Sau Khi Tôi Đổi Công Anh Ta Điên Rồi

Chương 50



Nhân viên quay phim ở phía xa quay được cảnh này, tay cầm vững vàng như biến thành tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, không dám nhúc nhích, chứ đừng nói cẩn thận tiến lên quan sát tình huống cụ thể.

【Đệt, tình huống gì?! Sao đột nhiên Giang tổng tức giận...】

【Có ai thấy rõ cụ thể vừa rồi Giang Thính Văn ra tay ra sao không? Mẹ kiếp, động tác của anh ấy thật ngoan độc thật gọn gàng, tôi rất thích...】

【Không cần nghĩ nhiều, khẳng định do tiện nhân Tần Tư Ngôn này nói lời quỷ quái...】

【Các người xem Thanh bảo sắp khóc, hiện tại nắm đấm còn nắm, tâm trạng rõ ràng rất kích động...】

【A a a, rốt cuộc bọn họ đã nói gì! Mẹ kiếp, Thanh bảo không khóc! Giang tổng đánh chết tên họ Tần, ngốc nghếch chia tay không biết khiến người yêu cũ im mồm sao? 】

【Có một nói một, Giang Thính Văn hung dữ thật sự rất đáng sợ, tôi có cảm giác anh ta muốn giết Tần Tư Ngôn...】

......

Giang Thính Văn động thủ không ai phản ứng lại, bây giờ Thanh Thứ Tang còn có chút choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng vẫn như cũ không lấp đầy lồng ngực phá vỡ khí lạnh.

Cậu chỉ cảm thấy hàm răng trên dưới không ngừng run rẩy, muốn Tần Tư Ngôn câm miệng ——

Tần Tư Ngôn thật sự đã câm miệng, nhưng cậu vẫn không thể mở miệng nói chuyện, há miệng ra lại phát giác cổ họng đau nhức, cuống họng giống như bị người bắt được, căn bản không thể phát ra tiếng nói.

Đây là do xúc sợ hãi quá độ trong nháy mắt cảm tạo thành, Thanh Thứ Tang nuốt nước miếng, hít sâu, bắt đầu điều chỉnh cảm xúc.

"Khụ. A!"

Cổ áo sơ mi bị kéo mạnh, vẻ mặt Tần Tư Ngôn đau đớn, phát ra một tiếng ho khan ngắn ngủi, lại trong nháy mắt bị cảm giác hít thở không thông chặn về.

Giọng điệu Giang Thính Văn sắc bén, gằn từng chữ: "Nói, xin lỗi!"

Hai tay Tần Tư Ngôn nắm lấy cổ áo mình, muốn cởi cúc áo ra, bàn tay Giang Thính Văn đặt trên vai anh ta hung ác dùng sức, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", xương cốt gần như trật khớp theo, Tần Tư Ngôn đau đớn không chịu nổi, không rảnh cố kỵ quần áo nữa, chỉ muốn cào rách cổ tay Giang Thính Văn.

"Giang Thính Văn, anh ta sắp chết rồi, anh mau buông tay." Sắc mặt Tần Tư Ngôn càng lúc càng đỏ, cuối cùng Thanh Thứ Tang lấy lại tinh thần.

Cậu sợ xảy ra chuyện, vội vàng đi tới nắm lấy tay Giang Thính Văn, giọng nói khàn khàn: "Có camera đang quay, anh lại đây."

Môi cậu đã mất đi màu máu, liều mạng dùng hết sức lực mới mạnh mẽ bẻ tay Giang Thính Văn đang tàn nhẫn siết chặt ra, đan vào mười ngón tay vào tay hắn, kéo người sang bên cạnh: "Đừng gây chuyện, bằng không anh cũng xảy ra chuyện theo, em phải làm sao đây?"

"Hô - khụ khụ..."

Theo sự kìm kẹp của Giang Thính Văn biến mất, màu đỏ tím trên mặt Tần Tư Ngôn nhanh chóng rút đi, màu đỏ tươi bình thường thuộc về máu lan tràn như thủy triều lên. Hai tay anh ta chống trên mặt đất sụp xuống gần như nằm sấp trên mặt đất, chật vật ho khan, hận không thể đem dây thanh quản ho ra.

Mọi chuyện phát triển đến bước này, chắc hẳn sẽ không ai nói lung tung, anh trai camera làm nghề này nhiều năm, biết lúc này có thể đến gần, sớm đã lặng yên không một tiếng động tiến lên.

"Đừng sợ, đừng khóc. Anh biết chừng mực, thật đấy. "Giang Thính Văn luống cuống tay chân khẽ chạm vào gò má Thanh Thứ Tang, vừa rồi cả người tức giận đã sớm nhìn thấy ánh mắt ửng đỏ của Thanh Thứ Tang tiêu tán hầu như không còn, "Sẽ không xảy ra chuyện gì, thật mà, Không Tang... Cục cưng ngoan..."

"Em không khóc." Thanh Thứ Tang đem sương mù trong mắt ép về. Cậu rũ mắt nhìn xuống mặt đất, chỉ cảm thấy đau khổ thật lớn bao vây chính mình, giống như phá một tầng một tầng nhưng không mở kén.

Mày xem, Giang Thính Văn là người như vậy, cho dù để anh ấy nghe những lời khó coi như vậy, anh ấy vẫn sẽ chống lưng cho mày, lau nước mắt cho mày, dịu dàng nhẹ nhàng dỗ dành mày... Nhưng những thứ này đều là dưới tình huống anh ấy còn chưa triệt để đem chuyện "khó coi" này suy nghĩ rõ ràng.

Không bao lâu nữa, tất cả sẽ biến mất như bọt biển dưới biển sâu. Thanh Thứ Tang không muốn nghe Giang Thính Văn cường nghạnh, từ chối, đến rồi lại đi, muốn cho cậu chút thể diện.

Trước đây là thế, bây giờ cũng vậy. Cậu càng không có tư cách khóc, cậu bây giờ chỉ vì hành vi ngu ngốc trước kia trả giá, hẳn là...

Nhưng... Thật sự quá đau.

Thanh Thứ Tang né tránh Giang Thính Văn đụng chạm, nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc: "Đây là việc của riêng em, em tự mình giải quyết."

Cậu không muốn Giang Thính Văn phải nghe Tần Tư Ngôn nói những lời ghê tởm hơn, cũng không muốn đem Giang Thính Văn liên lụy vào chuyện như vậy.

Vẻ mặt Giang Thính Văn hơi cứng đờ, vẻ mặt tổn thương không dễ phát hiện: "Không Tang... "

【A a a, hai người các anh có ngăn cách! Em nhìn mà đau lòng...】

【Đừng giỡn mặt với tao! CP của bố mày vẫn luôn ngọt ngào! 】

【Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Tần Tư Ngôn thằng ngu này! Chắc chắn đã nói những lời rất quá đáng...】

【Không phải do họ Tần nhắc đến ba năm kia chứ? Ví dụ như trên giường...】

【Mẹ kiếp, phía trước ngàn vạn lần đừng tiên tri, cái này cũng quá ghê tởm...】

【Nhưng nếu là thật thì có thể nói thông! Mấy người nhìn Thanh bảo vẫn không dám nhìn Giang tổng! Nhưng Thanh Thứ Tang anh tỉnh lại đi, chuyện này không liên quan đến anh, anh mau nhìn Giang tổng một chút, anh ấy bị anh từ chối đụng chạm, cũng vô cùng đau khổ...】

【Mẹ kiếp, Tần Tư Ngôn Biss......】

【Tần Tư Ngôn biss x9】

......

Thanh Thứ Tang lạnh lùng nhìn Tần Tư Ngôn, anh ta còn đang nửa ho nửa thở kịch liệt. Anh ta giống như muốn làm cái gì đó, biểu hiện ra vẻ lạnh lùng rõ ràng mang theo ăn cả ngã về không.

"Thứ Tang——"

Thanh Thứ Tang ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. Phó Bạch đã đi hơn mười phút về, không đợi xe dừng lại đã lập tức nhảy xuống chạy về phía này. Ánh mắt Thanh Thứ Tang trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó hờ hững: "Cậu quay lại để thay anh ta nói chuyện?"

"Cái gì! Tôi đến tìm anh! " Đúng lúc bẻ gãy suy nghĩ lung tung của đối phương, Phó Bạch đảo mắt đến trước mặt Thanh Thứ Tang, "Tôi ở trên xe xem livestream —— không được hủy CP của tôi! Tôi cho anh trở lại vòng tay Giang tổng!"

Cậu ta thô bạo ôm lấy Thanh Thứ Tang đẩy cậu đến bên cạnh Giang Thính Văn, Thanh Thứ Tang không chuẩn bị bị cậu ta đẩy đến lảo đảo, lảo đảo đụng vào người Giang Thính Văn.

"Giang tổng, ôm lấy anh ấy!" Phó Bạch hô to.

Giang Thính Văn sớm đã theo bản năng đem Thanh Thứ Tang siết chặt vào trong ngực, làm cho cậu không thể động đậy.

"Hai chúng ta xem như vừa gặp mặt, cho nên nên chào hỏi." Phó Bạch hài lòng nhìn Thanh Thứ Tang thành thành thật thật ở trong lòng Giang Thính Văn còn chưa kịp phản ứng, tiến lên cùng cậu kề má, kề ba lần, bên miệng còn phát ra tiếng kỳ quái "ba".

Lông mày Giang Thính Văn nhíu lại, tức giận nhanh chóng leo lên.

Thanh Thứ Tang trợn tròn hai mắt: "??"

Phó Bạch tỏ vẻ đương nhiên, nói năng hùng hồn: "Tôi học đại học ở Pháp, bạn cũ khi mới gặp nhau đều như vậy!"

"Tôi và cậu mới gặp mặt sao?" Thanh Thứ Tang không thể tin nổi, lại nói, "Tôi và cậu là bạn cũ sao?!"

"Đúng vậy." Phó Bạch cười, rất bạch liên nhìn Giang Thính Văn, "Giang tổng đừng để ý, chỉ là chào hỏi mà thôi."

Giang Thính Văn tức giận tăng vọt, gân xanh huyệt thái dương cũng sắp hiện lên. Nhưng cậu ta vừa nhét Thanh Thứ Tang vào trong ngực mình, thiếu nhân tình, không tiện nổi giận, càng không tiện ném cậu ta ra ngoài.

"Nếu anh thật sự để ý, để anh ấy ba ngày không xuống giường là được." Phó Bạch nói.

Kỳ lạ, trải qua một lần hỗn loạn như vậy, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi hầu như tan thành mây khói, càng kỳ lạ, vì sợ Giang Thính Văn bắt nạt trên giường, Thanh Thứ Tang lập tức hoảng sợ nói: "Anh không được nghe cậu ta nói chuyện!"

Nhưng Giang Thính Văn tức giận đầy người đã nhanh chóng rơi trở lại như thường, còn nhìn Phó Bạch ném ánh mắt tán thưởng.

"Điện thoại của anh đặt im lặng, chú Tần tìm anh..." Phó Bạch ném cho Tần Tư Ngôn vẫn quỳ trên mặt đất một chiếc điện thoại, chỉ thấy màn hình rõ ràng hiển thị cuộc gọi, cậu ta cũng không kiêng dè, nói rõ, "Điện thoại tôi không cần, tặng anh. Sau này đừng liên lạc với tôi, điều quan trọng nhất là - xin vui lòng không làm phiền CP của tôi làm tình nữa, cảm ơn."

Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, cực kỳ quỷ dị.

Phó Bạch: "..."

Cậu ta phản ứng trước, xấu hổ nhìn về phía CP, đổi giọng: "Không phải, là yêu đương."

【Ha ha ha ha bệnh thần kinh, nhìn Thanh bảo nói đây là chuyện của mình, mị thật sự đã sắp khóc rồi...】

【Mày cho rằng mày đổi giọng là có thể quay lại sao?! Không, mày đang nói cái gì vậy? Eo! 】

【A a a Phó Bạch, cậu làm tốt lắm, tôi thật sự quá thích cậu...】

【 Tiểu Bạch cậu thật có ích.】

【Đông đảo fan CP: cảm ơn người tiên phong fan CP Phó Tiểu Bạch đã xuất hiện kịp thời. 】

【Ô ô ô Thanh Thứ Tang với Giang Thính Văn trăm năm hạnh phúc được không? (Gầm gừ)】

......

Bởi vì có Tần Tư Ngôn hết lần này đến lần khác chỉ lo yêu đương, không chỉ công ty của anh ta, ngay cả cổ phiếu của tổng công ty Tần thị cũng có xu hướng giảm xuống, bằng không Tần đổng cũng sẽ không gọi điện cho Tần Tư Ngôn. Hành vi ác liệt sẽ bị trừng phạt, ai bảo Tần Tư Ngôn ở bên ngoài làm loạn, cha già cũng mặc kệ.

Đông đảo cư dân mạng vui mừng chạy vội, còn nói xin hãy để chuyện tốt như vậy tiếp tục, mà trải qua lần này, mọi người lại phát hiện ra một chuyện.

Từ năm tháng trước, Thanh gia cũng đã đình chỉ hợp tác với Tần gia. Lúc ấy trong đó còn có hai hạng mục đang tiến triển, Thanh gia trực tiếp trả tiền vi phạm hợp đồng xoay người rời đi, một tia lưu luyến cũng không có. Bây giờ, ngay cả cơ hội hợp tác dự án cũng co rút cực kỳ nghiêm trọng.

Giang Thính Văn càng không cần nhắc đến, hắn là người nắm quyền Giang gia.

Mọi chuyện vừa bị lộ ra, mọi người ồn ào biểu đạt bọn họ cuối cùng cũng thấy kẻ thù thua thiệt tuyệt đối trên mặt lợi ích.

Đều nói trên thương trường không có bạn bè tuyệt đối, cũng không có kẻ thù tuyệt đối, chỉ cần có tiền là có thể hợp tác, nhưng hiện giờ bọn họ xem như kiến thức được khung cảnh bất đồng.

Người thảo luận nhiều hơn, khó tránh khỏi sẽ có người nói, Tần Tư Ngôn là cặn bã, nhưng anh ta cũng rất thảm.

Cũng bởi vì một Thanh Thứ Tang, lại có thể đem một gia tộc biến thành thế này. Cục diện lớn này nếu tùy ý để những người trẻ tuổi như bọn họ làm, tiền tiếp tục kiếm tiếp tục hợp tác không tốt sao?

Không biết có phải có người mang tiết tấu không, lời nói như vậy rất nhanh đã nổi lên, hot search bùng nổ.

Quần chúng ăn dưa cảm thấy bên nào nói cũng có lý, rất dễ. Đang lúc tất cả mọi người náo nhiệt thảo luận, tài khoản cá nhân của mấy người xuất hiện trước sau, biểu lộ rõ ràng thái độ của mình.

Chủ tịch không có địa vị nhất trong gia tộc họ Thanh: "Ngoại trừ vợ tôi, mấy người có biết ở nhà tôi ai có địa vị cao nhất không? Tôi có thể chịu đựng oan ức, con trai út của tôi không thể."

Thanh Hòa địa vị đứng áp chót trong gia tộc họ Thanh: "Nhà tôi bao che khuyết điểm, người nhà tôi càng không thể chọc vào."

Thanh Túc có địa vị đứng thứ ba trong gia tộc họ Thanh: "Ồ, đánh anh ta."

......

Ba Giang Thính Văn: "Giang Thính Văn mới là người nắm quyền, nó thích làm gì thì làm."

......

【Ha ha ha xin lỗi tôi biết bây giờ là thời điểm nghiêm túc, nhưng thật sự ha ha ha, ID Thanh gia sao lại vậy! Hình như đều có bộ dáng bệnh nặng...】

【Có lẽ tài khoản cá nhân không có người bọn họ để ý (đẩy mắt kính jpg.) 】

【A a a a, nhưng không thể không nói thật sự rất cưng chiều! Tui sảng khoái! 】

【Ngay cả Giang đổng cũng đi ra nói chuyện, Thanh bảo trâu bò! 】

【Mẹ nó Thanh Thứ Tang đoàn sủng có hiểu không? Cũng không phải không thể chọc có hiểu không? Sao lại không có Tần gia, Thanh thị cùng Giang thị còn có thể làm phá sản? Tần gia mau phá sản đi...】

......

"Chậc..." Phòng khách Thanh gia, Thanh đổng nhìn tài khoản cá nhân của ba Giang Thính Văn, "Chuyện bé út và Giang Thính Văn yêu đương Giang đổng biết rõ ràng, hai nhà chúng ta có muốn chọn thời gian gặp một lần không?"

Bà Thanh nói: "Đương nhiên phải, ba mẹ hai bên không gặp mặt thì sao được."

"Được, vậy anh tìm thời gian."

Bên kia ông Giang nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng bước chân, cuống quýt cất điện thoại, khí định thần nhàn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bà Giang nhướng mày: "Không phải nói không đồng ý chuyện Giang Thính Văn kết hôn với một nam sinh sao? Sao anh vẫn còn giữ chỗ dựa?"

"Ai làm chỗ dựa?" Hai tay ông Giang đưa sau lưng, thân hình thẳng tắp lại cứng đờ, khuôn mặt càng nghiêm túc không tìm ra được cảm xúc khác, "Anh không có..."

"Được, anh cứng miệng." Bà Giang trợn trắng mắt: "Vậy để con trai anh không có vợ đi."

Ba Giang: "..."

"Ý em là sao?" Lông mày ông Giang dựng thẳng, tức giận: "Đã kết hôn còn có thể rời? Giang Thính Văn không khỏi quá vô dụng!"

"Anh dễ lừa, ông già cổ hủ." Bà Giang tức giận, "Theo em biết, trước khi kết hôn, Thanh Thanh cũng không biết Giang Thính Văn, ai biết con trai anh lừa được người ta như thế nào. Hơn nữa em chưa từng thấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người họ, ai biết có phải kết hôn thật không."

"Nếu không phải Thanh Thanh dễ lừa, Giang Thính Văn căn bản không thể gả ra ngoài."

Ông Giang: "..."

"Vô dụng như vậy?!"

——

Thanh Thứ Tang được Giang Thính Văn dắt về phòng, động tác nhẹ nhàng như đang đối đãi với một món đồ dễ vỡ trân quý, sợ lực của mình mạnh quá sẽ làm người ta hỏng mất.

Hai người bọn họ ai cũng không xem điện thoại, không biết lúc này trên mạng đã lật trời, mà tựa như biết bọn họ lúc này bận rộn, cũng không có ai tới quấy rầy. Điện thoại vẫn luôn yên lặng không phát ra động tĩnh.

Từ khi tiễn nhân viên công tác đi, Tần Tư Ngôn lại biến mất ở trang viên, hai giờ trôi qua, mặt trời trên bầu trời đã sắp đến đỉnh đầu.

Nhưng trong phòng khách vẫn không có ai nói chuyện, im lặng thậm chí có chút áp lực —— Giang Thính Văn đang nói, nhưng Thanh Thứ Tang rõ ràng có chút thất thần, luôn chậm nửa nhịp mới trả lời.

Thật ra cậu không muốn ở bên Giang Thính Văn, càng gần hắn càng đau khổ. Cậu rõ ràng cố gắng bắt được người này, lại bởi vì một người khác...

"Không Tang." Giang Thính Văn nâng gương mặt Thanh Thứ Tang lên.

Sau đó con ngươi khẽ động, biểu đạt khó hiểu, cũng biểu đạt tỉnh táo: "Có chuyện gì vậy?"

Giang Thính Văn mím môi, lặp lại những gì nói vừa rồi: "Giữa trưa, em muốn ăn gì? Anh nấu cho em."

"Em không đói bụng." Lời Thanh Thứ Tang nghẹn lại, nói, "Anh không cần vội."

Xung quanh lại chìm trong im lặng, Giang Thính Văn rất bi thương, thấp giọng nói: "Bé ngoan, em đừng không nói chuyện với anh."

"A..." Thanh Thứ Tang nhẹ giọng, "Em không phải không nói chuyện với anh."

"Ngẩng đầu nhìn anh."

Thanh Thứ Tang ngước mắt lên.

"Là bởi vì... Anh đã đánh anh ta, nên em không vui sao? " Ánh mắt Giang Thính Văn sáng quắc, nói, "Em giận anh à?"

"Em không có." Cuối cùng tâm trạng Thanh Thứ Tang cũng dao động, có chút nóng nảy, "Anh đừng đoán mò, anh ta vốn thiếu đánh, em chỉ sợ lúc ấy anh giết chết anh ta, cho nên mới kéo anh."

"Vậy em làm sao vậy?" Giọng Giang Thính Văn rất nhẹ, "Nói cho anh biết được không?"

Từng câu từng chữ Tần Tư Ngôn nói ra là những từ bình thường không có gì lạ, nhưng tổ hợp cùng một chỗ lực sát thương nhanh chóng mạnh đến mức khiến Thanh Thứ Tang đến nay vẫn không thể bình tĩnh, khiến cho trong lòng người ta cực độ không thoải mái.

Lúc này Thanh Thứ Tang vẫn biết ơn Phó Bạch kịp thời xuất hiện, bằng không lúc ấy cậu sẽ không biết nên làm gì... Tuy rằng hiện tại cũng không biết.

Giang Thính Văn có muốn nghe cậu giải thích không? Nói như thế nào đây, nói cậu không làm với Tần Tư Ngôn?

Giang Thính Văn có vui không? Hay là căn bản không nguyện ý nghe chuyện khi đó? Cho dù phản ứng là loại nào, Thanh Thứ Tang cũng không muốn nhìn thấy.

Thật sự là... Quá lúng túng, cũng quá khó coi.

Thanh Thứ Tang nhìn vào mắt Giang Thính Văn, đột nhiên bật cười, ấp úng: "Giang Kiều Kiều, vì sao anh lại thích đàn ông?"

Dù sao cũng thích đàn ông mà, chỉ cần là đàn ông thì sẽ hợp mắt...

"Anh không thích đàn ông." Giang Thính Văn đáp.

Thanh Thứ Tang giật mình: "Hả?"

Vẻ mặt cậu mờ mịt, thậm chí có chút bối rối, "Vậy anh và em..."

"Anh chỉ thích Thanh Thứ Tang." Giang Thính Văn cắt ngang cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Mà em là đàn ông. Anh chỉ thích em thôi."

Bởi vì Thanh Thứ Tang là đàn ông nên Giang Thính Văn mới thích đàn ông.

Thanh Thứ Tang nghẹn lại, trong đôi mắt đột nhiên chua xót như bom khói xông vào, muốn khóc.

Nhưng biểu hiện này quá mức yếu ớt, không thể khóc. Cậu thầm nghĩ, trên thế giới này sao lại có một Giang Thính Văn như vậy.

Thanh Thứ Tang thật sự đem sương mù trong mắt ép trở về, cổ họng run rẩy lăn qua lăn lại, mới đem tia cảm xúc tê dại đột nhiên dâng lên áp trở về.

Theo cảm xúc này rơi xuống, một ý niệm vô cùng rõ ràng trong đầu lại mãnh liệt xuất hiện. Cậu muốn nói chuyện với Giang Thính Văn cho dù nói về quá khứ.

Cậu phải học cách chủ động giao tiếp. Nhưng trước đó, cậu phải xé bản thỏa thuận kết hôn trước.

Nói như vậy, không có giấy thỏa thuận kết hôn, bọn họ chỉ còn lại giấy chứng nhận kết hôn, cho dù Giang Thính Văn không thích nghe quá khứ của cậu nói ra lời từ chối, đến rồi lại đi, bọn họ trong giây lát cũng không ly hôn được.

Thanh Thứ Tang thở ra một hơi thật sâu, trước tiên thử thăm dò nói: "Thỏa thuận kết hôn của anh có ở đây không? Em nhớ... Một tháng nữa sẽ hết hạn."

"Ý em là sao?" Nghe vậy, vẻ mặt Giang Thính Văn hoảng loạn: "Em muốn làm gì?"

Thanh Thứ Tang: "Em..."

"Có phải do, anh, anh nói sai câu nào không?" Trong chớp mắt hoảng loạn rất nhỏ kia giống như mạng nhện vỡ vụn lan tràn, Giang Thính Văn không biết làm sao, nói năng lộn xộn: "Hay vì, anh ra tay với anh ta, em thật sự, thật sự không vui sao? Nếu em không thích... Bất kể thế nào, em nói với anh anh nhất định sẽ xin lỗi, anh sẽ dỗ dành em, dỗ bao lâu cũng được. Không Tang, em đừng nói với anh cái này..."

Thanh Thứ Tang cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cậu nhớ rõ lần trước Giang Thính Văn không cho đề cập đến thỏa thuận kết hôn, vội vàng giải thích: "Em chỉ là... Ưm..."

Giang Thính Văn đè cậu lên sô pha, che miệng cậu không cho cậu nói chuyện. Hắn nhìn chăm chú Thanh Thứ Tang từ dưới lên, trong mắt cực kỳ mờ mịt, đau lòng, cùng với cầu xin.

"Không Tang... Em thích gì muốn gì, chỉ cần em nói với anh, anh đều sẽ cố gắng cho em. Thật...... Anh cam đoan."

Đôi mắt Giang Thính Văn có chút đỏ, bi thương tràn đầy, lúc mở miệng ngay cả giọng điệu cũng không khống chế được nghẹn ngào: "Đừng ly hôn với anh, được không?"

Hắn không dám để Thanh Thứ Tang nói chuyện, e sợ nghe thấy hai từ ly hôn. Hắn còn vững vàng che miệng Thanh Thứ Tang, run rẩy hôn lên mu bàn tay mình, coi như hôn lên cánh môi Thanh Thứ Tang.

"Tí tách..."

Một giọt chất lỏng nóng bỏng cứ như vậy không hề báo trước mà rơi xuống, rơi xuống bên má Thanh Thứ Tang, giọt nước chia năm xẻ bảy khiến mắt cậu theo bản năng khẽ chớp. Vào giờ phút này thời gian giống như đột nhiên dừng lại, con ngươi Thanh Thứ Tang chấn động nhìn chằm chằm Giang Thính Văn đang khóc.

Đối phương không biết có biết được bản thân thất thố không, hắn chỉ cúi đầu, đặt trán lên ngực Thanh Thứ Tang, giọng nói khàn khàn truyền ra: "Đừng ly hôn với anh... Xin em..."