Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 20



Trên đài thử kiếm, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hành động của ma đầu, mỗi người đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng ngươi chết ta sống với hắn.

Nhưng Cố Giáng còn không thèm nhìn về phía bên này, mang theo nữ đệ tử kia của Vân Cấp Tông ngự không bay về phía bên ngoài sơn môn.

"Có nên ngăn hắn lại không?" Không biết là ai lên tiếng.

Mọi người trầm mặc trong chốc lát, sau đó có người trả lời: "Chúng ta ngăn được à?"

Lại một khoảng lặng xấu hổ khác, cuối cùng Nhan Dị thở dài nói: "Trước mắt thì Cố Giáng vẫn chưa giết hại người vô tội, ngược lại hắn còn dùng sức của bản thân đỡ lấy một chiêu của kiếm trận hộ sơn, cứu được rất nhiều đệ tử chưa kịp rút lui. Tốt nhất chúng ta không nên chọc giận hắn."

"A di đà phật, Nhan trưởng lão nói có lý." Nguyên Minh đại sư chắp tay trước ngực, nhìn về phía hai người ở phương xa: "Thiết nghĩ hẳn là nữ đệ tử kia của quý phái đã lấy chân tình thế gian để cảm hoá Cố Giáng, mới khiến cho ma đầu phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật như vậy, quả thực là đại thiện."

So với Cố Giáng, chưởng môn đương nhiệm Tang Vô Miên, chưởng môn đời kế tiếp Mạnh Tân của Vân Cấp Tông càng hành động bất công, thân nhập lạc lối mà không biết hơn, cho nên mới dẫn đến trận tai hoạ này.

Ba vị thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông cúi mình hành lễ trước các trưởng lão của các môn phái khác: "Toàn bộ sự việc hôm nay là do chưởng giáo của phái ta quản giáo không nghiêm, Vân Cấp Tông cảm thấy hổ thẹn với toàn bộ Tu chân giới."

"Làm phiền chư vị đem tin tức Cố Giáng đã rời khỏi Vân Cấp Tông thông báo cho các đại tiên môn khác, thời thời khắc khắc lưu ý hướng đi của hắn, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Nếu thực sự đi tới bước như nước với lửa thì trên dưới Vân Cấp Tông xin làm đầu tàu gương mẫu, dốc hết toàn lực, tuyệt không lùi bước."

Bối phận của ba vị thái thượng trưởng lão còn cao hơn những người khác, thái độ lại thành khẩn như vậy thì cho dù là người ngay thẳng như Liễu Hoa cũng không tiện nói gì.

"Ba vị trưởng lão nói quá rồi, trừ yêu diệt ma vốn là trách nhiệm của các tiên môn mà."

—————

Lúc này cái người dùng chân tình thế gian để cảm hoá ma đầu Nhiếp Âm Chi đang tựa vào vai ma đầu, nhìn về phía đài thử kiếm của Vân Cấp Tông ở phía xa xa, lẩm bẩm trong miệng: "Trước đó bọn họ nghĩ đủ mọi cách để cầm tù ngươi ở Chiết Đan Phong, bây giờ lại trơ mắt nhìn chúng ta rời đi, nhất định là có âm mưu."

Mấy trưởng lão tiên môn này thản nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy quỷ dị, không biết lại châu đầu vào nhau đánh bàn tính gì nữa.

Nhiếp Âm Chi bắt đầu suy đoán: "Có khi nào là toàn bộ Tu chân giới đã tập kết ở bên ngoài Vân Cấp Tông, đợi chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã chạy thoát, tâm tình đang thả lỏng liền một kích tiêu diệt ngươi luôn không?"

Thấy Cố Giáng không thèm để ý đến mình, Nhiếp Âm Chi bắt đầu động tay động chân, đầu ngón tay đang đặt trên vai hắn trượt lên nhéo tai hắn: "Nếu là như vậy thì quá âm hiểm xảo trá rồi! Ca ca, ngươi thực sự không muốn tiên hạ thủ vi cường, giết một cái tu sĩ đại năng có tu vi cao cao một chút để doạ bọn họ sao?"

Cố Giáng không tiếng động thở dài, cảm thấy bên tai mình như có một con muỗi vo ve liên tục: "Bên ngoài không có đại quân của Tu chân giới."

"Vậy nhất định có trận pháp tru ma gì đó, chỉ chờ ngươi vừa bước vào là pháp trận sẽ khởi động đem ngươi hôi phi diệt yến." Nhiếp Âm Chi càng nói càng thấy đúng, lập tức ngồi thẳng dậy: "Cố Giáng, ngươi chậm đã, nếu có trận pháp thì linh lực xung quanh sẽ dao động nên sẽ lộ ra manh mối. Về mặt này cảm giác của ta cũng khá là nhạy bén, ngươi chờ ta....."

Cố Giáng bị động tác ngồi dậy bất chợt của nàng làm lảo đảo cả người, "Đại trận hộ sơn của Vân Cấp Tông vừa mới bị phá, bây giờ linh khí rất hỗn loạn, cho dù xung quanh có trận pháp gì thì cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Hắn nói rất có lý, Nhiếp Âm Chi không phản bác, lại mềm nhũn người dựa vào vai hắn.

An tĩnh được một lát nàng lại bắt đầu nhỏm dậy, "Nhỡ may có trận pháp ẩn gì đó thì sao? Chú thuật của ngươi dốt đặc cán mai, lúc trước còn thua tại trận cộng sinh của Hướng Tư Giác, sao vẫn thiếu cảnh giác như thế chứ!"

Cố Giáng minh oan cho bản thân: "Đó là vì máu của ngươi làm ta phân tâm."

Gia chủ của chú thuật thế gia Nguyễn gia muốn hạ chú trên người hắn còn chưa thành công huống chi chỉ là một con gà mờ như Hướng Tư Giác. Hắn trúng chiêu bởi vì hương vị máu của Nhiếp Âm Chi làm hắn phân tâm mà thôi.

Nhiếp Âm Chi nghe hắn nói như vậy đột nhiên vui vẻ, cười ngây ngô hai tiếng sau đó đổi lấy ánh mắt nghi ngờ của Cố Giáng.

"Máu của ta thơm đến thế sao? Là hương vị gì vậy? Rất ngọt sao?" Nhiếp Âm Chi đong đưa hai chân, làn váy màu xanh đậm bay bay như cành liễu xanh non đón gió.

Người trong lòng không an phận, cánh tay đang ôm Nhiếp Âm Chi bị động tác của nàng làm cho ê ẩm, hắn mệt rồi, không muốn ôm nàng nữa.

Cố Giáng triệu Hồng Diệp ra, tay ôm lấy eo Nhiếp Âm Chi ném nàng lên đao.

Nhiếp Âm Chi ngồi trên mép lưỡi đao Hồng Diệp, thân hình lung lay, nàng vội vàng túm lấy chuôi đao, chớp chớp mắt vô tội.

"......"

Lúc này nàng mới hậu tri hậu giác nhận ra nàng cũng đã là một tu sĩ Kim Đan rồi cơ mà, cũng có thể ngự không mà, sao có thể ngồi trong lòng ma đầu một cách tự nhiên, để hắn ôm bay đi như thế chứ??

Nhất định là vì Cố Giáng ôm nàng nhiều nên ôm đến thuận tay.

"Máu của ngươi....." Cố Giáng nheo mắt lại, dùng vẻ mặt khó mà miêu tả nói: "Sẽ khiến ma rất thoải mái."

"Rất thoải mái ư?" Nhiếp Âm Chi trăm triệu lần không nghĩ tới câu trả lời lại là như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì nàng cũng cảm thấy khá là hợp lý, ma tu tại sao có thể bị dụ hoặc chỉ vì màu nàng thơm ngọt chứ, nhất định còn có tác dụng khác.

Cố Giáng chỉ uống một chút máu của nàng hình như cũng không sao nhưng nếu uống nhiều một chút thì bắt đầu có biểu hiện mê ly.

Ban đầu lúc nàng lấy máu hiến tế, Cố Giáng vì uống quá nhiều mà còn hôn mê vài ngày, ma khí cũng mất khống chế, nhìn qua không giống cảm giác thoải mái lắm.

Chẳng lẽ uống ít di tình uống nhiều hại thân? Uống quá nhiều sẽ bị nàng tiễn đi siêu độ luôn?

Nhưng căn cứ vào lời nói của làn đạn thì Tiêu Linh sau khi nhận được Kim Đan của nàng thì máu thịt cũng có hiệu quả dụ hoặc ma tu như thế nên cuối cùng nàng ta mới nhảy xuống Vạn Ma Quật để độ hoá vạn ma. Nhưng như vậy mỗi một ma tu có thể được chia một miếng thật sao? Chỉ một miếng bé tí mà cũng độ hoá được một ma tu sao?

Nếu như thế thật thì không biết Cố Giáng đã bị nàng độ hoá bao nhiêu lần rồi.

Tuy nhiên giả thiết không tầm thường này có một làn đạn nói đúng, nàng quả thực là nhờ hồng phúc của vai chính Tiêu Linh mới có được.

Nhưng Nhiếp Âm Chi cũng mặc kệ mấy chuyện nhân quả chó má gì đó, máu là của nàng, dùng để độ hoá vạn ma hay thuần hoá vạn ma cũng do nàng quyết định.

"Thoải mái như thế nào? Ngươi nói kĩ cho ta nghe xem nào." Nhiếp Âm Chi vô cùng tò mò, ánh mắt mong đợi nhìn Cố Giáng. Nàng muốn hiểu hết tác dụng máu của mình với ma tu thì mới tận dụng hết công suất của nó được.

"Tạm thời có thể được trời đất tiếp nhận, không bị vạn vật bài xích." Cố Giáng xoè tay ra, một chút ánh nắng mang theo hơi ấm dừng trên ngón tay như bạch ngọc của hắn, trong gió ẩn chứa linh lực hỗn loạn do đại trận Vân Cấp Tông rung chuyển, mỗi hơi thở không hề đau đớn như bị kim châm nữa.

Trời đất không lúc nào không muốn cắt phăng u nhọt trên người nó, mà ma tu chính là u nhọt ngỗ nghịch nó mà sinh ra.

Máu thịt của thần nữ đối với ma tu mà nói giống như mật đường trộn lẫn tì sương, như uống rượu độc để giải khát.

Nhiếp Âm Chi nghe không hiểu lắm, còn đang định hỏi tiếp thì Hồng Diệp đột nhiên lao xuống, mang theo nàng như sao băng rơi xuống một thành trì gần đó, trực tiếp xông vào cửa sổ một gian phòng thượng hạng trong khách điếm.

Cố Giáng lập tức đi về phía giường, dây cột tóc trên đầu rơi xuống, tóc đen xoã ra bên hông, ngọc trâm và huyền bào trên người cùng nhau rơi xuống đất.

Hắn tháo thắt lưng ném sang một bên, lại một lớp áo dài đỏ sậm rơi xuống, trong chớp mắt đã cởi hết chỉ còn lớp trung y màu trắng, nằm vật ra giường nhắm mắt lại.

Một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, Nhiếp Âm Chi xem đến ngây người.

Nàng nhảy xuống khỏi Hồng Diệp, trợn mắt há mồm giúp hắn nhặt quần áo trang sức rơi tán loạn trên mặt đất lên, ngồi xuống mép giường cúi người nhìn hắn: "Tổ tông, ngươi không ngủ có một đêm mà mệt đến như vậy sao?"

Tổ tông không quan tâm đến nàng.

Nhiếp Âm Chi gạt những sợi tóc hỗn độn trên mặt Cố Giáng ra, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn, ghét bỏ nói thầm: "Ngươi còn chưa tắm gội gì đâu đó, sao lại lăn lên giường luôn thế chứ!"

Nàng niệm một cái thanh trần quyết đảo qua trên người Cố Giáng, Cố Giáng không kiên nhẫn cau mày, xoay người lăn vào trong, chui vào trong chăn.

Nhiếp Âm Chi: "......"

Nàng mím môi cười, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, đi xuống dưới lầu tìm chưởng quầy đặt phòng.

Nơi này là thành trì lớn nhất ở bên ngoại địa giới tiên sơn Vân Cấp Tông, tên là Lâm Tiên thành. Linh khí trên Vân Cấp Tông dao động cũng chỉ khiến nơi đây thấy một chút ánh sáng màu lam xinh đẹp dị thường mà thôi, trong thành vẫn khá là an bình.

Nhiếp Âm Chi thầm nghĩ giấc ngủ này của ma đầu phỏng chừng là ngủ một mạch đến tối nên liền gọi rất nhiều đồ ăn ngon, dặn người đến bữa tối thì mang lên, sau đó bảo chưởng quầy chuẩn bị nước ấm mang lên phòng.

Chưởng quầy khách điếm vô cùng sửng sốt vì phát hiện lỗ hổng an toàn ở khách điếm hạng nhất của mình, sau đó âm thầm quyết định phải kiểm tra lại hết một lượt cửa sổ các phòng mới được.

Nhiếp Âm Chi xoay người đi lên lầu, trên đầu ngón tay chợt cảm thấy hơi lạnh, nàng cúi đầu xuống vừa lúc nhìn thấy một bóng đen như sơi tơ nhện chui ra từ tay áo mình, bay về phía cửa sổ. Vì nó mảnh như một sợi tóc nên không nhìn kĩ sẽ không thấy.

Khách điếm kẻ tới người đi, thậm chí có cả tu sĩ nhưng không ai phát hiện ra nó.

Là ma khí. Hơn nữa còn là ma khí mà Nhiếp Âm Chi quen thuộc cho nên nàng mới không đề phòng bị nó cuốn lấy như vậy.

Nhiếp Âm Chi liếc nhìn lên lầu một cái, không thể là Cố Giáng được vì cho dù hắn muốn tìm nàng cũng sẽ không dùng phương thức lén lén lút lút này.

Sợi ma khí kia treo lơ lửng trên ngạch cửa khách điếm giống như đang đợi nàng.

Nhiếp Âm Chi lạnh nhạt nhìn nó một cái sau đó xoay người đi lên lầu.

Nàng không phải đứa ngốc cho nên còn lâu mới đi theo mấy thứ đồ vật không đứng đắn đó. Tò mò hại chết con mèo, cho dù sợi ma khí này có cùng nguồn gốc với Cố Giáng thì chỉ cần nàng lên lầu là có thể ôm ma đầu ngủ, sao phải đi theo một sợi tóc chứ.

Sợi ma khí kia trơ mắt nhìn nàng càng đi càng xa dần mà không dám đuổi theo. Nó phải tranh thủ lúc người trên lầu đang ngủ say mới dám mạo hiểm lại gần một chút nhưng trăm triệu lần không dám lại quá gần.

Sau đó sợi ma khí kia lùi ra khỏi cửa khách điếm, lẩn vào trong đám đông, chui vào sau bếp của một tửu lâu trên phố. Trong viện có một xe lớn thỏ mới từ thành phía Tây Bắc chở xuống.

Một con thỏ xám béo mũm mĩm bị nhét trong lồng sắt, đầu thò ra qua song sắt của lồng, ba cánh môi mấp máy không ngừng nuốt sợi ma khí kia vào.

Bên kia, Nhiếp Âm Chi trở lại phòng xong thì hạ màn che xuống, thoải mái ngâm nước ấm tắm rửa phía sau bình phong, sau đó dùng linh lực làm khô tóc và người, mặc váy trong kín mít vào, thắt chặt đai lưng rồi vén màn bò lên giường.

Nàng ngồi quỳ bên cạnh Cố Giáng, nhìn trái nhìn phải tìm một vị trí ngủ thích hợp. Tư thế ngủ của đại ma đầu vô cùng bành trướng, không chút câu thúc, một cái giường rộng như thế nhưng lại không có chỗ cho nàng dung thân.

Nhiếp Âm Chi muốn lay hắn tỉnh, nghĩ nghĩ một chút thì từ bỏ. Nàng ngồi yên một lát, sau đó sờ sờ cảm giác trước ngực Cố Giáng, sau đó hài lòng đặt cánh tay hắn sang một bên rồi gối đầu thẳng lên người hắn.

Bên trong màn giường rất tối, cũng rất an tĩnh. Nhiếp Âm Chi nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở của mình, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Lúc sắp ngủ đột nhiên nàng bừng tỉnh.

Vì sao lại chỉ có tiếng tim đập và tiếng hít thở của một mình nàng??

— Đọc truyện tại trang chính chủ là ủng hộ công sức của Editor —