Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 58: Đi tìm cô ấy



Trên tầng cao, máy bay như con chim sắt khổng lồ bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây dày đặc tạo thành một vệt khói trắng dài.

Bên trong khoang hạng thương gia được bao trọn, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi nghiêm chỉnh đang tập trung đọc cuốn sách liên quan tới kinh tế.

Cánh cửa ngăn cách các khoang từ từ mở ra, ngay sau đó, một cô tiếp viên xinh đẹp bước vào một cách thong dong và từ tốn. Cô dừng lại trước mặt vị khách duy nhất ở trong khoang đang ngồi yên vị trên hàng ghế đầu tiên, và đây cũng là người đàn ông bận đọc sách khi nãy.

Với cử chỉ xen lẫn tác phong làm việc chuyên nghiệp, cô tiếp viên cúi nhẹ đầu, cất giọng nói dễ nghe và nhẹ nhàng truyền đạt lại thông tin từ tổ lái.

"Thưa quý khách, còn vài phút nữa là máy bay với số hiệu là VN910 sẽ hạ cánh xuống sân bay Phù Cát."

Mặc dù đôi mắt vẫn chăm chú nhìn từng dòng chữ trên trang sách, người đàn ông vẫn lịch sự gật nhẹ đầu một cái.

"Tôi biết rồi, thay tôi gọi cậu An đến đây."

"Vâng." Cô tiếp viên cúi chào rồi lặng lẽ rời đi như lúc đến.

Tiếp tục với trang sách đang đọc dở, Lục Nhất Minh đọc thêm vài dòng chữ rồi dừng hẳn. Anh gấp cuốn sách lại, tháo gọng kính trên sống mũi xuống rồi kéo màn che cửa sổ lên.

Ánh sáng ban mai trong trẻo và ấm áp lập tức chiếu vào trong khoang.

Lời tiếp viên nói vẫn vang vọng bên tai, máy bay sắp hạ cánh đồng nghĩa với việc thời khắc anh gặp người vợ của mình sắp tới gần.

Cảm giác hồi hộp đan xen lo lắng bất an không ngừng dày xéo tinh thần anh suốt hơn 100 ngày qua.

Nhưng bây giờ những cảm xúc tiêu cực ấy sắp biến mất gần hết rồi. Chỉ còn lại mong chờ và nhớ nhung thôi.

Lam Khanh! Em trốn kĩ quá! Kĩ tới mức tưởng chừng tôi không thể tìm thấy và đánh mất em.

Em trốn xa như vậy là tưởng rằng tôi không tìm được em sao?

Không! Em nhầm rồi, vợ à!

Lục Nhất Minh mải miết suy nghĩ theo từng đám mây trôi ngoài kia, cho đến khi có bóng người lại gần anh mới chậm chạp quay đầu nhìn sang.

"Tổng giám đốc."

Trợ lý An xuất hiện, cúi thấp đầu đứng ngay ngắn chờ anh mở lời trước.

Đặt cuốn cách cùng hộp kính đeo mắt lên ghế trống bên cạnh, Lục Nhất Minh chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái nhất, sau đó nói thẳng vào trọng tâm.

"Cậu đến rồi à? Hãy nói tôi nghe những điều cậu điều tra được."

An vốn là trợ lý riêng của Lục lão gia, đáng lẽ giờ này cậu phải theo chân ông ấy thực hiện mọi thương vụ làm ăn mới đúng bổn phận. Nhưng sau buổi nói chuyện ở văn phòng chủ tịch từ hai ngày trước, Lục lão gia hạ lệnh cậu đi theo và sát sao từng đường đi nước bước con trai ông. Tất nhiên mọi hành động của Lục thiếu phải báo về, tường tận chi tiết bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Cơ mà nếu làm tốt còn có thưởng, vậy thì tội gì mà cậu không nhận đây.

Vì một cuộc sống ấm no và tương lai tươi sáng về sau, cậu nhất định sẽ chăm chỉ làm việc với năng suất tối đa nhất có thể.

Cho nên, chỉ trong vòng hai ngày An đã tra ra được rất nhiều thông tin hữu dụng.

Cầm điện thoại lên, mở file đã chuẩn bị từ trước, cậu trả lời rành rọt từng chữ một.

"Thưa Lục tổng, hiện tại thiếu phu nhân đang làm công việc dọn phòng tại một khách sạn hạng sang."

"Cái gì? Dọn phòng? Tôi tự hỏi tai mình có nghe nhầm không, cậu điều tra cái kiểu gì vậy?"

Hiển nhiên câu trả lời của An không làm Lục Nhất Minh hài lòng. Là người ưa thích sạch sẽ, không đời nào có chuyện Lam Khanh chịu làm công việc dọn vệ sinh.

Chắc chắn cậu trợ lý này điều tra không kĩ càng nên mới có thông tin sai lệch như thế.

An bèn đưa ra dẫn chứng không thể thuyết phục hơn, cậu mở danh bạ điện thoại có lưu số máy của khách sạn đó và đưa cho Lục Nhất Minh xem.

"Dạ, tôi đã xin số điện thoại khách sạn đó. Tổng giám đốc không tin có thể gọi điện trực tiếp để xác nhận."

Anh cân nhắc một lát, để khi khác anh sẽ trực tiếp gọi điện. Còn việc quan trọng phải làm vào lúc này là...

"Được rồi, còn gì nữa không?"

"Lúc đầu người bên chúng ta gặp khó khăn vì thiếu phu nhân đã thay tên đổi họ. Không có cái tên Trần Lam Khanh nào xuất hiện quanh vùng biển ấy."

"Vậy họ tên bây giờ cô ấy đang dùng là gì?"

An nói đến một cái tên.

"Mai Hạnh Chi."

"?"

Cái gì?

Anh không nghe nhầm chứ? Đây là họ tên giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của Lam Khanh mà.

Cô ấy nghĩ gì trong đầu khi lấy cái tên đó vậy?

"Còn nơi ở hiện tại thì sao?"

"Người bên dưới đang nghe ngóng thêm, đợi khi nào có kết quả tôi sẽ báo lại ngay."

"Được, cậu ra ngoài đi. Cũng sắp đến giờ máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi, có thêm tin gì báo lại sau một thể đi."