Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Chương 26: Người giám sát và người lập quy tắc



Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Nhưng xét mức lương 2500 tệ một tháng và phúc lợi quanh năm, chi nhánh nhỏ này không xong trong buổi sáng hôm nay.

Giang Vu Tận đơn giản nghĩ lại lời mời của ông chủ Thạch Bố, nghĩ ngợi một lát, lúc sau lại cười nói: "Nơi này biến mất cũng không sao, để tôi giới thiệu cho cậu một nơi khác tốt hơn."

Trên mặt cậu treo nụ cười, duỗi tay vỗ vỗ vai Thạch Bố nói: "Cậu biết Lục Đông Thành nhỉ."

Thạch Bố gật đầu: "Biết, là cái người theo đuổi anh..."

Những lời còn lại cậu ta tính nói dần biến mất dưới cái nhìn chăm chú của Giang Vu Tận.

"Cậu liền đến tìm công ti hắn là được rồi." Giang Vu Tận nói, "Là tập đoàn lớn, phúc lợi có đủ."

Thạch Bố rất tin tưởng cậu, lập tức gật đầu: "Được."

Giải quyết xong vấn đề việc làm, Giang Vu Tận ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử vẫn đang sáng trải dài cả một mặt tường, hỏi: "Ở đây có thiết bị theo dõi không?"

Cậu nói ở đây chính là toàn bộ chi nhánh này.

Thạch Bố gật đầu nói có.

Giang Vu Tận: "Giả vờ thành tác nhân bên ngoài, đem tất cả số liệu tiêu hủy hết đi."

Hoàn thành tiêu hủy số liệu, cậu vỗ vỗ vai người bên cạnh gọi người này đứng lên: "Trong hai phút dọn đồ rời khỏi đây."

Thạch Bố nhanh chóng khom lưng bắt đầu thu dọn mấy thứ quý giá của mình.

Không có ý định tiếp tục ở lại căn phòng toàn rác rưỡi, Giang Vu Tận cũng đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài cửa đứng chờ.

Hai phút sau, Thạch Bố thu gom túi lớn túi nhỏ, đúng giờ xuất hiện ở cửa, hai người cùng nhau đi lên tầng.

Tiếng súng ống trên lầu đã biến mất, nhưng vẫn còn tiếng đánh của dị chủng, dù vậy lại không giống như lúc trước uy lực to lớn, đoán chừng chắc cũng bị thương không nhẹ.

Hành lang ban đầu còn có thể gọi là sạch sẽ đã chất đầy người, Giang Vu Tận thấy được người đàn ông xăm mịnh bị thi thể dị chủng dính nhớp đè phía dưới ở tận tít trong cùng ----- có lẽ không thể gọi là người đàn ông xăm mình nữa, cánh tay có hình xăm của hắn đã biến mất, không biết đã bay tới đâu. Có dị chủng còn sống nhưng trên cơ thể có vài miệng vết thương thật lớn, máu đang không ngừng trào ra.

Giang Vu Tận nhấc chân tiếp tục đi lên lầu, Thạch Bố theo sau tự giác cho mấy dị chủng còn sót lại mấu phát súng, sau khi xác nhận đã hoàn toàn tử vong thì nhấc chân đuổi theo.

Đi lên cầu thang thật dài, cho đến khi một lần nữa trở lại căn nhà gỗ cũ nát, đi vào rừng già núi sâu, Giang Vu Tận nói: "Cậu đi trước đi, chỉ cần nhớ rõ đi đến công ti của Lục Đông Thành là được."

Thấy ánh mắt đối phương, cậu nói: "Tôi muốn ở lại đây báo án."

Nhìn thấy tổ chức tà giáo thật giả lẫn lộn, hơn nữa còn thấy một vụ án mạng lớn, một công dân nhiệt tình ưu tú thì phải nhanh chóng báo án.

Thạch Bố: "?"

Thạch Bố mang theo túi lớn túi nhỏ cùng đầu óc ngờ vực đi trước.

Tuy rằng vẫn cứ không nhớ được số điện thoại của đội Điều tra, nhưng cũng may lịch sử gọi điện lúc trước vẫn còn, Giang Vu Tận tìm kiếm nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy, tìm thêm cái gò đất thành công gọi điện.

Người của đội Điều tra tới rất nhanh, ít nhất trước lúc cậu chơi Anipop đến hết pin thì đã tới. Cậu ở trong đám đông nhìn một lượt, không nhìn thấy vài người quen lúc trước, thiếu đi người tán ngẫu dọc đường, cậu tiếc nuối thở dài.

Cậu dọc đường đi trong đầu chỉ nghĩ muốn tán ngẫu, những người khác nhìn qua đều rất nghiêm túc, hoàn toàn không có bầu không khí tán ngẫu.

Trải qua thời gian gần nửa ngày điều tra, những người khác đi tới đầu tiên liền đem người của ngục giam cùng thi thể dị chủng vận chuyển đi, những người còn lại thì đem nơi này từ trong ra ngoài xem xét một lần, tài liệu ở tầng hầm thứ nhất tìm được không ít thông tin về tổ chức Linh, nhưng chỉ là tin tức vụn vặt, còn mục đích của tổ chức và các thành viên, thậm chí cả vị trí tổng bộ của tổ chức đều không biết.

Sau bọn họ điều tra xong, người thẩm vấn ở phía sau đã hỏi lí do công dân nhiệt tình Giang xuất hiện ở đây.

Giang Vu Tận lúc trần thuật lại sự việc chọn giữ lại một phần chân tướng. Cậu nhìn người ghi chép đi theo với cây bút trong tay, vừa mở miệng liền nói: "Là như này, sự việc ban đầu xảy ra ở cửa hàng tiện lợi."

Bạn giận cậu, thế nên cậu tới cửa hàng tiện lợi chuẩn bị mua đồ hối lỗi cho anh ta, trùng hợp lại gặp được có người đang cửa hàng tiện lợi, cậu ra tay ngăn lại hành vi đáng xấu hổ của đối phương, đối phương làm bộ cải tà quy chính, bên ngoài thành thật xin lỗi nói mời cậu về uống chén trà, lại lừa cậu đến tòa nhà đang thi công, chuẩn bị giết cậu, không ngờ mấy người bọn họ lại nổi lên mâu thuẫn, đại ca giết thủ tiêu hết những người bên trong.

Vì giữ mạng, cậu giả vờ có tin tức quan trọng muốn chuyển lời, tên đại ca vì thế dẫn cậu vào nơi núi sâu rừng già này, không ngờ lại vừa vặn đụng ngay nhà giam nhốt dị chủng bỗng xảy ra vấn đề, lúc mọi người đang không rảnh để ý người khác thì cậu lén chuồn ra ngoài, sau khi ra ngoài liền tìm nơi có tín hiệu báo nguy.

Nhưng nhìn qua rất rõ ràng những người khác gần như không thể chạy thoát.

Cậu nói cứ như đang kể câu chuyện phiêu lưu đầy mạo hiểm, kích thích xưa nào đó, những người khác nghe mà đôi mắt không tự giác trợn to, lúc cậu dừng lại còn không ý thức được mà hỏi: "Sau đó thì sao?"

Giang Vu Tận buông tay: "Sau đó mấy anh tới rồi."

Chuyện xưa kết thúc cũng là lúc phải trở lại hiện thực, vài người nghe ở một bên suy nghĩ lời cậu nói lúc nãy, nhưng chung quy lại đều cảm thấy lý do khoái thác này vừa có chỗ hợp lý lại có một chút thái quá, nhưng người trước mặt nhìn qua có vẻ mặt chính trực, nghiêm túc, rất khó để nói rằng một đống lời khai vừa nãy không phải là thật.

Tra hỏi kết thúc, người ghi chép đứng lên vươn tay: "Cảm ơn cậu phối hợp và kịp thời thông báo."

Giang Vu Tận cùng anh ta bắt tay một cái, sợi dây đỏ trên cổ tay theo động tác mà hơi lắc nhẹ. Cậu nói: "Không có gì."

_____

Người cùng thi thể dị chủng lúc tạm thời được chuyển đến cho bộ phận kiểm tra gần đó, còn những vũ khí được phát hiện tất cả đều được trực tiếp vận chuyển đến Tổng bộ Cục Điều tra Thành phố A. Mấy thứ này nhìn qua khá được biệt, người khuân vác không thể tự tiện chạm vào, mà được tạm thời phân công cho một đội.

Những thứ đồ có khả năng do trò chơi phân phát nhưng không thể xác định luôn luôn ưu tiên cho bọn họ kiểm tra.

Cả đội ai cũng vội vàng, liên tục ra vào, chỉ có Hồ Lịch vẫn kiên quyết giữ nghiêm thời gian tan tầm, có thể ở trong cục thì dù không có nhiệm vụ thì không làm nhiệm vụ, có thể xem là người ở trong văn phòng lâu nhất.

Nhận được súng ống, cả văn phòng ngay cả người duy nhất còn ở lại bên trong Hồ Lịch cũng nhìn nhiều thêm vài lần.

Có người nói: "Nhìn rất quen."

"Đúng vậy," Hồ Lịch nói, "Đây là do Thạch Bố làm."

Văn phòng giống như chợt im lặng một chút.

Đem thứ trong tay buông xuống, Hồ Lịch nói: "Lúc trước có xem qua vài thứ hắn làm, đặc điểm cá nhân của hắn rất rõ ràng."

Vậy quả thật là đúng rồi, cả văn phòng càng im lặng hơn chút nữa.

Top 50 người chơi có số điểm xếp hàng đầu, có lẽ bọn họ chưa từng được diện kiến nhưng đều có ít nhiều hiểu biết, đặc biệt là những người chơi thuộc top đầu. Thạch Bố, một kho vũ khí di động, vũ khí trong trò chơi cũng có thể chế tạo rất đỉnh. Nơi này gọi được hắn đến làm súng ống, mặc kệ là hắn gia nhập tổ chức Linh hay đơn giản chỉ là hợp tác, tình huống đối với bọn họ đều không thể nói là có lợi.

Có người nói: "Tầng sâu nhất của tổ chức phát hiện một gian phòng, bên trong có dấu vết có người đã sống ở đó một thời gian, hơn nữa nhìn qua còn mới dọn đi không lâu, dựa theo tình huống phán đoán, người lúc trước ở trong đó có lẽ là Thạch Bố."

Nếu nói đối phương vẫn luôn ở tại gian phòng đó thì chính là sống tại tổ chức, so với hợp tác thì càng giống như đối phương đã gia nhập tổ chức hơn. Chỉ đáng tiếc là dữ liệu của thiết bị theo dõi đều bị hư hại, nếu không còn có thể biết được thêm nhiều tin tức hữu dụng.

Hồ Lịch không nói chuyện, chậm rãi gõ gõ mặt bàn.

_____

Giữa trưa Giang Vu Tận bị đuổi ra khỏi tiệm cắt tóc, đêm khuya sau khi trở về bằng xe chuyên dụng lại gõ cửa tiệm tóc.

Phía trước tiệm cắt tóc là nơi ngày thường dùng để cắt tóc, phía sau là phòng nghỉ ngơi vào buổi tối của ông chủ Nguyên, từ chỗ này gõ cửa người bên trong cũng có thể nghe được.

Giang Vu Tận gõ hai cái, lại gõ cửa hai cái, lại gõ thêm hai cái nữa.

Cuối cùng vào lúc chuẩn bị gõ tiếp hai cái thì cửa tiệm mở ra, ông chủ tiệm cắt tóc trưng một bản mặt đầy khó chịu xuất hiện trước mắt.

Giang Vu Tận vỗ vỗ vai anh ta: "Chào buổi tối.

Ông chủ tiệm cắt tóc nhìn qua tâm tình không được tốt lắm.

Nhưng dù đối phương tâm tình không tốt, Giang Vu Tận cũng nhất quyết phải kể chuyện của tên ngốc Thạch Bố cho đối phương nghe.

Ông chủ Nguyên: "..."

Ông chủ tiệm cắt tóc nhất thời không biết trước tiên nên kinh ngạc vì tin tức nào.

Rốt cuộc cả hai cái đều rất chấn động.

Cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đánh bay, anh ta ngồi trong tiệm ngậm điếu thuốc hỏi: "Cậu ta vì sao lại đi đến nơi kia..."

Nói nói một hồi liền tự ngậm miệng.

Quả thật khá dễ đoán được, chỉ cần đối phương là tên ngốc thì chuyện gì cũng có khả năng.

Giống như đoán được anh ta nghĩ cái gì, Giang Vu Tận nói: "Đúng không."

Có tiếng bước chân từ cuối phố truyền đến, giữa không gian tối tăm hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ tươi, ông chủ tiệm cắt tóc ngậm điếu thuốc đang cháy, nói: "Đứa con trai tốt của cậu về rồi kìa."

Tiếng bước chân rất nhỏ không thoải mái như thường ngày, một nhịp lại một nhịp, khả năng người kia lại bị thương rất nặng.

Thở một hơi dài, Giang Vu Tận vừa bước vào bên trong vừa nói: "Hôm nay tôi ngủ lại chỗ anh."

Ông chủ tiệm cắt tóc nghiêng người tránh sang một bên, vừa đúng lúc cậu bước qua đây.

Chờ đến khi Trần Cảnh đi đến dưới lầu, cửa tiệm cắt tóc đã đóng lại, trên đường không một bóng người. Nhấc chân nhẹ nhàng bước lên lầu, xoay chìa khóa mổ cửa, bên trong phòng một mảnh đen nhánh, Trần Cảnh che lại cánh tay, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không thấy được đôi giày quen thuộc.

Công dân Giang hôm nay không ở nhà, chắc lại chạy đến nơi nào uống rượu.

Buổi tối hôm nay không có nhà cũng khá tốt. Ít nhất dọc đường không bị ai phát hiện, Trần Cảnh nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đi tới ngăn tủ tìm hòm thuốc, thuần thục xử lí miệng vết thương.

Bóng đêm đổ xuống, tiếng băng gạc xé toạc bị bóng tối thu trọn.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng, ông chủ tiệm cắt tóc không thể hiểu được người đang đứng trước tủ lạnh, người này rốt cuộc học đâu ra tật xấu mới sáng sớm đã bò dậy uống rượu.

Buông cái ly trong tay, Giang Vu Tận nhìn điếu thuốc đã châm trên tay đối phương, mắt chớp một cái, nói một tiếng "A."

Một chai rượu uống còn dư lại nửa chai, cậu cầm chai rượu rời đi, trước khi đi còn để lại lời chúc.

"Anh mau hút đến chết đi nha."

Ông chủ tiệm cắt tóc thiếu chút nữa đem điếu thuốc trên tay ném về phía cậu.

Công dân Giang ra ngoài một đêm không về quả nhiên lại đi gõ cửa nhà. Miệng vết thương vẫn còn có chút đau thế nên giấc ngủ của Trần Cảnh cũng không tốt, vừa nghe được tiếng gõ lập tức rời giường đi mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra đối phương liền đi thẳng vào nhà, trong tay còn cầm theo nửa chai rượu chưa uống hết.

Quả nhiên lại đi ra ngoài uống rượu.

Việc đầu tiên Giang Vu Tận làm khi về nhà chính là sạc điện thoại của mình, sau đó lại như xác chết nằm ì trên sô pha, chờ đồ ăn sáng của mình.

Hôm nay học sinh trung học làm cháo trắng cùng rau xào cho bữa sáng, ăn khá ngon. Lúc húp cháo Giang Vu Tận giương mắt xem xét sắc mặt của đối phương, hỏi: "Đây lại do thức đêm học bài à?"

Trần Cảnh cũng chưa nói là không phải.

Giang Vu Tận đã nói: "Sau này nhớ ngủ sớm một chút."

Học sinh cao trung đáp lời, cơm nước xong xuôi liền đeo cặp ra khỏi cửa đi học, người đàn ông trưởng thành lại trở về phòng của mình mà nằm.

Mấy ngày kế tiếp cậu thật sự nằm thành tên phế vật, học sinh trung học đều mỗi ngày đúng giờ đi học, sắc mặt dường như ngày qua ngày lại càng tốt lên một chút.

Cho đến thứ sáu, học sinh trung học hiếm khi về nhà trước trời tối, hơn nữa sắc mặt lại quái dị, trầm mặc lạ thường.

Lúc ăn cơm chiều, lo lắng đến sức khỏe tâm lí của học sinh trung học ngày nay, Giang Vu Tận mở miệng hỏi: "Có chuyện gì à?"

Học sinh trung học trầm mặc gần nửa ngày, lát sau mới cứng nhắc mở miệng.

Nói chung chính là năm nay có tiết mục diễn kịch nói, bị thiếu mất vài người, lại không ai xung phong, vì thế ban cán bộ lớp cho rút thăm. Cậu ta vì lúc khai giảng đầu năm giúp một bạn học không biết tên chuyển đồ, bị nhiệt tình đề cử làm cán bộ lớp, không hiểu sao được bầu lên làm lớp trưởng, nên danh sách rút thăm cũng thêm tên cậu ta vào.

Sau đó cậu ta bị chọn trúng. Giáo viên phụ trách nói đây là năm cuối cùng bọn họ được tham gia hoạt động như vậy, cần phải nắm chắc cơ hội, phô bày khí thế tuổi trẻ.

Vì để không làm lỡ việc học tâp, thời gian luyện tập được xếp vào hai giờ sau khi tan học cùng buổi sáng thứ bảy thêm nửa buổi chiều, hôm nay là sau khi tập luyện cậu ta mới trở về.

Giang Vu Tận: "Tiện thể hỏi một chút, cậu diễn vai gì?"

Trần Cảnh cầm đôi đũa trên tay hơi dừng lại, lát sau mới nói: "Mụ phù thủy phép thuật."

Giang Vu Tận khuôn mặt nín thành một cục: "..... Phụt."

Mặt Trần Cảnh không biểu cảm.

Giang Vu Tận ý muốn che giấu mà uống một ngụm ngước, che lại khóe miệng không ngừng giương lên, kết quả bị sặc nước, bắt đầu không ngừng ho khan.

Lần này học sinh trung học lựa chọn làm ngơ, không ngó ngàng đến.

Cậu ta không quan tâm, Giang Vu Tận phải tự quan tâm chính mình, vỗ vỗ ngực, sau một hồi cuối cùng cũng dừng lại, cậu lại bắt đầu đặt câu hỏi: "Tôi có thể đi xem không?"

Ánh mắt chân thành lại tha thiết, cứ như một phụ huynh chân chính nóng lòng muốn xem biểu hiện của con nhỏ.

Nhưng Trần Cảnh lại biết rõ bản tính người này, nhìn ra cậu đây là muốn đi xem náo nhiệt.

"Không thể."

Học sinh trung học hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật, "Ngày thường thì không thể, thứ bảy tuần sau lúc diễn tập phụ huynh có thể được đặc cách đi vào."

Cậu ta thấy Giang Vu Tận trong nháy mắt cầm lấy điện thoại viết ghi chú.

Xem ra cái loại náo nhiệt này người này không thể không xem.

Viết xong ghi chú, Giang Vu Tận tiện thể nhìn thời gian, phát hiện đã tới giờ phát bản tin buổi tối thân yêu, bèn mở TV lên.

Tin tức đêm nay nhìn qua không yên bình như ngày thường, vừa mới mở ra đập vào mắt chính là hình ảnh một mảng đầy hồng hồng trắng trắng bị làm mờ. Nhưng cho dù là làm mờ, vẫn có thế thấy được trên mặt đất mơ hồ có con mắt đỏ đỏ đen đen, nhìn như là đầu.

Giang Vu Tận gắp một đũa măng xào thịt.

Trong bản tin, MC truyền hình nhìn màn hình nói:

"Tám ngày trước sau 6 giờ chiều, một nhà ba người họ Vương được phát hiện đều đã tử vong trong nhà, tại hiện trường vụ án phát hiện rất nhiều điều khả nghi, trước mắt vụ án đang trong quá trình điều tra."

Người dẫn chương trình nói xong, một đoạn video được chiếu lên. Thi thể trong phòng đã được mang đi, chỉ có thể nhìn thấy bài trí trong phòng.

Giang Vu Tận nhìn thấy cạnh bàn chỗ ba người ban đầu ngồi có 3 chiếc máy bay giấy, mâm đồ ăn bị đập vỡ cùng vết khắc trên bàn.

Tin tức này có lẽ có thể khiến người ta không nuốt nổi cơm nhưng hai người trên bàn cơm vẫn có thể ăn ngon lành, vẫn như cũ vừa xem vừa ăn, cũng không có thảo luận gì nhiều về tin tức này.

Vào ban đêm, cục Điều tra cuối cùng cũng đem sự việc của tổ chức lúc trước xử lí xong, Giang Vu Tận lại ngoài ý muốn nhận được 5000 tệ, xem như là khen thưởng cho tinh thần hỗ trợ với kịp thời thông báo.

Đi một chuyến kiếm Thạch Bố liền nhận được hai tháng tiền lương, công dân Giang lại càng thêm kiên định quyết tâm làm một công dân tốt.

Lúc trước nhờ Từ Đồng Quy mang theo công đạo trở về thúc giục tiền lương, đối phương chắc hẳn đã làm được, tiền làm công ở trang viên lúc trước cũng được chuyển đến.

Niềm vui nhân đôi, Giang Vu Tận còn kết bạn với Anipop của Đội trưởng Từ, trong khi vui vẻ liền cho đối phương 20 điểm tinh lực, một lát sau đối phương nhắn sang câu cảm ơn.

Người chơi lâu năm Giang hào phóng tỏ vẻ không cần khách khí.

Hai số tiền tới tay, cộng thêm phí ủy thác lúc trước, tài chính xem ra còn có thể dư dả một thời gian, Giang Vu Tận vui sướng nằm xuống, vừa đặt lưng liền làm một giấc.

Sáng thứ bảy, học sinh trung học muốn đến trường tham gia diễn tập rời giường sớm.

Hôm nay không cần mặc đồng phục, cậu ta liền đơn giản mặc một chiếc áo thun trắng, lúc ra khỏi phòng còn cố ý nhìn sang cửa phòng cách vách, bên trong chỉ có thể nói là không hề có tiếng động, người ban đầu còn đang hứng thú bừng bừng viết ghi chú còn đang ngủ ngon bên trong.

Lúc này đây Trần Cảnh thật lòng chúc đối phương có một giấc ngủ thật ngon, tốt nhất là ngủ một mạch đến khi diễn tập kết thúc. Không đánh thức cũng không quấy rầy, sau khi rửa mặt xong cậu ta liền ra cửa rời đi, ngồi trên phương tiện giao thông công cộng đi đến trường.

Lúc đi vào cổng trường, bởi vì mỗi ngày đều luyện tập, bảo vệ đã nhớ mặt câu ta, biết hôm nay có diễn tập, không hỏi nhiều liền cho cậu ta vào trường.

Nơi tập luyện là ở sảnh lớn, lúc cậu ta đến vẫn còn khá sớm, những người khác còn đang bày trí sân khấu, cậu ta đi thay quần áo, lúc từ hậu trường đi ra có người nhìn thấy cậu ta, kêu cậu ta tiện tay giúp đỡ.

Chờ đến lúc trời sáng hẳn, sân khấu đã được bày trí tốt, tất cả mọi người đã đến đông đủ, Trần Cảnh trên đầu đội tóc bạc hóa thành mụ phù thủy phép thật đứng ở rìa sân khấu.

Trong thính phòng thật sự có phụ huynh ngồi dưới khán đài, ở dưới một đống nào nhiệt, trong tay còn chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn qua chắc là đang giới thiệu với những người khác ai là con của mình.

Cậu ta nhìn qua một vòng, không nhìn thấy người dân Giang, rốt cuộc cũng hạ nhiệt.

Ánh đèn chiếu xuống, có người hô: "Bắt đầu!"

Người đóng vai con gái bá tước lên đài, ánh đèn một đường đi theo, lúc cô bé đứng yên giữa sân khấu, trong nháy mắt tất cả đèn, bao gồm cả đèn nhỏ phía trên thính phòng đều tắt.

Bức màn ở sảnh lớn không có kéo lên, lộ ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ biến thành màu đỏ như máu, xuất hiện màu sắc u ám.

Phụ huynh dưới khán đài cùng với vài vị giáo viên nhàn rỗi ban đầu còn cho rằng đây là hiệu ứng kịch nói cố ý làm ra, trong nháy mắt ngạc nhiên lát sau lại cảm thấy kinh diễm, nhưng lúc nhìn về phía người trên sân khấu, xuất hiện ánh đỏ, bọn họ thấy người trên sân khấu cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Người chỉnh đèn lập tức tỏ vẻ không phải mình làm, giữa một mảnh người không biết phải làm sao, cảm giác bất an lại bắt đầu tỏa ra.

Dường như ý thức được điều gì xảy ra, lần này Trần Cảnh nhìn kỹ xuống thính phòng, sau khi xác nhận không nhìn thấy người quen thuộc liền tháo tóc giả trên đầu xuống, hơi nhíu mày.

Có người muốn đi mở cửa, vừa mới đi được hai bước, tầm mắt mọi người bỗng tối sầm.

Chờ đến khi trước mắt lại lần nữa rõ ràng, có người cúi đầu, phát hiện trước mắt mình nhiều thêm một tờ giấy.

Trước mặt mọi người đều nhiều thêm một tờ giấy trắng. Bên trên viết chữ:

[1. Cấm rời đi]

Mặc kệ là sự việc phát sinh hiện tại hay là đột nhiên xuất hiện tờ giấy có nội dung đều quá mức ly kỳ, có học sinh chưa kịp phản ứng, tay chân đều đang run run, có vị giáo viên cầm lấy tờ giấy trước mặt nhìn xem, cuối cùng vẫn lựa chọn thử đi mở ra mở cửa.

Nắm lấy tay vặn mở cửa ra, bên ngoài cửa lớn cũng một mảnh màu đỏ.

Vị này giống như đã hạ quyết tâm, bước chân đi rất nhanh, sau khi mở cửa ra động tác cũng rất nhanh, Trần Cảnh đứng ở một bên khác sân khấu khó khăn lắm mới chạy tới bên này sân khấu.

Vị giáo viên ấy ngã xuống đất, còn chưa kịp làm gì, trang giấy cũng biến mất.

Trong nháy mắt có người hét chói tai, bên trong cả sảnh lớn tạo thành một mảnh ồn ào.

Trang giấy ở trước người lại lần nữa thay đổi, phía dưới dòng chữ ban đầu lại có thêm một hàng:

[2. Cấm ồn ào]

Người ban đầu còn đang la hét thất thanh bị người bên cạnh kịp thời che miệng lại, hai chân đều mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Ở đối diện sân khấu, một bóng đen nửa trong suốt dần dần xuất hiện. Nó đứng ở một góc thính phòng, đỉnh đầu đụng tới trần nhà, không có khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt thuần một màu đỏ, yên tĩnh nhìn mọi người.

Trần Cảnh biết đây là thứ gì. Đứng ở đó là người giám sát, phụ trách giám sát hành động của mọi người trong phạm vi có phù hợp [quy tắc] hay không. Nội dung trên mảnh giấy trước mặt bọn họ chính là [quy tắc] của không gian này, quy tắc cùng phạm vi được người lập quy tắc quy định, trong tình huống bình thường, người giám sát và người lập quy tắc sẽ cùng lúc xuất, người lập quy tắc có thể ở nơi nào đó yên lặng theo dõi, cũng ra quy định mới, dường như trốn rất bí ẩn.

Trên nguyên tắc trò chơi chỉ cần có một người có thể hoàn toàn khống chế được người lập quy tắc, tất cả mọi người đều có thể sống sót, nhưng trong tình huống bình thường, không ai có thể vẫn luôn tuân thủ những quy tắc ngày càng khó tưởng tượng. Nếu như gặp gỡ người giám sát và người lập quy tắc người chơi trong phó bản đó gần như không thể thành công sống sót rời khỏi phó bản.

Phản ứng đầu tiên của Trần Cảnh chính là may mắn cái người vĩnh viễn không bao giờ ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc kia ngủ quên không xuất hiện ở đây.

_____

Giang Vu Tận cũng không có ngủ quên. Quyết tâm xem náo nhiệt mười phần kiên định, lúc viết ghi nhớ cậu thuận tay cài đồng hồ báo thức, sáng hôm nay sau khi học sinh trung học rời khỏi nhà đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Hôm nay rửa mặt thay đồ với mua bữa sáng cũng đều rất thuận lợi, thậm chí trên đường đến trường cũng không bị đổ.

Theo lý mà nói cậu hẳn dư dả thời gian chạy tới buổi diễn tập, nhưng giữa đường bị ngăn lại, ở nơi cách trường học tầm một con phố xảy ra tai nạn, hai chiếc xe đụng nhau, chủ xe liền xuống xe vén tay áo lên cãi tay đôi, nhìn qua có mười phần khí thế, hơn nữa vốn từ hai người đều rất nhiều.

Một bên gặm bữa sáng một bên cùng những người khác đứng bên đường cùng xem cãi nhau, cậu xem rất vui vẻ, xem đến tận khi cảnh sát nhân dân lại đây khuyên hai người rời đi, lúc này mới tiếc nuối thu lại tầm mắt.

Lúc thu lại tầm mắt liếc qua thời gian, cậu lúc này mới kinh ngạc phát hiện đã tới giờ bắt đầu diễn tập.

Sau khi điền xong thông tin ở phòng bảo vệ cậu liền nhanh chóng chạy vào, đi thẳng đến khu dạy học, đột nhiên nhớ ra mình không biết sảnh lớn ở đâu.

Nơi này đã cách phòng bảo vệ một khoảng thật xa, cũng không có bản đồ, tâm lý dân cờ bạc lại nổi lên, Giang Vu Tận ở trước giữa 1 trong 2 tòa nhà, tùy ý lựa chọn đi vào một tòa tính toán đi đến chỗ cao nhất để xem.

Cậu không đi đến tầng cao nhất, lúc đi đến lầu ba mơ hồ nhìn thấy hình dáng kiến trúc tòa nhà, theo hướng kiến trúc nhìn qua vừa vặn bắt gặp một nơi như phòng chứa đồ.

Đẩy cửa ra bước vào, đập vào mắt cậu là một thân cao gầy đen nhánh ở ngay giữa phòng học. Thân ảnh cao gầy mặt bị bóp méo, chỉ còn đôi mắt thuần một màu trắng, đôi mắt trắng dã nhìn về phía cậu.

Giang Vu Tận ban đầu giật mình sửng sốt, lúc sau còn không quên việc ban đầu, vòng qua thân ảnh cao gầy tiếp tục đi đến bên cửa sổ, rất có lễ phép nói: "Cho qua một chút, cảm ơn."