Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 108: Đồ Cổ trên biển



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cát Nhiễm Châu không quen lặn biển, không cách nào duy trì sự cân bằng khi ở trong nước, đặc biệt là phần đối trọng được buộc trên thắt lưng, khi xuống nước cậu ta đạp nước một chút rồi trực tiếp chìm xuống.

Lục Áo không ngờ cậu ta lại xảy ra sự cố nhanh đến vậy, vội đưa tay ra muốn kéo người.

Ai ngờ cậu ta giãy dụa, Lục Áo sững sờ trượt tay không bắt kịp cậu ta, chỉ vẻn vẹn nửa mét, cậu ta đã bị sóng biển cuốn đi.

Con sóng này chỉ là sóng nhỏ, dù có cuốn người đi cũng không xa, đại khái khoảng 3-5 mét.

Cát Nhiễm Châu chưa từng gặp phải loại tình huống này nên khá hoảng loạn, dù cho có biết bơi cũng không kịp nhớ ra, cậu ta giãy dụa một chút thì chìm xuống đáy biển.

Người bình thường khi bị đuối nước muốn di chuyển lên mặt nước rất khó, muốn chìm xuống đáy biển lại càng khó hơn.

Lục Áo nhìn động tác của của cậu ta, cả người đều ngẩn ra.

Cũng may cậu kịp thời phản ứng, lập tức bơi đến cứu người.

Lúc này đây Cát Nhiễm Châu trình diễn một màn ngã lộn nhào giãy dụa ở chỗ gần tiếp xúc với đáy biển.

Lục Áo bơi đến kéo lấy đai lưng của cậu ta, sau đó mau chóng bơi nhanh về hướng mặt biển.

Những người khác trên đảo nghe thấy tiếng động đều ào ào bừng tỉnh, vừa ngồi dậy đã thấy Lục Áo mang theo Cát Nhiễm Châu trồi lên.

Mọi người kinh hãi, cả đám người vây lại hỏi, "Làm sao vậy?!"

Cát Nhiễm Châu trồi trên mặt biển, ho đến độ trời long đất lở.

Những người khác thấy vậy, vội nắm dây an toàn của cậu ta, từ từ kéo người đến sát bờ biển lại đỡ cậu ta lên bờ.

Cát Nhiễm Châu ho tới nước mắt giàn dụa, toàn bộ con mắt đỏ bừng.

Nhất là niêm mạc mũi bị nước biển kích thích, khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu.

Lục Áo vỗ vỗ lưng cậu ta, những người khác thì lấy nước suối tới, đợi khi bớt ho rồi thì uống miếng nước để súc miệng.

Lục Áo hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?"

Cát Nhiễm Châu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Có lẽ nhiệt độ trên bờ và dưới biển khác biệt quá lớn, không cận thận bị vọp bẻ."

Lâm Cống Thương nghe vậy trực tiếp hỏi:" Ài, trước khi xuống nước các câu không làm nóng người trước sao?"

Cát Nhiễm Châu tủi thân, "Tôi có mà, nhưng vẫn bị vọp bẻ."

Lâm Mãn Chương lên tiếng an ủi, "Lần đầu tiên lặn biển, quả thực có thể vì lý do tâm lý mà bị vọp bẻ, có làm nóng người hay không cũng vậy."

Lục Áo nói:" Đều tại tôi. Tôi nên cẩn thận hơn mới đúng."

Lần trước đi biển câu cá, cậu từng dẫn Lâm Mãn Chương lặn biển, lần đó mọi chuyện hết sức thuận lợi, cậu tưởng rằng lần này cũng sẽ thuận lợi.

Nhưng lại xem nhẹ việc Cát Nhiễm Châu không phải ngư dân, bình thường cũng ít tiếp xúc mặt này.

Cát Nhiễm Châu bình tĩnh lại, càng thấy xấu hổ, "Là vấn đề của tôi."

Lâm Mãn Chương vỗ vỗ lưng của cậu ta, "Các cậu đừng cãi nữa, cậu đi nghỉ ngơi trước đi."

Ban nãy Cát Nhiễm Châu giãy dụa dữ dội quá, ống thở bị rớt dưới biển luôn rồi.

Lục Áo thấy cậu đã ổn, nói: "Tôi đi lặn lần nữa để nhặt ống thở về."

Lâm Mãn Chương thấy cậu bị kinh hãi, có chút lo lắng hỏi: "Một mình cậu được chứ?"

"Không sao." Lục Áo bổ sung, "Đồ lặn tôi cũng mặc rồi, một mình đi sẽ tiện hơn."

Hiện tại cậu đã xem như là một thợ lặn vô cùng lão luyện và thành thục.

Thực ra mọi người cũng không có lo lắng lắm.

Lục Áo đeo kính lặn, cắn ống thở trực tiếp nhảy xuống nước.

Một hồi lâu, cậu hai ba bận đã lặn xuống đáy biển, bơi đến chỗ Cát Nhiễm Châu đuối nước để tìm.

Nơi này cát tương đối nhiều mà nham thạch thì ít, vừa nãy Cát Nhiễm Châu giãy dụa như vậy có khả năng ống thở bị chôn dưới lớp cát rồi.

Cậu cẩn thận dùng tay đã đeo bao tay để sờ, định tìm ra ống thở.

Ở trong lớp cát mò được thứ gì cũng có thể là cua biển, tôm biển, cá biển các loại.

Phần lớn các động vật biển đều có độc hoặc có gai nhọn, nếu không cần thận có thể sẽ bị đâm trúng.

Khi sờ Lục Áo chỉ là sờ nhẹ sơ qua, không có dùng sức để sờ, tay còn trong tư thế có thể rút về bất cứ lúc nào.

Ai dè cứ vậy sờ tìm, ống thở thì không thấy mà cậu lại tìm thấy một vật cứng hình cung tròn.

Xúc cảm này tuyệt đối không thể là cá biển.

Lục Áo có chút bối rối, thông qua kính bơi cậu nhìn đồ vật bên dưới.

Vùng biển này có độ sâu 4-5 mét, ánh sáng mặt trời thông qua nước biển rọi xuống đã không còn sáng ngời nữa.

Nhưng để nhìn vật thì không thành vấn đề.

Lục Áo có thể nhìn thấy bãi cát bên dưới có một thứ gì đó gồ lên, nhẹ nhàng đẩy, bên trong là một cái bình cong cong, trông có vẻ khá khéo léo tinh xảo.

Cậu nhẹ nhàng lôi ra nhìn, hóa ra là một cái bình sứ còn nguyên vẹn.

Bình sứ màu trắng với hoa văn màu đen, phối màu vô cùng tao nhã.

Chủ yếu là, Lục Áo vừa nhìn liền biết đây không phải sản phẩm của thời đại này.

Cậu tiếp tục quan sát cái bình sứ này.

Thân bình vẽ cảnh lâm viên Giang Nam, cụ thể là cảnh mưa rơi trên tàu lá chuối.

Nét vẽ rất tinh tế.

Ngoại trừ hình vẽ màu đen này ra, toàn thân bình là một màu trắng mịn, một chút màu tạp cũng không có.

Lục Áo xoay bình để xem con dấu dưới đáy.

Bên trên là vài chữ Triện lớn, cậu nhìn thoáng qua, không hiểu gì hết.

"Lục Áo!" Bên trên có người gọi.

Âm thanh cách làn nước truyền xuống, trở nên vừa trầm vừa buồn.

Lục Áo cầm cái bình sức bơi lên.

Lúc cậu trồi lên mặt nước, liền thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Mãn Chương bọn họ.

Bọn họ tập thể ngồi xổm bên bờ, thấy người bơi lên rồi, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Cống Thương hỏi: "Sao mà đi lâu thế? Ống thở vẫn chưa tìm được phải không?"

"Không tìm được." Lục Áo nói, "Nhưng lại tìm thấy cái này."

Cậu nâng cái bình lên đưa cho mọi người cùng xem.

Bình sứ này đẹp vô cùng, vừa nhìn là biết không phải loại làm ẩu tràn lan bên ngoài thị trường.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là cái bình đã bị ngâm trong nước lâu lắm rồi, trên thân bình có rất nhiều con hà biển nhỏ bám lên, tạo thành một sự phá hoại nhất định đối với bình sứ.

Lâm Cống Thương nhìn một cái, buột miếng nói ra, "Cậu giỏi nha, vớt được đồ cổ lên này."

Lâm Quý Hiếu sáp đến, "Đây là đồ sứ gì, thuộc triều đại nào? Có đáng tiền không?"

"Không biết nữa, tôi không nhìn cái này." Lục Áo nói, "Để tôi lặn xuống lần nữa xem còn có những đồ cổ nào khác không."

Những người khác cũng nhao nhao thích thú.

"Cùng nhau đi, nói không chừng hôm nay chúng ta còn có thể khai quật được di tích cổ nào đó?"

"Làm gì có chuyện tốt như vậy? Tôi thấy chỗ này cách bờ không xa, phần nhiều mấy bình sứ bên dưới là từ bên đó trôi đến đây."

"Ài da, anh Chương đừng có làm cụt hứng thế chứ, nói không chừng ở một nơi không xa phía trước có thể phát hiện một con thuyền bị chìm thì sao?"

"Đúng vậy đúng vậy."

Mọi người hi hi ha ha, vớt được chút đồ từ trong biển là chuyện bình thường, ai cũng không nghĩ thực sự vớt được một con thuyền bị chìm lên cả, chỉ nói chơi cho vui miệng mà thôi.

Lâm Mãn Chương lắc đầu.

Lâm Cống Thương và Lâm Quý Hiếu đã hết sức phấn khởi mặc đồ lặn vào chuẩn bị đi vớt đồ cổ.

Lâm Tê Nham cũng thay đồ lặn, vách theo máy quay chuẩn bị quay lại toàn bộ quá trình. Đề tài này rất thú vị, đăng lên trên mạng khẳng định sẽ được các fan yêu thích.

Ngay cả Cát Nhiễm Châu cũng không còn quan tâm việc mình vừa bị đuối nước, ghé sát bờ biển tò mò nhìn động tác của bọn họ.

Vài phút sau, ngoại trừ Cát Nhiễm Châu, những người còn lại đều ào ào nhảy xuống biển.

Mọi người đi theo Lục Áo, đi chỗ vừa nãy cậu vớt được bình sứ để kiểm tra.

Lục Áo cũng không giấu diếm bọn họ, trực tiếp dẫn người đi chỗ ban nãy.

Một đám người mang theo bao tay cẩn thận sờ tìm trong bãi cát.

Lâm Tê Nham khiêng máy quay, cẩn thận quay lại toàn bộ quá trình bọn họ tìm kiếm.

Không tới một lát, đầu tiên là Lâm Cống Thương mò được ống thở.

Tiếp theo, Lâm Mãn Chương mò được một mảnh sứ vỡ, nhìn như một bộ phần của cái dĩa.

Mọi người càng lúc càng kích động, liên tục tìm kiếm ở vùng biển xung quanh.

Lần này bọn họ có mang theo lồng cá, trong quá trình tìm kiếm đồ sứ, mọi người tiện thể nạy bào ngư, bắt hải sâm, nếu gặp được tôm hùm cũng thu vào trong túi.

Mấy người họ tìm tòi ở vùng biển này hơn 4 tiếng đồng hồ.

Lúc hơn 5h chiều, tất cả mọi người đều mệt đến không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch bò lên bờ.

Cát Nhiễm Châu vội lấy đồ uống vận động cho bọn họ uống, đồng thời mang theo bánh ngọt mà sáng nay Lục Áo mua để chia ra cho tất cả cùng ăn.

Mọi người ăn uống xong, sau đó đối chiếu lại đồ sứ mà chiều nay vớt lên được.

Hôm nay bọn họ vớt được tổng cộng 6 món đồ sứ, trong đó 4 món bị hỏng nặng, 2 món vẹn toàn.

Trong 2 món đồ còn nguyên vẹn kia, ngoại trừ bình sứ nhỏ do Lục Áo vớt lên, còn có cái chén nhỏ của Lâm Tê Nham.

Hôm nay cậu ấy chủ yếu quay phim dưới nước, vốn không định ra tay.

Thế nhưng vận may của cậu ấy thực sự quá tốt, từ sau máy quay liếc mắt một cái đã phát hiện ra cái chén nhỏ bị nửa chôn trong bãi cát, vậy là tiện tay mò nó lên.

Sáu món đồ sứ đặt trước mặt mọi người có phong cách đồng nhất, đều là nền trắng nét vẽ màu đen, vô cùng tao nhã.

Đây rõ ràng không phải phong cách thẩm mỹ của dân chúng phổ thông, tối thiểu cũng phải tầng lớp sĩ phu mới có thể thưởng thức loại đồ sứ này.

Như vậy chứng tỏ, chỗ đồ sứ này tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền.

Tối thiểu cũng là một lô hàng tinh phẩm.

Chỗ này cách đất liền không xa lắm, điện thoại vẫn còn tín hiệu, cho dù hơi yếu nhưng vẫn đủ để bọn họ lên mạng tìm kiếm thông tin.

Mấy người họ chọn chụp ảnh để tìm kiếm bằng hình ảnh.

Tìm cả buổi trời, không tìm được kết quả nào.

Chỗ đồ sứ này rất có thể sẽ là những phát hiện mới của ngành khảo cổ.

Mọi người nhìn đồ sứ, lặng im hồi lâu.

Lâm Tê Nham hỏi trước: "Vậy giờ làm gì nữa? Chúng ta tiếp tục tìm kiếm sao?"

Cậu ấy hỏi bằng sự cẩn trọng.

Nếu đây thực sự là đồ cổ, vậy đây có thể là thu nhập mấy trăm hơn ngàn.

Nếu không cẩn thận, mọi người có thể trở mặt thành thù.

Lâm Mãn Chương hỏi lại: "Cái chén nhỏ này là cậu vớt lên, theo cậu cảm thấy nên làm gì?"

"Tôi à? Tôi, tôi cảm thấy nên nộp lên cho nhà nước nhỉ?" Lâm Tê Nham dò xét vẻ mặt của bọn họ, "Dù sao cũng chưa chắc là đồ cổ...."

Lâm Mãn Chương hỏi Lục Áo: " Lục Áo, cậu thấy sao?"

Lục Áo rất thẳng thắn, " Tôi cũng chọn nộp lên đồng thời báo cáo lại chuyện này."

Lâm Cống Thương và Lâm Quý Hiếu khóe miệng giật giật, ai cũng không nói gì.

Lâm Mãn Chương thở dài, nghiêm túc nói: "Tôi cũng chọn nộp lên."

Cát Nhiễm Châu cẩn thận giơ tay, "Tôi cũng vậy."

Lâm Mãn Chương nhìn hai người Lâm Cống Thương, "Kết quả bỏ phiếu là 2 chọi 1."

Lâm Cống Thương dùng sức lau mặt, "Tôi cũng có nói rằng chúng ta lén lút tham ô nó đâu."

Lâm Quý Hiếu lấy tay bịt mắt, "Vừa rồi chỉ là một chút động lòng thôi. Nộp lên thì nộp lên, dù sao chúng ta cũng chẳng vớt được gì."

Lâm Mãn Chương vỗ vỗ bả vai bọn họ, trầm giọng nói: "Nộp lên cho nhà nước, một là vì suy nghĩ cho quốc gia. Hai cũng vì chúng ta, nếu không chọn giao nộp, chúng ta cứ giữ lấy như vậy, không biết có mang lại mối tai họa gì nữa."

"Chắc không đến nỗi vậy đâu." Lâm Quý Hiếu nhìn các mảnh sứ tao nhã kia mà trong lòng rỉ máu, "Chỉ là vài món đồ sứ, sao có thể nguy hiểm được?"

"Cậu có biết không, một trăm năm trước khi nước ta còn yếu, lũ gián điệp hung hăng ngang ngược biết mấy. Rất nhiều người nước ngoại trực tiếp thành lập công ty trục vớt, tìm một người Hoa Hạ đứng tên, bản thân thì ở phía sau điều khiển."

Lâm Cống Thương nói: "Mấy người nước ngoài đó một khi đánh hơi được chút tin tức thì giống như sói đói vậy cứ bám theo sau mãi, ngư dân của chúng ta không ít lần bị uy hiếp."

Lâm Cống Thương khó tin, "Nhà nước mặc kệ hết sao?"

"Khi đó khốn khó như vậy, nhà nước sao quản nổi?" Lâm Mãn Chương thở dài, "Chúng ta có rất nhiều văn vật bị người nước ngoài trực tiếp tha kéo đi, kéo đến vùng biển quốc tế thì nói là đồ không chủ, sau đó nghênh ngang mang về nước của bọn họ bán hết hoặc phá hủy."

Vài người hơi hơi hé miệng.

Lâm Mãn Chương sâu sắc nhìn bọn họ, "Văn vật bị lôi đi, nghiên cứu của nước ta đối với những văn vật này sẽ bị tụt lùi. Hiện tại nếu như thực sự có văn vật, tôi hy vọng sẽ giao lại cho nhà nước nghiên cứu."

Lục Áo nhẹ giọng mà kiên định nói: "Tôi tán thành."

Chú thích:

Hoa văn trên bình sứ: