Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 115: Nhi nữ tình trường, anh hùng đoản khí



Ăn cơm xong, Tống Châu ôm Lục Áo một hồi mới quay về làm việc, Lục Áo thì tiếp tục lái thuyền về trấn.

Con đường mà cậu chọn tương đối hẻo lánh, khi về vừa khéo ghé ngang qua đảo Hoa Nhài.

Cậu quyết định lái thuyền đến đảo một vòng, cậu muốn xem thử tiến độ của tiểu Đỗ bọn họ đến đâu rồi.

Cách đảo Hoa Nhài tầm mười mấy hải lí, Lục Áo đã trông thấy 2-3 con thuyền lớn tụ lại với nhau, trên biển có mấy chục người đang bận rộn.

Cảnh này trên biển cũng xem là náo nhiệt.

Nhân viên canh gác trên thuyền nhìn thấy Lục Áo, từ xa xa ra hiệu mời cậu rời khỏi.

Lục Áo dừng thuyền, chạy lên boong tàu hỏi: "Xin hỏi có phải là thuyền của cảnh sát biển thành phố Kiềm Vĩnh không?"

"Gần giống vậy." Nhân viên canh gác nhận ra là cậu liền thả lỏng một chút, từ xa hô to: "Lục Áo, là cậu sao? Sao cậu lại đến đây?"

"Tôi lái thuyền về ghé ngang." Lục Áo tắt động cơ nhìn những thợ lặn đang nổi lên rồi lặn xuống, cậu hoài nghi, "Không lẽ mọi người tìm thấy văn vật thật à?"

"Đúng vậy." Nhân viên canh gác khó hiểu, "Địa điểm không phải là cậu cho bọn tôi sao?"

Địa điểm đúng là cậu cho thật, nhưng khi đó cậu thật sự không ngờ rằng chỗ này có thể tìm thấy đồ.

Cậu hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào rồi? Tìm thấy con thuyền bị đắm chưa?"

"Không biết nữa."

Bọn họ bên này đang trò chuyện thì trong thuyền có người đi ra.

Tiểu Đỗ liếc mắt liền nhìn thấy cậu, vui vẻ hỏi: "Anh Lục? Anh đi lấy thuyền à?"

"Vừa lấy xong giờ đang lái về đây. Các cậu tìm kiếm thế nào rồi? Có kết quả chưa?"

"Có! Các văn vật vừa được vớt lên đang ngâm trong hồ nước để tiến hành khử muối, anh có muốn xem không?"

Lục Áo nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 3h đi xem một lát rồi về vẫn kịp.

Cậu quả quyết gật đầu.

Trên thuyền có thuyền nhỏ.

Cậu dừng thuyền xong rồi đi ra sau thuyền thả thuyền nhỏ xuống, cậu chèo thuyền nhỏ đến chỗ tiểu Đỗ.

Đoàn trưởng Cố nghe cậu đến cũng chạy ra xem, mặt mày hồng hào chào cậu, "Lục Áo, cậu đoán chuẩn thật! Chúng tôi theo bản đồ mà cậu đưa vừa tìm đã thấy rồi."

"Đều do may mắn cả." Lục Áo lên thuyền, hỏi: "Mọi người tìm được bao nhiêu văn vật rồi?"

"Tất cả đều ở trong hồ khử muối, cậu qua đó xem sẽ biết."

Lục Áo cũng không khách sáo đi theo bọn họ qua đó xem.

Đi đến boong tàu, chỉ thấy bên trong hồ khử muối lâm thời bằng bạt nhựa có hơn 10 món đồ xứ được bày ra cẩn thận.

Chỗ đồ sứ này khá giống với những món mà bọn họ đã vớt trước đó, phần lộ ra của đồ sứ có thể nhìn thấy cách trang trí nền trắng hoa văn đen vô cùng tao nhã.

Đoàn trưởng Cố không ngờ nhiệm vụ này có kết quả nhanh đến thế, lúc này vô cùng vui vẻ, hỏi: "Thợ lặn vẫn còn ở dưới, thế nào? Cậu có muốn thử không? Chẳng phải cậu lặn rất giỏi sao?"

Lục Áo có chút tò mò tình huống bên dưới, nhưng nơi này nhiều người không tiện cho cậu biến về hình rồng.

Ngoài ra với độ sâu của vùng biển này nếu trực tiếp lặn biển mà không mang theo trang thiết bị thì tổ tốn công.

Do dự một hồi, Lục Áo lắc đầu, "Thôi, hôm nay tôi không mang theo trang bị."

"Lo gì? Chỗ chúng tôi có đồ mới." Đoàn trưởng Cố xoay đầu tùy tiện kêu một chiến sĩ, "Cậu đi lấy một bộ trang thiết bị lặn qua đây."

"Vâng!"

Chiến sĩ nhanh chóng mang đồ đến, Lục Áo cũng không dây dưa, "Vậy để tôi thử, mọi người giúp tôi trông chừng con thuyền."

"Không thành vấn đề, cậu đi đi."

Lục Áo gật đầu, tỉ mỉ đeo các trang bị vào, lại nghiêm túc điều chỉnh một hồi mới đi đến mép thuyền nín thở nhảy xuống biển.

Lực đẩy của nước biển tương đối lớn nên phối trọng cậu đeo cũng khá nhiều.

Cơ bản là vừa xuống nước sẽ bị phối trọng kéo xuống.

Lục Áo nhìn những bóng người mơ hồ xung quanh.

Tầm nhìn trong nước hôm nay không được tốt lắm, cậu không nhìn rõ được những người này cũng không nhận ra được là ai.

Vốn dĩ cậu cũng không phải là một người thích tụ nhóm, không nhận ra ai cũng không sao, cậu dứt khoát vùi đầu lặn xuống.

Độ sâu bình quân của vùng biển này khoảng hơn 130 mét.

Có nơi thì nông hơn một chút, có nơi sâu hơn một chút.

Trong biển cũng có sườn đồi và vách đá, nhưng chung quy thì vùng biển này nằm trên thềm lục địa nên xu hướng chính là dốc dần xuống.

Khi lặn đến độ sâu hơn 20 mét, Lục Áo bắt buộc phải bật đèn pin lên cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Ở độ sâu này vẫn còn khá nhiều cá, ánh đèn pin quét đến đàn bóng đen bơi vụt qua.

Lục Áo bình tĩnh tiếp tục lặn xuống.

Xung quanh có không ít người, nhưng tại vùng nước như thể lặn mãi không đến đáy này lại dường như chỉ có 1 mình cậu.

Bên tai ngoại trừ tiếng hít thở tiếng tim đập của bản thân là tiếng ồng ộc của nước.

Lục Áo nhìn đồng hồ lặn trên tay.

Hiện tại cậu đã lặn đến độ sâu 59.2 mét, bởi vì không có vật tham chiếu nên cậu không biết ở đây cách đáy biển có bao xa.

Oxy trong bình còn rất nhiều, Lục Áo cũng không cảm thấy có gì khó chịu.

70 mét, 80 mét, 90 mét, 100 mét.

Lớp nước càng lúc càng sẫm màu, cá cũng ít đi.

Các thợ lặn bình thường khác khi đến đây sẽ cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu không phải là người giàu kinh nghiệm sẽ dừng chân và từ từ bơi lên.

Lục Áo tiếp tục lặn, cậu lặn mãi đến khi đạt độ sâu 154 mét mới thật sự đến đáy biển.

Đáy biển tối đen, xung quanh vắng vẻ.

Lục Áo chỉ có thể nhìn thấy một ít bùn cát và tảo biển.

Nơi này đã không còn nhìn thấy cá tôm nào nữa, đương nhiên ngoại trừ các thợ săn ẩn mình trong bùn cát chờ đợi cơ hội săn mồi.

Lục Áo cảm nhận được sự tồn tại của chúng.

Chẳng qua hình rồng Lục Áo to con, chúng nó không dám tùy tiện tấn công.

Lục Áo nhẹ nhàng trôi dưới đáy biển.

Lớp bùn bên dưới rất dày.

Nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được mép đồ sứ lộ ra khỏi lớp bùn.

Lục Áo:....

Cậu thật sự không ngờ tìm đồ sứ lại dễ đến vậy.

Cậu đưa tay ra sau lưng mò tìm con dao khẽ rút nó ra, cẩn thận dùng nó tách lớp bùn ra khỏi đồ sứ.

Khi lớp bùn từ từ rớt xuống, cậu đã có thể nhìn rõ được toàn bộ món đồ sứ này.

Nó có chút giống chum sứ, nhưng lại không phải là loại chum to như chum nước, chum này nhìn bằng mắt thường cảm giác nhỏ hơn nhiều.

Cậu dùng đèn pin rọi chum sứ, ánh đèn pin nhẹ xuyên qua thành chum rọi sang một bên khác, làm cho cả chum sứ biến thành nửa trong suốt.

Lục Áo nhẹ tay lấy nó ra khỏi lớp bùn.

Nhìn bằng mắt thường chum này cao hơn 30 cm, đường kính có lẽ hơn 10 cm.

Đại khái cũng là nền trắng hoa văn đen, bên cạnh vẽ hình ảnh tùng hạc.

Không biết chum sứ này đã chìm dưới đáy biển bao lâu rồi, bề mặt bám đầy hà biển, có rất nhiều chỗ nhìn không rõ nữa rồi.

Lục Áo không phải là người trong nghề, chỉ nhìn thôi không đoán ra được gì.

Bên cạnh chum sứ hình như có thứ gì.

Cậu tiếp tục tìm kiếm xung quanh.

Bởi vì không đem theo công cụ trong tay, cậu chỉ có thể dùng con dao từ từ gẩy bùn.

Tìm hồi lâu, cậu tìm thấy một khối gỗ mục nát.

Trên bề mặt của khối gỗ có thể nhìn rõ dấu vết gia công của con người.

Không biết nó có phải là một bộ phận của con thuyền nào không?

Lục Áo đặt khối gỗ qua một bên tiếp tục tìm kiếm.

Khi cậu đang tập trung tìm kiếm, thiết bị truyền tin trên mặt nạ lặn vang lên âm thanh lo lắng, "Lục Áo?"

"Tôi đây."

Người bên kia thiết bị nhẹ thở phào, "Cậu đã lặn hơn 2 tiếng rồi, tình huống của cậu thế nào? Có phải đã gặp phải rắc rối gì không?"

Âm thanh này có hơi quen thuộc, nhất thời cậu không nhớ ra là giọng của ai.

Cậu đáp, "Không có, tôi tìm thấy một khối gỗ mục và 1 cái chum sứ, hiện tại đang tìm khu vực lân cận xem còn những vật gì khác không."

Người kia đột nhiên cao giọng, âm thanh thông qua thiết bị rè rè truyền đến, "Cậu tìm thấy con thuyền bị đắm rồi?!"

"Chưa thấy, còn đang tìm."

"Ò."Giọng nói có vẻ thất vọng, sau đó lại nói: "Hôm nay đã trễ lắm rồi, đừng tìm nữa, an toàn là trên hết. Cậu từ từ lên lại đi, lát nữa chúng ta lại nói."

Lục Áo đáp lời, cậu bỏ khối gỗ vào trong chum sứ rồi ôm lấy nó từ từ bơi lên.

Cũng may là sức cậu lớn, nếu đổi thành người khác từ độ sâu hơn 100 mét bơi lên sẽ mệt chết người.

Lục Áo khi lặn tốn hơn 40 phút, nhưng lúc bơi lên lại tốn gần tiếng rưỡi.

Khi cậu nổi lên, mọi người đều ở trên boong tàu.

Có người la to, "Lên rồi!"

Sau đó Lục Áo đối diện với những đôi mắt ân cần niềm nở, trong đó có cả người quen là Hạng Hưng Xương và lão Văn.

Thành phố Kiềm Vĩnh chỉ có bao lớn, những thợ lặn giỏi nhất đều đã ở đây.

Mọi người thấy cậu liền vội vàng tiến lên giúp đỡ lấy chum sứ lên rồi lại kéo Lục Áo lên thuyền.

Tiểu Đỗ nhẹ thở phào 1 hơi, "Anh Lục, anh hù chết bọn tôi rồi. Sao anh lặn lâu thế?"

"Tôi lặn bao lâu?"

"Anh dùng gần 3 tiếng, bây giờ sắp 7 giờ tối rồi."

Lục Áo nhìn thời gian một cái, đúng thật sắp 7 giờ rồi, tim cậu đập lỡ nhịp.

Buổi trưa cậu quên báo cho Tống Châu biết, giờ lại mất liên lạc 3-4 tiếng, chắc Tống Châu đang sốt ruột tìm cậu.

Cậu đưa tay chỉ vào chum sứ nói: "Đây là thứ tôi tìm được dưới đáy biển, mọi người quan sát trước nhé, tôi đi gọi điện thoại đã."

"Đợi chút!" Chuyên gia trên thuyền vội vàng cầm một cuốn vở chen lên, "Cậu có thể kể tôi biết vừa rồi cậu đại khái đã lặn đến chỗ nào, nhìn thấy gì được không?"

Lục Áo gấp muốn chết, "Ngày mai khi lặn biển mọi người sẽ biết. Thật xin lỗi, tôi phải gọi điện thoại cho người thân trước đã."

Chuyên gia còn muốn nói thêm gì đó.

Đoàn trưởng Cố đưa tay cản chuyên gia lại, nói với Lục Áo: "Cậu cứ gọi trước đi, dù sao cũng chỉ tốn vài phút gấp làm gì?"

Tiểu Đỗ nhanh trí lấy điện thoại đưa cho Lục Áo.

Lục Áo gật đầu nhận lấy điện thoại, cậu nhập số của Tống Châu vào.

Điện thoại vừa nối, Tống Châu hỏi, "Còn ở trên biển sao? Sao lâu vậy em còn chưa về, có phải bị đội trục vớt bắt cóc rồi không?"

Lục Áo trừng to đôi mắt, cậu tháo chân vịt ra và cách xa đoàn người, vừa đi vừa hỏi: "Sao anh biết vậy?"

"Anh đoán, ngoại trừ điều này ra còn có thứ gì có thể bắt cóc em chứ." Giọng nói Tống Châu dịu dàng vô bờ bến, "Chừng nào em về, anh làm xong cơm rồi."

Lục Áo xoa xoa lan can, quay đầu nhìn đám người Đoàn trưởng Cố đang hưng phấn chờ mong phía sau, có chút khó xử, "Có lẽ em phải ở lại trên biển một đêm."

Tống Châu bên kia thở dài yếu ớt.

Lục Áo vội đảm bảo, "Trưa mai em nhất định sẽ về."

Giọng nói của Tống Châu kéo dài một chút, "Còn phải đợi đến ngày mai à?"

"Bằng không ------" Lục Áo do dự, "Đợi lát nữa khi về thuyền nghỉ ngơi, em lái thuyền đi xa một chút, anh qua tìm em?"

Trong lòng Lục Áo cực kỳ áy náy, hai ngón tay lo lắng xoa xoa lan can.

Lúc tim cậu bị treo cao, bên Tống Châu đáp lời, "Được, em về thuyền trước đi, đợi lát nữa anh sẽ qua tìm em."

"Không thành vấn đề, em đi chuẩn bị." Lục Áo thở phào, cậu ngoan ngoãn xin lỗi, "Lần này là em sai, lần sau em nhất định sẽ báo trước cho anh biết."

"Em đợi chút, anh mang cơm qua."

Lục Áo lập tức trả lời, "Được, em không ăn cơm với họ."

Nói xong một hồi, Lục Áo lưu luyến không nỡ mà cúp điện thoại.

Mọi người trên thuyền đang nóng ruột đợi cậu.

Đặc biệt là chuyên gia ban nãy.

Lục Áo quay về, nói nhanh: "Thật ra khi ở dưới biển tôi không nhìn thấy nhiều, chỉ được cái chum to và khối gỗ, này là do tôi dùng dao lặn tách lớp bùn ra mới tìm được."

Chuyên gia vội hỏi: "Lớp bùn trông thế nào? Có phải là lớp trầm tích?"

"Chỉ là bùn cát bình thường, tôi không nhìn kỹ."

"Khi đó cậu đã lặn đến độ sâu nào, đại khái thôi?"

"Trên đồng hồ hiển thị là 154 mét, lớp bùn bên dưới rất dày, có lẽ tầm 1-2 mét, tôi không có kiểm tra tỉ mỉ." Lục Áo thấy người này còn muốn hỏi nữa, vội nói: "Những cái khác tôi cũng không chú ý để, phải ngày mai lặn xuống lần nữa xem thử."

Đoàn trưởng Cố nghe vậy liền nói: "Được rồi, ngày mai lặn tiếp. Lần này thật phiền cậu quá, tôi sẽ bổ sung thư mời, chào mừng cậu với tư cách là chuyên gia đặc biệt gia nhập vào đội của chúng tôi."

Lục Áo vẫy vẫy tay, "Không cần đâu, tôi chỉ đơn thuần là giúp bạn bè mà thôi, cùng lắm làm thêm ngày mai giúp mọi người kiểm tra."

Chuyên gia vội nói: "Một ngày sao đủ? Tối thiểu cũng phải làm 2-3 tháng nha!"

"Lâu quá." Lục Áo lắc đầu, "Tôi đề nghị mọi người điều tàu lặn qua đây."

Chuyên gia nói: " Tàu lặn nhất định sẽ điều qua, nhưng đây là công việc cần sự tỉ mỉ, chủ yếu vẫn phải nhờ vào sức người để hoàn thành. Đãi ngộ chuyên gia của chúng tôi khá ổn, cậu tham khảo nhé?"

Lục Áo không chút do dự, "Thật xin lỗi, tôi không có thời gian."

"Ài, đừng từ chối nhanh vậy, nghề chính của cậu là đánh cá phải không? Chúng tôi đảm bảo thu nhập khi cậu làm ở bên này tuyệt đối không thua cậu đi đánh cá."

"Thật sự không phải vấn đề của tiền bạc." Lục Áo vẫy tay, " Tôi vừa lập gia đình, không thể để người yêu ở nhà một mình lâu được."

Chuyên gia vẫn không bỏ cuộc, "Chỉ làm vài tháng thôi mà, cuối tuần còn có thể chạy về, cũng đâu có cách bao xa."

Lục Áo kiên quyết từ chối, "Không được, thật sự không tiện. Nếu như có chỗ nào cần tôi giúp, tôi sẽ đến giúp đỡ với tư cách là bạn bè. Đúng rồi, tôi về thuyền của mình trước đây, đợi lát nữa tôi sẽ lái thuyền xa một chút, buổi tối nghỉ ngơi ở đó."

Đoàn trưởng Cố nói giữ, "Chỗ chúng tôi có khoang trống mà, cậu dọn tới dọn lui bất tiện lắm."

"Không sao. Tôi đi trước đây, tôi đã hẹn lát nữa gọi điện thoại cho người yêu."

Lục Áo vừa nói vừa nhanh chóng thay quần áo, cậu gật đầu chào đám người Hạng Hưng Xương, "Ngày mai chúng ta nói tiếp."

Hạng Hưng Xương bọn họ đều hiểu, vẫy vẫy tay, "Ngày mai cùng ăn một bữa nha!"

"Không thành vấn đề." Lục Áo cười cười, "Gặp lại sau."

Nói rồi cậu bạch bạch bạch chạy xuống boong tàu bên dưới, gỡ dây buộc thuyền nhỏ ở đuôi thuyền, hai ba cái nhảy xuống cứ thế chèo về thuyền của mình.

Động tác của cậu mạnh mẽ lưu loát, những người còn lại căn bản không có cơ hội nói chen vào.

Chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng cậu rời đi.

"Anh Lục Áo cũng gấp quá rồi." Tiễu Đỗ lầm bầm.

"Chắc là gấp đi gọi cho người nhà?" Hạng Hưng Xương, "Lục Áo kết hôn lúc nào vậy? Tôi còn chưa uống rượu mừng của cậu ta đã nghe tin này rồi?"

"Chưa, vốn dĩ cậu ta cũng có thích ồn ào náo nhiệt đâu, ở trong nhóm cũng hiếm khi lên tiếng." Lão Văn nói:" Đương nhiên, cũng có khả năng chưa kịp mời rượu,mấy thanh niên bây giờ không phải đều vậy sao, khi yêu đương là gọi ông xã bà xã, nói không chừng còn chưa làm giấy kết hôn đấy."

"Há, cái khác không nói, tình cảm của cậu ta với vợ tốt thật, lại nói lúc tôi vừa kết hôn cũng y như vậy, hận không thể cột vợ trên lưng quần mang theo đi làm há há há."

Mấy người đàn ông phía sau chua lét nói thầm vài câu, ai cũng bùi ngùi lúc mới yêu đều nồng nàn mãnh liệt, không như bọn họ, ngày dài tháng rộng cứ vậy bình thản trôi.

Thật khiến cho người ta phiền muộn.

"Người trẻ tuổi sa vào yêu đương có lợi gì?" Chuyên gia tự vỗ đùi mình, thở dài làm một câu tổng kết, "Nhi nữ tình trường, anh hùng đoản khí!"

Chú thích:

Nhi nữ tình trường, anh hùng đoản khí: hình dung lo yêu đương để mất đi chí khí:)))