Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 100: Trời mưa cả đêm



Một bàn đầy ắp thức ăn được mang lên, Lục Áo lấy thêm Coca lạnh để uống kèm.

Cát Nhiễm Châu ngửi được mùi thơm ngón tay liền ngứa ngáy, không khỏi nói: " Bữa ăn tối nay cũng phóng phú qua nhỉ?"

Tống Châu đưa cậu ta một lon Coca, "Hiếm có dịp cậu đến đây chơi, ăn thử mấy món đặc sản chỗ chúng tôi đi."

Lục Áo nghe anh nói vậy, khoé miệng không khỏi cong lên.

Trên thực tế, anh ấy có biết món nào là đặc sản của vùng này đâu.

Cát Nhiễm Châu ngồi xuống, đũa đầu tiên là kẹp món trứng chiên thịt cá cậu ta thấy thơm nhất.

Thịt cá mềm mịn, trứng ngỗng cháy sém, gia vị nêm nếm vừa đúng, át đi vị tanh của trứng ngỗng, bởi vì dùng lửa lớn chiên qua, trứng ngỗng này toả ra hương thơm mà trứng gà không có.

Mùi thơm này rất độc tài, mấy năm nay Cát Nhiễm Châu ăn qua nhiều loại trứng nhưng đây là lần đầu cậu ăn loại trứng này.

Cát Nhiễm Châu ăn thêm một miếng, nhịn không được đưa miếng trứng lên tầm mắt nhìn một hồi lâu.

Lục Áo nói:" Nếu cậu thích ăn, đợi khi nào về tôi xem thử còn trứng ngỗng nào không, cho cậu vài quả mang về để bác trai bác gái cùng ăn thử. Nào, ăn thử món mực xào nhanh này đi."

Cát Nhiễm Châu tỉ mỉ quan sát món mực xào, "Mực này thoạt nhìn khá to, chỗ các cậu có sản xuất mực to sao?"

"Không có, đây là hải sản tự nhiên, may mắn bắt được."

Cát Nhiễm Châu "Ò" một tiếng, gắp miếng thịt lên.

Thịt mực vừa được xào qua, bây giờ vẫn còn nóng, thịt mực hơi cong nhẹ, trên thịt có dính nước sốt, vừa nhìn đã biết ăn vào sẽ rất ngon.

Cát Nhiễm Châu bỏ thịt vào trong miệng, tươi ngon giòn dai, chua cay vừa miệng.

Trước khi cậu ta ăn không nghĩ tới mùi vị của nó sẽ như vậy, ăn xong một miếng, cậu ta nhịn không được bớt một miệng cơm.

"Món này ngon lắm, rất đưa cơm."

"Cậu ăn nhiều một chút, món này khá hiếm đấy."

"Okela." Cát Nhiệm Châu lại ăn thử một miếng cá hấp, nhịn không được nói, "Tay nghề của hai người quá đỉnh, còn giỏi hơn cả đầu bếp trong nhà hàng nữa."

"Đều là nhờ nguyên liệu tươi ngon mà thôi. Thích thì ăn nhiều một chút, hải sản để qua bữa là không ăn được nữa rồi."

Cát Nhiễm Châu gật đầu, không tiếp tục nói chuyện chỉ không ngừng nhét thức ăn vào trong miệng.

Bàn thức ăn này ngon quá đi, bình thường sức ăn của cậu ta tối đa chỉ được 3 chén cơm, nay lại nhét tới 4 chén vào trong bụng.

Cơm nước xong, cậu ngồi bất động trên ghế không muốn di chuyển.

Lục Áo và Tống Châu dọn chén dĩa vào trong bếp để rửa, vốn Cát Nhiễm Châu còn định giúp đỡ, nhưng bị Tống Châu ôn hoà từ chối.

Rửa xong chén dĩa, Tống Châu về phòng giải quyết công việc, Cát Nhiễm Châu ngồi trong sân tám chuyện với Lục Áo.

Hai người đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.

Vừa nói là nói hơn 2 tiếng.

Đợi khi hơn 11 giờ, Cát Nhiễm Châu mệt chịu không nổi, chỉ đành ngáp nói:" Ngày mai chúng ta nói tiếp đi, tôi buồn ngủ quá."

Lục Áo nhìn bộ dạng của cậu ta nói, "Ngủ trước đi, ngày mai dẫn cậu đi đi biển bắt hải sản."

"Được nha, tôi cũng đang muốn thử."

Lục Áo đưa Cát Nhiễm Châu về phòng, nhắc nhở, "Ban đêm nơi này khá lạnh, lúc ngủ cậu nhớ đắp mền."

"Lạnh đến vậy sao?"

"Nếu không đắp mền cậu sẽ lạnh tới cả người run rẩy."

"Hmmm, có hơi nói quá nha."

Lục Áo cong cong môi.

Cậu vừa định rời đi, Cát Nhiễm Châu gọi cậu lại.

"Hửm?" Lục Áo quay đầu.

Cát Nhiễm Châu moi hai túi to dưới gầm giường ra, đưa cho Lục Áo, "Tôi đem chút đồ cho cậu, cũng không có hỏi qua cậu, không biết cậu có thích hay không."

Lục Áo nhận lấy hai túi nilong to kia, cảm giác trong tay nặng trĩu, mỗi túi chắc cũng có 5kg.

Tay cậu thoáng rủ xuống một chút, sửng sốt cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong hai túi đều là đủ loại đồ dùng hằng ngày, là sản phẩm của các thương hiệu lớn.

Cổ họng của Lục Áo có hơi nghẹn, trái cổ di chuyển đôi chút, qua một hồi lâu, cậu mới vỗ nhẹ vai Cát Nhiễm Châu một cái, nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo, bạn tôi mua hàng giảm giá, tôi liền đem một chút cho cậu, chất lượng cũng được lắm không khác gì hàng giá gốc."

"Ừm." Lục Áo nói, "Nghỉ sớm đi."

Cát Nhiễm Châu chà chà tay, tràn đầy mong chờ với buổi đi biển ngày mai, hỏi:" Ngủ ngay đây, chúng ta mấy giờ dậy thế?"

Lục Áo suy nghĩ một hồi, "Cậu cứ ngủ đến khi nào tự nhiên dậy là được, sáng sớm tôi phải đi đánh cá, đánh cá xong về mới dẫn cậu đi."

"Oki, vậy tôi dậy trễ xíu."

Lục Áo mang theo đồ về phòng mình.

Tống Châu đã ở trong phòng, trên người là một đồ ngủ bằng lụa phác hoạ rõ nét thân hình anh, bộ dáng chân dài vai rộng có chút khác biệt với ban ngày.

Bộ dáng này càng thêm ác liệt, càng thêm gợi cảm.

Giống như lớp ngụy trang nhã nhặn kia đã bị anh cởi bỏ.

Hô hấp của Lục Áo cứng lại, tiếp theo là rối loạn.

Tống Châu giương mắt, trong mắt tràn đầy ý cười, "Bạn thân của em đã tặng em gì vậy?"

Lục Áo nhẹ nhàng thở ra trong âm thầm, mượn cơ hội nói sang chuyện khác, "Một chút đồ dùng hằng ngày, chắc cậu ấy định lặng lẽ trợ cấp cho em."

Mấy món này thoạt nhìn không gì bắt mắt nhưng giá cả lại không hề rẻ, mấy thứ như dầu gội sữa tắm này cộng lại tối thiểu cũng hơn nghìn tệ.

Thật làm khó Cát Nhiễm Châu có thể nghĩ ra cách này.

Tống Châu giúp sắp xếp đồ trong túi vào ngăn tủ, quay đầu lại cười nói, "Bạn thân em đối với em cũng không tệ."

Anh ngồi xổm xuống, tầm mắt của Lục Áo quét qua ngực anh.

Điều tốt đẹp nhất của áo ngủ bằng lụa chính là tính gợi cảm, nó vẽ ra đường cong trước ngực anh, Lục Áo liếc mắt một cái đã nhìn ra được.

Hô hấp của Lục Áo lại rối loạn, chật vật nhét túi đồ trong tay cho Tống Châu, "Anh dọn đi, em đi tắm."

Nói xong, cậu giật đại một bộ áo ngủ trong tủ, chạy trối chết.

Tống Châu ở phía sau muốn gọi cậu lại cũng không kịp.

Đương nhiên, Tống Châu cũng không định gọi cậu lại, anh cười nhìn Lục Áo chạy nhanh như chớp, khe khẽ lắc đầu.

Cậu chạy vào trong phòng tắm, hung hăng chà rửa bản thân từ đầu đến chân, lại giải toả một chút, cuối cùng cũng đẩy được hết mấy thứ đồi trụy trong đầu ra ngoài.

Tắm rửa xong, cậu lại xối thêm nước lạnh vào người, đè ép toàn bộ sự nóng khô còn lại, cậu cứ tắm đến khi môi có hơi xanh xanh mới lau khô người chuẩn bị mặc quần áo.

Khi cầm quần áo lên, cậu mới phát hiện hoá ra mình quên đem quần lót vào.

Cậu nhìn chằm chằm cái quần đùi một hồi lâu, mới khốn khổ mặc vào người.

Treo lủng lẳng thì treo lủng lẳng vậy.

Có gì đâu mà nghiêm trọng.

Đều là đàn ông cả mà.... phải không?

Lục Áo mặc cái áo thun rộng rãi và quần đùi đi ra.

Trong sân rất mát lạnh, bây giờ đã là đêm khuya rồi, xung quanh bốn bề lặng yên, một nghe thấy một chút tiếng động nào.

Lục Áo liếc mắt nhìn phòng Cát Nhiễm Châu.

Đèn trong phòng cậu ta đã tắt rồi.

Tàu xe mệt nhọc cả ngày, cậu ta mệt muốn chết, giờ đây đang hạnh phúc phát ra tiếng gáy khò khè nho nhỏ, phải tới gần mới nghe thấy.

Lục Áo cũng không biết trong lòng mình đang suy tính gì mà đặc biệt đến phòng bạn thân nghe xem người ta đã ngủ chưa.

Chờ khi cậu ý thức được mình đang làm gì, bước chân của cậu có hơi loạng choạng một chút, tiếp theo là mặt không cảm xúc trở về phòng.

Đèn trong phòng vẫn chưa tắt.

Đèn trong phòng cậu là loại đèn sợi đốt, nó đã có tuổi đời mười mấy năm rồi.

Màu đèn vàng óng, cũng không tính là sáng rực.

Thị lực Lục Áo cực kỳ tốt, lại thêm tật làm biếng nên đến giờ vẫn chưa đổi bóng đèn đó.

Ai mà ngờ bóng đèn này trong bầu không khí đặc biệt sẽ cho ra một loại cảm giác kỳ lạ, giống như bóng đèn tình thú vậy.

Mong lung lại mập mờ.

Cậu đứng ở cửa phòng hồi lâu.

Tống Châu bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu kéo người vào trong, cười nhẹ một tiếng, "Đang nghĩ gì vậy? Sao đứng ngây người ở cửa lâu thế?"

Trong nháy mắt Lục Áo bị hơi thở của anh bao bộc lại, lặng lẽ nuốt nước miếng, cơ thể nóng khô, trên mặt hiện ra một tầng ửng hồng.

Lục Áo nhịn không được đưa tay níu lấy quần áo bên hông Tống Châu, ngón tay căng thẳng đến độ suýt co rút.

Ngón tay Tống Châu xẹt qua môi cậu, cúi đầu hôn xuống.

Lục Áo bị anh hôn tới choáng váng đè lên trên giường lúc nào không hay.

Cậu chỉ cảm thấy một vùng tê dại lại mê loạn, hơi thở khi ấy nóng đến dọa người.

Nước chảy thành sông.

Đôi tay của người kia rất mạnh mẽ, Lục Áo khẽ run rẩy, tiếp theo là bị ôm chặt hơn nữa.

Lục Áo run run, vừa đau vừa trướng, làm cậu muốn khóc.

Hai tay cậu siết chặt thành nắm đấm, nhẹ đặt trên lưng Tống Châu.

Tống Châu hôn hôn lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của cậu, âm thanh khàn khàn, "Đừng căng thẳng."

Lục Áo muốn nói em không căng thẳng, nhưng cổ họng lại phát ra thứ âm thanh giống tiếng mèo kêu vậy.

Cậu khẽ ngẩng đầu lên, mặt dán trên vai Tống Châu hấp thu nhiệt lượng phát ra từ vùng da ấy.

Động tác của Tống Châu thoáng dừng lại rồi hung ác yêu thương cậu.

Lục Áo sống hơn 20 năm trời, lần đầu tiên gặp cảnh tượng này.

Ngoài trời không biết đã mưa từ lúc nào, mưa rơi xào xạc che dấu hết thảy âm thanh.

Khi lượng mưa càng lúc càng dày đặc, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.

Toàn thân Lục Áo lạnh lẽo, chỉ có phần da thịt tiếp xúc với Tống Châu là ấm nóng.

Trời mưa cả đêm đến sáng sớm ngày thứ hai vẫn còn.

Tống Châu mở nhóm đánh cá lên, mấy người Lâm Mãn Chương nói trời còn mưa, sáng nay sẽ không đi đánh cá.

Anh nhìn sơ qua, không nói gì, thức dậy đi ra nấu cháo.

Khi đi ra sân, Tống Châu quay đầu nhìn, rừng núi xung quanh dày đặc sương trắng.

Sương mù mờ mịt, rất dày đặc, trông như tiên cảnh.

Bởi vì có sương mù và mưa, thôn xóm cạnh biển tầm thường này cũng nhiều thêm vài phần bất phàm.

Tống Châu cười cười, xoay người vào phòng bếp.

Gạo và nguyên liệu để nấu cháo là anh đặc biệt trở về tổ chức lấy, mở nắp nồi lên, một mùi hương thơm trong veo của cháo bay ra.

Cát Nhiễm Châu chính là bị mùi thơm này đánh thức.

Sau khi tỉnh giấc, Cát Nhiễm Châu với cái đầu như ổ quạ bước ra, không thấy Lục Áo chỉ thấy Tống Châu đang trong phòng bếp. Cậu thò đầu vào nhìn, "Lục Áo còn chưa dậy sao?"

"Vẫn chưa, đêm qua mệt mỏi quá, hôm nay không cần đánh cá nên để em ấy ngủ thêm một lát."

Cát Nhiễm Châu ra hiệu đã hiểu, trong lòng có chút khó hiểu. Về phần khó hiểu chỗ nào thì không rõ.

Tống Châu cười nói: " Tôi tìm cho cậu bàn chải đánh răng."

Cát Nhiễm Châu đang tự hỏi bị anh nói liền trật dòng suy nghĩ, vội gật đầu, "Được, làm phiền rồi."

"Không phiền." Tống Châu nhã nhặn nói, "Cậu là bạn thân quan trọng của Lục Áo, em ấy luôn xem cậu như người nhà, cậu đến đây không cần khách sáo."

Cát Nhiễm Châu trong lòng ấm áp, hốc mắt thiếu chút nữa là ẩm ướt.

Lục Áo sẽ không nói những lời cảm tính như vậy.

Cậu ta vội vã gật đầu, "Tôi không khách sáo."

Tống Châu cười cười với cậu ta, vừa ôn hoà vừa thân thiết.

Nhưng mà thái độ này có hơi giống thái độ đối với cậu em vợ nhỉ?