Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 14



Mạnh Tân và Nhiếp Âm Chi đều là đệ tử thân truyền của Tang Vô Miên, bình thường đều tu luyện cùng nhau. Hắn thân là sư huynh nên khi Tang Vô Miên bận rộn chuyện của tông môn thì hắn gánh trách nhiệm dạy kiếm thuật cho Nhiếp Âm Chi.

Theo lý mà nói sau khi Tang Vô Miên ngã xuống thì hắn hẳn là người hiểu rõ Nhiếp Âm Chi nhất trong Vân Cấp Tông.

Nhưng Mạnh Tân nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chuyện linh tinh bên ngoài, tỉ như Nhiếp Âm Chi kiêu căng, nàng không từ bỏ ham muốn ăn uống như nào, rồi thì khi luyện kiếm lại lười biếng ra sao.

Vào ngày xuân nàng dẫn theo tiểu nha hoàn đi thả diều, con diều nàng làm không bay được nàng liền không biết học ở đâu được phù chú để vẽ lên diều, con diều bay tới bay lui rồi cuối cùng bốc cháy trên tiên sơn, lửa tràn làn trong linh khí kích phát đại trận hộ hoả của Vân Cấp Tông kêu chói tai.

Mấy loại tai hoạ kiểu này nàng gây ra không biết bao nhiêu lần. Nhập môn 5 năm không những không thoát khỏi sự ràng buộc của hồng trần mà ngược lại còn mang theo sự tục khí của nhân gian vào bên trong tiên sơn.

Những sự tích này tuỳ tiện tìm một đệ tử nội môn nào cũng biết cả.

Nhan Dị xua tay cắt ngang lời hắn, lại cẩn thận hỏi về sở thích của Nhiếp Âm Chi, các chi tiết bình thường khi chung đụng, Mạnh Tân lập tức á khẩu không trả lời được.

Nói đến cùng hắn chỉ muốn từ trên người Nhiếp Âm Chi thấy được thứ hắn muốn thấy, chỉ muốn nhìn gương mặt tương tự Tiêu Linh của nàng, chỉ muốn nhìn dáng người vô cùng giống Tiêu Linh của nàng lúc luyện kiếm.

Những điểm độc đáo của riêng Nhiếp Âm Chi thậm chí hắn còn cố tình xem nhẹ, trừ chuyện phóng hoả kích phát hộ hoả trận này quá lớn, quá nhiều người biết đến nên hắn mới không thể xem nhẹ được.

Liễu Hoa cười một tiếng ý vị không rõ, từ lúc biết Nhiếp Âm Chi là một hạt giống pháp tu tốt lại bị Vân Cấp Tông đạp hỏng như vậy nàng liền không thích nổi tông môn này.

"Cho dù là nuôi con mèo con chó lâu ngày cũng còn biết nó thích bắt bướm hay là thích nghịch bùn, huống chi một con người."

Các tu sĩ trên đài cao đều nhìn về phía Liễu Hoa, vẻ mặt vô cùng khác nhau. Bên tai nàng truyền đến một tiếng nói nhỏ: "Liễu sư tỷ, ngươi so sánh thực sự có chút không thoả đáng."

Liễu Hoa quay đầu lại, không thấy ai, chỉ thấy Thiếu chủ Trầm Âm Các Thường Tầm Xuân xấu hổ nhấc tay lên, xem ngón tay hoa lan chỉ kia thì xem ra là chỉ dám nhón tay cầm mép tay áo của Diêu Dư Thanh.

Thường Tầm Xuân là người có bối phận thấp nhất trên đài này, cha hắn đang bế quan cho nên hắn bị lão gia tử ra lệnh, không trâu bắt chó đi cày tới đây để mở mang kiến thức.

Thường thiếu chủ thầm kêu khổ trong lòng, hung danh của Cố Giáng đã sớm truyền khắp Tu chân giới, vạn nhất thực sự đánh nhau vậy thì hắn có thể tới hoàng tuyền để mở mang kiến thức rồi. Thường Tầm Xuân thậm chí còn nghi ngờ có khi nào cha mẹ hắn lén sinh một một đứa con riêng cùng cha cùng mẹ sau lưng hắn hay không, nếu không vì sao hai người bọn họ lại vội vã muốn bóp chết cái cây độc đinh là hắn như này chứ.

Lúc đó nương hắn an ủi hắn như này, "Con yên tâm đi, một ngàn năm trước Tu chân giới đại năng nhiều như lá mùa thu, ma đầu có thể giết đến mức chính ma lưỡng đạo nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật thì nếu hắn muốn đánh một lần nữa con có trốn ở Trầm Âm Các cha nương cũng không bảo vệ được con."

Phũ phàng nhưng nó lại hợp lý đến lạ.

Bên trong Trầm Âm Các phần lớn đều là các âm tu phong nhã, không am hiểu nhất là việc đánh giết. Bọn họ thuộc về phe đã mất đi ý chí chiến đấu, là tiên môn đầu tiên ngồi khoanh chân chờ chết, nhưng vì miễn cưỡng giữ vị trí áp chót trong 7 đại môn phái, vì mặt mũi nên mới không dám thản nhiên thừa nhận như mấy tiểu môn phái đó thôi.

Thường Tầm Xuân nghe xong chiến tích của Nhiếp Âm Chi, lại nhìn hình ảnh trong gương, đối với nàng là thật lòng bội phục, "Nhiếp cô nương khác người như vậy, nhìn qua có vẻ tình đầu ý hợp với Cố Giáng, nếu có thể cảm hoá ma đầu thì đúng là phúc phần của Tu chân giới."

Mọi người nhớ tới hình ảnh trong gương, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Nguyên Minh đại sư chắp tay trước ngực, "A di đà phật, thiện tai thiện tai."

Thái thượng trưởng lão xua tay, bảo Mạnh Tân lui xuống.

Mạnh Tân khom mình hành lễ sau đó xoay người rời đi, hắn nghiêng đầu nhìn về phía hậu điện của Minh Tiêu Phong, không dám thả thần thức chỉ dám để quanh quẩn bên mình.

Người như hắn tuỳ tiện phóng thần thức ra ngoài cũng rất nguy hiểm, đặc biệt trên Minh Tiêu Phong tụ tập toàn là tu sĩ đại phái cho nên hắn cũng không dám khuếch trương mạnh mẽ ra bên ngoài.

Sau khi thương thế của hắn khỏi liền muốn đi tìm Tiêu Linh, đáng tiếc sư tỷ không muốn gặp hắn.

Mạnh Tân nghe Kinh sư thúc nói Tiêu Linh không muốn rời khỏi Minh Tiêu Phong liền nghĩ nàng ta không muốn rời khỏi động phủ của mình.

Nơi này có quá nhiều hồi ức của bọn họ, mỗi cảnh vật đều có bóng dáng của bọn họ trong quá khứ. Mười năm qua Mạnh Tân đã từng vào đây vô số lần, dựa vào những cảnh vật này để hoá giải nhớ nhung trong lòng.

Hắn và Tang Vô Miên giống nhau, đều cần nơi này cho nên sư tôn cho hắn quyền hạn được phép ra vào nơi đây.

Sau khi biết Tiêu Linh còn sống, Mạnh Tân không thời khắc nào không hy vọng có thể cùng Linh Linh sư tỷ ôn lại kỉ niệm xưa, chỉ tiếc bởi vì biến cố thảm thiết kia mà mảnh đất Minh Tiêu Phong, chốn ấm áp cuối cùng của sư tỷ cũng bị huỷ hoại.

Sư tỷ không muốn gặp hắn cũng dễ hiểu.

Mạnh Tân thầm hận bản thân vô năng, nếu hắn cẩn thận hơn một chút, thấy được rắp tâm của Nhiếp Âm Chi hoặc nhẫn tâm hơn một chút, vào cái ngày mà Nhiếp Âm Chi bổ kiếm về cấm chế kia của Minh Tiêu Phong liền giết chết nàng thì mọi chuyện cũng không đi đến bước đường cùng này.

Đó rõ ràng là Như Ý Kiếm của Đại sư tỷ nhưng lại chĩa mũi kiếm về nơi ở cũ của tỷ ấy.

Mạnh Tân giơ tay chạm vào đôi mắt của mình, đầu ngón tay chạm vào mặt nạ lạnh lẽo, cắn chặt răng, thù này hắn nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

"Pi pi."

Một tiếng chim kêu thanh thuý truyền vào tai, thần thức Mạnh Tân vừa động, nửa khuôn mặt đang lộ ra thần thái dữ tợn kia lập tức thả lỏng, chỉ thấy một con tiểu linh điểu màu trắng bé bằng nắm tay bay vào phạm vi thần thức của hắn.

Mạnh Tân cảm giác được hơi thở của Tiêu Linh trên người tiểu linh điểu cho nên cũng không quá phòng bị.

"Linh Linh sư tỷ?" Hắn mở tay ra, tiểu linh điểu thuận theo mà đậu vào lòng bàn tay hắn, mổ hai cái trên đó rồi sải cánh bay về phía hậu điện.

Mạnh Tân vui mừng bước nhanh đi theo tiểu linh điểu.

Trên hành lang dài mà Mạnh Tân đã từng đi qua vô số lần, cho dù không cần thần thức dò đường hắn cũng có thể biết được chỗ nào có bậc thang, chỗ nào có ngạch cửa.

Tiêu Linh ở một gác mái hẻo lánh nhất phía hậu điện, nàng đứng ở lầu hai, mặc một bộ váy màu trắng xám, trên mắt buộc một dải lụa trắng, toàn thân không hề có một món trang sức gì, giống như một bức hoạ bị phai màu, chọc vào lòng hắn khiến hắn vô cùng đau đớn.

—————

Cảm xúc trong lòng hắn cuồn cuộn, lúc hắn mở miệng giọng nói đã trở nên khô khốc: "Sư tỷ."

Tiêu Linh cúi đầu, "Mạnh sư đệ, lúc nãy đệ nói những chuyện đó ở tiền điện..." Nàng ta dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Về chuyện Nhiếp Âm Chi thả diều, có thể kể lại cho ta nghe không. Ta muốn nghe."

Mạnh Tân dừng bước, hắn không thể nào tin nổi, sư tỷ bằng lòng gặp hắn lại là vì Nhiếp Âm Chi.

<Tui cmn cười ẻ, mấy người hi vọng ai cảm hoá ai chứ? Tu chân giới này còn muốn tồn tại hay không vậy?>

<Nhiếp Âm Chi: Xem ta hôm nay kề vai thổi gió bên tai Cố Giáng bảo hắn nhanh chóng tiêu diệt Tu chân giới này!>

<Cũng may không nghe được tiếng, nếu không lúc phát sóng trực tiếp nghe được những lời này tui còn cảm thấy xấu hổ thay bọn họ.>

<Hu hu, nữ chính của mị trông thật là tiều tuỵ!>

<Nữ chính kiên quyết ở lại Minh Tiêu Phong không đi, còn luôn theo dõi kết giới, còn xem nữ phụ và ma đầu thơm thơm, bây giờ lại đi tìm nam hai để hỏi thăm chuyện của nữ phụ??? Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ thời của CP của tui tới rồi???>

<Nam hai: Ta còn tưởng ta sẽ được thượng vị, nào ai ngờ~~~>

<Mạnh Tân: Nếu không thì hãy để ta đi?>

Nhiếp Âm Chi ngâm mình trong suối Ngũ sắc thế nhưng vẫn nhìn được làn đạn, đủ để thấy được những làn đạn này quả thực có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu.

Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của nàng thì làn đạn vừa xuất hiện sẽ có rất nhiều thảo luận về các cốt truyện sắp xảy ra, như vậy nàng có thể dựa vào đó mà biết được một ít tin tức bên ngoài.

Nhiếp Âm Chi vốn dĩ rất nhàn nhã mà sàng lọc làn đạn, mãi cho đến khi nhìn thấy mấy chữ "lăng kính".

Nàng lập tức cảnh giác, lại nhìn mười mấy làn đạn thảo luận về chuyện này, cả người nàng tức đến run rẩy.

Tên Cố Giáng đáng ghét cái gì cũng không sao hết!!! Bị người ta nhìn trộm không sao hết, bây giờ bị người ta nhìn trộm còn bị truyền ra ngoài, bị một đám người vây xem bình luận phỏng chừng hắn cũng không sao hết!!!

Mấy trưởng lão tiên môn đó có biết xấu hổ hay không vậy, nhìn lén chuyện trong phòng của người khác như thế không sợ mọc lỗ kim à?

"Cố Giáng!" Nhiếp Âm Chi tức giận gọi.

Trên giường lớn trong phòng, một người đang an tĩnh ngủ bị một giọng nói làm cho thân thể khẽ run lên, Cố Giáng trở mình, cánh tay đáp lên người Nhiếp Âm Chi, vẫn không tỉnh.

Thần thức Nhiếp Âm Chi dao động rất lớn, đột nhiên thoát ra khỏi suối Ngũ sắc trở lại cơ thể. Nàng vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt Cố Giáng đang dán sát vào sườn mặt mình.

Trời bây giờ đã hơi nóng, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài chiếu vào nhưng bên cạnh Cố Giáng mãi mãi là lạnh căm, ánh mặt trời xuyên qua sa mỏng chiếu lên mặt hắn, khiến làn da trắng nõn như bạch ngọc, ngũ quan tinh tế càng trở nên rõ ràng, nùng nhan lợi cốt, đúng là một cái túi da đẹp.

Sắc đẹp ngay trước mặt, Nhiếp Âm Chi tạm thời không giận nữa. Ánh mắt nàng dừng trên đôi môi nhạt màu của Cố Giáng hồi lâu, hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện lan đạn nói người ở bên ngoài rình coi nữ phụ và ma đầu thơm thơm.

Nói như vậy thì lúc đó chắc nàng làm được rồi.

Hôn rồi nhưng bản thân lại không cảm nhận được, thật là mệt tâm.

Nhưng Nhiếp Âm Chi nàng mới không để như thế.

Nhiếp Âm Chi túm lấy cánh tay Cố Giáng nhấc lên, sau đó thật cẩn thận xoay người lại đối mặt hắn, chuyện hành xử xúc động tối qua với chuyện đã được ấp ủ lên men hôm nay không giống nhau. Trước đó là nàng không nghĩ nhiều, chỉ muốn làm cho xong việc.

Còn nàng của bây giờ tim đập sắp lên đến cổ họng rồi.

Nhiếp Âm Chi không thể không thừa nhận, nàng bây giờ vẫn không đủ mạnh mẽ. Chút chuyện nhỏ như vậy đã không bình tĩnh nổi mà sau này nàng còn muốn toạ ủng hậu cung 3000 giai lệ đấy, cho nên nàng phải đề cao tố chất tâm lý của bản thân mới được.

Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hôn xuống.

Say đó cả khuôn mặt bỗng dán vào một bàn tay, ngón tay Cố Giáng cong lại, túm lấy cái mũi của nàng, "Ngươi lại muốn làm gì?"

Nhiếp Âm Chi trợn trừng mắt, ồm ồm nói: "Ngươi vậy mà lại giả vờ ngủ?? Sao ngươi có thể âm hiểm xảo trá như vậy chứ??"

Cố Giáng nhéo mũi nàng, đầu ngón tay dùng thêm chút sức, quét mắt về phía ngực nàng, "Ta bị ngươi đánh thức. Nhiếp Âm Chi, tim ngươi đập rất lớn tiếng đó."

Nhiếp Âm Chi bị đau cố vặn ngón tay hắn ra, trong mắt lộ ra ánh nước, nghiêm túc làm sáng tỏ sự trong sạch của bản thân, "Ngươi đừng có nghĩ nhiều, không phải đập vì ngươi đâu."

Cố Giáng buông tay, lười nhác cười một tiếng.

Nhiếp Âm Chi nhìn thấy hạt châu trên cổ tay mình, kinh ngạc lắc qua lắc lại, "Đây là cái gì thế? Cũng đẹp đấy."

"Ngũ sắc lộ." Cố Giáng duỗi tay nắm lấy hạt châu, hạt châu kia thế nhưng lại mang tới cảm giác mềm mềm, bị hắn bóp đến thay đổi hình dạng, sau đó một giọt nước óng ánh vàng bị ép ra, chảy dọc theo cổ tay Nhiếp Âm Chi xuống, "Uống vào hay bôi ngoài da đều được. Lúc nào cần thì bóp ra như vậy."

"Ngươi lấy thứ này ở đâu ra thế?" Nhiếp Âm Chi vừa hỏi xong đã nghĩ ra đáp án, quả nhiên nghe Cố Giáng nói, "Giết người, cướp của."

"Trước kia ngươi thật là hư hỏng." Nhiếp Âm Chi trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chống người nghiêng về phía trước, nghi ngờ nhìn Cố Giáng chăm chú: "Cố Giáng, ngươi sẽ không phải vì có mỹ nhân tuyệt sắc nào đó vì thương thiên hạ, hi sinh vì chính nghĩa, dùng tình yêu để cứu rỗi ngươi gì gì đó nên ngươi mới phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật đó chứ?"

Cố Giáng nhướng mày, xoay người vào trong giường, bả vai run run nhịn cười, sau đó không nhịn được cười to thành tiếng, cười đến mức cả cái giường cũng rung lên.

Nhiếp Âm Chi: "....."

Nàng ngồi xếp bằng dậy, tức giận nắm mái tóc đen xoã tung trên giường của hắn vò vò, thẹn quá hoá giận, "Trong thoại bản đều nói như vậy!! Còn là thoại bản mà ngươi cho ta đó!!!"

Cho nên nàng nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lý mà.

Cố Giáng cười xong dùng ngón tay lau khoé mắt, "Ngươi nói cũng có lý."

Sắc mặt Nhiếp Âm Chi đột nhiên xụ xuống, kéo tóc hắn khiến hắn quay mặt về phía mình, "Nếu ngươi cũng giống như Tang Vô Miên và Mạnh Tân, ta sẽ giết ngươi."

Lúc nàng nói đến từ "giết", lỗ mũi chợt cay cay. Nhiếp Âm Chi cắn môi, hung dữ nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng trong chốc lát.

Cố Giáng sửng sốt, nửa ngồi dậy, vỗ đầu nàng như trước đó, nhẹ giọng nói: "Không có ai như vậy hết. Nhiếp Âm Chi, ngươi là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đầu tiên cứu rỗi ta."