Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 18: Thầy Giang, em thích thầy



"Tôi không thể quay lại sao? Lục Xuyên hỏi ngược lại.

"A, không phải, tôi không có ý đó." Giang Bất Du lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, "Anh ở nhà đi, tôi phải đến kịch viện rồi."

"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sống ở đây."

"Cái gì?" Giang Bất Du không dám tin vào điều mình vừa nghe, "Anh nói..."

"Sau này tôi sống ở đây, tôi sẽ trả tiền phòng cho cậu, cái này cậu không cần lo lắng."

"Không phải." Cái này có hơi chấn động, cậu phải load đã.

Lục Xuyên nói, anh muốn sống ở đây?

"Không muốn sao?" Biểu tình của Giang Bất Du rơi vào trong mắt Lục Xuyên.

"Không có." Giang Bất Du lắc lắc đầu, Lục Xuyên sống ở đây cậu vui mừng còn không kịp kìa, sao có thể không muốn được, cậu chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

"Vậy được, hôm nay tôi liền chuyển vào."

"Được." Giang Bất Du cười, một giây sau, cậu đột nhiên chộp lấy điện thoại, muộn mất rồi...

Cậu chạy đến trước tủ lấy ra một cái chìa khóa, sau đó đặt vào trong tay Lục Xuyên, nói nhanh như bay, "Đây là chìa khóa, tôi phải đến kịch viện rồi, tôi còn có tiết nữa, anh một mình ở nhà, đồ ăn gì đó đều ở trong tủ lạnh, tôi có thể... Tối nay sẽ về hơi muộn."

Còn không đợi Lục Xuyên trả lời, Giang Bất Du liền rời khỏi nhà.

Giang Bất Du điên cuồng tăng tốc, cuối cùng đến kịch viện lúc 3 rưỡi.

Các học viên sớm đã đến hết rồi, Giang Bất Du thở hắt ra, "Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn rồi."

Giang Bất Du kết nối điện thoại với dàn âm thanh, để tất cả mọi người làm mềm trước.

Sau khi mọi người làm mềm xong, bắt đầu chia hai người một nhóm, thực hiện động tác nâng chân và mở rộng vai.

Lúc đi đến chỗ Tần Phi, Giang Bất Du đột nhiên nói, "Tần Phi, nằm xuống."

Tần Phi ngây ra một lúc, sau đó làm theo.

Giang Bất Du nắm lấy chân Tần Phi, sau đó dùng sức ấn, ngón chân trực tiếp chạm xuống đất.

Ngoại trừ các nữ vũ công ở đây, tất cả nam vũ công khác đều kinh ngạc.

Độ mềm dẻo này cũng quá tốt rồi.

Qua hai phút, Giang Bất Du buông tay ra, "Hoạt động đi."

Ép chân xong, mặt Tần Phi không có một chút khác lạ nào, phảng phất như cái chân kia không phải của cậu ta, cậu ta cảm thấy rất vui với việc Giang Bất Du ép chân cho cậu ta vừa nãy, "Vâng."

Giang Bất Du nhìn Tần Phi giống như không có việc gì nói chuyện, cậu nói với tất cả mọi người, "Đừng nhìn nữa, luyện của mình đi, biểu hiện lên lớp của các em sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới việc các em có thể ở lại kịch viện, làm một vũ công thực thụ hay không."

Khi lên lớp, Giang Bất Du thay đổi trạng thái dễ nói chuyện thường ngày, đối với vũ đạo, cậu luôn thể hiện thái độ nghiêm khắc 100%, không chỉ là đối với học viên, đối với chính mình cũng yêu cầu như vậy.

"Thầy Giang, vậy chúng em có thể trở thành vũ công ưu tú giống như thầy không?" Có nữ sinh lên tiếng hỏi.

Khóe miệng Giang Bất Du câu lên, "Các em có thể đứng ở đây, vậy thì tương lai, các em cũng có thể đứng trên sân khấu đỉnh cao, không cần so sánh với tôi, mỗi một người luyện vũ đạo, đều là ưu tú nhất."

"Thầy Giang, em yêu thầy!"

Các nữ sinh không hề che giấu mà biểu đạt sự yêu thích đối với Giang Bất Du, trong đó còn xen lẫn cả giọng mấy nam sinh, nổi bật giữa đám đông giọng nữ.

Mọi người cùng cười rộ lên, Giang Bất Du cũng cười, cậu nhìn nhóm người nhanh nhẹn này, cũng thấy được sự sôi nổi của vũ đạo cổ điển Trung Quốc trong tương lai.

Tầm mắt cậu dời đến chỗ Tần Phi, cậu dừng lại một chút.

Hai người ánh mắt giao nhau, Tần Phi nhìn cậu, ánh mắt kia Giang Bất Du không còn lạ lẫm gì nữa, cậu từng thấy qua trong mắt rất nhiều người ái mộ cậu.

Giang Bất Du giả bộ không nhìn thấy, chuyển dời tầm mắt đến nơi khác.

Một tiết học trôi qua, Giang Bất Du đã mệt mỏi tê liệt rồi, cậu uống ngụm nước, "Hôm nay tới đây thôi, giải tán."

Không biết Lục Xuyên ở nhà làm cái gì.

Vừa nghĩ tới Lục Xuyên, khóe miệng Giang Bất Du liền bất giác cong lên.

Câu cầm lấy chìa khóa xe, ra khỏi phòng luyện tập.

Đi được nửa đường, cậu nghe thấy có người gọi cậu.

"Thầy Giang!"

"Sao vậy." Giang Bất Du quay người, nhìn Tần Phi đang đi về phía mình.

Tần Phi là kiểu nam sinh thoạt nhìn rất hoạt bát, ít nhất trong mắt cậu là như vậy.

Loại tính cách này rất được yêu thích, nếu như Tần Phi không thích mình, thì càng được yêu thích hơn.

"Thầy Giang, lúc trước hẹn thầy thầy vẫn luôn không có thời gian rảnh, tối nay, em..."

"Tần Phi à, tối nay tôi cũng không rảnh."

Nụ cười của Thần Phi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất, sau đó thay bằng vẻ mặt ủy khuất, "Thầy Giang, thầy là thật sự không rảnh, hay là chỉ không muốn ở cùng em."

Giang Bất Du thầm thở dài một hơi, cậu thật sự nên cảm ơn vì lúc này ở hành lang không có ai.

"Là thật sự không rảnh, đừng nghĩ nhiều."

Cảm xúc của đứa nhỏ đều biểu hiện trên mặt, Giang Bất Du lập tức có thể biết Tần Phi đang nghĩ cái gì, "Tôi đi trước đây."

"Thầy Giang." Tần Phi hoảng rồi, cậu ta nhanh chóng bắt lấy cổ tay Giang Bất Du.

Sắc mặt Giang Bất Du lập tức trầm xuống, "Còn chuyện gì sao?"

"Thầy Giang, em thích thầy, để em theo đuổi thầy đi!"

Đúng lúc này, cửa phòng vũ đạo bên cạnh mở ra.

Giang Bất Du và Tần Phi đồng loạt nhìn qua, Diệp Thần lúng túng đứng ở hành lang, đi không được không đi cũng không xong.

"Ách, các cậu tiếp tục." Diệp Thần cầm cốc trà của mình rời khỏi nơi thị phi này.

Giang Bất Du lúc này đã bị tức tới mức trán nổi đầy gân xanh, cậu hất tay Tần Phi ra, "Dựa vào năng lực của cậu hoàn toàn có thể ở lại kịch viện, cậu không cần dùng phương thức này để lấy lòng tôi."

Thấy Giang Bất Du hoàn toàn hiểu lầm, Tần Phi lập tức giải thích, "Em không nghĩ như vậy, em là thật sự thích thầy, thầy là thần tượng của em cũng là mục tiêu của em."

Tôi đương nhiên biết cậu không phải nghĩ như vậy, đây không phải là muốn cho cậu một bậc thang xuống sao, cậu sao còn không xuống đi!

"Vậy được, vậy tôi nói cho cậu, tôi có người mình thích rồi, cậu đổi người khác mà thích đi." Giang Bất Du nói xong liền rời đi.

Giang Bất Du một đường đi thẳng ra khỏi kịch viện, không hề chú ý thấy người đứng ở chỗ rẽ.

Giang Bất Du mở cửa xe, về số, tất cả chỉ trong một lần.

Cậu chưa từng muốn nhanh chóng về nhà tới vậy, cậu muốn thấy Lục Xuyên, Lục Xuyên đang ở nhà chờ cậu.

Chỉ là bây giờ vừa lúc cao điểm tan tầm, trên đường cực kỳ đông xe, Giang Bất Du nắm chặt vô lăng, mất nửa ngày mới dịch chuyển được một chút.

Thật là càng vội về nhà lại càng kẹt xe.

Không dễ gì mới về tới nhà, Giang Bất Du sau khi đỗ xe xong, bước nhanh lên nhà.

"Tôi về rồi." Giang Bất Du mở cửa lớn tiếng nói.

"Về khá sớm nhỉ." Lục Xuyên đang ngồi trên sô pha, nghe tiếng, anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Giang Bất Du vừa vào nhà.

Giang Bất Du cười, cái cảnh tượng trong nhà có người chờ cậu về này đã rất lâu không được thấy rồi, từ sau khi bố mẹ mất, cậu chưa từng nói qua câu "Tôi về rồi", cũng không có ai trả lời lại cậu.

"Hôm nay tan lớp sớm, cũng không có việc gì khác cần tôi làm, tôi liền trở về rồi." Giang Bất Du nói.

Giang Bất Du nhìn thấy trong phòng khách nhiều thêm một cái vali, "Ấy, đây là vali của anh à, đồ đạc đều chuyển qua rồi?"

Lục Xuyên "ừ" một tiếng sau đó đứng dậy, anh vươn tay nắm lấy cằm Giang Bất Du, cưỡng ép Giang Bất Du ngẩng đầu.

"Tôi quên nhắc nhở cậu, khi cậu ở bên tôi, đừng để tôi biết cậu còn vương vấn người khác."