Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 68: "Thích anh lâu như vậy."



Lâm Dữ Hạc nói: "Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều và luôn quan tâm chăm sóc cho em."

Cảnh Chi định khuyên nhủ cậu: "Có thể cậu ta chính là chiếc điều hòa trung tâm, đối với ai cũng ấm áp như vậy."

Lâm Dữ Hạc không nói gì mà chỉ dùng cặp mắt đen trắng rõ ràng của mình im lặng nhìn anh ta.

Cảnh Chi: "..."

Thôi vậy, nghĩ tới gương mặt lạnh băng của Lục Anh Chuẩn thì đến chính anh ta cũng không tin lời mình vừa nói.

"Vậy cũng không cần phải để bản thân mạo hiểm đúng không."

Cảnh Chi có chút bực bội, dùng tay thay lược chải mái tóc bảo bối của mình từ trước trán ra sau đầu.

"Chuyện kết hôn này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhỏ là vì nó chỉ là một trang giấy, lớn vì nó là chuyện cả đời, cần phải thận trọng."

Lâm Dữ Hạc lại im lặng thêm một lúc, sau đó mới khẽ nói.

"Ở bên anh ấy em rất vui."

Cảnh Chi hơi hé miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại nghe thấy Lâm Dữ Hạc nói.

"Em cũng muốn khiến anh ấy vui vẻ."

Toang rồi.

Cảnh Chi nghĩ thầm.

Toang cmnr.

Câu trước thì còn có thể cứu vãn được, câu sau vừa nói ra khỏi miệng là Cảnh Chi đã hiểu cậu hoàn toàn hết hy vọng rồi.

Anh ta đau khổ đỡ trán, trái tim cũng bắt đầu quặn đau từng trận.

Đứa ngốc này, thật sự là quá thảm.

Sao cứ phải cả hai lần đều ngã lên cùng một người cơ chứ?

Cảnh Chi xoa mặt một cái, sau đó hít vào một hơi thật dài rồi hỏi: "Vậy em đã từng nghĩ đến sau này sẽ thế nào chưa?"

Anh ta biết tình hình của Lâm Dữ Hạc, biết rằng đối phương đã bị người ba khốn nạn làm tổn thương nghiêm trọng, khiến cho cậu không còn tin vào tình cảm nữa.

"Em có tin vào tương lai không?"

Lần này thời gian Lâm Dữ Hạc im lặng lại dài thêm một chút.

Có thể nhìn ra được là ngay cả bản thân cậu cũng chưa cẩn thận nghĩ về vấn đề này. Vậy nên mãi đến khi bị trực tiếp hỏi thẳng thì cậu mới bắt đầu cân nhắc câu từ, bị buộc phải đối mặt trực tiếp với những thứ mà cậu luôn vô thức lẩn tránh.

"Em không biết... thật ra vấn đề của em rất lớn."

Lâm Dữ Hạc rất thành thực.

"Em đang khắc phục."

Cậu nói xong thì Cảnh Chi lại không nói gì nữa.

Bốn bề xung quanh im lặng một hồi lâu, cuối cùng là Lâm Dữ Hạc cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

Cảnh Chi lại chải thêm ít tóc ra đằng sau, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

"Có thể khiến em nhận ra là có vấn đề, khiến cho em sẵn sàng khắc phục thì cậu ta cũng rất lợi hại."

Từ nhỏ Cảnh Chi đã lớn lên cùng Lâm Dữ Hạc nên đương nhiên anh ta hiểu rõ nút thắt trong lòng cậu khó giải đến nhường nào.

Vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhất chính là không ý thức được những vấn đề tồn tại trong tâm lý của mình. Cảnh Chi cũng đã từng thử tìm bác sỹ tâm lý cho Lâm Dữ Hạc, nhưng vẫn luôn rất khó để tìm được lý do thích hợp có thể khiến cho Lâm Dữ Hạc chấp nhận trị liệu—— Với sự tiếp xúc với tâm lý học từ nhỏ cùng với chuyên ngành đại học của cậu thì muốn lừa cậu, khiến cho cậu dưới tình huống không biết gì mà tiếp nhận sự dò hỏi thì thật sự không thể nào làm được.

Hơn nữa mẹ của Lâm Dữ Hạc chính là bác sỹ tâm lý, Cảnh Chi cũng không muốn để cho Lâm Dữ Hạc phải chịu đựng nỗi đau khi vết sẹo bị vạch ra lần nữa.

Hiện tại Lục Anh Chuẩn đã làm tới bước này thì cho dù Cảnh Chi tương đối bất mãn với anh cũng không muốn cứng rắn cắt đứt tiến độ này.

Cảnh Chi nhéo sống mũi mình, nói: "Trước tiên không nói về chuyện này nữa, năm nay em định khi nào về nhà?"

Trở về nhìn thấy một vài cảnh tượng quen thuộc, có lẽ có một số lời sẽ dễ chọn rõ hơn.

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lẽ phải mấy hôm nữa, em vẫn chưa quyết định." "Vài ngày nữa chính là Tết âm lịch rồi đó." Cảnh Chi nhắc nhở cậu.

"Em vẫn về nhà ăn Tết sao? Hay là đợi đến ngày đó rồi mới về?"

Ngày đó, là ngày giỗ của mẹ Lâm.

Lâm Dữ Hạc nói: "Em về hỏi Lục tiên sinh xem sao."

Mặc dù Thái Bình đã họp thường niên xong nhưng Lục Nan vẫn luôn rất bận, vì xử lý chuyện của Lục gia và cũng vì tranh thủ kéo dài kỳ nghỉ Tết.

Dường như lúc nào anh cũng bận rộn, giống như nhân vật thiên tài, thần thoại, huyền thoại phát sáng lấp lánh chỉ có trên camera và tạp chí, nói chung không có mấy cảm giác như người sống.

Nhưng vị nhân vật huyền thoại này lại lúc nào cũng giám sát Lâm Dữ Hạc để mặc thêm áo len cho cậu, không bọc cậu lại thành quả cầu thì không cho cậu ra ngoài.

Lâm Dữ Hạc vừa về tới nhà thì lại bị người đàn ông xách lấy kiểm tra.

Mặt và ngón tay cậu đều bị anh kiểm tra một lượt, không lạnh, thấy anh lại đang định kiểm tra môi thì Lâm Dữ Hạc vội vàng ngăn anh lại.

"Em có việc này muốn hỏi anh!"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào môi của cậu, trông có vẻ không mấy chú ý lời cậu vừa nói: "Ừ?"

"Ca ca muốn ăn Tết như thế vào, muốn ở Yến Thành sao?" Lâm Dữ Hạc vội vội vàng vàng hỏi chính sự.

"Em muốn ở đâu?" Lục Nan hỏi cậu.

"Em ở đâu cũng được." Lâm Dữ Hạc nói.

Trước giờ cậu đều không có yêu cầu gì cả.

Vốn dĩ cậu cho rằng Lục Nan sẽ ở lại Yến Thành, dù sao thì ở đây tương đối tiện, nhưng không ngờ rằng người đàn ông cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu một cái rồi nói.

"Vậy về nhà đi, tới Tứ Xuyên."

Lâm Dữ Hạc: "...?"

"Dù sao thì đón Tết cũng phải về thăm nhà chút." Giọng người đàn ông trầm thấp.

Về nhà đón Tết là truyền thống, là tập tục.

Cũng là yên lòng, là chốn trở về.

Lâm Dữ Hạc hơi hé miệng muốn nói nhưng cổ họng lại giống như bị cái gì đó chặn cứng lại, cậu suy xét một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thức thời mà hỏi một cậu.

"...Còn anh?"

Ca ca muốn về nhà anh ấy sao?

Lâm Dữ Hạc không biết đối với Lục Nan thì nơi nào có thể xưng là "nhà", là "quê hương", là Hương Giang - nơi đã sinh ra anh, hay là Yến Thành - nơi mới hợp táng mộ của ba mẹ anh cách đây không lâu.

Hoặc có thể là... Lâm Dữ Hạc nhớ tới vết thương nguy hiểm, chỉ cách vài mm nữa là đã tổn thương tới trái tim ở trước lồng ngực của Lục Nan.

Hoặc có lẽ chẳng nơi đâu có thể coi là quê hương, là chốn trở về của anh.

Thế nhưng Lục Nan lại cho cậu một câu trả lời mà cậu không ngờ tới.

"Để năm sau rồi tới chỗ tôi đi, chúng ta thay phiên nhau."

Lục Nan nói: "Không phải bây giờ các cặp vợ chồng trẻ đều như vậy sao, mỗi năm một lần"

Lâm Dữ Hạc mờ mịt chớp mắt một cái.

"Đi đâu cơ ạ?"

"Boston*." Lục Nan nói: "Sau khi tôi ra đời không lâu thì ba mẹ đưa theo tôi rời khỏi Hương Giang tới US, bọn họ mua một trang trại ở Boston rồi sống ở đó mười năm."

*Boston là một đô thị thuộc Massachusetts, Mỹ.

"Tôi chính là lớn lên ở đó."

Lục Nan cúi đầu hôn lên hàng lông mi khẽ run rẩy của đối phương.

"Bây giờ trang trại đó vẫn còn, chúng ta có thể tới đó trượt tuyết."

Lâm Dữ Hạc mím môi gật đầu, trong khoảnh khắc ấy, lồng ngực cậu cảm nhận được một sự ấm áp ngập tràn.

Bởi vì ca ca.

Bởi vì quá khứ tươi đẹp, viên mãn của ca ca.

Cậu gật đầu: "Được ạ."

Lục Nan nắm bàn tay lại rồi dựng ngón cái lên rồi chạm vào ngón cái của cậu, đầu ngón tay của hai người dán lại với nhau, thành lập lên một lời giao ước.

"Vậy năm sau chúng ta sẽ tới đó."

Lâm Dữ Hạc nghiêm túc giao ước với anh.

Hồi nhỏ khi cậu ước hẹn với người khác đều sẽ làm như vậy, là một động tác có ý nghĩa giống với móc nghéo.

"Dạ."

Lâm Dữ Hạc nhớ tới câu hỏi mà Cảnh Chi hỏi cậu.

"Em có tin vào tương lại không?"

Lâm Dữ Hạc cũng không biết có nên tin tưởng hay không, rồi thì tin tưởng như thế nào.

Nhưng cậu và Lục Nan đã hẹn ước xong xuôi cho chuyện của năm sau, đoạn đường tiếp theo đã được định sẵn, trong sự mong chờ, bọn họ đã đưa đối phương vào trong tương lai của mình.

Tương lại có xa xôi dài lâu như thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể từng bước từng bước một đi hết.

——

Nếu đã quyết định Tết âm lịch sẽ về Tứ Xuyên thì bọn họ phải bắt đầu mua sắm, chuẩn bị một chút hàng quà để về quê ăn Tết.

Những thứ lớn thì Lục Nan đều đã chuẩn bị xong, có điều một vài đồ vật nhỏ lẻ vụn vặt cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Lâm Dữ Hạc có thoải mái thời gian, thế nên cậu livestream xong thì sẽ tự mình đi dạo trung tâm thương mại để mua đồ.

Lúc cậu mua đồ xong thì đã là buổi chiều. Lúc này đường có hơi tắc, Lâm Dữ Hạc mở cửa sổ trên xe ra cho thoáng thì kết quả lại bất ngờ nhìn thấy một người quen ở bên đường.

Là Phương Tử Thư.

Phương Tử Thư mặc một chiếc váy lolita rất lộng lẫy, đi ở bên đường rất bắt mắt. Cô nàng đang đi cùng một nhóm các cô gái trang điểm lộng lẫy, trong tay bọn họ đều đang xách rất nhiều túi to túi nhỏ, rất nhiều đồ, giống như vừa mới ra khỏi cửa hàng nào đó. Bản thân Phương Tử Thư cũng xách hai túi giấy, cô nàng còn đi giày cao gót nên trông khá là khó khăn.

Vừa vặn gần đó có một ngã ba có thể rẽ vào, thế nên Lâm Dữ Hạc nhờ chú tài xế lái xe tới một đường nhỏ ở bên cạnh, còn mình thì xuống xe đi tới đó.

"Có cần anh giúp đỡ không?"

Những nữ sinh khác thấy Lâm Dữ Hạc đột nhiên đi tới thì có chút nghi hoặc, còn Phương Tử Thư vừa thấy cậu là trước mắt sáng bừng.

"Hạc Hạc!"

"Xe đón em bị kẹt ở bên ngoài không lái vào đây được, đồ của em hơi nhiều, chỉ có thể nhờ bạn giúp em mang đồ tới đó." Phương Tử Thư khổ sở nói.

"Để anh giúp cho."

Lâm Dữ Hạc nhận lấy túi xách từ tay của cô nàng, quả thực là có hơi nặng, thoạt nhìn dường như đều là sản phẩm làm từ giấy.

"Xe của anh ở ngay chỗ kia, hay là các em chuyển đồ lên xe trước đi đã."

Các cô gái đang xách đồ nghe thấy cậu nói như vậy thì đều thở phào một cái: "Vậy cảm ơn anh nhiều nha!"

Thế là Lâm Dữ Hạc giúp bọn họ chuyển đồ lên xe, ngay cả chú tài xế đã đỗ xe xong cũng tới đây giúp đỡ. Phần lớn đồ các cô gái cầm đều là của Phương Tử Thư, đúng là hơi nhiều.

Lúc hai người bỏ đồ vào trong xe thì Lâm Dữ Hạc nghe thấy các nữ sinh đứng đợi ở một chỗ cách cậu không xa đang nhỏ giọng bàn tán.

"... Đẹp trai quá đi... Đây là bạn trai của của cô* sao?"

*Ở đây tác giả dùng cách gọi tôn trọng.

Lâm Dữ Hạc nghe không rõ lắm mà chỉ nghe thấy một vài từ mấu chốt. Hình như Phương Tử Thư có nói một câu: "Không phải, anh ấy có chồng rồi... anh ấy là bác sỹ..."

Sau đó chính là một loạt tiếng cảm thán đầy phấn khích và sung sướng.

"Oa ~~ "

Lúc Lâm Dữ Hạc quay đầu lại nhận đồ từ tay của các cô gái đó thì luôn cảm thấy ánh mắt nhìn cậu của vài người hơi kỳ lạ.

Mang theo một loại... nóng bỏng tế nhị, bọn họ nhìn đến mức khiến cho trong lòng cậu có chút sợ hãi.

Thật vất vả lắm mới chuyển đồ xong, một đống túi xách dét đầy cốp sau và ghế phó lái, ngay cả ghế ngồi phía sau cũng bị dét thêm mấy túi nữa.

Ngoài sản phẩm giấy ra thì còn có gấu bông, gối ôm, poster,... thậm chí có cả một loạt túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, chẳng trách cô nàng phải nhờ nhiều người chuyển giúp như vậy.

Xe của Phương Tử Thư còn đang bị tắc ở bên ngoài, Lâm Dữ Hạc và chú tài xế xem tình huống ngoài đường sau đó nói với Phương Tử Thư: "Nhiều đồ như vậy, nếu không thì bọn anh đưa em về trước nhé."

Chỗ Phương Tử Thư ở ở ngay gần Yến Đại, cũng vừa hay thuận đường với Lâm Dữ Hạc.

Phương Tử Thư đồng ý, thế là cô nàng chào tạm biệt với bạn rồi lên xe.

Hai người ngồi vào ghế sau, cẩn thận tránh khỏi mấy cái túi xách.

"Em là đi làm gì thế" Lâm Dữ Hạc hỏi: "Hội chợ anime hả?"

"Đúng vậy" Phương Tử Thư gật đầu: "Hạc Hạc cũng biết hội chợ anime sao?"

"Anh cũng không biết nhiều." Lâm Dữ Hạc nói: "Có điều anh có một người bạn cùng phòng làm streamer, cậu ấy từng tham gia loại hoạt động như này."

Cậu hỏi: "Những đồ này là em mua ở đó về sao?"

Phương Tử Thư cười cười, thoạt nhìn có chút xấu hổ: "Phần lớn là trao đổi cùng với những người khác, còn có cả đồ của các cô gái lúc nãy tặng em."

"Fans sao?" Lâm Dữ Hạc nói: "Đây là quà bọn họ tặng..."

Bọn họ đang nói chuyện thì xe quay đầu, khiến cho một chiếc túi không để vững rơi xuống theo quán tính, cũng vì vậy mà đồ vật ở trong đó ào ào rơi ra ngoài.

Lúc này chữ "tặng" trong cổ họng Lâm Dữ Hạc có làm thế nào cũng không nói ra được.

Phần lớn đồ vật rơi ra từ trong túi xách đều là đồ giấy, lúc này những quyển sách màu sắc sặc sỡ lộ ra mặt chính diện, chỉ riêng mặt bìa cũng đã cực kỳ bắt mắt.

—— Tất cả đều là những thứ cùng loại với tài liệu lần trước Phương Tử Thư gửi nhầm cho Lâm Dữ Hạc.

Phương Tử Thư luống cuống tay chân muốn nhặt đồ lên, nhưng váy của cô nàng có chút vướng víu nên không tiện nhặt đồ.

Cuối cùng vẫn là Lâm Dữ Hạc vươn tay ra giúp đỡ.

Phương Tử Thư cảm giác như bản thân mình đã bắt đầu rơi vào vòng lặp xui xẻo của cuộc sống rồi.

"Cảm ơn... cảm ơn anh Hạc Hạc nhiều nhé."

Cô nàng bị buộc phải nói thật.

"Chúng em có một nhóm người cùng sở thích, bình thường chúng em sẽ giao lưu với nhau những cái này, có lúc sẽ viết ra rồi in thành quyển, sau đó phát hành trong quy mô nhỏ. Trước đây em không ở trong nước, hôm nay là lần đầu tiên tham gia hội chợ anime trong trước, lại thêm hôm nay em có hoạt động ký tặng nên nhận được khá nhiều quà tặng."

Phương Tử Thư nói rất uyển chuyển, có điều Lâm Dữ Hạc cũng làm livestream nên cũng từng tìm hiểu những thứ này, với số lượng quà tặng mà Phương Tử Thư nhận được hôm nay thì tuyệt đối không phải ba chữ "quy mô nhỏ" có thể khái quát được.

Xem ra cô gái thẹn thùng lại dè dặt này có lẽ cũng là nhân vật cấp bậc đại thần trong hội những người cùng sở thích kia.

Có điều Lâm Dữ Hạc cũng chẳng thấy có vấn đề gì: "Người bạn cùng phòng kia của anh chính là gia đình có truyền thống làm bác sỹ, ba đời làm bác sỹ, điều kiện gia đình cũng rất tốt nhưng cậu ta lại chỉ thích chơi game, làm streamer."

Với gia cảnh của Phương Tử Thư thì hoàn toàn chẳng cần dựa vào phương thức khác để tăng thêm thu nhập.

"Chỉ là một sở thích thôi ạ." Phương Tử Thư thấy cậu không bài xích thì thở phào một cái, sau đó không ngừng gật đầu.

"Chỉ là sở thích."

Chỉ suýt chút nữa nói ra câu "Theo đuổi những thứ 18+ chính là nguồn sống".

Có điều Phương Tử Thư vừa nói xong hai chữ "sở thích" thì Lâm Dữ Hạc lại nhặt được một quyển sách có bìa rất bắt mắt.

Chỉ thấy trên mặt bìa, một chàng thanh niên mảnh mai gần như không mặc gì bị trói trên không trung, chỉ có sợi dây thừng dài thô ráp cuốn lấy làn da trắng nõn của cậu ta. Trên người chàng thanh niên đang bị nhét đầy những đạo cụ kỳ quái hiếm lạ, thân thể cậu ta đang khẽ run rẩy, chiếc cằm gầy gò thì bị một chiếc roi quất ngựa nâng lên, mà cán của roi quất ngựa đang nằm trong bàn tay của một người đàn ông cao lớn.

So với chàng thanh niên đang cực kỳ chật vật thảm thương kia thì người đàn ông này lại mặc tây trang giày da, từ đầu tới chân đều chỉnh tề gọn gàng, ngay cả mũi giày da còn bóng loáng đến phát sáng không một vết bẩn.

Trình độ của họa sĩ quá cao siêu, có thể thể hiện ra được sự tương phản trong khí chất của hai người một cách rất tinh tế, rõ ràng là một bức tranh tĩnh nhưng lại thể hiện ra được sự kiều diễm và ái muội trong thần thái và hành động của nhân vật.

Điều khiến cho người ta không thể ngó lơ nhất chính là chiếc áo blouse trên người chàng thanh niên bị trói kia.

Nửa kín nửa hở, so với hoàn toàn trần trụi còn khiến người ta tưởng tượng nhiều hơn.

Là bác sỹ play.

Lâm Dữ Hạc: "..."

Loại cảm giác sợ hãi tự đáy lòng đầy quen thuộc ấy lại xuất hiện rồi.

Cũng may Phương Tử Thư không chú ý tới thứ cậu cầm trong tay, Lâm Dữ Hạc nhanh chóng chồng những quyển sổ vừa nhặt xong lại với nhau, sau khi chỉnh lại ngay ngắn thì cất lại vào trong túi.

Phương Tử Thư lại cảm ơn cậu một lần nữa rồi nói: "À đúng rồi Hạc Hạc, lần trước em gửi nhầm cái kia, Lục tổng có nói gì anh không?"

Nói gì?

Lâm Dữ Hạc nghĩ lại, lần đó anh nói nếu như là sở thích thì sẽ làm cùng cậu... không được không được.

Cậu vội vàng xua đuổi những ý nghĩ linh tinh ấy đi, hỏi: "Sao vậy?"

Phương Tử Thư cười cười, cười đến là ngọt ngào, tiếc là Lâm Dữ Hạc đã nhìn thấy những thứ trong túi của cô nàng, giờ đây cậu đã rất khó có thể tìm về được ấn tượng tốt đẹp về cô nàng khi xưa.

Phương Tử Thư nói: "Thật ra trước đây em vẫn luôn cảm thấy... Lục tổng khá có tiềm chất trên phương diện này."

Cô nàng giải thích rất nghiêm túc: "Lúc ngài ấy cho trợ lý tới tìm em, em còn tưởng là ngài ấy muốn tìm hiểu về những thứ ở phương diện này, nhưng sau đó phát hiện ngài ấy không có ý đó."

"Lục tổng vẫn luôn không có ý định đó." Phương Tử Thư dùng một tay chống cằm, nói với cậu: "Ngài ấy thật sự rất thích anh đó."

Lâm Dữ Hạc sững sờ, không biết tại sao đối phương lại rút ra cái kết luận này.

Tuy rằng nếu như người ngoài nhìn vào thì đây sớm đã một chuyện liếc qua là có thể hiểu ngay.

Phương Tử Thư giải thích: "Theo đuổi những thứ 18+ là nguồn sống mà, nếu như không làm thì chỉ có thể là không thích hoặc là vì quá thích nên không nỡ mà thôi."

"Ngài ấy thích anh lâu như vậy, nhưng lại chỉ một lòng một dạ cân nhắc cho suy nghĩ của anh nên vẫn luôn không tiến hành, vậy thì chắc chắn là đã thích anh đến mức hết thuốc chữa luôn."

Lâm Dữ Hạc dừng lại một chút, còn chưa kịp sửa lại vấn đề logic trong câu biện luận này của cô nàng thì đột nhiên cậu lại phát hiện ra có gì đó sai sai trong các điều kiện mà Phương Tử Thư đưa ra.

"Thích anh... lâu như vậy?"

"Đúng vậy" Giọng điệu của Phương Tử Thư như nói một chuyện rất hiển nhiên: "Nếu không thì sao lại vội cưới anh như vậy chứ?"

Lâm Dữ Hạc nghĩ thầm, đó là bởi vì một thỏa thuận.

Chỉ có điều lời này không thể nói ra, cậu sẽ không mở miệng.

Nhưng câu tiếp theo của Phương Tử Thư lại là: "Em biết là bởi vì thỏa thuận."

Lâm Dữ Hạc hơi sửng sốt.

Lẽ nào tin tức thỏa thuận kết hôn để lừa Lục gia đã bị truyền ra ngoài rồi sao?

Nhưng cậu có suy nghĩ, có tính toán thế nào thì cũng không ngờ tới những lời tiếp theo của Phương Tử Thư——

"Thế nhưng Lục tổng không giống với người khác, là Lục tổng chủ động tới tìm Ngô gia đó."

Lâm Dữ Hạc nhíu mày.

... Ngô gia?

"Khi đó không phải Ngô gia đưa tư liệu của anh cho rất nhiều người sao? Bọn họ đi khắp nơi tìm những người muốn dùng liên hôn làm thỏa thuận."

"Nhưng khí đó nợ xấu của Ngô gia đã quá nhiều, nhận thỏa thuận đó thì sẽ rất khó giải quyết nên vài nhà bàn bạc với bọn họ đều chờ đợi xem tình huống. Kết quả Lục tổng trực tiếp tới tìm Ngô gia, vừa tới là đã đồng ý tất cả mọi điều kiện..."

Phương Tử Thư cứ thế nói một tràng, âm thanh ngày càng nhỏ dần.

Cô nàng nhìn vẻ mặt của Lâm Dữ Hạc thì bừng tỉnh ra, cô nàng như nhận ra được điều gì đó, sau đó gương mặt hiện ra một biểu cảm gần như là không thể tin nổi.

"Hạc Hạc, anh... anh không biết những chuyện này sao?"

___________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ẻm không biết những chuyện này, cũng không biết thật ra ca ca rất muốn dùng roi quất, hành động thực tế một chút.

Ừm, làm.

Editor: Một chương tràn đầy sự phấn khích hihi, bạn nào chưa ngủ thì đọc xong nhớ nghe nhạc cho tĩnh tâm nha hihi, chúc cả nhà một tuần mới tràn đầy năng lượng!