Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 72: Gặp lại Vân Vân (2)



“Cậu thực sự định làm vậy?” Vân Vân sang ngồi bên cạnh tôi, nét mặt cô ấy hiện lên vẻ lo âu không thôi. “Nhà họ Lục toàn người thế nào, mình và cậu không phải không biết. Lam Khanh, mình không muốn cậu liều mạng. Có rất nhiều cách mềm dẻo hơn để giải quyết mà, đúng không?”

Tôi lặng thinh, không hồi đáp lại. Đâu phải tôi không biết tiềm lực Lục thị to lớn tới cỡ nào, nhưng có những thứ đáng liều mạng bảo vệ thì cứ liều mạng thôi. Đó là đứa con do tôi sinh ra, chẳng lẽ không đáng sao?

Không muốn tiếp tục chủ đề đau đầu này, tôi chuyển vấn đề.

“Bỏ qua chuyện này sang một bên, mình cảm thấy ở đây có quá nhiều điểm trùng hợp.”

Vân Vân khù khờ không hiểu vấn đề tôi đang nói là gì, cô ấy hoang mang hỏi:

“Trùng hợp nào cơ?”

“Ừm, chuyện là…”

Vào lúc tôi mấp máy môi hỏi cậu ấy thì cửa phòng khách có tiếng gõ nhẹ, phát ra âm thanh “cốc cốc”.

Tôi nghển cổ lên nhìn xem là ai, hóa ra là thím Nụ.

Thím nhìn chúng tôi cười tế nhị, sau đó thân thiết hỏi:

“Thím có làm phiền các con nói chuyện không?”

“Dạ không, để con bưng giúp thím.”

Vân Vân muốn tiến đến bưng phụ một tay nhưng thím nhẹ nhàng từ chối:

“Để thím bê, con là khách con cứ ngồi chơi cho thím.”

“Vâng.”

Vân Vân ngượng nghịu thu tay về, cậu ấy ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ như nàng dâu nhỏ, mắt nhìn chăm chú thím Nụ bày đồ ăn lên bàn.

“Mời các con nếm thử tay nghề của thím. Đây là đồ ăn vặt và đây là nước sinh tố có công dụng giải nhiệt thanh lọc cơ thể.”

“Vâng, bọn con cảm ơn thím ạ. Bọn con sẽ thưởng thức món thím làm thật ngon miệng.”

“Ngoan quá, đặc biệt là Vân Vân. Chơi vui vẻ nhé con!”

“Dạ.”

Hình như thím Nụ rất thích Vân Vân? Ngày đầu tôi đến thím không vồn vã như này, mà sao thím lại như thế nhỉ? Đây rõ ràng là lần đầu hai người gặp nhau, nhìn biểu cảm đó sao trông giống như thím biết cậu ấy từ lâu vậy?

“Rồi, thím không làm phiền các con nói chuyện nữa, cứ tự nhiên như ở nhà ha.”

“Dạ vâng.”

Thực sự vồn vã quá rồi đấy. Người ta không biết nhìn vào có khi nhầm tưởng hai người là mẹ chồng nàng dâu thì sao?

Đợi thím Nụ đi vào trong, tôi tiếp tục chủ đề đang nói dở giữa chừng.

“Mình thấy trùng hợp lắm Vân Vân à. Trước đó mình không nói địa chỉ vì đến bản thân mình cũng không biết sẽ đi về đâu, trong khi bưu kiện mình gửi chỉ nói ở gần quanh quanh khu vực cảng cá thôi đúng không?”

“Ừ, nhưng mình thực sự không hiểu cậu đang muốn nói về chuyện gì?”

Hai hàng lông mày nhíu lại vào nhau, tôi ngồi quan sát Vân Vân một cách tỉ mỉ, xem thử cậu ấy không biết thật hay là đang giả bộ.

Trước cái nhìn săm soi mãnh liệt như muốn đâm thủng người khác từ cặp mắt lazer của tôi, Vân Vân rụt vai lại, vô thức đưa mắt nhìn tránh sang chỗ khác.

Này là giả ngu chứ còn là gì nữa, cử chỉ và điệu bộ trông rõ ràng thế tôi lại không nhìn ra được thì đúng là mắt tôi có vấn đề.

“Đừng trốn tránh, cậu biết mình đang hỏi gì mà.”

Cuối cùng dưới sự thúc ép của tôi, cậu ấy đành nhượng bộ:

“Thú thực, mình khó nói lắm Lam Khanh ạ. Cậu có chuyện giấu mình và mình cũng có chuyện giấu cậu, chúng ta huề nhau nhé?”

Nhìn bộ dạng lưỡng lự của cô ấy kìa, đó là chuyện khó nói lắm sao?

“Thôi được, mình không ép uổng cậu. Nhưng đến một lúc nào đó cậu phải nói cho mình nghe nhé? Nói rõ tại sao cậu đến gặp mình khi biết Lục Nhất Minh tìm đến đây mà không phải là trước đó.”

Tôi thở dài, rốt cục vẫn không thể hỏi cho ra nhẽ.

“Ừ, nhất định vậy. Khi nào mọi chuyện lắng xuống mình sẽ kể cậu nghe.”

Nói chuyện thêm được lúc Vân Vân đi ra ngoài nghe điện thoại. Chắc phải là chuyện quan trọng dữ lắm vì tôi thấy cậu ấy vội đem theo điện thoại rồi phóng ra ngoài nhanh như một cơn gió.

“Này cậu đừng chạy ra vườn, không con ngỗng nó thấy người lạ nó mổ cho đấy.” Tôi nói với theo.

“Ờ mình biết rồi.”

Vân Vân đi vội quá, cậu ấy quên chưa kéo khóa túi xách rồi này. Cậu ấy không có ở đây, mình kéo giúp cậu ấy chắc không vấn đề gì đâu.

Nghĩ vậy, tôi nhấc tay chạm vào móc khóa kéo… Mà thôi, đã là đồ đạc cá nhân tốt nhất không nên động vào thì hơn.

Ngồi đợi Vân Vân một lúc thì cậu ấy quay lại. Nhìn bộ dạng tràn đầy hứng khởi của cô ấy, tôi băn khoăn. Đó có thể là chuyện gì nhỉ? Đang từ khuôn mặt nghiêm túc chuyển sang biểu cảm vui vẻ, thật khiến người khác phải tò mò.

“Cậu có chuyện vui à? Kể cho mình nghe thử đi nào?” Tôi ướm hỏi xem cậu ấy trả lời thế nào.

“Làm gì có chuyện vui.”

“Thế sao mặt mày cậu rạng rỡ thế kia?”

“Cậu nhìn nhầm đấy.”

“Là mình nhìn nhầm thật sao?”

“Ừa.”

Xem ra cậu ấy không định nói cho tôi biết, tuy ai cũng có bí mật của riêng mình nhưng thực lòng mà nói, cái cảm giác giấu giấu giếm giếm đó tôi thấy không vui chút nào.

Bỏ đi, đằng nào tôi đã giấu Vân Vân rất nhiều chuyện, cho nên tôi chẳng có quyền gì để ép cậu ấy nói cả.

Cứ vậy thì hơn.

Ngồi chơi một lúc, mắt thấy người lững thững tiến vào là Hoàng Gia Huy, Vân Vân gấp gáp vội đứng lên, hai má bất giác đỏ bừng.