Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Với Crush

Chương 16



Suất chiếu của bộ phim kia bắt đầu lúc 7h, chúng tôi quyết định ra ngoài từ lúc 4h, sau đó đi ăn tối, rồi đến rạp chiếu phim gặp Trần An An.

Bởi vì tôi mua vé ngồi cách xa bọn họ, dự định mạnh ai nấy vào, cho nên cũng không nói với cô ta.

Thật ra là tôi bảo Chu Lịch không cần nói với Trần An An.

Hắn mặc một bộ quần yếm, đeo balo nhỏ, tóc là tôi giúp hắn tết lại, đáng yêu vô cùng.

Hắn đưa tôi đến một tiệm ăn nhỏ bán món Nhật, bên trong không đông khách nhưng thức ăn thì rất ngon.

Chúng tôi ngồi trong quầy bar, anh chàng thu ngân dường như có quen biết với hắn, sau khi chào hắn, liền hỏi tôi: “Lần đầu tiên thấy em dẫn con gái đến đây, người yêu à?”

Tôi cười một cái, không hề phủ nhận, lại giới thiệu hắn: “Chu Tiểu Liên”.

Chu Lịch trừng mắt liếc tôi một cái.

“Thật đáng yêu”. Anh ta khen tôi, lại hỏi Chu Lịch: “Cô bé, học cùng một trường với Chu Lịch à?”

Chu Lịch chỉ có thể ừ một tiếng, nhưng không phủ nhận, có thể là sợ mất mặt của chính mình.



Sau khi chúng tôi ăn xong, vừa định tính tiền thì anh chàng kia đi tới, “Lần này em đưa bạn gái tới ra mắt thì sao phải trả tiền chứ, bữa ăn này cứ xem như là anh mời cô bé đàn em này vậy”.

Tôi có chút ngây ngốc.

“Người đó là anh họ tôi, tiệm ăn này là anh ấy mở”. Sau khi ra ngoài Chu Lịch mới nói với tôi, “Có lẽ sau buổi tối ngày hôm nay, cả nhà tôi đều sẽ biết tôi có bạn gái”.

“A! Thế sao anh lại không nói sớm?! Nếu biết thì tôi đã không ăn nói lung tung rồi!”



Hắn xoa xoa ấn đường, “Tôi không ngờ rằng cô lại không biết xấu hổ đến như vậy”.

“Xin lỗi, xin lỗi”. Tôi chỉ hận không thể tát miệng mình một cái, “Tôi đúng là không biết xấu hổ”.



Hắn lại bị tôi chọc cười, “Trong lòng âm thầm vui vẻ lắm, đúng không?”

“Không dám, không dám”.

“Không dám? Không phải không có, là không dám hả?”

“Không có không có”.

“Haha”.

“Chu Lịch, anh có biết không, mỗi lần anh cười haha, tôi đều rất muốn hôn anh”.

“…”

Chúng tôi tới rạp chiếu phim thì liền tách ra.

Hắn ở cửa chờ Trần An An, tôi lấy vé rồi liền đi vào trước.

Tôi ngồi ở hàng ghế phía sau, có thể trông thấy vị trí của bọn họ, ngồi xuống không bao lâu thì đã thấy hắn đi vào.



Đi cùng với hắn, ngoại trừ Trần An An, còn có một anh chàng, người này ngồi ở bên cạnh hắn, còn liên tục nói chuyện với hắn.

Tôi phát WeChat cho hắn, hỏi một tiếng.

Hắn nhanh chóng trả lời: Mẹ kiếp, Trần An An còn giới thiệu đối tượng cho cô đấy!

Tôi: Ôi trời! Cô ta biết rõ tôi thích anh mà, vì sao lại bày ra trò này?



Hơn nữa bây giờ cả trường đều biết hai người chúng tôi đang yêu nhau, sao cô ta lại không biết xấu hổ giới thiệu đối tượng cho tôi chứ?

Chu Lịch: Cô ta vừa mới nói với tôi, “Không nên thắt cổ chết trên một thân cây, hơn nữa Chu Lịch, có phải là đồng tính luyến ái hay không cũng không biết, đừng lãng phí thời gian trên người hắn”.

Phụt... ha ha ha, đồ ngu xuẩn, nói xấu Chu Lịch ở trước mặt hắn.

Tôi:… Anh cứ bỏ đi đi, không cần để ý đến bọn họ.

Chu Lịch: À không, tôi muốn xem phim này.

Tôi hối hận muốn chết, hôm nay không nên chưng diện đáng yêu như vậy cho hắn.

Sau đó toàn bộ quá trình tôi không hề xem phim, chỉ lo giám sát bọn họ.



Anh chàng kia, vừa nhìn đã thấy đáng ghét, lúc xem phim cứ nghiêng người sang một bên, chỉ hận không thể dán sát vào Chu Lịch.

Tôi rất muốn chạy tới nói với bọn họ tôi là bạn trai của Chu Tiểu Liên, sau đó lôi anh ta ra ngoài, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, tôi không dám nói bậy bạ những lời đáng xấu hổ như vậy ở trước mặt Chu Lịch nữa.

Tôi còn đang nghĩ cách giúp hắn như thế nào, thì đã nhìn thấy hắn đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.

Trần An An và anh chàng kia cũng đi theo, tôi vội vàng đứng lên bám sát bọn họ.

“Tiểu Liên”. Trần An An gọi hắn, hắn không để tâm.

“Chu Tiểu Liên”. Tôi cũng kêu một tiếng, hắn lập tức dừng bước, quay đầu lại, uất ức nghẹn ngào nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc trái tim tôi mềm nhũn.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu hắn, “Không xem phim nữa sao?”

Trần An An kinh ngạc nhìn tôi, “Chu Lịch? Sao anh lại ở đây?”



“Tên rác rưởi kia”. Chu Lịch nói, “Hắn sờ đùi tôi”.

Tôi tức điên, vén tay áo lên đánh ra một quyền.

Thực xấu hổ chính là, không đánh trúng.

Tôi uổng phí có thể trạng của Chu Lịch, nhưng không có chiêu thức, sau một hồi đánh đấm loạn xạ, tôi bị thương cũng tương đối nghiêm trọng.

Nhưng tốt xấu gì cũng có thể hả giận.

Anh chàng kia đuối lý, bỏ đi, Trần An An còn liên tục bám theo sau lưng chúng tôi mà xin lỗi, Chu Lịch vừa kiểm tra vết thương cho tôi, vừa lạnh lùng bảo cô ta cút đi.

Cô gái này thật sự khiến Chu Lịch chán ghét.

Trần An An rơi nước mắt nhún nhường, “Chu Lịch, thật sự xin lỗi anh, em không biết tên kia quá đáng như vậy, em chỉ là muốn giới thiệu cho Tiểu Liên một người bạn thôi”.