Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 40



Phẩm thu yến tuy rằng lúc mới đầu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng vẫn kết thúc thành công.

Hai người đoạt giải nhất năm nay không ai khác, nữ tử là Vương cô nương người đầu tiên bước lên gảy đàn, còn phía nam tử là nhi tử của Hình bộ thượng thư, họ Tạ, tên một chữ Thần.

Khi cung nữ bên người Thanh Hà công chúa tuyên bố yến hội kết thúc, mọi người cung kính tiễn Lệ Vương và Thanh Hà công chúa rời đi, sau đó đi ra biệt uyển, cùng nhau đi dạo hoặc trở về nhà.

Lâm Hành Chi cũng lên xe ngựa, như đã thoả thuận trước với Sở Chiêu, sẽ đưa muội muội về nhà trước, sau đó sẽ cùng hắn ra ngoài chơi, kết quả xe ngựa chưa kịp di chuyển đã bị một nhóm Kim Vũ Vệ chạy tới quây quanh xe ngựa Lệ Vương phủ phía trước.

Dẫn đầu là Nguyên Hỉ, nội thị bên người Kiến Nguyên Đế, tay cầm lệnh bài bày ra tư thái, không hề hành lễ mà đi thẳng vào vấn đề, chào hỏi Sở Chiêu trong xe ngựa: "Vương gia, Hoàng thượng gọi ngài lập tức vào cung, có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Thái độ Nguyên Hỉ không khách khí, lời nói ra càng là một vẻ không cho người khác phản bác, “Vương gia, xin mời!”

Nói xong, Nguyên Hỉ nghiêng người chờ Sở Chiêu xuống xe, tựa như nghe gã ta nói thì Sở Chiêu sẽ ngoan ngoãn xuống xe ngựa, hoàn toàn không đem Lệ Vương này đặt vào trong mắt.

Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy Nguyên Hỉ giấu ở trong mắt sự khinh thường cùng đắc ý.

Chẳng qua Nguyên Hỉ đợi nửa ngày, không chờ được Sở Chiêu xuống xe ngựa, mà là chờ được ba chữ*, “Cán qua.”

(压过去: áp qua đi.)

Giọng nói từ trong xe ngựa truyền ra, mang theo một cảm giác ớn lạnh.

Đồng thời, xe ngựa cũng di chuyển, sau một tiếng hí, ngựa kéo xe không chút do dự lao thẳng về phía trước, kẻ nào dám cản đường, chỉ có một kết cục.

Xe ngựa di chuyển nhanh đến mức Nguyên Hỉ đứng bên cạnh cũng không ngờ tới, gã ta không kịp trốn xe ngựa vừa đi ngang qua, chân bị xe ngựa cán qua ngã thẳng xuống đất.

Nguyên Hỉ ngã xuống đất một cái thật mạnh, còn nghe thấy được vang.

Thân thủ của đám Kim Vũ Vệ nhanh nhẹn né, một người cũng không bị đụng phải.

Xe ngựa Lệ vương phủ phóng đi, để lại Kim Vũ Vệ hai mắt nhìn nhau với Nguyên Hỉ đang quỳ trên mặt đất rên rỉ.

Đây là kết quả mà không ai dự đoán được.

Thạch Nghiên xin chỉ thị Lâm Hành Chi, “Thiếu gia, chúng ta đi sao?”

Lâm Hành Chi lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Hỉ trên mặt đất, buông rèm, nói:"Không có người cản đường, sao lại không đi?"

“Vâng,” được phân phó, Thạch Nghiên kéo dây cương, cho ngựa tiến về phía trước, đương nhiên cẩn thận tránh khỏi nội thị tổng quản trong cung, tránh để gã ta thương càng thêm thương.

Xe ngựa Lâm gia dẫn đầu, theo sau là những người khác không có ý định nhúng tay vào chuyện này, chỉ có một số người muốn xum xuê nên ở lại an ủi Nguyên Hỉ.

Thanh Hà công chúa cũng không rời đi, thay vì cố lấy lòng Nguyên Hỉ, nàng trực tiếp bước tới mở miệng cảnh cáo, "Nguyên tổng quản hôm nay thật uy phong, nhìn thấy tam ca không hành lễ, thấy bổn công chúa cũng không nói một lời, bổn công chúa rất tò mò, khắp Đại Sở này ai có thể được Nguyên đại tổng quản dưới một người trên vạn người để vào mắt?"

Nguyên Hỉ chân bị nghiền ra máu, lại bị ngã thấu vào xương cụt, hận Sở Chiêu đến mức muốn lột da hắn, gã ta còn đang nghĩ cách cáo trạng như thế nào khi về cung, lại báo thù này như thế nào, đương nhiên sẽ không để ý đến Thanh Hà công chúa.

Dù sao người ngoài cũng không biết, Nguyên Hỉ ở trong cung nhiều năm, lại là nội thị thân cận bên người Kiến Nguyên Đế, nắm rõ những bí mật trong cung trong lòng bàn tay, làm sao đem vị công chúa trên danh nghĩa này để ở trong lòng.

Nhưng không nghĩ tới, đúng là vị công chúa mà gã ta không để trong lòng lại ngay trước mặt nhiều người như vậy nói gã ta như vậy.

Nguyên Hỉ trong lòng chợt lạnh, sau đó nhìn vẻ mặt suy tư của những người ở đây, trong lòng sinh ra cảm giác hối hận gã ta đã đánh giá thấp tên Lệ Vương kẻ điên kia, sớm biết như thế, ngoài mặt nhất định sẽ làm tốt, để không ai bắt được gã ta lấy cớ bào chữa cho Sở Chiêu.

Còn có Thanh Hà công chúa bình thường kín đáo, nhìn thấy gã ta trong cung thì khách khí, nhưng khi ra khỏi cung lại trở nên như vậy.

Bất quá đều là dựa vào thanh thế của tên điên Sở Chiêu kia.

Trong mắt Nguyên Hỉ hiện lên một tia lạnh lẽo, việc hôm nay gã ta sẽ nhớ kỹ.

Chịu đựng đau đớn, Nguyên Hỉ lau mồ hôi trên trán, hướng Thanh Hà công chúa cáo tội,“Thỉnh công chúa thứ tội, vì Hoàng Thượng triệu gấp, nô tài là nóng lòng thỉnh Vương gia hồi cung phục mệnh, sợ chậm trễ đại sự, lúc này mới quên vấn an Vương gia, nô tài biết sai, còn thỉnh công chúa khai ân, đừng cùng nô tài một hoạn quan so đo.”

Đã tự xưng là hoạn quan, Nguyên Hỉ cũng đã nói ra như vậy.

Đương nhiên, nếu gã ta có thể che giấu được sự tàn ác trong mắt thì có thể khiến người ta tin tưởng hơn một chút.

“Tổng quản là quên vấn an hay là căn bản không muốn hành lễ với tam ca và bổn công chúa, trong lòng tổng quản rõ ràng, chư vị ở đây cũng đều có mắt.”

“Bất quá những cái này đều không quan trọng, quan trọng là tổng quản nhanh chóng hồi cung, phụ hoàng còn đang chờ ngươi."

Sau khi Thanh Hà công chúa nói xong, dẫn theo cung nữ rời đi.

Cũng bởi vì lời của Thanh Hà công chúa, những người muốn đến nịnh bợ Nguyên Hỉ cũng không dám ở lại lâu hơn, đều im lặng trở về xe ngựa, lần lượt rời đi.

Nguyên Hỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm tay đấm xuống đất: “Lệ vương điện hạ, chúng ta chờ xem!”

Trong mắt hung ác nham hiểm và tàn nhẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

……

Đằng trước, xe ngựa của Lệ Vương phủ đi được một đoạn rồi dừng lại, cho đến khi xe ngựa của Phủ tướng quân tới kịp.

Sở Chiêu xuống xe, đứng cạnh xe ngựa phủ tướng quân, xuyên qua tấm rèm nói với Lâm Hành Chi:" Ta tiến cung một chuyến, chờ tối mai sẽ đến đón em đi chơi, không cần lo lắng, bọn họ không làm gì được ta."

Không cho Lâm Hành Chi cơ hội nói chuyện, Sở Chiêu quay người trở lại xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng đi xa.

Bên này, Lâm Uyển nhìn ca ca nàng, lại vén rèm nhìn xe ngựa của Lệ Vương phủ đang đi xa, có chút lo lắng: "Tam ca, Vương gia thực sự không sao chứ?"

Tuy rằng tên khốn An Vương bị bóp cổ rất sảng khoái nhưng Lâm Uyển không khỏi cảm thấy có chút lo lắng vì Lệ Vương điện hạ vị "tẩu tẩu" là người trong nhà.

“Hắn nói sẽ không có việc gì thì sẽ không có,” Lâm Hành Chi rất tin tưởng Sở Chiêu nhưng chủ yếu là vì y biết hiện tại Kiến Nguyên Đế không dám giết Sở Chiêu.

“Trở về đi,” Lâm Hành Chi phân phó Thạch Nghiên, “Về nhà còn phải giải thích với mẫu thân." không thể để bà đi trùm bao bố đánh Sở Khâm thành đầu heo.

Lâm Hành Chi thở dài, y cũng khó khăn.

Lâm Uyển không biết tam ca nàng có giao dịch gì với mẫu thân, liền đuổi theo hỏi, Lâm Hành Chi nói ra sự thật.

Tiểu cô nương lập tức nắm chặt tay, “Tam ca, lần sau có cơ hội, mọi người có thể kêu muội đi cùng được không?”

Lâm Hành Chi:...

Y quả thực là người yếu đuối nhất trong nhà, giải pháp đầu tiên nghĩ đến khi giải quyết vấn đề cũng không phải là chọn đánh một trận trước.

Có vẻ y không hợp với gia đình này.

“Lần sau có cơ hội rồi nói sau,” Lâm Hành Chi có lệ nói, ai biết Sở Khâm có thể sống đến ngày bị đánh hay không.

……

Hoàng cung.

Sở Chiêu chân trước vào cung, sau lưng Sở Khâm cũng tiến cung, bất quá là được người nâng tiến cung.

Thập Nguyệt đi theo phía sau Sở Chiêu không khỏi phun tào: "Ai không biết còn tưởng chủ tử đem chân An Vương đánh gãy."

Sở Chiêu nhếch môi cười, nói: "Não heo của hắn vốn là ở trên chân, bị nâng vào cung cũng chẳng có vấn đề."

Thập Nguyệt nhanh chóng hiểu ra, lập tức lắc đầu: "Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề!"

Sở Khâm không nghe thấy chủ tớ hai người nói chuyện nhưng trong mắt gã vẫn đầy sát ý, lúc được nâng ngang qua, còn hung ác nói, “Sở Chiêu, ngươi chờ bổn vương, bổn vương sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi, băm ngươi thành trăm mảnh!”

Sở Chiêu gật đầu, nể tình mà đáp lại, “Vậy thì phải cẩn thận, tranh thủ sống đến ngày đó."

Sau đó lại thành công chọc tức Sở Khâm, khiến gã hận không thể ngay lập tức nhảy xuống bóp chết Sở Chiêu.

“Sở Chiêu, chờ đó cho bổn vương!”

Nói xong, không cho Sở Chiêu cơ hội trả lời, gã liền giục Kim Vũ Vệ nhanh chóng rời đi, gã muốn gặp Kiến Nguyên Đế trước để cáo trạng.

Lúc Sở Khâm đến, Thái Tử sớm đã ở trong thư phòng chờ, hiển nhiên, là bởi vì Thái Tử tới cáo trạng Kiến Nguyên Đế mới có thể sai người đi truyền gã cùng Sở Chiêu.

Sở Khâm không khách khí, Thái Tử cũng không kịp ngăn cản Sở Chiêu bóp cổ hắn.

Thái tử vốn đang chờ Sở Khâm cáo trạng Sở Chiêu để đổ thêm dầu vào lửa:...

Hiển nhiên không nghĩ tới Sở Khâm căn bản không có ý định buông tha hắn.

Trước khi Sở Chiêu chậm rãi đến, Kiến Nguyên Đế nóng lòng chống lưng cho Sở Khâm trực tiếp hỏi Thái tử:" Thái tử, lời huynh trưởng con nói là sự thật?"

Ngay từ khi Sở Khâm mở miệng Thái tử đã biết Kiến Nguyên Đế chắc chắn sẽ chất vấn hắn, làm hắn bất mãn chính là xưng hô của Kiến Nguyên Đế với Sở Khâm.

Hắn là Thái Tử, là người tôn quý nhất dưới bầu trời này trừ hoàng đế nhưng Kiến Nguyên Đế lại xưng Sở Khâm là huynh trưởng hắn, muốn áp chế hắn một đầu.

Trong mắt Thái tử loé lên một tia lạnh lùng nhưng trên mặt vẫn cung kính:" Phụ hoàng, nhi thần quả thực có lỗi, tam đệ ra tay quá nhanh, nhi thần không tài giỏi bằng đệ ấy, không thể kịp ngăn cản đệ ấy làm tổn thương đại hoàng huynh. Thỉnh phụ hoàng trách phạt."

Vừa mở miệng liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Chiêu, thật trùng hợp là, Sở Chiêu vừa lúc bước vào cửa, nghe được hết mọi chuyện.

"Đúng là thân thủ của ngươi xác thật không bằng ta, thành thật mà nói. Việc không thể ngăn cản ta kịp thời cũng là do tay ngươi đến muộn. Nếu tay ngươi đến sớm một chút, có lẽ đã sớm phải khóc tang vì đại hoàng huynh tốt này rồi."

Sở Chiêu vào cửa chỉ dùng một câu đã chuyển hết mọi thù hận lên người hắn ta, Thái tử lạnh mặt, Sở Khâm tức giận.

Mà Kiến Nguyên Đế đợi một lúc, thấy Sở Chiêu không có ý định hành lễ với mình, không những không tôn trọng hoàng đế mà còn tỏ ra ngạo mạn. Kiến Nguyên Đế tức giận trong lòng, hận không thể chỉ thẳng mặt Sở Chiêu mắng:"Nghịch tử, làm càn!"

Sở Chiêu nhìn Kiến Nguyên Đế, cười lạnh.

Vẻ mặt khinh thường của hắn trở thành sự khiêu khích trong mắt Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế nhướng mày, xụ mặt bày ra tư thế uy nghiêm nhằm trấn áp Sở Chiêu, "Đồ vô lễ, thái độ của ngươi là cái gì? Trong mắt người có còn coi trẫm là hoàng đế hay không?"

Sở Chiêu cảm thấy Kiến Nguyên Đế hoàn toàn đang tự rước lấy nhục, hắn cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy, còn không nhìn ra sao?

Sở Chiêu lười mở miệng.

“Làm càn!” Kiến Nguyên Đế lửa giận bốc lên, cầm lấy nghiên mực trong tay ném về phía Sở Chiêu.

Sở Chiêu nghiêng người sang một bên, đứng ở phía sau Thái tử, nghiên mực vừa lúc bay sượt qua tai Thái tử sau đó thật mạnh rơi xuống đất, thậm chí còn loảng xoảng trên mặt đất vài vòng rồi mới an tĩnh lại.

Thái Tử bị dọa toát mồ hôi lạnh, Sở Khâm vui sướng khi người gặp họa xen lẫn với tiếc nuối, kết quả cả hai không ai bị ném trúng, thật sự đáng tiếc.

Khi Thái tử quay sang dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn, Sở Chiêu mở miệng trào phúng Kiến Nguyên Đế, "Mắt không tốt thì ít hành động đi, nếu không sẽ đập nát khuôn mặt của nhi tử yêu quý của mình."

“Súc sinh, ngươi câm miệng cho trẫm! Ngay cả huynh trưởng của mình cũng muốn giết chết. Làm sao trẫm có thể có một nhi tử lòng dạ hiểm độc máu lạnh như ngươi!"

“Tất nhiên là bởi vì trên người ta đang chảy máu bẩn của ông!” Sở Chiêu không chút do dự phản kích trở về.

"Nó làm ta ghê tởm!”

Khi giọng nói đầy hận thù của Sở Chiêu rơi xuống, thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Đây là lần đầu tiên Sở Chiêu phản kháng lại Kiến Nguyên Đế sau nhiều năm nhẫn nhục chịu đựng, dùng giọng điệu chán ghét từ tận đáy lòng nói với ông ta như vậy.

Đừng nói Thái Tử cùng Sở Khâm, chính là Kiến Nguyên Đế cũng hoàn toàn không nghĩ tới Sở Chiêu sẽ công khai phản kháng, điều này khác hoàn toàn với thái độ im lặng khi bị mắng trước đây.

Kiến Nguyên Đế bởi vì phẫn nộ hô hấp đều trở nên dồn dập, ngón tay chỉ vào Sở Chiêu, “Nghịch tử, súc sinh!”

Sở Chiêu mặc kệ ông ta mắng, dù sao có là súc sinh thì cũng là con của lão súc sinh.

Trong mắt như mực chỉ có lạnh nhạt, Sở Chiêu nhìn Kiến Nguyên Đế chăm chú, "Có một số lời ta chỉ nói một lần, ông quản cho tốt đám nhi tử súc sinh do ông sinh ra, nếu chúng dám nhảy tới trước mặt ta lần nữa, ta không ngại để bọn chúng chết thay ông."

Trong giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc nào, đó là lời tuyên bố cũng là cảnh cáo: " Lần sau, gãy cổ là không thể nghi ngờ!"

Người hắn ám chỉ là Sở Khâm cũng là Thái tử, thậm chí ngay cả Tề Vương ở biên quan chưa trở lại, ai không biết điều thì chính là người đó.

Sở Khâm thậm chí còn vô thức bảo vệ cổ mình.

Sở Chiêu nói xong, xoay người chuẩn bị đi, Kiến Nguyên Đế mới phục hồi tinh thần sau lời cảnh cáo của Sở Chiêu, lập tức ngăn hắn lại:“Nghịch tử, ngươi dám!”

“Người đâu, bắt hắn lại cho trẫm!”

Kim Vũ Vệ ngoài cửa nghe tiếng động, lập tức xông vào. Sở Chiêu cũng dừng lại, quay người nói với Kiến Nguyên Đế: " Nhân tiện, ngày mười lăm lần này, tốt nhất là ông nên thu hồi những thủ đoạn bỉ ổi này đi, bằng không, ta không ngại kéo thêm một vài người đến phát điên với ta."

Nói xong Sở Chiêu xoay người, không để ý đến Kim Vũ Vệ đang cầm đoản kiếm chặn đường, sải bước nhanh về phía trước rồi lập tức rời đi.