Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 20: 'Anh cũng thích em'



Giang Bất Du quỳ trước gương, đằng sau chính là Lục Xuyên, cậu thừa nhận tất cả Lục Xuyên mang đến cho cậu.

Xúc cảm tiếp xúc da thịt, cùng với âm thanh, và tiếng mưa rơi bên ngoài hòa trộn vào nhau, Giang Bất Du há miệng, đã không còn phân rõ hiện tại là lúc nào rồi.

Ngay hôm sau tỉnh lại, Giang Bất Du theo thói quen vươn tay sờ bên cạnh, không có ai.

"Tỉnh rồi?" Lục Xuyên từ trong phòng vệ sinh đi ra, ngồi xuống bên cạnh giường, "Sao mà cậu yếu như vậy, tăng cường thêm tố chất cơ thể đi."

Tối qua...

Vừa nghĩ tới chuyện hôm qua, Giang Bất Du liền hơi đỏ mặt, cậu bình thường cũng hay đến phòng thể hình, là một vũ công, thể năng không thể bỏ qua được nhất, cậu cũng vẫn luôn tự hào về tố chất cơ thể mình.

Nhưng mà hôm qua, cậu vậy mà... lại ngất đi.

Đây có thể là lỗi của cậu sao? Đây rõ ràng là do Lục Xuyên không biết tiết chế!

Giang Bất Du vừa nghĩ đến đây liền trừng Lục Xuyên một cái, trong mắt tràn ngập oán hận và ủy khuất.

"Trách em? Anh một đêm làm 6 lần sao không nói gì, sao nào, ít đi một hai lần không được, cứ phải làm cho đủ số cát lợi à. Làm với anh cả đêm em còn mệt hơn cả luyện múa cả đêm." Giang Bất Du lên án.

Lục Xuyên không tránh khỏi cảm thấy có chút buồn cười, anh lần đầu tiên đặt tay lên eo Giang Bất Du, nhẹ ngàng xoa bóp, "Lỗi của tôi?"

"Anh nói xem." Giang Bất Du nhắm mắt lại, hưởng thụ việc được Lục Xuyên xoa bóp.

"Nhưng mà cậu quá câu dẫn rồi, tôi nào có nhịn được." Lục Xuyên nhìn khôn mặt Giang Bất Du sau khi nhắm mắt lại, xuất thần nói.

Giang Bất Du không nói chuyện nữa, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, "Vậy cũng phải nhịn, em không chịu nổi anh."

"Được, vậy lần sau tôi làm ít đi một lần, có được không?" Lục Xuyên dịu dàng nhìn cậu, ánh mắt kia xuyên qua Giang Bất Du, nhìn một người khác.

Lục Xuyên ngữ khí ôn hòa dỗ Giang Bất Du vui vẻ, cậu giương khóe miệng, ôm lấy eo Lục Xuyên.

"Lục Xuyên, em thật sự rất thích anh, anh có biết không, em chưa từng thích ai tới như vậy."

Tay Lục Xuyên đang xoa bóp cứng nhắc giữa không trung, người trong lòng mềm mại không xương, cực kỳ giống dáng vẻ Diệp Thần ôm anh.

Anh phân không rõ ai với ai, anh cũng không muốn phân rõ, anh nói, "Anh cũng thích em."

Câu nói này, không phải là nói với Giang Bất Du.

"Anh nói cái gì?" Giang Bất Du đột nhiên ngồi thẳng người, cậu nhìn Lục Xuyên, trong mắt tràn ngập yêu thích, "Vừa, vừa nãy em không nghe rõ, anh nói lại lần nữa, anh thích ai?"

Sau khi Giang Bất Du mở mắt ra đã phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Lục Xuyên, giọng nói của anh trở nên có chút lạnh lùng, nhưng anh không để Giang Bất Du phát hiện ra chút thay đổi nhỏ này.

"Không có gì." Lục Xuyên đẩy Giang Bất Du ra, "Xem ra cậu không sao rồi, vậy thì đi làm đồ ăn sáng đi, tôi đói rồi."

Giang Bất Du dùng lưỡi liếm liếm môi, cậu coi loại phản ứng này của Lục Xuyên là thẹn thùng, cậu cười, Lục Xuyên thế mà còn biết thẹn thùng.

"Được thôi, anh muốn ăn gì."

Lục Xuyên nói ra mấy món, Giang Bất Du hoạt động eo một chút đứng dậy, phát hiện thủ pháp xoa bóp của Lục Xuyên thật sự tốt, thế mà không còn mỏi nữa, cậu vui vẻ nói, "Không thành vấn đề, ra sô pha ngồi đợi đi."

Giang Bất Du đi vào phòng bếp, lưu loát nấu đồ ăn sáng.

Không tới nửa tiếng, Giang Bất Du bưng đồ ăn sáng đi ra, "Nào, ăn thôi."

Lục Xuyên ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu lên.

"Cái này là lần đầu tiên em làm, không biết nhân có hợp khẩu vị anh không." Giang Bất Du gắp một cái xíu mại bỏ vào trong bát Lục Xuyên, "Anh nếm thử xem."

Lục Xuyên nếm thử một miếng, vỏ ngoài rất dai, nhân bên trong nêm nếm vừa phải, ngon hơn rất nhiều anh từng ăn ở ngoài.

Lục Xuyên yên lặng ăn xong một cái, sau đó lại gắp thêm một cái.

Giang Bất Du thấy anh gắp một cái lại một cái, liền biết anh rất thích ăn.

Giang Bất Du bưng cốc uống một ngụm nước đậu nành mới xay, cảm giác cả người đều sống lại.

Cậu nhìn Lục Xuyên bên cạnh không nói lời nào, ngoan ngoãn ăn, trong lòng nổi lên ý trêu chọc.

"Lục Xuyên." Giang Bất Du gọi.

"Hử?"

"Lục Xuyên." Cậu lại gọi.

""Có chuyện gì thì nói."

Giang Bất Du chống cằm, cơ thể thả lỏng, hai mắt lại nhìn chằm chằm trên người Lục Xuyên, chưa từng dời đi, "Anh thích em không."

Lục Xuyên đặt đũa xuống, rút một tờ giấy lau miệng, "Có nhất thiết cứ phải treo chữ 'thích' bên miệng không, bây giờ cậu và tôi ở bên nhau, vậy là đủ rồi, hà tất cứ nhắc đến, lại không phải là đứa trẻ 3 tuổi."

"Em cũng không có luôn nhắc đến, đây mới là lần thứ 3." Nửa người Giang Bất Du dựa sát vào Lục Xuyên, "Anh thích em không, em đều cho anh làm rồi, hỏi có một câu không quá đáng nhỉ."

Lục Xuyên không chấp nhận cậu cách mình gần như vậy, anh lùi người về sau, "Giang Bất Du, quan hệ hiện tại của chúng ta cậu đừng có quên."

"...Được thôi." Giang Bất Du thức thời lui lại, trong lòng lại nghĩ, rõ ràng nói thích cậu, sao bây giờ lại không thừa nhận.

Giang Bất Du ngẩng đầu nhìn Lục Xuyên, đợi mà xem, sớm muộn cũng bắt anh nói ra.

"Ồ đúng rồi, tối ngày kia em có buổi biểu diễn, ở đại kịch viện Hoa Trung, anh có muốn đến xem không." Giang Bất Du nói.

Cậu cũng coi như là có chút tiếng tăm trong giới vũ đạo, mỗi lần biểu diễn đều không còn ghế trống, nhưng cậu không biết Lục Xuyên có thích xem vũ đạo không, cũng không thể chắc chắn Lục Xuyên có chấp nhận lời mời của cậu không.

"Biểu diễn." Lục Xuyên giả vờ tùy ý hỏi, "Người trong vũ đoàn cậu đều đi à?"

"Đúng vậy, đều đi." Giang Bất Du gật gật đầu.

Lục Xuyên như có điều suy nghĩ gật đầu, anh nói, "Có vé không."

Giang Bất Du đương nhiên có vé, cậu nhanh chóng lấy ra vé vào cửa Lưu Thanh đưa cho cậu hôm qua đưa cho Lục Xuyên, tấm vé này là vị trí tối nhất toàn hội trường, nếu như chỉ có thể đưa cho một người, vậy thì cậu chỉ muốn đưa cho Lục Xuyên.

"Anh nói anh muốn xem em múa, vậy thì ngày kia, ở dưới sân khấu, anh phải xem cho tốt đó." Giang Bất Du ôm lấy Lục Xuyên từ đằng sau, nhẹ nói bên tai anh.

Lục Xuyên nhẹ cười một tiếng, anh kéo Giang Bất Du ngồi lên đùi.

Giang Bất Du nhìn qua rất cao, nhưng lúc ôm lại rất nhẹ, đây chính là vũ công sao?

"Tôi nhất định sẽ xem thật tốt."

Giang Bất Du cười, cậu đảo mắt, "Vì buổi biểu diễn ngày kia, thân thể em cần phải suy trì tính linh hoạt và độ nhạy bén cao nhất, vậy nên hai ngày này...." Cậu kéo dài âm cuối nói, "Chuyện kia tạm ngưng đi."

"......"

"Sao vậy, không muốn à."

"Không có." Lục Xuyên mặt không biểu tình hất người ra, "Dọn bàn đi."

Giang Bất Du bất đắc dĩ mím môi, "Được."

Bởi vì Giang Bất Du cảnh cáo trước, Lục Xuyên tưởng thật không có đụng, chủ yếu là sắp đến ngày biểu diễn, Giang Bất Du thường nửa đêm mới về nhà.

Bây giờ đã hơn 11 giờ rồi, Lục Xuyên không chịu đi ngủ.

Đèn phòng khách sáng lên, Lục Xuyên ở trong phòng ngủ liền biết mình không ngủ được nữa rồi.

"Ấy, anh chưa ngủ à." Giang Bất Du nhìn Lục Xuyên từ trong phòng ngủ đi ra hỏi.

"Bị ánh sáng ở phòng khách làm tỉnh."

"Sao không đóng cửa phòng ngủ lại, mau trở về ngủ đi, em sẽ nhỏ tiếng, không làm ồn anh.

"Không ngủ được nữa." Lục Xuyên che mắt cậu, như chuồn chuồn chạm nước hôn lên môi cậu.

"Đợi sau khi cậu biểu diễn xong, tôi nhất định hung hăng làm cậu."