Sau Khi Tỉnh Rượu Cùng Chủ Nợ Kết Hôn

Chương 45



Về nhà trễ cũng sẽ không đói bụng.

Y hạnh phúc sụt sịt mũi.

Thiệu Giang Tự cúi đầu, dịu dàng hôn nhẹ nước mắt bên khóe mắt y, "Cục cưng, không nghĩ mấy chuyện này nữa, tập trung hôn anh."

Lâm Nhĩ Gia nghe lời, gật đầu.

Tình yêu khắc sâu không thay đổi giờ phút này chỉ có thể diễn tả thông qua sự triền miền liều mình, đã giảm bớt rất nhiều lời nói vô nghĩa, quá mức cảm thấy xấu hổ, khó có thể nói ra, nhưng hai bên đều biết.

Thiệu Giang Tự hành động làm việc nhanh chóng, rất nhanh liền đặt xong nhà hàng, Lâm Nhĩ Gia gọi điện thoại báo cho cả nhà biết mình và chồng muốn mời tiệc, Lâm Thành Hải hớn hở đáp ứng, nói nhất định sẽ dẫn theo mẹ kế và em trai đến đúng giờ.

Nghe giọng điệu hết sức hưng phấn của cha, trong lòng Lâm Nhĩ Gia ngũ vị tạp trần. Cha y vẫn có chút thương y, chỉ sợ nói gần nói xa ít nhiều mang theo chút nịnh nọt và kiêng kỵ với Thiệu Giang Tự, nhưng cảm xúc vui vẻ hẳn là không giả dối đâu.

Từ nhỏ con trai chịu khổ nhiều như vậy, cuối cùng cũng tìm được một người đáng tin cậy cùng xây dựng gia đình, ông nhất định có thành ý thật lòng chúc phúc thôi.

Vậy cũng đủ rồi, Lâm Nhĩ Gia nghĩ.

Suy cho cùng, năm đó người đàn ông này ngay cả tang lễ của Lục Nhu cũng không dám đi.

Chủ nhật, cuối cùng y và một nhà Lâm Thành Hải cũng đúng hẹn ăn bữa cơm, trong toàn bộ quá trình mẹ con Tôn Anh vẫn rất khách sáo, Lâm Thành Hải giơ ly rượu nói một câu xin lỗi vì bản thân không làm tròn trách nhiệm người cha. Trong bầu không khí hài hòa thật giả lẫn lộn này, Lâm Nhĩ Gia an tĩnh nghe, trong lòng không dễ chịu dù chỉ một chút.

Y biết vấn đề này vĩnh viễn không thể giải thích nổi, vì mẹ con Tôn Anh mãi mãi sẽ không thích và sẽ không bao giờ đón nhận y, chỉ là sẽ không đối xử tệ bạc với y nữa. Y thật ra có thể hiểu cho bọn họ, suy cho cùng y là con riêng, mạng lưới quan hệ hoang đường này vĩnh cửu đều sẽ theo khuôn mẫu.

Y cũng biết, hôm nay y và gia đình hai thế hệ này xem nhau như tư tưởng hòa giải, cũng là vì Thiệu Giang Tự ngồi bên cạnh luôn bóc tôm, gắp thức ăn cho y.

Nhưng mà nên buông bỏ thôi, y có nhà rồi.

Bữa ăn ngầm hiểu ý nhau tiến hành đi đến hồi kết, Thiệu Giang Tự gọi tài xế Tiểu Trương đến đón, sau đó rót đầy một ly rượu, cũng thay Lâm Nhĩ Gia rót đầy một ly, ý bảo y cùng mình nâng rượu.

Lâm Nhĩ Gia làm theo, chỉ nghe thấy người đàn ông khí khái bức người bên cạnh nở nụ cười xa cách hướng một nhà Lâm Thành Hải, trong giọng nói mang theo uy nghiêm tự nhiên, "Cảm ơn mọi người đã nuôi lớn Gia Gia, mặc dù khiến em ấy chịu rất nhiều tủi thân, nhưng ngày sau con sẽ dùng toàn bộ sức lực bù đắp."

"Sau này em ấy không còn thuộc về nhà họ Lâm nữa, chỉ thuộc về con, đây là vinh hạnh của con. Con sẽ thực hiện tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm chồng, chăm sóc em ấy, yêu thương em ấy, Gia Gia xứng đáng. Cũng chúc gia đình ba đầm ấm mỹ mãn."

Buổi tối về nhà, Lâm Nhĩ Gia nép mình bên bàn trong phòng làm việc, yên ổn nhu thuận vẽ một đêm bên cạnh Thiệu Giang Tự đang làm việc. Sau khi lấy bài viết của tuần này gửi trước cho Thôi Tiểu Hạo, tên kia lập tức đội ơn đội đức, gửi cho y một tin nhắn Wechat hỏi thăm.

"Tiểu Lâm bảo bối! Cứ dùng bản thảo mới cập nhật trực tiếp công kích anh đi! Giày xéo anh! Đừng có ngừng! Không cần vì anh là một đóa hoa yêu kiều mà thương tiếc đâu!"

Lâm Nhĩ Gia dở khóc dở cười, trả lời: "Không cần cợt nhã, hiệu suất cao là vì hôm nay tâm trạng em tốt."

Sau đó y tắt giao diện trò chuyện, bấm về giao diện home screen, cầm lên bình nước tình nhân sắp thấy đáy của y và Thiệu Giang Tự, đứng dậy đi thêm nước, hơi có mấy phần mùi vị Omega dịu dàng hiền thục.

Đợi lúc y trở lại, phát hiện Thiệu Giang Tự đã kết thúc công việc, đang chống cằm nhìn y.

"Làm sao~? " Lâm Nhĩ Gia đem ly nước để xuống.

Thiệu Giang Tự đáp: "Điện thoại của em không khóa màn hình, anh thấy hình nền rồi."

A! Là cái bức y vẽ học sinh cấp ba Thiệu Giang Tự giải đề toán.

Thiệu Giang Tự kéo tay Lâm Nhĩ Gia, để y dạng chân ngồi trên người mình, có thể mặt đối mặt nói chuyện, vừa ấm áp vừa thân mật.

Lâm Nhĩ Gia ngại ngùng cười cười, "Lúc trước có lần đang làm việc, có chút nhớ anh, nên cài hình nền, cũng không đổi cái khác."

Thiệu Giang Tự nghe vậy không lên tiếng, nhướng mày, từ từ nhích tới gần, sau đó bắt lấy hông của y, mãnh mẽ hôn đến nghẹt thở.

Càng về sau thật sự không thở nổi, bờ môi bị mút tê rần, Lâm Nhĩ Gia nhẹ nhàng đẩy Thiệu Giang Tự, trong đôi mắt bị bắt nạt long lanh nước, gương mặt đỏ bừng, nhỏ tiếg hỏi: "Anh làm gì vậy."

Thiệu Giang Tự đem đầu của y gác lên bả vai mình, đem cả người y mặt đối mặt ôm vào lòng ngực, thẳng thắng nói: "Lúc em làm việc có nhớ anh, anh rất vui, nên muốn hôn em."

Lâm Nhĩ Gia *nhân cơ hội, ngượng ngịu hỏi: "Vậy khi anh làm việc, có nhớ em không?"

(借坡下驴: thành ngữ tiếng Hán, bính âm là jiè pō xià lǘ, có nghĩa là lợi dụng địa hình thuận lợi để xuống lừa. Ẩn dụ lợi dụng điều kiện thuận lợi để hành động.

"Ừ. " Thiệu Giang Tự ấm giọng nói, "Anh bảo Tiểu Triệu rửa rất nhiều hình của em, giấu trong ngăn kéo của anh, thường kéo ra ngắm."

"Sao lại không đặt trên bàn?"

Thiệu Giang Tự ôm chặt hơn chút, "Không cho người khác nhìn."

Lâm Nhĩ Gia bị tham muốn chiếm hữu trẻ con của hắn làm cho trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng cọ cọ cổ hắn, "Tốt lắm, cho mình anh xem thôi."

Thiệu Giang Tự còn nói: "Xem ra em rất thích thời điểm lúc anh học cấp ba, nhớ mãi không quên, còn đặt làm hình nền chờ."

"Ai nha, anh trước kia và anh bây giờ, em đều thích. " Lâm Nhĩ Gia từ trong lòng ngực hắn ngồi dậy, xoay người, cầm máy tính bảng qua, "Lúc nãy em mới vẽ cho mình một tấm hình nền chờ, cho anh xem thử."

Thiệu Giang Tự ôm eo y, cúi đầu nhìn, chỉ thấy y vẽ lên bức tranh bóng lưng của bọn họ.

Là cảnh tượng tản bộ ngày đó tại vườn hoa sau khu nhà cũ Thiệu Gia.

Mấy hàng cây cối xanh um tươi tốt, trong đó có mấy cánh hoa xuyến tô thêm vào, ánh trăng ngày đông treo trên đỉnh đầu, bọn họ nắm tay, từ từ đi về phía trước, giống như muốn đi thẳng đến năm tháng kết thúc dài vô tận.

"Đẹp lắm. " Thiệu Giang Tự khẽ cười bình luận, "Gửi cho anh đi, anh cũng đặt làm hình nền chờ."

"OK, nhưng... " Lâm Nhĩ Gia chần chừ, hỏi, "Sẽ có chút không hợp với thân phận của anh đó?"

"Anh thân phận gì? " Thiệu Giang Tự hôn nhẹ mặt y, "Thân phận của anh là chồng em, cái này đúng lúc hợp với anh."

"Được rồi, chồng ạ. " Lâm Nhĩ Gia biết điều gật đầu, "Vậy... Anh có bằng lòng trích ra chút thời gian cùng đi thăm mẹ với em không? " Là mộ của mẹ em, "Em chưa từng dẫn người khác đến thăm mẹ, nhưng em nghĩ để mẹ biết hiện giờ em có anh, mẹ chắc sẽ vui lắm."