Sau Khi Thất Tình, Tôi Yêu Luôn Anh Cảnh Sát Cứu Tôi

Chương 1



1.

Câu chuyện bắt đầu với một thằng tồi cặn bã.

Bạn trai cũ của tôi, sau ba năm hẹn hò, hắn đã chạy theo một cô gái mới quen được có ba tuần với cái danh theo đuổi tình yêu đích thực.

Theo đuổi cụ nhà anh!

Chúc anh hiếm muộn trọn đời nhưng con cháu thì vẫn đầy đàn nhá!

Sau đó, tôi say khướt ở quán bar.

Lần đầu uống say, chưa có kinh nghiệm nên tôi cứ men theo con đường đi bộ tới cây cầu bắc qua sông.

Nhìn thấy view sông khá đẹp nên tôi đã ra hàng rào ngồi. Dù sao thì phía dưới cũng có cái bục ngăn nhảy xuống sông, có rơi xuống thì cũng không chết được.

Tôi đang hóng gió đêm thì chợt nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

"Cô gái nhỏ."

Khi tôi quay đầu lại, ừm, là người tốt, cảnh sát đấy.

Còn là hai người nữa, một trái một phải, một già một trẻ.

Tôi tỏ vẻ khó hiểu: "Chú cảnh sát, ở đây có trộm sao?"

Vị cảnh sát già sửng sốt, nhìn về phía vị cảnh sát trẻ tuổi, hỏi: "Cô gái, tối rồi sao không về nhà?"

Tôi: "Cháu thất tình rồi, đang buồn lắm."

Cảnh sát già lại sửng sốt: "Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta tâm sự với nhau, đi ra đây trước được không cháu?"

Tôi: "Cháu say rồi, ngồi đây hóng gió nghĩ chút chuyện sống chết."

Cảnh sát già cứng đờ người.

Chú ấy nói: "Đừng di chuyển."

Tôi:?

Tôi có đi đâu đâu!

Cảnh sát già: "Nhìn chú này."

???

Chú cảnh sát sao thế nhỉ?

Ngay lúc tôi đang cảm thấy khó hiểu, cảnh sát già đã nháy mắt với anh cảnh sát kia, sau đó một cỗ lực lượng đột nhiên từ đâu kéo tới, kéo tôi ngã nhào vào bờ.

Tôi bị anh cảnh sát kia ném xuống đất.

Tôi vô thức vùng vẫy: "Thả tôi ra, thả tôi ra!"

Chú cảnh sát già: "Tiểu Tề, giữ con bé lại!"

Tôi hét lên một tiếng: "Chú cảnh sát, cháu chỉ ngồi bên sông hóng gió thôi, sao chú bắt cháu làm gì vậy? Thả cháu ra, cháu muốn về nhà!"

Chú cảnh sát: "Tiểu Tề, con bé này say rồi, trước tiên đưa về cục cảnh sát đã."

Ngay khi nghe tin mình sắp phải vào đồn, tôi càng quyết liệt hơn nữa, nước mắt nước mũi từa lưa gào lên.

Đột nhiên, một tiếng "cạch" vang lên rồi thế giới trở nên yên tĩnh.

Nhìn cái còng bằng bạc tinh xảo trên cổ tay, đầu óc tôi như đóng băng sau hơn 20 năm sử dụng.

Sĩ quan Tiểu Tề nào đó: "Cô khóc tiếp thử xem?"

2.

Trong xe cảnh sát, tôi khóc cho tới tận khi tối mịt.

Tôi: "Chú cảnh sát, sao chú lại bắt cháu? Hồi tiểu học cháu còn giúp bà lão qua đường, lên cấp hai thì đẩy xe ba bánh cho ông nội, lên đại học thì làm bài tập hè cho lũ nhóc cấp ba. Cháu là người tốt đấy! Cháu không muốn tới đồn cảnh sát!"

Chú cảnh sát đang lái xe, anh cảnh sát thì còng tay tôi ngồi phía sau.

Không ai care tôi hết.

Tôi càng gào to hơn: "Chú cảnh sát, cháu vừa mới thất tình, chú có thể hiểu cho nỗi buồn của một cô gái mới thất tình không..."

Anh cảnh sát không chịu được nữa: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi: "26."

Anh cảnh sát: "Tôi 25."

Tôi choáng váng, không phải vì anh ta trẻ hơn tôi mà là vì tôi thấy anh ta mlem quá.

Anh ta đang ngồi cạnh tôi, một bên mặt được ánh đèn đường lập lòe bên ngoài chiếu sáng do xe cảnh sát đang phóng viu viu trên đường.

Đường quai hàm rõ ràng, sống mũi cao và hàng mi cong vút.

Tôi: "Anh cảnh sát, anh tên gì vậy?"

Khóe miệng anh hơi động: "Tề Mục."

Tôi lại khóc: "Anh đẹp trai như thế mà sao lại bị mù hả? Không đi bắt cướp bắt mấy thằng tôi mà cứ phải bắt một người tốt là tôi làm gì?"

Nhắc tới thằng tồi, tôi lại khóc òa lên.

Nước mắt giàn giụa, tôi kể lại toàn bộ quá trình quen biết với tên tồi kia và việc tôi bị hắn hại ra sao.

Nhưng không có ai trong cái xe này chú ý tới tôi.

Chỉ có chú cảnh sát già nói: "Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, chỉ vì việc này mà nhảy sông thì có đáng không?"

Tôi:??

Tôi: "Cháu chỉ đứng hít khí trời mà thôi!"

Nhưng rõ ràng là họ không hề tin những điều vô nghĩa phát ra từ miệng của một đứa say rượu như tôi.

Cuối cùng tôi khóc mệt rồi, quay sang Tề Mục: "Chú cảnh sát, cho mượn bờ vai tý được không?"

Khóe miệng Tề Mục điên cuồng giật giật, nhưng anh vẫn đưa vai qua.

Tôi hài lòng tựa vào đôi vai rộng lớn của anh cảnh sát, nhìn xuống tay của hai chúng tôi.

Mỗi một bên còng còng vào hai tay trái phải của tôi và anh ta.

Đột nhiên, trong đầu tôi điên cuồng xuất hiện những thứ không dành cho trẻ dưới 18 tuổi.

Sau đó tôi đỏ mặt, đột nhiên nắm lấy tay Tề Mục.

Cả người Tề Mục chấn động, ánh mắt nhìn tôi có thể gọi là hoảng cmn hốt.

Tôi: "Chú cảnh sát... tôi buồn nôn."

3.

Chắc Tề Mục hối hận lắm khi còng tay tôi với tay anh ta lại.

Tôi ngồi xổm bên đường, nôn thốc nôn tháo.

Anh ấy đưa cho tôi nước và khăn giấy.

Chẳng lẽ cứ phải còng tay thế này hả?

Cuối cùng, tôi cũng nôn xong, lúc quay về xe thì sắc mặt tôi tái hẳn đi.

Tôi: "Chú cảnh sát, cảm ơn nhé, nhưng tay tôi bị còng rồi, không chào cảm ơn chú được."

Tề Mục:...

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị còng tay kéo vào cục cảnh sát.

Tề Mục còng tôi vào ghế dài: "Cô ở yên đây."

Tôi đáng thương nhìn anh: "Chú cảnh sát, chú cứ thế mà đi sao?"

Anh trai cảnh sát đứng bên cạnh anh ta bật cười khi nghe thấy câu này.

Hắn bâng quơ hỏi tôi: "Chị gái nhỏ, tôi thấy hai người cũng trạc tuổi nhau mà sao lại gọi cậu ta là chú chứ?'

Tôi: "Anh không biết à, đây là tôi gọi một cách kính trọng đấy."

Anh trai cảnh sát lại bật cười.

Tôi bực mình đứng lên: "Cười cái con khỉ, không phải từ nhỏ cô giáo đã dạy phải gọi cảnh sát là chú à?"

Tên cảnh sát kia cũng khó chịu, đứng lên: "Cô nói cái gì!?"

Tề Mục: "Ngồi xuống hết đi!"

Anh trai cảnh sát kia và tôi đều ngồi xuống.

Tề Mục nhíu mày, dừng một chút, sau đó còng tay tôi dẫn tới một căn phòng khác.

Khi đi qua hành lang, tôi thấy có một người đang cầm máy quay phim và hình như đang quay gì đó.

Sau này, tôi phát hiện ra đó là một kênh truyền thông đang quay một bộ phim tài liệu tại đồn cảnh sát vào ngày hôm đó.

Và đương nhiên, sự xuất hiện của tôi đã thành công trở thành tư liệu hot của họ.

Tôi hoàn toàn không cảm nhận được máy quay đang hướng về phía mình.

Tề Mục: "Cô tên gì?"

"Tên là con gái."

Tề Mục:???

Tề Mục: "Cô còn nhớ số điện thoại của người nhà hay bạn bè thân thiết không?"

Tôi: "Tôi độc thân..."

Tề Mục:...

Tề Mục: "Đưa điện thoại cho tôi."

Vẻ mặt tôi kinh hãi: "Chú cảnh sát này, điện thoại di động của tôi là tuyệt mật, không thể đưa cho chú đâu."

Tề Mục hoàn toàn cạn lời.

Anh trơ mắt nhìn tôi một lúc: "Cô ngồi đây trước đi."

Tề Mục rời đi.

Mà người quay phim kia vẫn còn ở đây.

Tôi nhìn chằm chằm vào máy ảnh, ngây thơ hỏi: "Tôi trông giống ngôi sao lắm à?"