Sau Khi Tôi Biến Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Càng Ngày Càng Kì Lạ

Chương 8



Editor: hoa

Kì nghỉ hè sau cấp ba là kì nghỉ hè nóng nhất mà Lâm Phí từng trải qua.

Sau khi có kết quả thi, Thịnh Tinh vẫn luôn buồn rầu ở trong nhà không muốn gặp ai, Lâm Phí đành đến nhà tìm, còn đặc biệt mang theo một bọc tôm hùm đất cay.

Mùi thơm cay cách cánh cửa đã ngửi được nhưng Thịnh Tinh trong phòng sống dở chết dở cũng không chịu mở cửa.

Mẹ Thịnh Tinh ở phòng khách đón tiếp cậu, trên mặt nở nụ cười nhưng giọng điệu so với trước kia xa cách rất nhiều: “Thôi thì cứ chờ nó nghĩ thông rồi con hẵng lại đến, con cũng biết nó nằm mơ cũng muốn vào Đại học C mà, giờ thi không đậu, lại chỉ kém có hai điểm, chắc chắc là trong lòng khó chịu.”

“Nhưng nó hơn một tuần rồi cũng không để ý đến con… Dì sợ nó ở nhà buồn lâu cũng không tốt, lại nói Đại học F kia cũng không tệ nha, cũng ở Du thành, bên trong cũng không ít nhân vật lợi hại đâu!”

Bà chỉ cười cười không nói chuyện nữa, thấy cậu trong chốc lát cũng không đi thì liền đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm.

Lâm Phí nhìn chằm chằm cánh cửa kia thật lâu, rốt cuộc không đợi được nữa, nhắc tới tôm hùm cay trên bàn mà y vẫn chưa chịu mở cửa thì liền đi qua nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu Tinh, ông mau mở ra ra, tôm hùm đất cũng chờ ông lâu lắm rồi, hay là ông không muốn ăn hả?”

Bên trong từ đầu đến cuối cũng không có thanh âm đáp lại.

Lâm Phí nghĩ nghĩ, thấp giọng an ủi y: “Đừng không vui nữa mà, ông không biết đâu, trong ban có rất nhiều bạn học sau khi biết điểm của ông liền hâm mộ không thôi, cảm thấy ông rất lợi hại! Ông thật sự đã thi rất khá rồi…”

Như cũ không có ai tiếp lời.

“Lui một vạn bước nói, nếu cậu thật sự muốn đi học ở Đại học C như vậy, học lại cũng được lắm, tôi sẽ giúp đỡ ông vô điều kiện…”

Lần này còn chưa nói xong, người bên trong đã kêu gào thét lớn quát cậu trở về.

Lâm Phí ngơ ngẩn, không nhúc nhích một hồi lâu, chờ tới khi mẹ Thịnh Tinh nghe được động tĩnh quay lại đây thì cậu đã đem tôm hùm đặt lại trên bàn, nói ngày sau lại tới.

Tiễn tới cửa, bác gái bỗng nhiên nói: “Lâm Phí, dì biết tụi con quan hệ ngày thường rất tốt, thế nhưng trong khoảng thời gian này vẫn là đừng tới.”

Cậu dừng chân lại: “A? Vì sao ạ?”

“Con thi đậu Đại học C, dì chúc mừng con, nhưng Tiểu Tinh và con không giống nhau, nó thi rớt bây giờ như rơi vào đường cùng…Hiện tại con lại cứ ở trước mặt nó lắc lư, không phải là đang kích thích nó sao?”

Lâm Phí sắc mặt trắng bệch: “...Con không có!”

“Bác gái biết con không có, con cũng không phải là cố ý, con cũng chẳng làm sai cái chi, bác cũng là muốn con để tâm tới tâm trạng hiện tại của Tiểu Tinh. Con lại không biết nó muốn học Đại học C thế nào sao, không có việc gì thì chờ nó qua mấy ngày nghĩ thông thì tốt rồi…”

“...” Cậu hoàn toàn không nói nên lời.

Mấy ngày sau đó Lâm Phí không đi tới nhà Thịnh Tinh nữa.

Ba của cậu thời gian trước mới mở tiệc chiêu đãi mấy vị lão sư trong trường cậu, làm một cái lễ tri ân thầy cô.

Sau khi bữa tiệc này kết thúc cậu đã suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng quyết định đi tìm vài người bạn lớp cũ để hỏi về tình trạng của Thịnh Tinh.

Đối phương nói thành tích Thịnh Tinh khá tốt, tuy rằng kém điểm chuẩn của Đại học C hai điểm nhưng cũng coi như là phát huy bình thường. Hơn nữa Đại học F cũng là đại học tốt trọng điểm trong nước, nếu cậu ấy nghĩ thông thì chắc là cũng không định học lại đâu…

Đêm đó sau khi về nhà một lát thì Lâm Phí liền gọi điện thoại cho Thịnh Tinh.

Lần này cuối cùng người nọ cũng bắt máy, cậu lại sợ mình nói sai, suy nghĩ hồi lâu mới đè thấp giọng hỏi: “Ông thật sự không tính học lại đâu đúng không?”

Đầu dây bên kia thật lâu không đáp lại.

Lâm Phí cũng không biết nên nói gì, cậu thực ra rất muốn nói Đại học F cũng rất xinh đẹp, đến lúc đó cậu sẽ thường xuyên tới Đại học F tìm y chơi. Nghe nói Đại học F to nữ sinh cũng đều đẹp, Tiểu Tinh là một nhóc nhan khống, về sau ở đây có thể tìm một người bạn gái tốt…

Cậu có quá nhiều thứ muốn nói, nhưng lại nghĩ đến những lời ngày đó của mẹ Thịnh Tinh thì một chữ cũng không thốt lên được.

Cậu không hé răng, đầu dây bên kia người đã mở miệng, giọng điệu không giống bình thường, thanh âm cũng khàn đi thấy rõ: “Minh Minh, tôi hỏi ông một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Nếu tôi lựa chọn học lại thì ông có bảo lưu một năm chờ tôi không?”

Lâm Phí giật mình, theo bản năng hỏi lại: “Ông mới nói cái gì cơ?”

Bên kia lập tức không nói gì nữa.

Đầu óc cậu hiện tại lơ lửng, không hiểu lời Thịnh Tinh vừa mới nói ra có ý nghĩa gì? Đang định hỏi lại thì bỗng nhiên từ điện thoại truyền đến thanh âm mang tiếng cười của đối phương: “Đùa ông đó.”

Lâm Phí chớp chớp mắt, a một tiếng, tiếp tục hỏi y: “Vậy ông định học lại hả?”

“Không học, như ông mới nói đó, Đại học F cũng khá tốt.”

“Không phải tôi nói! Đại học F vẫn luôn rất tốt.”

Bên kia nhẹ giọng cười, Lâm Phí cũng theo đó mà vui lây, hỏi y: “Vậy ông có tiện không? Tôm hùm đất cay còn ăn không? Ngày mai ra ngoài ăn nha?”

“Không ăn đâu.”

“Hả?”

“Tôi nói là, ngày mai chúng ta đi Du thành đi, đi xem trường học về sau của chúng ta.”

- ---------

Ngày hôm sau bọn họ hí hửng cùng nhau ngồi cao tốc đi Du thành. Lâm Phí hứng thú ngẩng cao đầu, tuy rằng không phải lần đầu tiên đến Du thành, nhưng nghĩ tới tương lai sau này sẽ sống ở đó nhiều năm thì suy nghĩ cũng khác đi.

Bọn họ từ đầu đến cuối chỉ tham quan mấy địa điểm phụ cận tương đối nổi danh xung quanh. Có nơi Lâm Phí đã tới, tự giác làm hướng dẫn viên nhỏ giới thiệu với Thịnh Tinh, nói tới miệng khô lưỡi khô mới phát hiện đối phương căn bản không nghe, y chỉ giơ máy chụp cảnh, cậu cũng cáu, giơ tay chữ V nói: “Nào, để anh đây chụp chung.”

Thịnh Tinh đập cho cậu một cái, nhíu mày ghét bỏ: “Đổi tư thế khác đê, kéo cái tay ra coi, trông quê quá!”

Lâm Phí mặt ủ mày chau suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng dựng ngón cái của mình lên: “Good!”

Thịnh Tinh trợn trắng mắt, cuối cùng vẫn để cậu chụp, Lâm Phí muốn xem, y không cho, nói xấu lè xấu lét.

Lâm Phí bị đả kích, ngày thường cậu cũng không thích chụp ảnh đâu, lâu lắm mới chụp một lần lại bị nói là toàn chụp ảnh khó coi. Người này vẫn là huynh đệ chí cốt của cậu, dần dần đối với chính mình hay không thượng kính sinh ra nghi ngờ, lúc sau Thịnh Tinh chủ động muốn chụp cho cậu, cậu cũng chẳng thèm nữa.

Hai người buổi tối ăn ở một quán ăn khuya gần đó, sau khi về khách sạn thì bụng Lâm Phí không thoải mái, Thịnh Tinh lại ở cách vách, vẫn luôn ở tu đồ, cậu liền tự mình đi tiệm thuốc xung quanh mua thuốc, kết quả lại gặp người không thân lại có lịch sử mâu thuẫn.

Lúc ấy ngoài tiệm thuốc có chiếc Rolls-Royce màu đen tuyền, Lâm Phí thích xe nên vô ý thức đã liếc một cái.

Cửa sổ ghế phụ mở ra, sườn mặt nam nhân ngồi bên trong dựa vào cửa sổ xe, hình dáng rất đẹp, chỉ là bên tai có chút hồng, anh hơi nhắm mắt lại, một bộ căng chặt, như là cực kì không thoải mái.

Tài xế từ bên trong bước xuống nhanh chóng phi vào tiệm thuộc.

Lâm Phí nhìn cái người ngồi ở ghế lái phụ này có chút quen mắt, nhìn vài lần, mãi cho tới khi đối phương nhận thấy tầm mắt cậu, nhíu mày thẳng tắp nhìn lại cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều sửng sốt.

Lâm Phí nhớ ra rồi! Đây là cái người lần đầu tiên gặp mặt đã kêu cậu cút xéo - Trình Chi Kiêu!

Người nọ hiển nhiên cũng nhớ rõ cậu, nhưng lại không giống bộ dáng năm ngoái hung ha hung hăng kia, chỉ là vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Phí cảm thấy xấu hổ, không có khí thế mà nhanh chóng dời tầm mắt, xoay người chạy vào tiệm thuốc.

Lúc cậu đi vào tiệm thuốc thì vị tài xế kia đang tính tiền, ánh mắt cậu láo liêng, thì ra là thuốc giải rượu.

Xem ra là uống nhiều quá.

Chờ cậu không nhanh không chậm mua thuốc ra thì cái xe bên ngoài vẫn đậu ở đây.

Trình Chi Kiêu cách cánh cửa mà không chút che giấu nhìn cậu, cũng không biết có phải do say rượu hay không mà khóe mắt đỏ lên, trông càng hung ác.

Nơi này không thể so với Nguyên thành, Lâm Phí không nghĩ nhiều, chân bước liên tục mà trở về khách sạn, đi được vài bước, phía sau liền truyền đến tiếng mở cửa xe.

Lâm Phí theo thói quen mà quay đầu lại.

Nam nhân đi về hướng của cậu, biểu tình có chút dọa người.

Tài xế cũng chạy theo ra, sốt ruột mà giữ tay anh lại để cho uống thuốc giải rượu, nói lập tức sẽ trở về, sau đó đối với Lâm Phí đang kinh ngạc mà nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá, cậu ấy uống say, cậu không cần phải để ý tới cậu ấy đâu…”

Trình Chi Kiêu từ đầu đến cuối đều nhìn cậu chằm chằm, từng chữ từng chữ mà kêu tên cậu.

Thật là uống đến đầu óc cũng điên rồi!

Lâm Phí cũng không dám ở lâu, một đường chạy vội trở về.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu cùng Thịnh Tinh ra cửa thì đều ngẫu nhiên sẽ gặp được Trình Chi Kiêu, trong rất nhiều trường hợp.

Rõ ràng không hề say, lại bỗng nhiên sẽ nhìn cậu chằm chằm, thần sắc khó lường, kì kì lạ lạ!

Lâm Phí thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ Trình Chi Kiêu có phải hay không sẽ chờ cậu đi một mình mà đánh một trận không.

Người không biết còn tưởng họ có thâm thù đại hận gì không, nhưng rõ ràng trước đây cậu và hắn có mang thù gì đâu, như thế nào đảo như là trước ác nhân nhớ thượng?!



Trước kia Thịnh Tinh nghe Lâm Phí nói qua Trình Chi Kiêu, khi đó Lâm Phí đang giận dữ, còn hỏi y có chỗ nào mạo phạm người ta không, từ đầu tới cuối cười chọc Lâm Phí sinh khí, cuối cùng cậu chả thèm nói với y về tính tình chó chit của Trình Chi Kiêu nữa. Chỉ là khi nhìn lại bản thân mình, y lại thất thần thật lâu, cuối cùng ngữ khí cực kì đanh thép nói Lâm Phí sau này đừng cùng loại người kia tiếp xúc nữa.

Lâm Phí nói y kì lạ, cậu cùng Trình Chi Kiêu vốn dĩ không tiếp xúc gì cả.

Thịnh Tinh liền giận dỗi không nói gì tiếp.

Kế hoạch ban đầu của họ vốn là ở Du thành chơi một tuần, kết quả là ngày thứ tư Thịnh Tinh đã nói là muốn đi về, không hứng thú chơi nữa.

Lâm Phí cảm thấy không thoải mái, cậu còn chưa có chơi đủ đâu. Nhưng thái độ Thịnh Tinh cứng rắn, thậm chí còn không chờ tới ngày hôm sau, đêm đó y đã cuốn gói hành lý chuẩn bị đi luôn rồi.

Lâm Phí biết chuyện này không xoay chuyển được, mắng y bị đin, vốn dĩ không định quản y, cuối cùng phát hiện y không còn ở trong phòng thì hết cách, đành cuốn gói đuổi theo.

Sau khi ra khỏi khách sạn, cậu lại thấy chiếc xe kia của Trình Chi Kiêu.

Người nọ ngồi ở quán cà phê đối diện, hình như là đang chuyên chú xem cảnh đêm bên ngoài, mãi cho đến khi có người lọt vào cảnh đêm ấy.

Ngày đó Lâm Phí một lúc lâu cũng không đánh được xe, cậu vừa tức vừa không nói nên lời, đến tận khi Trình Chi Kiêu đánh xe đến cạnh cậu cũng chưa phản ứng lại.

Trình Chi Kiêu ngồi ở trong xe, mắt nhìn phía trước, thanh âm rõ ràng thánh thót: “Tôi có bằng lái.”

Lâm Phí cho rằng anh đến là để thêm dầu vào lửa, buồn bực nói: “Tôi cũng sẽ có!” Cậu còn chưa qua sinh nhật 18 tuổi nửa, không thi được huhu!

Người nọ gắt gao cắn môi, như là đang giận ngầm.

Lâm Phí lại càng tức giận: “Anh cũng đừng nhằm vào tôi nữa!”

Con ngươi Trình Chi Kiêu đột nhiên trầm xuống, gắt gao nắm chặt tay lái, nói một cách bình tĩnh: “Có lên xe không?”

Lâm Phí ngơ ngẩn, cẩn thận mà nhìn anh vài lần, không biết anh đang nghĩ gì.

Lúc này xung quanh không có bóng xe nào, chuyến tàu gần nhất đến trạm dừng chân mất chưa đầy 30 phút.

Cậu cũng lười suy nghĩ nên đã dứt khoát ôm đồ chui vào ghế phụ.

“Hỏa, ga tàu hỏa, khi trở về tôi sẽ hậu tạ anh!” Ngẩng đầu, cuối lời nói có chút yếu ớt.

Hai người một đường không nói gì, lúc sắp tới nhà ga thì điện thoại Lâm Phí vang lên, là Thịnh Tinh gọi đến.

Đối phương cũng không đi nhà ga thật, ở ngoài sau khi bình tĩnh lại thì đã trở về rồi, hỏi cậu sao không ở trong phòng, đang ở đâu đó?

Bụng Lâm Phí tích tụ một bụng hỏa, nhưng cảm thấy lúc này nổi nóng cũng vô dụng, sợ người nọ giận quá chạy đi tìm người, cuối cùng chỉ có thể nhịn tức nói đang ở ga tàu, sẽ lập tức trở về.

Trên đường trở về, biểu tình của Trình Chi Kiêu rất khó coi, ánh mắt sắc lạnh.

Lâm Phí căn bản không dám nhìn anh, lại cảm thấy anh muốn phát giận nên thời thời khắc khắc chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận lửa giận của đối phương.

Không ngờ lửa giận thì không tới, mà lại chờ được một cái tai nạn xe cộ.

Người gây họa chính là tài xế lái xe say rượu, là thời điểm chuyển tiếp chân ga toàn bộ khai hỏa, từ phía sau mà đụng lên…

Xe lật, hai người đều bị thương, chỉ còn sót lại chút ý thức vụn vặt. Lâm Phí mở mắt trước, thất tha thất thểu mà bò ra ngoài, lại ở bên cửa xe kia kéo Trình Chi Kiêu ra, lúc kéo người ra thì cổ tay Lâm Phí bị mảnh kính vỡ đâm vào, máu chậm rãi chảy xuống.

Trình Chi Kiêu mở mắt ra thì thấy được một cảnh này.

Lúc cảnh sát giao thông tới, cổ tay Lâm Phí đã ngừng chảy máu, trước khi Trình Chi Kiêu bước qua đây cậu đã được xử lý đơn giản qua. Vốn dĩ miệng vết thương không lớn, cũng không nặng, tuy rằng có chút đau đớn, nhưng không thành vấn đề.

Lúc đi trên xe cứu thương đến bệnh viện thì toàn bộ hành trình, mặt Trình Chi Kiêu đều trắng bệch, thân mình còn run run, đôi mắt vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, một khắc không dời.

Lâm Phí bị anh nhìn chăm chú như vậy thì rất sợ, nhưng biết nếu không vì mình thì đối phương sẽ không gặp loại chuyện này, cậu nhỏ giọng nói xin lỗi, nói sẽ bồi thường xe cho anh.

Người gây họa kia bồi thường như thế nào không phải chuyện của cậu, nhưng cậu không nghĩ sẽ nợ Trình Chi Kiêu.

Người nọ không để ý tới cậu, đôi mắt bị tơ máu che kín trừng mắt nhìn cậu, thân thể như cũ run run.

Lâm Phí cho rằng anh bị dọa sợ, nhìn cũng khó chịu, nhịn không được nhỏ giọng an ủi: “Anh đừng sợ, không có việc gì đâu…Là tôi muốn đi nhà ga, chuyện xảy ra với tôi không liên quan tới cậu…”

Cậu chưa dứt lời thì người nọ lại run càng lợi hại hơn, thanh âm tê rần như kiệt sức nói cậu câm miệng.

Làm cả Lâm Phí lẫn nhân viên y tế giật nảy mình.

Tới bệnh viện kiểm tra, bọn họ cũng coi như là mạng lớn, bởi vì nhờ thắt dây an toàn cùng một số nhân tố ngoài ý muốn, chỉ là bị thương bên ngoài, thương thế cũng không nặng.

Lâm Phí ở ngoài hành lang gọi điện thoại báo cho ba mình xong liền gọi cho Thịnh Tinh, định nói một xíu tình huống, ai dè còn chưa nói được hai câu đã bị Trình Chi Kiêu đột nhiên xông tới giật lấy điện thoại, đối phương nhìn thoáng qua tên liền cúp điện thoại, trong mắt nhiều thêm một tầng chán ghét và lệ khí.

Lâm Phí vẫn chưa lấy lại tinh thần, phía đối diện đã vung nắm tay tới.

Cậu cho rằng Trình Chi Kiêu muốn đánh người, chậm rãi mở to mắt, trốn cũng quên trốn.

Nắm tay kia bị hung hăng nện phía sau tường, một tiếng lại một tiếng, không giống như đang phát tiết, ngược lại càng giống như tự hành hạ bản thân mình hơn, nghe tiếng thịt người đập vào tường thật khiến người kinh hãi.

Đó là lần đầu tiên Lâm Phí thấy Trình Chi Kiêu nổi điên, mắt đỏ oán hận trừng cậu, một tay khác dùng sức nắm chặt điện thoại, âm thanh tê liệt gào thét hỏi cậu, vì cái gì? Dựa vào cái gì?!

Giọng nói như muốn rách ra, khóe mắt ươn ướt, giây trước hung hăng đến dọa người, giây sau lại như muốn khóc liền khóc.

Đúng là điên rồi.

Lâm Phí nỗ lực tìm về thần trí, cho rằng anh tới đây là muốn nói lý với mình, hỏi mình vì sao làm anh gặp loại sự việc này, hỏi mình dựa vào đâu mà bắt anh phải chịu tai bay vạ gió…Cậu chỉ có thể khàn khàn trả lời: “Thực xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi gặp loại sự tình này, anh đừng nóng giận, ba của tôi rất nhanh sẽ tới đây…”

Đối phương sửng sốt, như vậy mà lại rơi nước mắt rồi.

Lâm Phí lần này quả thật là bị dọa tới rồi, nhìn cậu liên thanh nói mình sẽ chịu trách nhiễm, nam nhân hờ hững thu lại mắt, một lúc sau lại xoay người đi.

Sau đó, vụ tai nạn này của bọn họ mắc mưu mà lên hot search, trùng hợp ngày đó bệnh viện kia có sinh viên của Đại học C đến khám, lúc ấy Trình Chi Kiêu ở hành lang làm ra động tĩnh rất lớn, có người nhìn thấy đã cố ý quay chụp lại.

Gia thế Trình Chi Kiêu hiển hách, cha anh là trình kính sùng từng là đại nhân vật trong vòng thương nhân du thành. Con của kẻ này, ít nhiều cũng sẽ bị chú ý.

Đoạn thời gian vừa mới khai giảng kia đã có người đem ảnh vụ tai nạn xe cộ này cùng hai người ở hành lang bệnh viện post lên diễn đàn trường.

Còn có người giảng giải chuyện xưa này sinh động như thật, lưu truyền nhiều nhất một phiên bản như này:

Bởi vì Lâm Phí, trình thiếu gia đáng thương đã mất đi món quà đầu tiên sau khi thành niên, đó chính là chiếc xe tội nghiệp nọ, nghe nói cái xe ấy còn chưa được dùng qua một tháng đâu! Cứ như vậy bị đưa vào bệnh viện, có thể nhặt về một cái mạng đã coi như tốt lắm rồi! Lúc này lại nhìn cái bức ảnh này đi, xem trình đại thiếu gia giận thành bộ dáng gì rồi! Theo như mọi người đồn thổi, bọn họ trước kia hình như có chút ân oán, dù sao là kẻ thù không chạy! Các vị nói xem, cùng học một trường, bọn họ sau này có khi làm một kèo solo luôn không?

Nhiều chuyện là bản tính con người, đặc biệt hai đương sự cố tình là những kẻ túi dày ví to nha…

Nếu hai người họ đánh nhau một trận, cũng coi như là đại danh họa của Đại học C.