Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 25



Mãi cho đến khi ra khỏi chợ ngựa Nhiếp Âm Chi cũng không vực lại tinh thần được. Đúng là do nàng sơ sót, Tiêu Linh không có được Kim Đan của nàng để chữa thương tất nhiên sẽ tìm cách khác, nàng cho rằng sau khi giết Tang Vô Miên và Mạnh Tân xong thì nàng ta đã không còn chỗ dựa nữa.

Kinh Trọng Sơn.... Mạng hắn ta cũng lớn đấy, hôm đó trên điện thế nhưng lại không bị ảnh hưởng.

Cố Giáng nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng, trong lòng Nhiếp Âm Chi rõ ràng có tâm sự, hắn lười không muốn hỏi, dù sao lúc nàng muốn nói thì tự nhiên sẽ nói thôi.

Sau đó hắn lăn tăn rối rắm một lúc lâu, cuối cùng không tiếng động thở dài, "Vậy ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi."

Nhiếp Âm Chi kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Không phải ngươi sợ phiền sao?"

"Không phiền." Tuy nhiên miệng thì nói như vậy nhưng chữ xuyên trên trán (ý là nhăn mày ấy) vẫn chói lói bày tỏ tâm tình thật của hắn, hắn thực sự cảm thấy phiền.

Nhiếp Âm Chi: "......" Ma đầu, ngươi điều chỉnh tốt vẻ mặt cho ta rồi hãy nói!

Nhiếp Âm Chi nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt linh động dần sáng rực, ý cười trên mặt đong đầy dưới ánh mặt trời rạng rỡ, gần như có thể véo ra mật, hỏi dò: "Ngươi tốt như vậy, nếu như ta yêu ngươi thì phải làm sao bây giờ? Ngươi có chịu trách nhiệm không?"

Trên túi vải bố treo bên cạnh hãn huyết bảo mã, thỏ Viêm Viêm thò cái đầu ra, khinh thường khịt mũi một tiếng.

Nhiếp Âm Chi nhéo lỗ tai hắn nhét hắn lại vào trong túi, còn dùng sức ấn xuống nhưng tầm mắt trước sau vẫn không rời khỏi Cố Giáng.

Toàn bộ con thỏ Phong Hàn Anh bị nhồi nhét đến mức biến dạng, nhe răng trợn mắt âm thầm thề, chờ khi Cố Giáng lâm vào ngủ say một lần nữa điều đầu tiên hắn làm sẽ là giết Nhiếp Âm Chi! À không, hắn phải phong bế thần thức nàng ta vào con thỏ để giày xéo một phen xong rồi mới giết!

Cố Giáng cười nhạt: "Như thế nào mới coi như là chịu trách nhiệm?"

Về phương diện này Nhiếp Âm Chi cũng không hề có chút kinh nghiệm nào, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhón chân nói thầm bên tai hắn: "Sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu."

Cố Giáng bị hơi thở của nàng phả lên vành tai khiến hắn cảm thấy ngứa ngưa, duỗi tay cầm lấy lọn tóc đen của nàng: "Được, ta có thể ở bên ngươi cho đến khi ngươi chết."

Phong Hàn Anh bị nhét trong túi đạp đạp chân, không thể nào, chẳng lẽ Cố Giáng không bị Thiên Đạo áp chế nữa? Lúc nào cũng phải sống dưới thiên uy như vậy thì cho dù là ma tổ cũng không chịu nổi.

Nhiếp Âm Chi đánh giá lời nói của hắn, cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không biết sai chỗ nào, nàng lùi lại một bước, nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, "Được rồi, như vậy cũng được."

Nàng cũng không dám cậy mạnh trông mong vào việc cục đá lão ma đầu ngàn năm có thể nở hoa, xuân tâm manh động mà đi yêu nàng.

Cùng lắm thì nàng không yêu hắn là được.

"Ta cũng không cần ngươi ở bên cạnh ta đến lúc chết." Nhiếp Âm Chi giơ cổ tay lên, không cam lòng yếu thế trả lời: "Lúc không cần ngươi ta sẽ để ngươi đi."

<Cái gì thế này cái gì thế này? Gặm đường thấy máu?? Đứa nhỏ là tui miệng đầy máu rồi, hai người các ngươi có phải là người không thế?>

<Ý ma đầu là thế nào thế? Giống như không thoải mái, bị ép duyên, không thể không chịu trách nhiệm vậy.>

<Náo loạn cả nửa ngày hóa ra đường mà tụi tui ăn từ đầu đến giờ là đường fake à? Hai người tâm cũng chưa động vì sao lại ngọt như thế chứ? Kẻ lừa gạt tình cảm thật là đáng giận.>

<Nhiếp Âm Chi khóc thảm vì ma đầu như vậy, còn biết đau lòng cho ma đầu sợ hắn mệt, vậy mà còn chưa phải động tâm ư?>

<Chỉ có xú ma đầu là không động tâm thôi! Tội nghiệp A Âm.>

<Cứu với, đến đoạn này không phải nên là đôi bên tâm sự thổ lộ với nhau sao? Vì sao hai người đều cắm đao thế? Ma đầu nếu thực sự không muốn ở bên nàng thì nhất định có cách cởi bỏ Cộng sinh chú, dù sao quyển trục cũng là hắn tự lấy ra mà.>

Hai ngườii dắt con thất hãn huyết bảo mã vô cùng nổi bật chói lọi ra khỏi Lâm Tiên Thành, vừa ra khỏi cửa thành thì không đầy một nén nhang sau thì tin tức đã truyền đi toàn bộ Tu chân giới, mọi người đều nhìn chằm chằm động thái của hai người.

Bọn họ không định đi Vạn Ma Quật cho nên cũng không che giấu hành tung của bản thân.

Vì cưỡi ngựa nên hôm nay Nhiếp Âm Chi ăn mặc vô cùng gọn gàng, một bộ váy tay áo hẹp màu đỏ thắm, đai lưng thêu hoa văn tường vân kim sắc, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, lúc làm mẫu động tác lên ngựa thân nhẹ như yến.

Con ngựa dậm chân tại chỗ xoay vài bước, bị Nhiếp Âm Chi nắm lấy cương ngựa khống chế, rốt cục ngoan ngoãn lại.

Nàng đoan chính ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cương, kẹp chân điều khiển ngựa đi một vòng quanh Cố Giáng, giống như một con khổng tước xòe đuôi, từ khóe mắt lông mày đều mang vẻ đắc ý.

Nhiếp Âm Chi dùng roi ngựa nâng cằm hắn lên, Cố Giáng còn chưa nói gì nàng đã phụt cười trước: "Tuy rằng lâu rồi không cưỡi ngựa nhưng dạy ngươi thì vẫn đủ. Lúc ta còn ở nhà cũng cùng tỷ muội trong tộc học cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa của ta là giỏi nhất đó."

Nhiếp Âm Chi xoay người xuống ngựa, cầm tay dạy hắn cách lên ngựa như thế nào.

So với lúc nàng lên ngựa, dưới bàn tay Cố Giáng, con ngựa kia ngoan đến mức như một con ngựa giả, Nhiếp Âm Chi thậm chí nghi ngờ nếu Cố Giáng lên tiếng thì còn ngựa này còn có thể quỳ trên mặt đất để mời hắn đặt đít lên người nó luôn mất.

Nhiếp Âm Chi dẩu miệng chua lòm nói: "Không muốn dạy ngươi nữa, ngươi muốn cưỡi thế nào thì cưỡi, dù sao nó cùng sẽ cúi đầu phối hợp vô điều kiện dưới dâm uy của ngươi."

"Nói linh tinh." Cố Giáng bật cười mắng một tiếng, ngồi trên lưng ngựa sờ sờ cổ nó: "Bổn tọa là lấy lý phục ngựa."

Hắn vươn tay về phía Nhiếp Âm Chi, "Lên đây."

"Ta muốn ngồi trước."

Cố Giáng dịch lại phía sau một chút, chừa cho nàng vị trí đằng trước, lão bản biết bọn họ cưỡi hai người nên chuẩn bị một chiếc yên ngựa khá lớn, đủ chỗ cho hai người ngồi.

Nhiếp Âm Chi ngồi vào trước ngực hắn, cùng hắn nắm dây cương, dạy hắn cách khống chế phương hướng, lúc giục ngựa thì nên kẹp chân như thế nào.

Cố Giáng học hành lơ là, chỉ cần có thể khiến ngựa cử động đối với hắn đã là vạn sự đại cát rồi, muốn chuyên sâu hơn à, ma đầu ngại phiền, ma đầu không muốn nghe.

Phong Hàn Anh bị treo trong túi ở trên mông ngựa, sống không còn gì luyến tiếc. Một sợi thần thức này của hắn bị Cố Giáng khóa lại trong thân hình của thỏ Viêm Viêm, trốn không trốn được, một thoát khỏi bể khổ chỉ có một cách duy nhất là tự cắt bỏ sợi thần thức này, tổn thương thần hồn.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

Con thỏ thò cái đầu từ trong túi ra, âm trầm nhìn về phía Nhiếp Âm Chi, nữ nhân này rốt cuộc khi nào mới nhớ ra chính sự của bọn họ bị cắt ngang, còn chưa nói xong chứ?!

Cố Giáng hơi nghiêng đầu, dư quang quét về phía sau.

Phong Hàn Anh lập tức rụt đầu vào trong túi.

Còn chưa tới thành trấn tiếp theo Nhiếp Âm Chi đã hối hận rồi, nàng ngồi trong lòng Cố Giáng cọ tới cọ lui, dùng một tư thế yêu cầu cao độ để đổi cách ngồi trên ngựa, ngồi nghiêng người, đầu vùi vào lòng hắn.

Cố Giáng duỗi tay túm lấy gáy nàng, bị nàng chọc giận đến bật cười, có một loại cảm giác muốn bẻ gãy cần cổ mảnh mai trong tay: "Rốt cuộc là ai la hét đòi cưỡi ngựa chứ?"

"Dạy dỗ đồ đệ xong chẳng lẽ sư phụ không được nghỉ ngơi một chút sao? Ngươi quả thực là hà khắc!"

Cố Giáng: "......" Cố tình tra tấn hắn đó à?

Nhiếp Âm Chi lẩm bẩm trong lòng: "Chẳng lẽ hôm đó ta mặc váy khổng tước cũng là cảm giác như này sao?"

Cố Giáng không chút uyển chuyển nói thẳng: "Còn chói mắt hơn như này."

Nhiếp Âm Chi cứng họng, lại nghe giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Nhưng vẫn đẹp."

Mùa hè thực sự quá nắng, ánh mặt trời cũng rất nóng, mặc dù lồng ngực Cố Giáng luôn lạnh căm căm nhưng sự nhiệt tình đối với việc cưỡi ngựa của Nhiếp Âm Chi cũng chỉ duy trì được nửa ngày, sau khi đến thành trấn tiếp theo liền đổi sang xe ngựa, còn thuê một vị xa phu.

Con thất hãn huyết bảo mã xinh đẹp kia lần đầu tiên bị tròng lên người gông xiềng của xe ngựa, tức giận phun khí phì phì nhưng Cố Giáng vừa đứng trước mặt nó một cái nó lập tức im bặt.

Phong Hàn Anh rốt cuộc được giải thoát khỏi mông ngựa, nâng cấp lên thành ngồi xổm ở bên ngoài xe ngựa với xa phu.

Trong xe ngựa để trái cây ướp lạnh, Nhiếp Âm Chi ôm quyển trục chú thuật Nguyễn gia để nghiên cứu, Cố Giáng thì nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng biết thiên uy không lúc nào không đè nặng lên hắn, Cố Giáng lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái, Nhiếp Âm Chi nghĩ ra một cách: "Hay ta khóa lại cảm giác đau cho ngươi, như thế ngươi có cảm thấy dễ chịu hơn không?"

Cố Giáng lắc đầu: "Không cảm thấy đau sẽ rất nguy hiểm."

"Nói cũng phải." Nhiếp Âm Chi im lặng trong chốc lát. Thiên uy đúng là chuyện khiến người ta không cách nào kháng cự, ít nhất bây giờ Nhiếp Âm Chi vẫn không nghĩ ra cách gì để giúp hắn giảm bớt nó.

Đút máu thì hôm đó nàng cắt cổ tay, mất nhiều máu như vậy cho hắn nhưng cũng chỉ giúp hắn an ổn được một đêm, một giọt máu trên ngón tay ước chừng cũng chỉ có hiệu quả trong chốc lát.

Nhiếp Âm Chi sắp bị thiếu máu đến nơi rồi, không thể tiếp tục làm như vậy nữa.

Nàng nghiêng người qua thương hại xoa đầu Cố Giáng, bày tỏ bản thân đang an ủi hắn.

Cố Giáng nâng mắt lên liếc nhìn nàng một cái, tự cho là hiểu chuyện điều chỉnh lại dáng ngồi, dang tay ra, trưng ra vẻ bất đắc dĩ "Được rồi được rồi, ngươi lại đây đi"

Nhiếp Âm Chi: "......" Ý gì chứ? Ai khiến ngươi ôm chứ? Mặc dù nàng đúng là đang thầm oán vách dựa của thùng xe quá cứng.

Nhưng ma đầu đã mời nàng như vậy rồi mà còn không dựa vào thì đúng là đồ ngốc, cho nên Nhiếp Âm Chi ôm quyển trục vào lòng rồi ngả vào lòng hắn.

"Ngươi lại đang học chú thuật gì thế?" Cố Giáng cau mày, mấy cái chú thuật nhánh của Cộng sinh chú này thuần túy dùng để lăn lộn hắn là chính, mà Nhiếp Âm Chi lại có vẻ vô cùng thích thử mấy thứ này trên người hắn.

Thực tế là, ma đầu nghĩ nhiều rồi.

Chí hướng của Nhiếp Âm Chi lớn hơn hắn nhiều. Tứ đại bí thuật của Nguyễn gia, Cộng sinh, Gả mộng, Bày trận, Hóa hình, nàng đều có hứng thú hết.

Trước khi tới Vạn Ma Quật nàng phải nghiên cứu tinh thông toàn bộ điểm hữu dụng của Cộng sinh chú, như vậy mới có thể khống chế ma tu thật tốt. Nếu không khống chế được mà đã thả ma ra, rước lấy cái gọi là sinh linh đồ thán thì nàng chết bao nhiêu lần cũng không hết tội.

Nàng muốn kim mầm trên cổ tay biến thành một cây đại thụ che trời, biến thành một cánh rừng rậm rạp, sao có thể thắt cổ chết trên một phiến lá cỏn con Cố Giáng chứ.

"Gả mộng chi thuật, có thể bện cảnh trong mơ với người bị thi chú, khiến người đó bị vây lại trong mộng cảnh, cũng có thể tiến vào giấc mơ của người khác, từ đó ảnh hưởng đến hiện thực.

Nhiếp Âm Chi hứng thú bừng bừng nói: "Tỷ như ta có thể vì ngươi tạo thành một mộng cảnh tình ý miên man, cho dù trong hiện thực ngươi có vô tâm vô tình đến mức nào thì trong mơ ngươi cũng sẽ thân bất do kỉ sinh ra hỉ nộ ái ố, nếu ý chí không kiên định thậm chí còn hãm sâu trong ôn nhu hương không tỉnh lại được nữa. Cho dù có tỉnh lại cũng bị tình cảm trong mơ ảnh hưởng ít nhiều tới tâm cảnh trong hiện thực."

"Yêu hận đều bắt đầu trong mơ." Nhiếp Âm Chi nghiêng người, đầu ngón tay xanh nhạt chọc chọc trên ngực hắn, cố tình bày ra vẻ mặt dụ hoặc, cong môi cười: "Cho nên, ngươi phải thật là cẩn thận nha! Nói không chừng một ngày nào đó ngươi tỉnh lại sẽ không tự chủ được mà yêu ta, yêu đến mức không thể tự thoát ra được đó."

Cố Giáng nắm lấy đầu ngón tay nàng, buồn cười nói: "Tình yêu như vậy ngươi cũng xem trọng sao?"

Nhiếp Âm Chi hừ một tiếng, đương nhiên là nàng coi thường rồi.

"Ngươi thật là không thú vị." Nhiếp Âm Chi rút tay lại, quay đầu dựa vào người hắn, chuyên tâm nghiên cứu quyển trục, không để ý đến hắn nữa.

Hành trình đi Thanh Châu của bọn họ rất nhàn nhã, trên đường đi nếu gặp thành trì lớn thậm chí còn nghỉ lại đôi hôm cho Nhiếp Âm Chi đi dạo phố, vơ vét mấy thứ đồ chơi linh tinh, nếm thử đặc sản địa phương.

Phần lớn thời gian Cố Giáng đều tự bế trong khách điếm, chờ Nhiếp Âm Chi trở lại nhét mỹ thực vào miệng hắn, khoe với hắn hôm nay nàng mua được những gì, thỉnh thoảng cũng bị nàng năn nỉ ỉ ôi lôi kéo bằng được đi ra ngoài dạo với nàng.

Ma tổ có vẻ như không định hủy diệt Tu chân giới. Ma tổ đặc biệt tỉnh lại là để đi tìm đạo lữ sau đó cùng đạo lữ trải nghiệm sinh hoạt thế gian.

Sự cảnh giác của Tiên môn Tu chân giới dưới hành trình mỗi ngày ăn chơi nhàn nhã của bọn họ bắt đầu có chút lơi lỏng.

Trong tay các trưởng lão của các đại tiên môn đến có một món pháp khí truyền tin đặc thù, có thể dẫn thần niệm vào đó mà mở hội nghị đám mây, trực tiếp mở họp trên không trung của thành trì mà Nhiếp Âm Chi và Cố Giáng đang dừng chân.

Hư ảnh các đại năng ngồi khoanh chân trên tầng mây, Dư Diêu Thanh nói: "Điểm dừng chân của bọn họ là Thanh Châu."

"Thanh Châu ư? Thanh Châu hình như không có môn phái tu chân nào có thể khiến cho Cố Giáng hứng thú." Mọi người bắt đầu cân nhắc.

"Nhưng vùng đất đó phong cảnh không tồi, nổi tiếng với thác nước Thiên Trọng. Thanh Châu cũng là vùng thế gian giàu có và đông đúc, cuộc sống hưng thịnh, nếu nói về nơi để du ngoạn thì đúng là một nơi tốt." Cung chủ Bách Thảo cung vuốt chòm râu dài chậm rì rì nói, vô cùng có kinh nghiệm.

Nhưng khi hắn thấy mọi người đều nhìn về phía mình thì liền bổ sung: "Khụ khụ, chúng ta thường xuyên tới nơi đó hái thuốc. Mấy chuyện đánh đánh giết giết của mấy người, môn phái y tu của chúng ta không chen miệng vào được."

Hắn tới nơi này cũng chỉ để tượng trưng cho có, dù sao cũng là một trong bảy đại môn phái, đệ nhật Y tu tông môn của Tu chân giới, có quyền quyết định chính sách, có quyền biểu quyết mọi chuyện.

Thường Ngọc An của Trầm Âm Các, cũng chính là phụ thân của Thường Tầm Xuân ngồi cùng với cung chủ Bách Thảo Cung, cũng chỉ là kẻ tới góp tiền, "Nói như vậy thì ngày tháng thái bình của Tu chân giới vẫn được bảo đảm rồi. Ta có thể dốc lòng biên soạn ca khúc mới của ta."

"Một thế hệ ma tổ đang chạy lông bông ở bên ngoài mà sao các ngươi có thể lơ là như thế chứ! Cho dù tạm thời bây giờ hắn không có động tĩnh gì nhưng chúng ta cũng phải thời thời khắc khắc chuẩn bị sẵn sàng để phòng ngừa vạn nhất, bảo vệ chúng sinh thiên hạ!"

"Lời nói của Trình huynh thật là có lý. Là chúng ta hẹp hòi, thật hổ thẹn, hổ thẹn."

Trong lúc mọi người đang trầm mặc, một vị trưởng lão của Luyện kim môn đột nhiên vỗ tay cái bốp nói: "Tiêu Độ Sơn Thanh Châu! Phân đường Khí tông cổ, "Đao Sơn kiếm lâm" của Khí tông cũng ở Thanh Châu!"

Nhan Dị đột nhiên ngồi thẳng lưng, suy nghĩ một lát: "Đúng rồi, nhất định là hắn muốn vào 'Đao Sơn kiếm lâm' để lấy linh kiếm cho Nhiếp Âm Chi. Chẳng lẽ Cố Giáng biết cách vào phân đường Khí tông?"

Hơn hai ngàn năm trước, Tu chân giới không chia năm xẻ bảy như bây giờ, môn phái tiên gia nhiều như lông trâu. Tu chân giới trước kia chỉ có tứ đại tông môn là Kiếm, Pháp, Khí, Y, mà tu tiên tông môn bây giờ chỉ cần da mặt đủ dày để bới lông tìm vết bất cứ chi tiết nhỏ nào còn sót lại rồi dán lên người mình thì đều có thể tự nhận là hậu duệ của tứ đại tông môn.

Mãi cho đến lúc xảy ra "sự kiện đọa tiên", chưởng môn của tứ đại tông môn đọa ma, khiến cho Tu chân giới chao đảo, tứ đại tông môn sụp đổ, tất cả các địa điểm cũ của tứ đại tông môn đều bị phong ấn, đánh xuống Nhân giới, vô số công pháp bí tịch đều chìm xuống đáy biển, truyền thừa bị đoạn tuyệt.

Kể từ đó về sau, Tu chân giới càng ngày càng xuống dốc, cho nên bây giờ.

Khó trách Nhan Dị lại kích động như vậy, linh kiếm trong tay kiếm tu trước kia toàn bộ đều đến từ "Đao Sơn kiếm lâm".

Đao Sơn kiếm lâm giống như mọi dãy núi trên thế gian, Khí tông mở ra với tất cả mọi người, bất kì một kiếm tu hay đao tu nào cũng có thể đi vào chọn kiếm, tu sĩ và binh khí lựa chọn song phương.

Chỉ tiếc là sau khi địa điểm của Khí tông biến mất, Đao Sơn kiếm lâm cũng biến mất theo Tiêu Độ Sơn, nếu có thể tìm lại được địa điểm của Khí tông đối với tu sĩ toàn bộ thiên hạ mà nói đúng là một điều may mắn lớn.

Bọn họ dùng toàn lực đào bới quá khứ của Cố Giáng cũng chỉ tìm được một chút sự tích của hắn lúc hắn đọa ma vào một ngàn năm trước, lúc hắn đọa ma tu vi đã tới đỉnh điểm cho nên đương nhiên hắn chính là trưởng thành ở đoạn thời gian trước một ngàn năm kia.

Nếu tính kĩ ra thì rất có thể hẳn là người của một trong tứ đại tông môn.

Liễu Hoa thân là một pháp tu nên đương đối bình tĩnh, trọng điểm của nàng ta khá lá vi diệu, nàng ta nghi ngờ hỏi: "Nhiếp Âm Chi đã là kiếm tu Kim Đan rồi sao vẫn không có linh kiếm của riêng mình được nhỉ?"

Nhan Dị giống như bị người ta đánh một gậy, kinh hỉ trên mặt lập tức rút lui, xấu hổ ho khan: "Kiếm nàng đang dùng là kiếm cũ, kiếm nhận chủ cũ rồi."

Liễu Hoa cười nói: "Thì ra Vân Cấp Tông lại thiếu kiếm đến như vậy. Khó trách lúc nãy Nhan trưởng lão lại kích động như thế."

Trưởng lão Luyện kim môn cũng tiếp lời: "Nhan trưởng lão, tông môn của ta vừa vặn có một đám Thượng Phẩm Linh kiếm sắp ra lò, tiện nghi cho Quý tông môn rồi."

Nhan Dị:".... Khụ khụ, việc này để sau hãy nói. Chúng ta bàn chuyện quan trọng trước đã."

Nguyên Minh đại sư: "A di đà phật."

Cả người Dư Diêu Thanh gần như hòa vào hoàn cảnh xung quanh, gần như không nhìn thấy, hắn truyền âm qua thần thức: "Nhan trưởng lão, ta thân là tu sĩ của tông môn khác thì vốn không nên xen vào chuyện bên trong của quý phái nhưng ta kiến nghị quý phái nên điều tra trưởng lão Y Đường Kinh Trọng Sơn."

Nhan Dị ngoảnh đầu nhìn vị trí Dư Diêu Thanh nên đứng.

"Đây là tin tức do Nhiếp Âm Chi truyền đạt tới, không biết thật giả như nào." Dư Diêu Thanh dùng cách nói uyển chuyển: "Kinh trưởng lão của Quý phái dường như sử dụng một phương pháp trị liệu không được thỏa đáng cho lắm."

Nhan Dị đột nhiên cau mày, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

Kết thúc hội nghị đám mây, Nhan Dị lập tức đi y đường. Cũng đúng vào lúc này, biến cố bắt đầu sinh ra, ma khí xanh đậm từ sâu bên trong y đường phóng vụt lên cao, lửa ma trơi nhanh chóng thiêu cháy một tòa lầu các.

Toàn bộ đệ tử y đường đều chấn kinh, Nhan Dị nhanh chóng truyền tin tức ra ngoài sau đó lao về phía ma khí xuất hiện.

Trường kiếm của hắn ra khỏi võ, thân kiếm hóa thành mấy chục đạo tàn ảnh, gào thét bức lui ma khí đang tràn lan, bóng kiếm lấy ma khí làm trung tâm nhanh chóng cắm xuống đất, kiếm quang tạo thành một lá chắn nhốt toàn bộ ma khí "ma trơi" bên trong.

Nơi ma khí nồng đậm nhất chính là nơi các đệ tử y đường thanh tu bế quan.

Tiêu Linh dựa người vào cửa sổ trong một gian phòng, tiểu bạch điểu sợ hãi co rúm lại nhưng lại bị ép đậu trên nóc nhà đảm đương đôi mắt của Tiêu Linh, nhìn về sâu vào trong y đường nơi kiếm quang và ma khí đang quấn lấy nhau.

"Nhan Dị đến rồi, không cần chờ những người khác nữa. Kinh Trọng Sơn sẽ nhanh chóng bị chế trụ. Tiêu Linh, ngươi cảm thấy hắn có nói ra không?" Chu Yếm lải nhải trong linh đài nàng ta: "Cho dù Kinh sư thúc vì người mà im lặng đến chết cũng không nói nhưng ngươi đoán xem Nhan Dị có tiến hành lục soát linh thức của hắn không?"

"Nếu biết hắn trị liệu cho ngươi như thế nào, cho dù coi như ngươi hoàn toàn không biết thì ngươi đoán xem, Vân Cấp Tông sẽ xử lý ngươi như thế nào đây?"

Chu Yếm thở dài, trong giọng nói mang theo đau lòng: "Tiêu Linh, ngươi liều sống liều chết để trở về nơi này rốt cuộc là vì cái gì chứ?"

Tiêu Linh cũng muốn biết nàng ta liều sống liều chết trở về nơi này rốt cuộc là vì cái gì.

Vì sao nàng ta lại từng bước từng bước đi đến hoàn cảnh không thể quay đầu lại như thế này. Rốt cục không phải nàng ta vừa bò ra khỏi vực sâu mà bây giờ mới chân chính là rơi vào vực sâu.

Chu Yếm nói: "Tiêu Linh, ngươi có thể cầu ta giúp ngươi giết Kinh Trọng Sơn, bóp nát linh đài của hắn. Hắn vốn nên trừng phạt đúng tội."

Tiêu Linh cúi đầu, chôn mặt vào trong cánh tay, đầu vai nhỏ yếu khẽ run lên, gần như không thể nghe rõ lời nói: "Cầu ngươi."

- ----

An Hoài nghe tin lập tức chạy tới y đường, kiếm quang của hắn xẹt qua vườn dược, lần đầu tiên không tuân theo quy củ dừng ở bên ngoài mà ngự kiếm phi thẳng vào trong.

Các đệ tử y đường bị thương đang rút dần ra khỏi viện tử, lùi ra phía bên ngoài y đường. Hắn vội vàng xuyên qua đám người nhìn khắp nơi xung quanh, cuối cùng cũng nhìn được một bóng dáng quen thuộc.

"Chu sư tỷ!" Hắn lảo đảo tránh người khác tiến lên, trong mắt tràn ngập sự kinh hoảng: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đã ra chưa ạ?"

Trong mắt Chu Đinh ẩn ẩn ánh lệ, cố nén không để chúng rơi xuống, lắc lắc đầu.

An Hoài khẽ cắn môi, khuôn mặt thon gầy của thiếu niên banh ra đường cong quai hàm kiên nghị, im lặng không lên tiếng sau đó nâng chân muốn chạy vào bên trong.

"An Hoài!" Chu Đinh duỗi tay muốn cản lại lại bị hắn hất ra.

An Hoài rút kiếm, vừa mới dẫm lên thân kiếm cổ tay lại bị một người khác nắm lấy, giống như kìm sắt giữ chặt hắn lại. Triệu Bình la lên: "An Hoài, bên trong tĩnh tu đường không vào được nữa rồi. Trưởng lão vì muốn ngăn ma khí lan tràn đã phong ấn nơi đó lại rồi, giờ ngươi có vào cũng vô dụng."

Chu Định tiếp lời khuyên nhủ: "Ba vị thái thượng trưởng lão đều ở bên trong, bọn họ nhất định sẽ cứu được các đệ muội đang bế quan trong đó. Ngươi đừng vội, nhất định tiểu sư muội sẽ không sao đâu."

An Hoài ngã khỏi thân kiếm, vẻ mặt có chút trống rỗng, dường như đã được khuyên lại.

Hắn mờ mịt nhìn xung quan, phía sâu trong y đường tràn ngập kiếm quang và hắc khí, đồng tử hẳn đột nhiên co rụt lại, từ trong trạng thái kinh hoàng thất thố giãy dụa tỉnh lại: "Người tẩu hỏa nhập ma là ai? Có thể dẫn tới ma khí nặng như vậy nhất định không phải là đệ tử tầm thường. Là Kinh trưởng lão đúng không?"

Đôi mắt hắn đỏ bừng nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng tỏ, không đợi hai người trả lời lại hỏi tiếp: "Cái ngày mà Chiết Đan Phong chấn động, Tiểu Bạch ở cùng Tiêu sư tỷ, sau đó hai người có từng gặp lại nàng không?"

Chu Đinh và Triệu Bình liếc nhìn nhau, nhớ lại: "Tiểu Bạch chính là bế quan luôn vào hôm đó. Sư tôn nói nàng....."

"Kinh Trọng Sơn nhập ma rồi, tất cả những lời hắn ta nói trước đó một câu cũng không thể tin!" An Hoài thở dài, "Chu sư tỷ, trâm cài của ta đâu?"

Nước mắt Chu Đinh đã không khống chế được nữa, sắc mặt vô cùng khó coi: "Bị sư tôn cầm đi rồi."

"Vì sao không nói với ta?" An Hoài trợn mắt lên nhìn nàng ta.

Chu Định hơi run lên, không có ai lại đi nghi ngờ sư tôn của mình cả. Trước hôm nay Chu Đinh và Triệu Bình đều chưa từng nghĩ Kinh Trọng Sơn sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí đến tận bây giờ bọn họ cũng không có tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe chính miệng trưởng lão giải thích, cho nên trong lòng bọn họ cũng vẫn không tin chuyện này.

Triệu Bình túm chặt hắn: "An Hoài, ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi cũng biết khoảng thời gian này tình hình của tông môn như thế nào rồi đó, tâm cảnh của các đệ tử đều dao động, người bế quan không ít, y đường cũng vậy. Vì sao phải một hai suy đoán đến tình huống xấu nhất chứ?"

Cả người An Hoài cứng lại, xoa xoa mi tâm: "Thực xin lỗi, ta không biết, chỉ là ta...." Không khống chế được, trong lòng tràn ngập cái ý nghĩ tồi tệ này.

Sớm biết như vậy hắn đã không chọc nàng ấy giận, rõ ràng chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi cỏn con mà thôi. Trước kia mỗi khi muốn bế quan nàng ấy đều ngoan ngoãn nói trước với hắn một tiếng.

Chỉ duy nhất lần này là không báo trước.

Ma khí bên trong tĩnh tu đường tiêu tán nhanh hơn mọi người nghĩ, ma khí xanh đậm được gọi là "Ma trơi", tĩnh tu đường gần như bị thiêu rụi, cũng may Nhan Dị đến kịp thời nên đã bảo vệ được các đệ tử đang bế quan bên trong.

Cho nên mới bị trì hoãn một chút.

An Hoài tìm khắp nơi vẫn không thấy Bạch Anh, hắn không màng ngăn cản xông vào bên trong tĩnh tu đường, sau đó nghe được một tiếng thở dài: "Linh đài đã nát."

Nhan Dị quay đầu lại nhìn về phía người tới, thấy khuôn mặt đệ tử kia tràn ngập tuyệt vọng, thất thần đứng đó liền đi qua vỗ nhẹ đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Trước tiên đừng khóc, các đệ tử ở đây được được cứu ra ngoài rồi, không có ai bị thương hết."

An Hoài nhìn Kinh Trọng Sơn mềm nhũn nằm trên mặt đất, túm chặt tay áo Nhan Dị: "Nhưng ta không tìm được Bạch Anh."

<Không biết nên nói gì, nữ chính đây là từng bước từng bước bị ép đi trên con đường không có lối quay đầu sao?>

<Hiệu ứng bươm bướm đúng là quả kinh khủng! Chỉ một mình Nhiếp Âm Chi hành động bất thường mà băng luôn cả bộ chính kịch.>

<Xem tình hình này thì cho dù Kinh Trọng Sơn đã chết thì chân tướng cũng khó mà che dấu được. Chẳng lẽ giết cả An Hoài, giết cả Nhan Dị sao?>

<Chu Yếm, gặp tất có chiến tranh, với cái thuộc tính này thì ai ở cùng hắn cũng phát điên hết!>

Lúc Nhiếp Âm Chi nhìn thấy chuỗi làn đạn này nàng đang cùng Cố Giáng đi vào bên trong địa phận Thanh Châu.

Từ làn đạn có thể thấy được bên trong Vân Cấp Tông có chuyện rồi. Cũng may Cố Giáng dẫn nàng chạy trốn nhanh.

Nhưng Kinh Trọng Sơn đã chết, Nhiếp Âm Chi vẫn vui vẻ đến mức ăn nhiều hơn một bát cơm.

Ngàn năm thời gian, thành trì Thanh Châu đã biến đổi hoàn toàn so với trước kia, sông núi nơi đây cũng trải qua nhiều lần đổi tên, Tiêu Độ Sơn chỉ là cái trên trong miệng tu sĩ tu tiên, bá tánh thường dần lại không biết gì đến nó.

Ma đầu không biết Tiêu Độ Sơn ở chỗ nào nên bọn họ dừng lại ở phủ Thanh Châu ba ngày.

Các trưởng lão tiên môn đang âm thầm quan sát gấp đến độ giậm chân, cuối cùng đã tranh thủ lúc Nhiếp Âm Chi kéo Cố Giáng ra ngoài ăn cơm mua chuộc một thuyết thư tiên sinh ở tửu lâu biến Tiêu Độ Sơn thành một câu chuyện thoại bản kể cho mọi người để nhắc nhở hắn.

Thoại bản kể về một thiếu niên thế gia, bị kẻ thù diệt môn đuổi giết rồi rơi xuống một vực sâu ở bên trong Trì Hàng Sơn, sau đó gặp được kì duyên, tiến vào bảo địa tiên gia "Đao Sơn kiếm lâm", lấy được một thần binh lợi khí thuộc về mình, sau đó huy hoàng trở về báo thù rửa hận, là câu chuyện trưởng thành của một thế hệ đại năng bảo hộ một phương.

Trì Hàng Sơn, là tên cũ của Tiêu Độ Sơn.

Cố Giáng nghe xong bật cười.

Nhiếp Âm Chi đang nghe chăm chú, bị tiếng cười của hắn cắt ngàng, không hiểu gì nghiêng mặt nhìn hắn, "Ngươi cười cái gì?"

Nhắc đến tận dưới mí mắt hắn rồi, nếu Cố Giáng từ chối thì lại thành bất kính: "Ăn xong chưa, chúng ta đi Trì Hàng Sơn."

"Làm gì? Ngươi cũng muốn đi nhảy vực à?" Nhiếp Âm Chi thuận miệng nói, một lúc sau mới phản ứng lại, chậm rãi mở to mắt: "Đao Sơn kiếm lâm có thật ư?? Ngươi muốn dẫn ta tới đó thật ư???"

Cố Giáng vô cùng đứng đắn nói: "Như vậy sau này đi đâu ngươi cũng mới có thể ngự kiếm mang ta đi được."

Nhiếp Âm Chi chịu thua: "Ma tổ đại nhân suy nghĩ thật là chu toàn."

Trì Hàng Sơn ở bên trong Thanh Châu cũng là một dãy núi to lớn số một số hai của vùng, nhưng thắng ở chỗ non xanh nước biếc, linh khí đầy đủ, là thánh địa giải nhiệt của rất nhiều gia đình giàu có trong thành cho nên bên ngoài Trì Hàng Sơn có rất nhiều biệt viện.

Đao Sơn kiếm lâm đương nhiên là tách biệt với những biệt viện phàm trần đó, nó nằm ẩn sâu bên trong Trì Hàng Sơn, có kết giới, các tiên môn tới đây cả trăm lần rồi nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết nào để lại.

Lúc này lại đột nhiên có sẵn một cái ma tổ dẫn đường, núi vàng núi bạc gần ngay trước mặt, cho dù là các trưởng lão của các phái cũng đều kích động đến không kiềm chế được.

Trong nháy mắt, thậm chí đến một Kim Đan như Nhiếp Âm Chi cũng cảm nhận được cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm. Nàng biết tiên môn vẫn luôn theo dõi bọn họ bởi nếu mặc kệ một đại ma đầu như Cố Giáng làm loạn thế gian thì các tiên môn chính đạo kia sẽ thật là tắc trách.

"Chúng ta có cần tránh tầm mắt của bọn họ rồi lén vào không?" Nhiếp Âm Chi nghĩ xa hơn, cái địa phương tốt như này nếu nằm trong tay chính đạo, nhỡ may sau này đôi bên xảy ra xung đột thì không phải là tự bê đá đập chân mình rồi sao.

Cố Giáng nhìn một vòng các cây đại thụ xunh quanh mình: "Bọn họ nhìn chằm chằm chúng ta cũng vô dụng, ta cũng không biết vào như thế nào."

Nhiếp Âm Chi ngẩn ra: "Vậy chúng ta tới đây để hóng gió à? Hay là ngươi đang tự tìm một thánh địa giải nhiệt cho mình thế?"

"Chỗ này đúng là không tồi đâu, ngươi có thể suy xét việc mua một tòa đình viện ở đây." Cố Giáng vươn tay về phía nàng, Nhiếp Âm Chi duỗi tay nắm lấy tay hắn liền bị hắn kéo vào lòng.

Giữa một mảng xanh ngắt lấp đầy tầm nhìn xuất hiện một tia đao động từ trong hư không, Cố Giáng bấm tay rút Hồng Diệp ra, ánh đao màu đỏ bao phủ lấy bóng dáng hai người.

Phong Hàn Anh phản ứng cực nhanh mà nhảy lên, dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc ôm lấy chân sư tôn hắn.

Sau khi ánh đao xuất hiện, bóng dáng hai người và một con thỏ béo theo ánh đao dần tan rã cùng nhau biến mất.

Ngay sau đó một vài thân ảnh từ phía sau bước tới, trong chớp mắt dừng lại ở vị trí hai người Nhiếp Âm Chi vừa đứng.

"Có cảm nhận được phương hướng mà bọn họ rời đi không?" Nhan Dị hỏi.

Một nửa người Dư Diêu Thanh hòa vào xung quanh, đầu hắn không khống chế được bắt đầu biến thành màu xanh, lắc lắc đầu: "Không ở không gian này nữa rồi."

"Bọn họ vào rồi ư? Vào thế nào? Chẳng lẽ nơi đây chính là lối vào?"

Nguyên Minh đại sư nói: "Dường như Cố Giáng chỉ tìm bừa một chỗ để dừng chân. Có thể chân chính dẫn hắn vào Đao Sơn kiếm lâm hẳn là thanh đao kia."

Trưởng lão Luyện Kim Môn cẩn thận cảm nhận lại tàn lưu đao khí mà Hồng Diệp để lại, bóp tay thở dài: "Thanh đao kia của Cố Giáng hẳn là xuất phẩm của Khí tông, quay trở lại Đao Sơn kiếm lâm thì cũng giống như trở về nhà mẹ đẻ vậy."

Các vị trưởng lão khác: "......"

Đây quả thực là gian lận rồi còn gì!

<Đao Sơn kiếm lâm, bàn tay vàng của nam chính, trong nguyên tác thì khi Tang Vô Miên và Phong Hàn Anh đánh nhau, mệnh kiếm bị rạn, sau đó hắn đã tới nơi này và tìm được một thanh mệnh kiếm mới phù hợp với bản thân, thành công thăng cấp, sau đó trở lại đánh cho Phong Hàn Anh một trận tơi bời, từ đây trở thành vị có giá trị vũ lực top 1.>

<CMN, mệnh kiếm mà cũng có thể đổi được ư?>

<Điên cuồng lật lại nguyên tác-ingg. Đây rồi, trong sách nói là dùng một loại thuật pháp, vừa vặn đây là tằm linh chú mà Nguyễn gia để lại, chính là trói buộc hai thanh linh kiếm lại với nhau, làm cho kiếm khí của một thanh mệnh kiếm dần cắn nuốt kiếm khí của thanh kiếm còn lại, sau đó thay thế nó.>

<Được, được, được lắm! Tang Vô Miên đúng là được! Lão bà thay thế được, mệnh kiếm cũng thay thế được, hắn có phải có đam mê kì quái gì không đó?>

<Hồng Diệp về nhà mẹ đẻ! Ha ha ha ah, cách nói này sao lại đáng yêu như thế chứ?>

Bên trong Đao Sơn kiếm lâm, Nhiếp Âm Chi vừa mới đứng vững lại đã thấy được làn đạn này bay qua.

Nàng nhìn về phía Hồng Diệp được trở về nhà mẹ đẻ trong tay Cố Giáng, trường đao lạnh băng đỏ sậm đang ong ong không ngừng, nhìn qua có vẻ kích động.

Cố Giáng vừa buông tay ra nó lập tức dựng đứng, hóa thành một đạo hồng quang xoay vòng quanh hai người, đến mức khiến Nhiếp Âm Chi chóng mặt buồn nôn, "Đao của ngươi.... thật là hoạt bát." Đúng là khiến người ta không ngờ.

"Đi đi." Cố Giáng xua tay đuổi như đuổi ruồi, vẻ mặt mười phần ghét bỏ.

Hồng quang lập tức bắn ra xa, lao về một ngón núi ngăm đen khổng lồ, ngọn núi kia rất đen, đen tựa như mặc ngọc, nhưng đao kiếm cắm trên núi lại khiến cả ngọn núi chiết xạ ánh sáng loang loáng.

Chỉ có thể dùng mấy chữ "Ngũ thải ban lan hắc" để hình dung

(*Chỗ này t kb để thuần việt là gì, gg thì có vẻ như là một kiểu ngôn ngữ mạng của TQ, ai hiểu thì comt đóng góp để t sửa chỗ này nhé)

Hồng Diệp nhanh chóng lẻn vào trong núi, động chỗ nọ, chạm chỗ kia, tiếng đao ong ong, toàn bộ đao kiếm vẫn còn cố thủ trên núi đều lập tức kích động.

Nhiếp Âm Chi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu nàng là một thanh kiếm ở trên núi, bị chôn ở nơi này hơn một ngàn năm, sau đó đột nhiên có một gia hỏa từ bên ngoài trở về rêu rao khắp nơi thì nói không chừng nàng sẽ muốn đánh tên kia một trận.

Vừa mới nghĩ đến đó thì ánh đao của Hồng Diệp liền đâm vào thứ gì đó phát ra một tiếng động kinh thiên động địa sau đó rơi xuống núi.

Nhiếp Âm Chi khiếp sợ, túm lấy Cố Giáng: "Đao của ngươi!!!"

Cố Giáng hừ một tiếng, dùng khẩu khí cha ghẻ nói: "Không sao, mặc kệ nó."

Nhiếp Âm Chi: "......" Nàng cảm thấy nhất định là Hồng Diệp về nhà mẻ đẻ để kể khổ.