Sau Khi Trọng Sinh, Cô Nổi Tiếng Trong Giới Đại Thần

Chương 14: Họ thật sự xứng đôi



“Cô Mặc, tôi đặt bưu kiện của cô ở trên bàn.”

Lúc má Ngô mặt mày chua ngoa đẩy cửa đi vào, Lăng Mặc vẫn đắm chìm trong trò chơi như cũ, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút.

Giải vô địch chuyên nghiệp đêm nay, nhất định cô sẽ giành được chiếc cúp Hercules.

Đời trước cô ở trong giải đấu Thành phố đấu trường Siêu Thần (Super God Arena City), chính là nhờ trò chơi này nên cô và hai người Cố Thính Bạch, Kiều Phong mới kết giao tình bạn thắm thiết. Mà bây giờ, cách giải đấu Thành phố đấu trường Siêu Thần lần thứ hai mươi công khai chiêu mộ các nhân tài từ mọi tầng lớp trong xã hội vẫn còn thời gian nửa năm, cô có thể lợi dụng trò chơi này quen biết họ sớm nửa năm.

Thời gian nửa năm, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, đủ để nghịch thiên cải mệnh.

Đủ để cô có chỗ phòng thủ, chỗ bảo vệ cô.

Má Ngô dừng lại ở phòng Lăng Mặc giây lát, thấy cô không có tiền đồ chỉ biết vùi đầu chơi game, sự khinh thường trong mắt ngay cả giấu cũng giấu không được.

Bà ta nghĩ thầm trong bụng, đứa con gái đến từ nông thôn hoang dã, mặc dù có thêm thân phận đại tiểu thư nhà họ Lăng, chung quy vẫn là một con chim trĩ tầm thường không làm được gì cả.

Khi Lăng Điềm người ta đang nỗ lực học tập, Lăng Mặc lại đang chơi game. Cứ tiếp tục như vậy, chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn. Tin chắc mấy năm sau, kẻ vô tích sự như cô ngay cả việc xách dép cho Lăng Điềm cũng không xứng.

Má Ngô khinh thường lắc đầu, thiếu lễ độ liếc mắt xem thường, hai tay xoa xoa trên tạp dề, giây lát lại vui vẻ đưa cho Lăng Điềm một chén canh tổ yến.

Chờ sau khi Lăng Mặc dẫn theo bốn đồng đội thuận lợi giành được chức quán quân của giải đấu chuyên nghiệp hàng quý, Cố Thính Bạch ở bên kia màn hình di động phấn khởi nhảy khỏi ghế sô pha, lôi kéo Cố Nam Phong vừa mới đi công tác về, khoe khoang nói:

“Anh, anh nhìn xem! Cuối cùng em cũng giành được giải quán quân của giải đấu chuyên nghiệp hàng quý rồi.”

Cố Nam Phong liếc mắt qua loa, hiển nhiên không tin kỹ thuật của Cố Thính Bạch:

“Dùng tiền mở hack? Với kỹ thuật này của em, người chơi cấp cao cũng không gánh em theo được.”

“Anh xem thường ai đấy?”

Cố Thính Bạch hếch mũi, đắc ý nhìn chìa tay ra với Cố Nam Phong: “Lấy chìa khóa xe ra, có chơi có chịu nha. Lần trước chính anh nói, nếu em có thể giành được giải quán quân của giải đấu chuyên nghiệp hàng quý, anh sẽ đưa chiếc xe Phantom mới mua để cho em mượn lái một tháng.”

“Cầm đi.”

Cố Nam Phong thuận tay móc ra một chùm chìa khóa từ trong túi ném vào trong ngực cậu, sau khi đổi một bộ quần áo thường ngày lại kéo cậu đi về phía gara:

“Nghe nói Tam ca để ý một cô bé, đi theo anh đến Only ăn dưa.”

“Nhóm mấy người đều là người già độc thân, tới quán bar cũng không tìm phụ nữ chơi đùa, chỉ biết chơi bài, không thú vị. Chơi bài còn chưa tính, kết quả mỗi lần thua tiền đều là em, em không đi.”

“Anh uống rượu, em cút qua lái xe cho anh.”

Cố Nam Phong tịch thu điện thoại của cậu, trực tiếp kéo tay bắt cậu lên xe.

“Anh Tần Tam đã độc thân nhiều năm, anh chắc chắn thật sự có cô gái có thể lọt được vào mắt của anh ấy?”

Cố Thính Bạch nhỏ giọng nói thầm, nếu là ngày thường, thật ra cậu rất vui đi chuyến này.

Vấn đề là vừa nãy cậu mới thêm tài khoản Wechat của Lăng Mặc, còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị Cố Thính Phong tịch thu điện thoại, trong lòng thực sự rất ngứa ngáy.

“Anh, anh mau đưa điện thoại cho em. Đại thần vẫn chờ em trả lời đó!”

“Tập trung lái xe, anh trả lời thay em.”

Đối với đại thần trong miệng Cố Thính Bạch, ngược lại Cố Nam Phong có vài phần hứng thú.

Phải biết con hàng Cố Thính Bạch này rõ ràng chính là cọng bún có sức chiến đấu bằng năm, đã từng vì kỹ thuật quá tệ mà bị đồng đội báo cáo tiêu cực trong trận đấu, tài khoản trực tiếp bị chặn.

Anh ấy thật sự khó có thể tưởng tượng được, trên đời này còn có người có thể mang theo Cố Thính Bạch giành được giải quán quân của giải đấu chuyên nghiệp.

Trùng hợp là, khi anh ấy vừa mở Wechat ra, Lăng Mặc cũng vừa vặn nhắn một tin nhắn đến.

[Đêm nay vất vả rồi, ngày khác tụ họp?]

[Thay vì chọn ngày thì không bằng để hôm nay đi. Only, lầu hai, phòng vip, chờ cậu.]

[Ngày mai phải đi học, không đi.]

Lăng Mặc trả lời xong Wechat bèn để điện thoại di động xuống, bắt đầu nghiên cứu hộp nội y tình thú màu sắc sặc sỡ trên bàn sách.

Cố Nam Phong nhận được tin trả lời, nghi ngờ hỏi Cố Thính Bạch: “Vị đại thần em nói vẫn còn đang đi học?”

“Em chưa từng hỏi qua chuyện này. Chỉ biết là đại thần khá hòa đồng, trong suốt quá trình chơi game, vẫn luôn phun ra mấy lời thơm tho với em.”

“Con đường đại thần đi ngang tàng như thế? Hay là bị em chọc cho tức giận.”

Cố Nam Phong vừa nghĩ tới con lợn Cố Thính Bạch này bị đồng đội bắt lấy cái đuôi mắng khờ, anh ấy thay đổi thái độ ngày thường xinh đẹp kiêu căng ngày thường, cười rất lớn tiếng.

“Đi đi đi, đi sang một bên! Cái gì mà bị em chọc tức? Sở dĩ đại thần mắng chửi người, đơn giản là do tâm tình không tốt. Con gái mà, mỗi tháng luôn có vài ngày cảm xúc thay đổi như vậy, em đâu thể nào so đo với cô ấy?”

“Con gái?”

Cố Nam Phong không nghĩ tới vị đại thần mang đồng đội heo lên tới trời lại là một cô gái.

Xuất phát từ tò mò, anh ấy lại mở phần ảnh đại diện trên Wechat của Lăng Mặc lên, mở to mắt cẩn thận quan sát ước chừng một phút, lúc này mới xác định ảnh đại diện của cô không phải màu đen đầy đủ màu sắc, mà đơn thuần là 24k đen thui.

“Ảnh đại diện này rất độc đáo, rất xứng đôi với ảnh đại diện của Tam ca.”

Cố Nam Phong chợt phát hiện ra, không chỉ ảnh đại diện của họ xứng đôi, một mảnh đen như mực, dùng kính lúp đến xem cũng không nhìn ra cái con gà gì, mà ngay cả biệt danh Wechat cũng vô cùng xứng đôi.

Wechat của Tần Bắc Minh tên là “Ngẫu nhiên”, mà tên Wechat của Lăng Mặc vừa vặn gọi là “Đó là ngẫu nhiên.”

Là duyên phận, hay đơn giản chỉ là trùng hợp?

Hay là có người nào đó định mượn cơ hội này, có ý đồ tiếp cận Tần Bắc Minh?

Vừa nghĩ như vậy, nét mặt Cố Nam Phong lập tức lạnh xuống..

Hôm khác, anh ấy nhất định phải hẹn gặp mặt cô một lần. Nếu cô gái này có ý đồ lập kế với người anh em của anh ấy, cho dù đẹp như một đóa hoa nhỏ thì anh ấy cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Bên kia, sau khi Lăng Mặc kiểm tra bên ngoài vài lần vẫn không có kết quả, cô trực tiếp bấm gọi video trò chuyện với bạn tốt Tống Tinh Vãn.

“Tinh Vãn, cái hộp nội y tình thú này là cậu gửi tới à?”

“Sao có thể chứ? Tớ không có việc gì đưa cậu nội y làm gì, ngay cả bạn trai cậu cũng không có, mặc cái đó cho ai xem?”

Đầu bên kia video, Tống Tinh Vãn bắt chéo hai chân, vui vẻ thoải mái nằm trên ghế sô pha, câu được câu không trò chuyện với Lăng Mặc.

Lại nói, bọn họ đã quen nhau tròn mười ba năm, không phải là chị em ruột nhưng lại thân hơn chị em ruột.

“Không phải cậu thì là ai nhỉ?”

Lăng Mặc buồn bực mang hộp giấy ném vào trong góc, cô lại trở về nằm trên giường.

“Người gửi kiện hàng này chắc chắn có vấn đề về thẩm mỹ. Nào có ai tặng thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi áo ngực ren hoa tơ tằm như vậy? Không chỉ lộ rõ cũ mà còn quê mùa. Theo tớ thấy, người gửi kiện tám đến chín phần là một ông chú trung niên đầu trọc béo bụng phệ.” Tống Tinh Vãn gặm trái táo trong tay, kết thúc phần phân tích chuyện lạ, nói.

“Ông chú béo?”

Lăng Mặc tự động chuyển tới khuôn mặt bóng loáng của tổng giám đốc Lý trong bữa tiệc công thương nghiệp Quang Hoa, ấn tượng đối với người gửi lại kém đi mấy phần.

Muốn nhìn cô mặc áo lót ren hoa tơ tằm trong suốt?

Kiếp sau đi.

“Mặc ơi, lần này về nhà họ Lăng, cậu định ở lại mấy ngày?” Trên khuôn mặt sáng ngời của Tống Tinh Vãn hiện lên vẻ u sầu: “Cậu cái gì cũng tốt, chỉ là quá dễ mềm lòng. Kỹ thuật diễn xuất của Tô đại ảnh hậu đã được dày công tôi luyện tu luyện tới cảnh giới thượng thừa từ lâu, tớ sợ cậu ở nhà họ Lăng cuối cùng lại phải chịu ủy khuất.

“Lần này sẽ không.”

Lăng Mặc lúng lúng lên tiếng, vạn vật chúng sinh sau khi khuôn mặt thảm thương bị tạt axit tới chết đi lại xẹt qua trước mắt.

So với thù hận, nhiều hơn chính là đau lòng sau khi bị người bên cạnh phản bội.

Tắt cuộc gọi video, cô nặng nề nhắm mắt hai mắt lại, bên tai đột nhiên vấn vương một giọng nam trầm trong trẻo lại cực kỳ từ tính:

“Quần áo của nhóc con này chưa cài, để tôi cài lại.”

Cô luôn cảm thấy âm thanh này khá quen thuộc nhưng nghĩ kỹ lại thì trong đầu lại trống rỗng.

Người nọ là ai, thật ra cũng không quan trọng.

Chẳng qua nếu có duyên gặp lại, cô muốn cảm ơn người tốt xa lạ kia, ở khoảnh khắc cô hấp hối vẫn giữ thể diện cuối cùng cho cô.