Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn

Chương 2: Chỉ cần ăn no



"Kiều Thời Niệm, cô quậy đủ chưa? Cô định làm loạn đến khi nào?" Hoắc Nghiên Từ tức giận chỉ trích cô.

Kiều Thời Niệm nhếch miệng cười.

Rõ ràng cô mới là vợ của hắn nhưng thái độ của Hoắc Nghiên Từ đối với cô lại không bằng một người ngoài.

"Nghiên Từ, anh đừng hung dữ với Thời Niệm như vậy"

Bạch Y Y mở miệng cắt ngang lời muốn nói của Kiều Thời Niệm đồng thời hướng Kiều Thời Niệm giải thích: "Thời Niệm, Nghiên Từ hôm nay không phải chỉ tới dự sinh nhật của tôi, là ba tôi lâu ngày không gặp anh ấy nên muốn mời anh ấy tới nhà cùng ăn một bữa cơm."

"Không nghĩ tới chuyện này sẽ làm cô hiểu lầm như vậy, còn bị thương nữa, tôi thực sự rất khó xử, cho nên đến giải thích với cô. Cô đừng giận Nghiên Từ, chuyện này đều là tôi không suy nghĩ chu đáo."

Bạch Y Y lời nói nhẹ nhàng, tươi cười trong sáng, lời nói cũng thật sự chân thành.

Kiều Thời Niệm nhớ rõ ba năm trước, Bạch Y Y cũng chạy tới đây, giải thích y như vậy, chỉ khác là khi ấy diễn ra trong phòng ngủ.

Cô nghe Bạch Y Y nói xong, lại thấy bọn họ một cặp trai tài gái sắc đứng trước mặt, đầu óc nhất thời nóng lên.

Cô lên làm Bạch Y Y giật mình, vơ lấy bình hoa ở tủ đầu giường ném về phía cô ta.

Bạch Y Y đầu bị bình hoa đập vào chảy máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Nghiên Từ tức giận, ôm Bạch Y Y tới bệnh viện, cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta mấy ngày. Từ ngày đó, quan hệ của bọn họ trở lên thân mật hơn..

Mấy năm trước khi nghe những lời này, Kiều Thời Niệm sẽ rất tức giận, nhưng hiện tại cô đã không còn để tâm nữa. Cô thậm chí còn cười nói: "Thật phiền Bạch tiểu thư tốn công giải thích, tôi không giận"

"Ba cô không phải mời Hoắc Nghiên Từ dùng cơm sao, hai người mau chóng đi đi, đừng để cho ông ấy đợi lâu."

Bạch Y Y bất ngờ, không hề đoán trước được Kiều Thời Niệm sẽ phản ứng như vậy.

Hoắc Nghiên Từ cau mày, Kiều Thời Niệm sao lại thay đổi như vậy? Cô bị hắn chỉ trích lại không khóc lóc ầm ĩ như mọi khi, còn chủ động bảo hắn cùng Bạch Y Y đi ăn cơm. Rõ ràng hai tiếng đồng hồ trước, cô ta còn muốn nhảy lầu để ép hắn về nhà.

Chắc là đang lấy lui làm tiến.

Hoắc Nghiên Từ hiểu rõ ý đồ của Kiều Thời Niệm, cười lạnh nói: "Nếu cô ấy đã nói như vậy, chúng ta đi thôi".

Nói xong, Hoắc Nghiên Từ không liếc nhìn cô một lần, quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Bạch Y Y có chút do dự nói với Kiều Thời Niệm: "Vậy cô chú ý dưỡng thương" sau đó đuổi theo Hoắc Nghiên Từ.

Dì Vương thấy vậy liền lo lắng: "Phu nhân, người có giận dỗi cũng không nên để cho tiên sinh đi cùng với Bạch Y Y tiểu thư như vậy chứ."

"Tôi không giận dỗi" Kiều Thời Niệm bình tĩnh nói.

Kiều Thời Niệm đã xác định được, cô đã quay trở về thời gian ba năm trước đây. Cho nên cô sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa. Sẽ không lưu luyến, si mê Hoắc Nghiên Từ, cũng sẽ không đau khổ chờ đợi hắn đáp lại cô. Hắn muốn làm gì, muốn ở cùng ai đã không còn quan hệ gì với co nữa. Từ nay về sau, cô chỉ sống vì bản thân và những người thân của mình.

"Dì Vương, tôi đói, dì có thể giúp tôi chuẩn bị nhiều đồ ăn chút không?" Kiều Thời Niệm hỏi.

Ở bệnh viện tâm thần hơn hai năm, Kiều Thời Niệm hàng ngày ngoài uống thuốc cũng chỉ được húp một chén cháo loãng, lâu ngày sinh ra bệnh dạ dày.

Hiện tại cô đang thèm một bữa ăn ngon để xoa dịu dạ dày trước.

Dì Vương có chút kinh ngạc: "Đương nhiên được, tôi lập tức đi làm",

"Tôi cùng làm với dì"

Kiều Thời Niệm cùng Dì Vương cùng đi tới phòng bếp.

Ai cũng không để ý tới Hoắc Nghiên Từ đứng cách đó không xa, mi tâm nhíu chặt.

Hoắc Nghiên Từ vốn nghĩ rằng nhân cơ hội Kiều Thời Niệm điên cuồng ầm ĩ, hắn sẽ giáo huấn cô một trận. Kết quả, Kiều Thời Niệm không những không ầm ĩ, ngược lại còn chủ động đòi ăn uống?

Đột nhiên cô lại khác thường như vậy, chắc chắn lại đang tính toán một âm mưu mới.

Hoắc Nghiên Từ cảm thấy nhàm chán, xoay người bỏ đi.

Sau khi ăn một bữa no nê, Kiều Thời Niệm cảm thấy thỏa mãn, vỗ vỗ bụng. Được ăn no cảm giác thật hạnh phúc. Cô ngoại trừ không được ăn no ở bệnh viện tâm thần, ở Hoắc gia cũng chỉ dám ăn lửng dạ. Bời vì muốn giữ dáng người thanh mảnh để cho Hoắc Nghiên Từ thích cô.

"Anh Nghiên Từ, em cao một mét sáu mươi tám, nặng bốn mươi lăm kg, trên mạng nói rằng đây là số đo tiêu chuẩn của người mẫu đó".

Cô tự mãn nói với Hoắc Nghiên Từ đổi lại thái độ lạnh lùng của anh ta: "Như vậy cũng có liên quan gì đến tôi".

Đúng vậy, có liên quan gì tới anh ta chứ.

Vì một người đàn ông mà ăn không dám ăn, nghĩ lại thấy thật ngu ngốc. Thật may, cô chết đi sống lại, đã nhận thức rõ ràng. Sau này, thích ăn gì liền ăn thứ đó, muốn ăn nhiều liền ăn nhiều, tuyệt đối không bạc đãi chính mình!

Trờ lại phòng, Kiều Thời Niệm gọi điện thoại cho ông ngoại.