Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi

Chương 39



Không ai nói chuyện trong phòng khách của biệt thự. Bọn Trần Trì phát hiện sự tình không đúng, đã sớm cùng ba đồng đội khác tay trong tay chạy lên lầu, lúc này liền trốn ở phía sau hàng rào lan can quan sát quang cảnh dưới lầu.

Bốn cái đầu song song, hai tay nắm lấy lan can, giống như đầu bị kẹt trong khe hở.

Nhưng biểu tình của bọn họ đều mang theo chút ý tứ không rõ, kích thích đứng đầu. Đặc biệt là Tống Từ Xướng, cậu chàng gần như không một tiếng động khoa trương nói: "Oa a..."

Trang Đình Ngọc ở gần cậu chàng, nghe thấy động tĩnh trực tiếp đi lên che miệng cậu chàng, cảnh cáo: "Nhỏ giọng một chút."

【Ha ha ha oa, cười chết...】

【Bốn người xem náo nhiệt rất vui vẻ】

【A a, Thanh bảo đẹp trai quá, tôi chỉ thích Giang Thính Văn...】

【Thanh bảo thật sự làm chỗ dựa cho Giang tổng! Quá ngọt ngào! 】

【Mấy người Ngũ Hành bọn họ như lời đồn sao? Mấy cái đầu kia thật sự quá tuyệt rồi...】

【Ha ha ha]

......

Khoảnh khắc Giang Thính Văn thong dong tháo khẩu trang xuống, vô số cư dân mạng đã tuyên bố hắn thắng.

Mà Phó Bạch cũng trong nháy mắt sững sờ. Cậu ta quả thật đã gặp qua Giang Thính Văn, ngay ngày đầu tiên Thanh Thứ Tang và Tần Tư Ngôn vừa mới tách ra.

Họ gặp nhau trên ba tầng của tòa nhà cao tầng sang trọng nhất thành phố A. Lúc ấy Tần Tư Ngôn tức giận không thể khống chế, bị đánh một trận khiến cả người chật vật, khi đó có thể là lúc anh ta mất mặt nhất.

Tần Tư Ngôn còn mắng Giang Thính Văn là tên khốn... Thì ra là người cầm quyền Giang gia. Sắc mặt Phó Bạch tái nhợt có chút khó chịu, rũ mắt không nhìn bất kỳ một người nào trong bọn họ nữa.

Sắc mặt Tần Tư Ngôn càng không cần phải nói, anh ta đã sớm biết Giang Thính Văn là ai, nhưng lúc này vẫn không khống chế được vẻ mặt tức giận.

Anh ta không rõ, thậm chí bắt đầu hoài nghi, lúc trước Thanh Thứ Tang thật sự thích anh ta sao?

Nếu cậu thực sự thích, tại sao cậu lại dứt nhanh như vậy? Làm anh ta xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, không nể mặt anh ta khiến anh ta khó xử...

Đây là những thứ anh ta xứng đáng nhận, anh ta không quan tâm, nhưng vì sao cậu còn bảo vệ Giang Thính Văn? Chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà thôi.

"A Thanh." Tần Tư Ngôn khẽ thở ra một hơi, mạnh mẽ tỉnh táo lại, miễn làm ra hành động càng khó chịu hơn.

Anh ta mỉm cười: "Lúc chúng ta còn bên nhau em cũng thích bảo vệ tôi như vậy. Không sao, tôi có thể tạm thời cho Giang tổng mượn vinh dự này."

Trình Thừa An trên lầu nhíu mày: "Có phải anh ta bị bệnh không? Khi đó Thứ Tang bởi vì anh ta bị mắng thành cái dạng gì, trong lòng không đếm được sao?"

Giọng điệu Trần Trì lãnh đạm: "Lần đầu tiên Thứ Tang bị mắng không phải do anh ta động tay sao?"

Khán giả cùng chung một tâm trạng.

【Ha ha, không nói nhiều...】

【Đánh hắn một trận đi】

【Khinh Internet không có trí nhớ đúng không】

【Cảm ơn Tần tổng, đã cho tôi nhận ra sự đa dạng của giống loài...】

......

Khi cư dân mạng và Trình Thừa An chửi bới Tần Tư Ngôn, bọn họ cũng muốn xem Thanh Thứ Tang phản kích như thế nào.

So sánh với Tần Tư Ngôn, Thanh Thứ Tang tựa như một người đứng ngoài cuộc, không hề sợ hãi không hề tức giận, cậu chỉ theo bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn.

Giang Thính Văn không thèm để ý mà nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn nhìn Thanh Thứ Tang không có bất kỳ cảm xúc nào.

"A..." Giang Thính Văn mờ mịt chớp mắt. Theo động tác chớp mắt, tâm trạng nơi đáy mắt hắn tiêu tán, chỉ để lại một mảnh trống rỗng. Hắn rũ mắt ngây thơ vô tội cùng cậu nhìn nhau, trong con ngươi tất cả đều là bóng dáng lẫn nhau.

Giống như lần trước dỗ dành đối phương, Thanh Thứ Tang lại dở trò cũ, không ngờ hiệu quả vẫn rõ rệt như trước. Cậu híp mắt, lại tiến lên: "Này..."

Mí mắt Giang Thính Văn nhanh chóng run, gần như bướng bỉnh nhìn chăm chú Thanh Thứ Tang, hầu kết hơi lăn, muốn làm gì đó.

Nhưng hắn vô ý ngước mắt nhìn về phía ống kính đang quay về phía họ, ẩn nhẫn đến nỗi yết hầu lại khẽ động, đầu lỗ tai lại đỏ lên một cách quỷ dị.

Trần Trì và bốn cái đầu mềm mại nắm lấy lan can cùng nhau dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay toàn bộ nổi lên.

Tống Từ Xướng nhìn bọn họ không chớp mắt, chỉ sau chốc lát mặt lại đỏ lên! Trong nhóm là người nhỏ nhất, bình thường giảo hoạt thế nào, chưa từng thấy qua sự đời cũng là chuyện hết sức bình thường.

Trang Đình Ngọc trìu mến chậc một tiếng, vội vàng nâng tay che mắt cậu chàng, Tống Từ Xướng không phục, kéo tay y ra, từ kẽ ngón tay Trang Đình Ngọc thề chết không buông xem xét. Nhìn Tiểu Hoàng thôi? Chỉ giống như xem một bộ phim thôi mà.

【A a a, bây giờ tôi chính là Tống Từ Xướng, rõ ràng hai người bọn họ không làm gì, vì sao tôi lại không dám nhìn! 】

【Mẹ nó chứ, quá ngọt ngào ô ô ô...】

【Thân thể Giang tổng rất thành thật, lỗ tai anh ta đã đỏ rồi kìa! 】

【A a a, Thanh bảo hôn anh ấy một cái】

【Giang Thính Văn còn liếm miệng! Rõ ràng còn dư vị! 】

【Thanh máu trống rỗng, cảm ơn mọi người...】

......

"Em chưa từng bảo vệ ai." Thanh Thứ Tang nói với Giang Thính Văn: "Em chỉ che chở anh."

Lỗ tai Giang Thính Văn thoạt nhìn rất đỏ, đỏ đến mức gần như bốc cháy. Nhưng hắn cố kỵ ống kính, cái gì cũng không thể làm. Nếu không sẽ không thể kiểm soát được. Vì nên, nhỏ giọng nói:

"Em hôn anh..."

"Còn hôn miệng anh."

Thanh Thứ Tang hiểu Giang Thính Văn đang cố kỵ có nhiều người ở đây, bằng không hắn nhất định sẽ nhào tới.

Nhưng điều này quả thật tạo điều kiện cho cậu, muốn "đùa giỡn" như thế nào thì đùa giỡn như thế đó, Giang Thính Văn còn không thể làm gì cậu. Thanh Thứ Tang ngửa mặt cười, nhướng mày: "Tôi hôn bạn trai tôi thì sao?"

Giang Thính Văn mím môi, nhìn chằm chằm cánh môi cậu: "Vậy hôn lại lần nữa. Có thể không?"

"Ồ..." Thanh Thứ Tang vẫn dựa trên người Giang Thính Văn không rời đi, lúc này càng đem trọng lượng toàn thân giao cho hắn.

Cậu bám lấy bả vai Giang Thính Văn, cười vui vẻ, gần như không dừng lại được. Cậu thật sự quá... thích Giang Thính Văn.

Người này luôn có thể khiến cho tâm trạng của cậu vui vẻ, bất kể trong trường hợp nào, cho dù chỉ có một mình cậu với hắn, hay có tất cả mọi người.

"Oa..."

Tống Từ Xướng chủ động không nhìn, chủ động khép lại kẽ ngón tay Trang Đình Ngọc, bảo y che mắt mình lại.

Sắc mặt Tần Tư Ngôn lạnh như băng, nếu còn ở chỗ này thật đúng là tự rước lấy nhục. Anh ta nhấc chân lên lầu, Phó Bạch rũ mắt đuổi theo.

【Ha ha ha có người bị kích thích chạy trối chết】

【Còn không phải sao, mỗi lần đều bị tốc độ ánh sáng đánh vào mặt, ha ha ha, em chưa từng bảo vệ ai, chỉ bảo vệ anh thật sự quá tuyệt...】

【Mẹ kiếp, Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn cũng lén lút như vậy sao? Nếu là thật thì cũng quá ngọt ngào rồi, đúng không? 】

【Có phải là kịch bản không? Bây giờ tôi cảm thấy không đúng sự thật...】

【A a a, tôi mặc kệ, là đường thật, Giang tổng nói muốn gả cho Thanh bảo, không cần giả vờ nữa...】

【Vậy tôi đây chờ họ nhận giấy chứng nhận kết hôn]

......

Giấy chứng nhận kết hôn đã được lĩnh từ lâu, nhưng không thể nói. Mục đích không thuần khiết, không dám đề cập đến.

Khi đến đây, tổ chương trình đã sắp xếp phòng. Hai người một gian phòng, lầu hai biệt thự cũng đủ người ở.

Buổi sáng, tổ chương trình vừa tiến hành quay phim vừa lắp đặt camera ở vị trí tương đối kín đáo trong biệt thự, để máy cũng có thể hoạt động như bình thường vào ban đêm.

Cũng không phải do thám sự riêng tư, chỉ livestream cuộc sống hàng ngày của nghệ sĩ và khách mời, còn phải xem bọn họ khi nào và ở đâu có thể sinh ra ma sát, bởi vậy thời thời khắc khắc không thể dừng quay. Cho nên hành lang tầng hai cũng lắp đặt camera, trong phòng ngủ may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn ở phòng ngủ cách đầu cầu thang tương đối gần, ra khỏi phòng ngủ rẽ trái qua một hành lang là phòng làm việc.

Nếu có làm việc, Giang Thính Văn có thể dễ dàng ra vào xử lý công việc. Về phần Tần Tư Ngôn xử lý vấn đề công việc như thế nào, đó là chuyện của anh ta.

Người của tổ chương trình chỉ có thể xuất hiện ở đây vào ban ngày quan sát qua thiết bị livestream, thỉnh thoảng đi theo các vị khách quý tìm điểm xem.

Vào buổi tối, họ đóng cửa nghỉ ngơi để thiết bị tự vận hành. Đợi đến khi các khách mời cũng nghỉ ngơi, bọn họ có thể đem mic bỏ đi đóng lại, để họ có thời gian thuộc về mình. Dù sao trong phòng ngủ không có camera, mic cũng không mở, nói chuyện người khác không có khả năng nghe thấy.

——

"Giang Kiều Kiều." Thanh Thứ Tang tắm rửa xong từ phòng tắm trong phòng ngủ đi ra, gọi to.

Giang Thính Văn đi đến nhận khăn mặt lau đầu cho cậu, nói: "Ừm. Mau ngồi xuống để anh sấy tóc cho em."

Thanh Thứ Tang thành thành thật thật ngồi xuống bên giường. Ánh đèn trong phòng ngủ hơi tối lại có nhu hòa, ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, toàn bộ cái bóng Giang Thính Văn rơi trên người Thanh Thứ Tang, gần như đem cậu ôm trọn vào lòng.

Mười phút sau, tóc Thanh Thứ Tang khô. Giang Thính Văn tắt máy sấy tóc, bàn tay to lớn dừng lại trên đầu Thanh Thứ Tang xoa xoa một lát: "Mềm quá..."

"Ò..." Thanh Thứ Tang lắc lắc tay trên đầu, ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Giang Thính Văn, "Giang Kiều Kiều..."

Giang Thính Văn cảm thấy mình nên làm một chuyện, cho nên hắn cúi người xuống, dùng trán chống lên trán Thanh Thứ Tang: "Anh ở đây. Em nói..."

"Anh chưa từng nói với em chuyện về trang viên này..." Thanh Thứ Tang duy trì tư thế này, nghiêm túc, "Sao anh lại viết tên em lên giấy chứng nhận bất động sản."

Phòng ngủ bên phải là Tống Từ Xướng và Trang Đình Ngọc. Bọn họ đang chơi game, Tống Từ Xướng còn thua, ở trong phòng hét lớn, camera ở hành lang lầu hai nhất định có thể thu giọng của cậu chàng vào. Nhưng những thanh âm này đặt vào lúc này lại vừa vặn, không đến mức làm cho xung quanh có vẻ quá mức yên tĩnh.

Giang Thính Văn ngồi xổm, đầu gối đụng phải nền nhà, tựa như quỳ một gối trước mặt Thanh Thứ Tang.

Hắn hạ thấp vị trí của mình, để Thanh Thứ Tang nhìn xuống hắn, còn mình thì đặt tay lên đùi Thanh Thứ Tang, ngón tay thon dài ôm lấy vạt áo ngủ của cậu, thấp giọng: "Không Tang không thích sao?"

Động tác cẩn thận như sợ hãi, cho nên hắn đem giọng nói càng thêm thấp: "Xin lỗi. Chỉ sợ em không thích nó, vậy nên anh không dám chủ động nói với em."

Dựa theo tính cách của Thanh Thứ Tang, vô duyên vô cớ nhận được lễ vật cực kỳ quý giá như vậy, cậu khẳng định sẽ không yên tâm thoải mái tiếp nhận, còn có thể nghĩa chính nghiêm từ trả lại.

Nhưng giọng điệu Giang Thính Văn quá yếu ớt, hắn kiên trì chơi đùa vạt áo Thanh Thứ Tang: "Hôm nay cũng không nên lúc ghi hình chương trình vẫn không hiểu chuyện mà gây thêm rắc rối cho em, nhưng..."

Hắn không nói nữa, nhưng Thanh Thứ Tang có thể nghe hiểu ý của hắn. Khẳng định là bởi vì Tần Tư Ngôn.

Thanh Thứ Tang không chỉ một lần phát hiện, bây giờ hoàn toàn xác định, Giang Thính Văn đối với Tần Tư Ngôn rất để ý, hơn nữa cực kỳ để ý.

Mà Thanh Thứ Tang cũng không muốn Giang Thính Văn đối với cậu sinh ra hiểu lầm, cậu thích hắn, bằng không hôm nay sẽ không dỗ dành đối phương vui vẻ.

Thanh Thứ Tang muốn nói em không phải không thích, chỉ là quá khiếp sợ, tò mò khi nào anh chuyển trang viên sang tên em.

Nhưng cánh môi khẽ nhúc nhích còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy thân thể Giang Thính Văn nghiêng về phía trước, đem đầu bản thân kê ở hai chân Thanh Thứ Tang. Trong khi đó, cánh tay của hắn ôm lấy eo cậu, ngẩng đầu: "Chồng thử thích một chút, có thể chứ?"

Ánh đèn không chiếu vào mắt hắn, nhưng sâu trong con ngươi của hắn lại giống như có ánh sáng. Những thứ kia không ngoại lệ bao bọc Thanh Thứ Tang, đem cậu hòa tan. Hầu kết Thanh Thứ Tang lăn lộn nhịn xuống, hỏi: "Thích cái gì?"

Giang Thính Văn nhìn cậu, giống như đang suy tư nên đáp lại ra sao, hắn muốn nói thử thích món quà này một chút. Một lát sau, Giang Thính Văn hé môi: "Anh..."