Sau Khi Trọng Sinh, Ta Chọn Khất Cái Để Trả Thù Ăn Mày

Chương 9



17.

Ta đứng dậy khép cửa phòng lại.

Ta quay giữ lấy cằm nàng ta, một tay khác vuốt khóe miệng đang nâng lên của nàng ta, ánh mắt lạnh đến thấu xương: ''Ta ghét nhất là kiểu cười này, quá khó coi.''

Chu Nhược bị linh hồn ta điều khiển khống chế, cơ thể không thể cử động, nhưng nàng ta cũng không hoảng hốt mà chỉ nhìn ta chằm chằm: ''Ta đã bố trí xong cục diện ở gần thành, Thẩm Yên, đời này của ngươi đã định sẵn là quân cờ c.hết trong tay ta mà thôi.''

Nói xong nàng ta cười ha ha.

Nét mặt ta không chút thay đổi, nâng tay đập mạnh vào gáy khiến nàng ta bất tỉnh: ''Vậy cũng chưa chắc, ngươi cầm cờ đen, ta cũng có cờ trắng trong tay. Xem ai là người cười đến cuối cùng đi.''

Nhìn người ngã trên mặt đất, ta nói Hồng Liễu trói nàng ta rồi trông coi, không để cho nàng ta tiếp xúc với ai.

Sau đó phải chờ Chu Nghiệp trở về...

Rồi tách linh hồn rời ra.

Hôm đó khi ở sảnh nói chuyện, ta đã kể lại những chuyện mà Chu Nhược làm ở kiếp trước, sau đó kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, cảm giác như đã tìm được điều gì đó bất ổn.

Đầu tiên, đôi mãng xà kia vốn ở trong núi tu luyện, vì sao lại vào kinh thành rồi công kích ta đầu tiên?

Tiếp đó, đời này ta không chọn Tạ Đường làm phu quân, chuyện tương lai đều thành biến số, tại sao con cái của đôi mãng xà kia lại chọn hắn ta làm người để phụ thuộc rồi đến khiêu khích ta như vậy? Một thư sinh yếu đuối như thế sao có thể so sánh với tráng hán có thể trạng khỏe mạnh được?

Ngoài Chu Nghiệp ra, là ai nói cho xà yêu biết ta và Tạ Đường có hận cũ?

Thứ ba, linh hồn của A Mãn nói cho ta biết, kiếp trước Chu Nhược lén lút cấu kết với hồ yêu rồi bị phản phệ, đời này nàng ta lại chọn hợp tác với xà yêu, chẳng lẽ... nàng ta cũng trọng sinh rồi?

Điều cuối cùng chính là tấm bùa hộ thân vàng kia, Chu Nghiệp nói nàng ta cũng có một cái, đó nhất định là vị lão giả kia cho. Nếu ta đoán không sai, nàng ta cũng là người có hai linh hồn, chỉ là một người là muội muội lương thiện nhà họ Chu, còn lại là linh hồn tà ác bị độc rắn tác động mà xuất hiện.

Nghe đến đây Chu Nghiệp ngẩn người, mắt nhìn ra ngoài cửa rồi mới kể cho ta một chuyện bí ẩn khác.

Thật ra lúc sinh ra Chu Nhược đã là một dị dạng, một người hai đầu, hơn nữa còn đều có ý thức riêng, sau khi sinh xong, mẫu thân hắn bị rong huyết mà qua đời, vừa nhìn hài tử một chút đã buông tay nhân gian.

Phụ thân hắn ôm hài tử, ánh mắt phức tạp, lúc chạm vào hai cái đầu đã bị một cái cắn nát ngón tay.

Ông ấy phát hiện một đầu có răng nanh, hai mắt đen ngòm, tiếng khóc chói tai như tiếng quỷ, căn bản không giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Mà giống yêu quái.

Vì không muốn mang tai họa đến cho bách tính, ông ấy hết cách, đành phải lấy lưỡi liền ra c.hém cái đầu kia.

Không ngờ Chu Nhược vẫn sống được, cũng trưởng thành bình thường, nhưng năm năm sau, phụ thân họ treo cổ tự v.ẫn.

Có lẽ ông ấy cảm thấy hổ thẹn với đứa bé kia.

''Nhược Nhi đến năm mười lăm tuổi vẫn không có gì khác thường, mãi cho đến khi bị độc rắn khống chế mới xuất hiện thêm linh hồn của người khác...''

Chu Nghiệp im lặng, hắn nghĩ tới điều gì đó, sự thống khổ trong ánh mắt càng rõ hơn: ''Sau khi giết xà yêu, nàng nhào vào lòng ta khóc, dung mạo và cơ thể không thay đổi chút nào so với ba năm trước, khi đó ta đã biết rõ, người năm đó ta g.iết c.hết là Nhược Nhi thật, ta thật đáng c.hết!''

Hắn nhìn hai tay của mình ảo não không thôi.

Ta hạ ánh mắt, thở dài nói: ''Giải thoát cho nàng đi, nếu như cơ thể đó hại quá nhiều người, người chịu tội sẽ là Chu Nhược thật.''

Lúc này ta như có thể nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của hắn dần dần bình tĩnh lại.

''...Được.''

18.

Ta và Chu Nghiệp đã giao ước với nhau, trong vòng ba tháng, hắn đi tìm máu phượng hoàng để tách linh hồn, còn ta ở kinh thành kiếm chế Chu Nhược.

Hiện tại là nàng ta tự mình để lộ, ta cũng không thể để yên được.

Sau khi tỉnh lại, nàng ta không phản kháng mà ngoan ngoãn nằm trên giường ngâm nga hát ca dao, bình tĩnh đến quỷ dị khiến người ta phải hoài nghi.

Mấy ngày nay, trong kinh thành xảy ra án mất tích của mười một đứa trẻ.

Trực giác nói cho ta biết chuyện này nhất định có liên quan đến Chu Nhược.

Ta đến hỏi nàng ta, nhưng nàng ta chỉ cười với ta, là kiểu cười điên cuồng đến run rẩy không thở nổi.

Lúc ta chuẩn bị rời đi, nàng ta lại lên tiếng: ''Nữ thần bị điên của Quan Khuyết Đường sẽ nói cho ngươi biết.''

Dứt lời, nàng ta xoay người sang chỗ khác, tiếp tục ngâm nga ca dao của mình.

Ta nửa tin nửa ngờ, một mình đến Quan Khuyết Đường, bộ khoái nói nữ thần kia bị giữ ở thiên phòng hậu viện, không ai dám lại gần.

Một bộ khoái dẫn ta qua, sau khi mở cửa xong hắn ta lập tức lấy cớ chạy mất, dường như rất sợ người ở bên trong.

Ta ổn định tinh thần rồi đi vào.

Chi thấy nữ thần tỏa sáng ngày xưa bây giờ đang bẩn thỉu, y phục rách nát ngồi trong góc hẻo lánh nhất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: ''Tám... mươi một... Tám mươi một linh hồn...''

Ta cau mày, nàng ta đã mất hai hồn sáu vía, chỉ còn lại một hồn một vía nên thần chí mới không còn tỉnh táo.

Thấy xung quanh không có ai, ta niệm chú thi triển linh thuật, tìm hồn vía đã mất của nàng ta về.

Sau khi hồn vía hòa làm một, ánh mắt nàng ta trở nên tỉnh táo hơn, người cũng đứng thẳng lên, giọng đột nhiên lớn hơn: ''Miếu Bát Quân, hiến tế mười một hài tử, tám mươi mốt linh hồn, song thân huyết nhục (1) làm đường, có thể thông âm dương!''

(1) song thân: cha mẹ, huyết nhục: m.áu thịt

''Thẩm Yên, ngươi còn kịp ngăn lại sao? Ha ha ha...''

Giọng nói đột nhiên dừng lại, nàng ta ngã xuống đất ngất xỉu.

Ta như bị sét đánh.

Nguy rồi!

Chu Nhược lừa ta.

*

Ta vội vàng hồi phủ, căn phòng giam giữ nàng ta trống khống, phụ mẫu ta cũng không thấy đâu.

Hồng Liễu và những người khác trong phủ ngã trên mặt đất, sau khi tỉnh lại đều không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Giống ta lúc trước khi bị Chu Nhược đánh ngất xỉu.

Trong phòng của nàng ta lộn xộn, trên mặt đất có vết m.áu, trên bình phong có mấy chữ được viết bằng m.áu: Miếu Bát Quân.

Cũng không biết là máu của ai.

Ta không dám chần chừ, chuẩn bị ra phủ cứu người.

Lúc lao ra cửa ta thiếu chút nữa đụng trúng một người.

Áo ngoài của Chu Nghiệp dính đầy bụi bặm, trên mặt đều là sương gió, trong mắt là sự mệt mỏi, chắc đã lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi.

Hắn nâng cái túi trong tay lên, vẻ mặt hiện ý cười: ''Cuối cùng ta đã tìm được máu phượng hoàng ở vùng địa cực...''

Thấy vẻ mặt ta không đúng, nụ cười của hắn cứng lại, nhìn về phía sau lưng ta: ''Có chuyện rồi sao?''

Ta đơn giản kể qua cho hắn nghe.

Tay đang cầm túi của hắn nắm chặt lại, ánh mắt trầm xuống: ''Đến lúc đưa nàng đi rồi.''

Đúng vậy, là lúc cần phải đưa nàng ta đi rồi.