điều này đã khiến cho tinh thần chiến đấu của binh sĩ nước Thiên Diệu được tăng lên rất nhiều.

Tiểu hoàng đế như con sói đầu đàn mạnh mẽ mà chỉ thẳng vào bức tường thành hô to: "Mấy tên nhát gan vô dụng nước Tề kia, có dám ra đây đánh với quân ta một trận không!"

Binh sĩ của nước Thiên Diệu ở phía sau hô hào hưởng ứng. Ta cũng mặc áo giáp và hô theo bọn họ. Chưa kể, việc đi theo người cao quý nhất một nước để chiến đấu làm ta cảm thấy rất phấn khích, đến mức máu chảy trong người cũng trở lên sục sôi hẳn.

Tên lính bên cạnh ta rưng rưng nước mắt: "Đây là lần đầu tiên ta được gặp hoàng đế, thật không ngờ ngài ấy cũng đến đây để đánh giặc giống ta. Người ta thường nói rằng đánh trận là đi chịu chết thay cho hoàng đế, nhưng tướng quân lại nói chúng ta đi đánh trận là để bảo vệ mảnh đất quê hương dưới chân. Hiện tại ta cảm thấy ngài ấy nói rất đúng!"

Ta nghiêng người nhắc nhở tiểu hoàng đế là thời cơ sắp tới rồi.

Tiểu hoàng đế hô to một tiếng: "Trời phù hộ cho nước Thiên Diệu, san bằng nước Tề!"

"Trời phù hộ cho nước Thiên Diệu, san bằng nước Tề!"

"Trời phù hộ cho nước Thiên Diệu, san bằng nước Tề!"



Một tia sét lóe lên trên bầu trời bỗng đánh vào cửa thành phía trước, cát bị cháy bốc lên một làn khói mỏng, sắc trời trở nên âm u, có vô số tia chớp chiếu sáng lên thân hình dũng mãnh của hắn ở trước mặt mọi người, chiến mã giương vó nâng đỡ vị vua trẻ lên cao. Giữa tiếng hò hét của binh sĩ, cổng thành được mở ra, trước mắt quân địch hắn xuất hiện như một vị thần!

13.

Vừa mở cổng thành, mấy tên binh lính nhỏ bé của nước Tề đã bị giết ngay lập tức, máu của họ vương vãi khắp nơi trên cổng thành.

Trước khi bọn họ kịp đóng cổng, binh sĩ của nước Thiên Diệu đã lao nhanh vào bên trong.

Tướng quân nước Tề tát một cái vào mặt tên thống lĩnh: "Làm sao mà cổng thành này có thể mở ra được?!"

Thống lĩnh không dám giấu diếm: "Tên gác cổng là mật tham do nước Thiên Diệu phái tới! Hắn ta đã bị chặt đầu rồi ạ!"

Tướng quân của nước Tề suy sụp ngã xuống: "Xong rồi, tất cả đều kết thúc thật rồi! Chúng vào thành rồi sao mà ta có thể đánh lại được! Nước Tề nguy to rồi!"