Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 117: Cá sấu nhà ông ta xổng chuồng rồi



Lục Áo bọn họ mang theo hình ảnh của con thuyền lên, tất cả mọi người đều rất kích động.

Giáo sư dẫn đầu bên nhóm chuyên gia khảo cổ khi nhìn thấy hình ảnh kích động đến nỗi liên tục lau nước mắt, "Chính là nó, con thuyền chúng ta cần tìm chắc chắn là nó, các cậu nhìn cái độ cong này, lại nhìn thêm vân gỗ, nhất định là nó rồi tuyệt đối không sai đâu."

Đội viên của ông bước tới tỉ mỉ quan sát, sau nửa ngày cũng đều cảm thấy nó chính là con thuyền bị đắm.

Giáo sư lầm bầm thêm vài câu quay đầu nhìn Lục Áo: "Tiểu Lục, cậu lập công lớn rồi! Sau này xây bảo tàng nhất định phải thêm tên cậu vào sử sách!"

Lục Áo mệt mỏi vẫy vẫy tay, "Không có chi."

"Ha ha ha, đừng có khiêm tốn, xưa nay anh hùng xuất thiếu niên, cậu có thể dẫn dắt mọi người tìm được con thuyền đã là rất giỏi rồi!"

Giáo sư già hăng hái hăm hở lại hỏi cậu chiến sĩ đứng bên cạnh, "Tàu lặn đã điều chỉnh xong chưa? Tôi muốn đích thân xuống dưới xem con thuyền nó trông như thế nào."

Chiến sĩ vội nói: "Ngài đã lớn tuổi rồi, việc này hãy để chúng tôi làm cho."

"Tôi quanh năm cày cuốc, cơ thể còn tốt hơn các cậu nhiều nên không thành vấn đề gì hết."

Đoàn trưởng Cố bước đến nói: "Không vấn đề cũng không được, chuyện này vẫn nên để thanh niên bọn họ xuống thăm dò trước đi."

Giáo sư nói: "Vậy sao được? Tôi đã đến đây khảo sát đương nhiên phải đích thân dẫn đội xuống xem chứ. Nếu chỉ nhìn hình ảnh cái gì cũng không biết, tôi còn mặt mũi nào nói công cuộc tìm kiếm này do tôi chủ trì chứ?"

Lục Áo nghe bọn họ tôi đến anh đi, lặng lẽ nói: "Tôi đi ăn cơm trước."

Đoàn trưởng Cố vỗ đùi một cái, "Xem tôi kìa, phấn khích đến nỗi quên mất mọi người chưa ăn cơm trưa. Nào nào nào, tiệc chúc mừng đã chuẩn bị xong hết rồi."

Không chỉ Lục Áo, Hạng Hưng Xương bọn họ cũng chưa ăn cơm, giờ đang đói rã ruột.

Đoàn trưởng Cố còn phải xử lý công việc không cách nào ăn chung với họ, chỉ đành dặn phòng bếp làm đồ ngon cho bọn họ ăn.

Đồ ăn được mang lên, đều là những món chắc bụng, mấy người họ không ai nói gì chỉ chăm chú ăn no rồi mới bắt đầu nói chuyện.

Hạng Hưng Xương đổ rượu ra uống.

Lục Áo vẫy tay từ chối, "Đợi lát nữa tôi phải lái thuyền về nhà, không uống đâu."

Lão Văn bên cạnh nghe vậy kinh ngạc, "Gì, lát nữa cậu về ngay sao? Công việc trục vớt sau đó còn nhiều lắm."

Lục Áo lắc đầu, "Thuyền đã tìm thấy rồi, những chuyện tiếp tục không cần tôi cũng được, mọi người ở lại tiếp tục trục vớt nhé, tôi về nhà trước."

"Đừng mà!" Lão Văn nói, "Tài lặn biển của cậu thật trâu bò, chúng tôi cũng quen biết không ít người, dám nói nguyên cái nước Hoa Hạ này cậu nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, cậu ở lại đi, nhất định sẽ giúp ích rất nhiều, thêm nữa sau này còn có việc biểu dương khen thưởng, để lại ấn tượng tốt với bên trên là chuyện tốt đó."

Lão Văn chỉ nghĩ rằng cậu tuổi trẻ nông nổi, không muốn tạo mối quan hệ với phía chính phủ.

Lục Áo đã hạ quyết tâm không muốn làm ảnh hưởng đến con người quá nhiều.

Ngược lại Hạng Hưng Xương ở bên cạnh có chút hiểu cậu, "Cũng đúng, cậu là người có tài, đi đâu cũng dùng thực lực để nói chuyện. Bất kể là khi nào hạng mục gì cũng đều nhận được sự chào đón nồng hậu, các mối quan hệ có tốt hay không, đối với loại người thiên tài các cậu mà nói đều không cần bận tâm."

Lục Áo lắc đầu, "Không phải như vậy, tôi cũng phải thiên tài gì, chỉ là có hơi nhớ nhà mà thôi, hôm qua đến đây không có báo trước cho người nhà. Nếu tiếp tục ở lại, anh ấy sẽ lo lắng."

"Nói tới chuyện này mới nhớ, thằng nhóc cậu miệng kín thật chứ, kết hôn lúc nào mà không nói cho chúng tôi biết. Sao hả? Sợ chúng tôi không cho cậu tiền mừng sao?"

Hạng Hưng Xương nói lời này nghe qua như đang nói đùa, nhưng cũng có vài phần nghiêm túc trong đó, anh ta thực sự xem Lục Áo bạn bè, khi biết tin cậu kết hôn mà không mời mình trong lòng có chút khó chịu.

Lục Áo lắc đầu không né tránh bọn họ, "Không có đăng ký kết hôn cũng không đãi tiệc, người yêu tôi làm nam."

Mấy người ngồi ở đây nghe vậy đều ngẩn ngơ, bọn họ nhìn nhau sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Áo.

Lục Áo xem như không phát hiện gì hết, cúi đâu chăm chú ăn.

Hồi lâu, Hạng Hưng Xương dẫn đầu nói: "Cậu thích nam tôi cũng sẽ chúc mừng các cậu! Xung quanh tôi hiếm thấy có cặp đôi đồng tính nào có thể đến được với nhau, các cậu gặp nhiều trắc trở hơn người bình thường nhiều. Nào, tôi lấy trà thay rượu kính các cậu 1 ly."

Lục Áo: "Cảm ơn."

Ly trà này cậu sảng khoái nhận lấy.

Lão Văn lại có hơi buồn phiền, "Hóa ra cậu thích nam thật, trước đó khi chúng ta cùng lặn biển, trong đội có người nói thích cậu. Lúc đó cậu ta muốn bày tỏ với cậu, tôi còn sợ cậu ta bị cậu đánh."

Lục Áo: "Tôi với người yêu quen nhau lâu rồi, từ trước khi nhận nhiệm vụ chung với mọi người."

"Cho nên thằng quỷ kia có bày tỏ hay không cũng vậy?"

"Đúng vậy."

"Ha ha ha, sau này có cơ hội cùng cậu ta uống rượu tôi sẽ nói cho cậu ta biết."

Lục Áo thích nam không phải là chuyện gì to tát, mọi người chỉ trêu đùa vài câu rồi chuyển đề tài.

Bình thường trong giới thợ lặn cũng có rất nhiều chuyện thú vị, có khi mọi người hẹn nhau đi vùng biển nào đó lặn, cũng có khi bàn về các vấn đề bảo vệ đại dương.

Lượng cơm của Lục Áo lớn hơn người bình thường rất nhiều, khi cậu còn đang ăn những người khác trên bàn đều đã ăn xong hết rồi, hiện đang ngồi tám chuyện với nhau.

Cậu ngồi im lắng nghe, nghe được khá nhiều tin tức thú vị.

Ăn cơm xong, Hạng Hưng Xương bọn họ mệt vô cùng muốn về khoang của mình nghỉ ngơi.

Lục Áo thì lái thuyền về trấn.

Cậu đi ra tìm đoàn trưởng Cố báo một tiếng, đoàn trưởng Cố cảm thấy đáng tiếc, bảo cậu ở lại mấy lần nhưng thấy ý cậu đã quyết chỉ đành đồng ý, "Vậy cậu về trước đi, nếu chỗ chúng tôi có gặp phải khó khăn gì thì phiền cậu qua giúp đỡ."

"Có thể giúp tôi sẽ giúp, chẳng qua tôi đoán những chuyện kế tiếp chắc sẽ không có vấn đề gì."

"Cái này không ai biết trước được, cậu chịu giúp đỡ sẽ đảm bảo một chút." Đoàn trưởng Cố nói, "Cậu một mình lái thuyền về sao, nếu không tôi tìm một người đưa cậu về nhé?"

"Không cần đâu, tôi quen lái thuyền này rồi, hơn nữa đi đi về về phiền lắm, cứ vậy đi."

Lục Áo lại chạy đi nói với tiểu Đỗ một tiếng.

Tiểu Đỗ cũng không nỡ để cậu đi, nhưng tiểu Đỗ chỉ là một cảnh sát nhỏ, trên thuyền này không có tiếng nói, chỉ đành lưu luyến hẹn Lục Áo lần sau cùng đi uống rượu.

Lục Áo đồng ý.

Cậu chèo thuyền nhỏ về thuyền của mình, không quan tâm việc nghỉ trưa, trực tiếp lái thuyền về trấn Thủy Viễn của bọn họ.

Tốc độ của thuyền lớn nhanh hơn thuyền nhỏ, cậu từ đảo Hoa Nhài về đến trấn Thủy Viễn chưa tới 2 tiếng, khi về đến trấn chỉ mới hơn 5 giờ, trời còn chưa tối.

Lục Áo lái thuyền đến bến tàu của trấn.

Nhân viên quản lý thấy cậu lái thuyền lớn về, đặc biệt chạy đến từ xa lớn tiếng hỏi: "Thuyền này của cậu đậu ở đây bao lâu?"

Lục Áo đứng trên boong đáp: "Có lẽ sẽ đậu dài hạn, phí quản lý bên này tính thế nào ạ?"

"Thuyền của cậu chắc cỡ trung nhỉ? Dài bao nhiêu rộng bao nhiêu, mã lực thì sao? Giấy chứng nhận của cậu nữa? Cậu phải chuẩn bị đủ tài liệu, chúng tôi mới có thể tính xem phí của cậu bao nhiêu."

Lục Áo nghe vậy cũng không nói gì, cậu neo đậu thuyền xong thì ra phía sau gỡ thuyền nhỏ xuống rồi chèo thuyền về bờ.

Thuyền cá cỡ trung của cậu mớn nước* hơi sâu nên phải đậu xa bờ một chút, nếu không sẽ bị mắc cạn khi thủy triều rút.

Sau khi lên bờ, cậu buộc lại thuyền nhỏ.

Bác quản lý đang đợi cậu, ông hỏi: "Nhóc con, cậu là người thôn Sùng Tín phải không?"

"Sao ông biết?"

"Ài yo, tôi nói mà, nhất định là cậu! Lời đồn truyền khắp trấn rồi, cậu mua một con thuyền lớn về." Bác quản lý đưa thuốc lá cho cậu, cười hỏi: "Sau này con thuyền sẽ trường kỳ đậu ở đây sao?"

"Phải xem có thích hợp không nữa, nếu thích hợp thì không thành vấn đề."

Có nghĩa, nếu như tiện lợi cậu nhất định sẽ đậu ở đây, nếu không sẽ đi tìm chỗ khác.

Bác quản lý nghe xong liền dẫn cậu đi về phía trước, hai tay dắt sau lưng dẫn đường, "Nào nào, vào nhà rồi nói."

Lục Áo cũng không khách sáo.

Ông híp mắt nhìn qua giấy chứng nhận của cậu trước, lại nhìn thông tin của con thuyền, xác nhận thuyền của cậu không có vấn đề xong thì nhiệt tình hơn một chút.

"Cậu đậu ở đây là được rồi, điều kiện cảng của chúng tôi khá tốt nổi tiếng gần xa, cậu đăng ký trước nhé."

"Phí quản lý tính thế nào ạ?"

"Mấy con thuyền nhỏ đậu ở đây, 1 tháng 200 tệ. Thuyền của cậu to quá, đậu ở đây có hơi khó quản lý, dựa theo quy định của chúng tôi, đại khái 1 tháng khoảng 1.000 tệ."

"1.000 tệ mắc quá, 800 thôi."

"Giá này không tính mắc đâu. Con thuyền của cậu to như vậy, nếu đậu ở chỗ khác, lỡ đâu có vài tên trộm để ý tới lặng lẽ trộm chút đồ hay làm hư gì đó, vậy thì khổ. Cậu dừng ở chỗ chúng tôi, ngoại trừ cơ sở hạ tầng của cảng tốt, ra vào tiện lợi, chúng tôi còn giúp cậu trông chừng nữa."

"Vậy vẫn mắc." Lục Áo: "Nếu như 1 tháng 1.000, chằng bằng cháu đậu ở trong thôn."

Lục Áo cắn chặt 1 tháng 800 không buông, bất kể bác quản lý nói thế nào cậu cũng không đồng ý.

Cuối cùng ông đành phải than thở nói: "Được rồi, 1 tháng 800 tệ, thanh niên cậu thật biết cách làm ăn."

Lục Áo nói: "Mua thuyền dễ mà nuôi thuyền khó, cháu tốn nhiều tiền như vậy, tháng sau phải thắt lưng buột bụng sống qua ngày, đương nhiên không thể tốn thêm."

Ông bác cười hà hà, "Hắc, lời này người khác nói tôi còn tin, còn cậu nói hả, tôi không tin lắm, 1 ngày cậu đánh cá được bao nhiêu tiền?"

Lục Áo lắc đầu không trả lời.

Cậu ký hợp đồng với bác quản lý, lại một hơi nộp tiền phí của nửa năm, sau đó chào tạm biệt đi về.

Trước tiên cậu đi chợ một chuyến, cậu đi 2 ngày trong nhà chắc không còn rau thịt gì.

Chỉ là hiện tại có hơi trễ rồi, giờ này đi chợ cũng không biết có thể mua được chút đồ tốt nào không nữa.

Lục Áo đi dạo 1 vòng, mua 2 con gà, 2 con vịt và 2.5kg thịt.

Rau không cần mua, trong ruộng cậu có, tùy tiện hái chút bí đao bí đỏ tạm bợ là được.

Cậu mua thức ăn xong đi ra, lúc đi ngang qua cửa hàng nhà Lâm Đại Vũ, Quế Nhạn Đan đang trong tiệm, bà giương mắt thấy cậu vội vàng đuổi theo gọi: "Lục Áo!"

"Chị dâu?" Lục Áo dừng bước lại, "Có chuyện gì sao?"

"Cậu mới từ bên ngoài về nha, định về thôn thế nào? Cậu vào trong uống ly trà trước đi, đợi lát nữa tôi nói Đại Vũ chở cậu về?"

"Không cần đâu, tôi ra đầu đường bắt 1 chiếc xe ba gác là được rồi."

"Xe ba gác đầu đường sắp dẹp tiệm về nhà rồi." Quế Nhạn Đan cứng rắn nói, "Cậu vào đây uống trà trước đi, chuyện lần trước còn chưa cảm ơn cậu kia kìa. Trước đó Thần Thần muốn đi tìm cậu nói lời cảm ơn, nhưng khi đó cậu đã đi biển rồi, bên trường nó lại sắp khai giảng, nó chờ không được cậu nên đành về trường trước."

Lâm Quan Thần và bạn gái cậu ta sau khi được cứu đã ở lại bệnh viện một khoảng thời gian mới xuất viện, về đến nhà lại tĩnh dưỡng tiếp.

Ngược lại Lâm Đại Vũ mang theo trà và hoa quả các thứ đến nhà Lục Áo nói cảm ơn, cảm ơn ân cứu mạng của Lục Áo.

Lục Áo cảm thấy chuyện đã qua rồi nên không để nó ở trong lòng.

Lục Áo nói: "Việc học quan trọng hơn, tôi nhận tấm lòng của cậu ấy là được rồi."

"Nhận thì nhận nhưng nó vẫn phải tự mình đến nói chuyện với cậu." Quế Nhạn Đan cười, "Ân cứu mạng không gì có thể báo đáp, dù sao không thể ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói, không thể để nó trở thành người vô ơn. Tiểu Lục, cậu ngồi trước đi, có đói không, tôi hấp bánh bao cho cậu ăn."

"Không đói, không làm phiền chị đâu, tôi phải về nhà, người nhà đang đợi tôi."

"Là Tống Châu phải không?"

Chuyện Lục Áo thích đàn ông truyền đi rất nhanh, tuy mọi người ngoài miệng không nói nhưng ai cũng lén lút hay tin.

Quế Nhạn Đan mở cửa hàng, tin tức linh thông nhất, cũng sớm biết rằng cậu có một bạn trai, hai người còn ở chung với nhau.

Đây là chuyện riêng tư của Lục Áo, dù cho cậu thích đàn ông cũng không ảnh hưởng tới hai nhà qua lại.

Quế Nhạn Đan bình thường còn không ít lần ở bên ngoài bảo vệ Lục Áo, lúc này đương nhiên vẫn niềm nở như cũ.

Lục Áo từ chối một phen vẫn thất bại, Quế Nhạn Đan sau cùng vẫn hấp bánh bao cho cậu ăn.

Quế Nhạn Đan vốn xem Lục Áo như em trai, hiện tại hai nhà thân thiết hơn nữa, Quế Nhạn Đan càng thêm phần chăm sóc cậu.

Không tới một lát, Lâm Đại Vũ đã về đến nơi, ông vừa thấy Lục Áo liền vui vẻ nói: "Lục Áo đến à? Ở nhà ăn cơm đi, hôm nay tôi bắt được không ít cá, còn có cá sấu nữa. Đêm nay ăn ngon một chút, anh em chúng ta đã lâu không uống rượu rồi, đợi chút nữa phải uống thêm mấy ly."

"Chị dâu khi nãy cũng nói vậy, nhưng Tống Châu còn đang đợi tôi ở nhà, lần sau nhé."

"Cũng phải, đàn ông có gia đình quả nhiên có khác, phải có trách nhiệm hơn."

Lâm Đại Vũ nói xong vội bê thùng nước trong xe xuống, Lục Áo thấy ông bê có hơi cố sức, vội đi qua giúp đỡ một phen.

Ai dè vừa cúi đầu nhìn, trong thùng nước là một con cá sấu to bị băng keo bịt quanh miệng.

Con cá sấu này tối thiểu có 15-20kg, đặt trong thùng nước thoạt nhìn sức sống khá mãnh liệt.

Lâm Đại Vũ cúi đầu nhìn cá sấu nói: "Đây là cá sấu nuôi, ăn được đó. Cậu đợi 1 chút, tôi vào phòng bếp làm thịt xong chia cho cậu một nửa mang về."

"Không cần đâu."

"Ài, đừng có khách sáo, mang nó về vốn để chia cho bạn bè hàng xóm, cậu xem 1 con cá sấu to như vậy, Thần Thần lại về trường học rồi, tôi với chị dâu cậu sao mà ăn hết được, bỏ trong tủ lạnh đông lạnh sẽ không tươi nữa."

"Thịt cá sấu có phải rất mắc không?"

"Nói mắc thì cũng không mắc, thường thì 50-60 tệ nửa kg. Con này thì tôi không tốn tiền mua, bạn bè tặng cho đó."

Lục Áo chưa từng ăn thịt cá sấu, nhất thời cảm thấy hứng thú với loại thịt này.

Lâm Đại Vũ thở hổn hển cùng cậu nâng con cá sấu vào phòng bếp, sau khi thả thùng nước xuống, ông thở phì phò nói: "Bạn của tôi cũng là xui xẻo, ông ta thầu một cá hồ nước lớn để nuôi cá sấu, ai ngờ đâu gần đây mưa nhiều, ông ta lại cẩu thả không đi kiểm tra rào chắn, đêm trước, nước mưa đẩy mở rào chắn, ông ta bị sổng mất mấy chục con."

"Đây là con cá sấu bị sổng mất, bọn tôi vây bắt cả ngày mới bắt được nó, trong lúc bắt còn làm nó bị thương, nếu không bị thương cũng không nỡ ăn nó."

Lục Áo cảm thấy khó hiểu, "Nuôi cá sấu không phải rào nhiều lớp sao?"

"Nói thì nói như vậy, ông ta rào hai lớp nhưng mà rào chắn bên ngoài của ông ta vốn dĩ có một cái lỗ, bình thường ông ta làm việc tương đối qua loa, không kiểm tra ra điều này. Tối hôm trước nước mưa làm sụp rào chắn bên trong, cá sấu cứ vậy chạy ra lại từ rào chắn ngoài cùng chuồn mất."

"Nghiêm trọng như vậy sao, chỗ chúng ta chắc không có cá sấu nhỉ?"

"Không có, dù cho có, sớm đã bị làm thịt rồi." Lâm Đại Vũ đứng dậy, đấm đấm thắt lưng của mình, "Bởi vì chỗ chúng ta không có cá sấu, cá sấu của ông ta chạy ra mới phiền phức, bọn tôi bắt cả ngày trời cũng chỉ được hơn 20 con, vẫn còn hơn 10 con ở bên ngoài."

Lục Áo: "Vậy chẳng phải sẽ tạo thành sinh vật xâm lấn sao?"

"Không biết nữa, vừa rồi đã báo cảnh sát rồi, không biết bên cảnh sát có cách nào không nữa. Sinh vật xâm lấn gì đó còn đỡ, cá sấu không phải sinh vật sinh sôi mạnh, chỉ sợ là cá sấu con chạy ra trưởng thành thành cá sấu lớn, sẽ tấn công người và động vật khác."

Những con cá sấu này là người nuôi, nếu như chúng sau này tấn công con người, khổ chủ không làm gì được cá sấu, lúc bắt đền nhất định sẽ tìm người chủ bồi thường.

Chủ cá sấu hiện tại đang ở trong nhà đau đầu vô cùng.

Cắn bị thương người còn đỡ, nếu mà cắn chết người, ông ta chắc chắn sẽ bị phạt.

Lâm Đại Vũ nói xong, chợt nhớ tới, "Nói tới tìm cá sấu, chắc chắn phải tìm mấy thanh niên trẻ các cậu. Hai ngày này cậu có rảnh không? Nếu được thì giúp đỡ tìm được không? Mấy con cá sấu của ông ta đều là cá sấu nuôi không hung dữ lắm, đến lúc đó các cậu mang theo súng bắn cá đi tìm, giết chết là được, tôi bảo ông ta tính tiền công cho các cậu."

"Như vậy được sao?"

"Sao không được, chủ yếu xem các cậu có rảnh để giúp hay không thôi." Lâm Đại Vũ thở dài, "Thôn xóm xung quanh không có ai lợi hại bằng mấy thanh niên ngư dân trẻ tuổi các cậu."

Lục Áo thật không ngờ tùy tiện đến uống ly trà cũng có thể tìm được việc làm.

Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi về suy nghĩ một đêm trước đã, phải hỏi ý kiến của người nhà, lại hỏi thêm Lâm Cống Thương bọn họ có đồng ý làm không nữa."

"Hẳn là không thành vấn đề, để tôi nói với Mãn Chương một tiếng. Chủ cá sấu lần này thật sự hết cách rồi mới tìm tôi, tôi chỉ đành mặt dày cầu cứu các cậu."

"Tôi hỏi trước đã."

"Được, cậu hỏi đi." Lâm Đại Vũ đồng ý đáp, lại nói, "Cậu ra ngoài ngồi đợi chút đi, uống ly trà, tôi tìm xử lý xong con cá sấu sẽ ra đưa cậu về nhà."

"Con cá sấu này phải xử lý thế nào ạ?"

"Giết xong bỏ nội tạng và da là được." Lâm Đại Vũ cười, "Đừng thấy tôi đánh cá không bằng các cậu, làm mấy chuyện phức tạp này chưa chắc các cậu bằng tôi đâu. Cậu ra ngoài ngồi đợi chút đi, tôi làm xong nhanh lắm."

Lục Áo nói:" Tôi ở đây giúp anh cho, tiện thể học cách xử lý cá sấu."

"Nếu cậu không chê thì cứ đợi trong này, chỉ là có hơi máu me."

"Không sao."

Lâm Đại Vũ xử lý rất nhanh.

Con cá sấu này cũng coi là nhỏ, lúc xử lý không khó lắm.

Nửa tiếng sau, ông ta đã lóc được thịt cá sấu.

Ông ta nâng tay chia cho Lục Áo phân nửa, "Thịt cá sấu ăn cũng được, cách làm cũng dễ, cậu mang về xào nhanh cũng được, hấp cũng được, mùi vị cũng không tệ lắm."

"Được, tôi về nhà sẽ ăn thử."

"Hôm nay làm là tươi nhất, tốt nhất uống kèm chút rượu, món này rất bổ."

Lục Áo tỏ ý đã hiểu.

Rất nhanh, Lâm Đại Vũ xử lý xong cá sấu, ông lái xe đưa Lục Áo về nhà.

Trên xe ngoại trừ thịt cá sấu và thức ăn mà Lục Áo mua ra còn có vài bắp cải thảo.

Đều đã được nấu chín.

Trước khi xuống xe, Lục Áo nói: "Anh chị thực sự quá khách sáo rồi."

"Thường thôi, trong nhà còn nhiều rau như vậy, hai ông bà già chúng tôi cũng đâu ăn hết. Cậu giúp ăn bớt thì tốt quá, đỡ cho ngày nào chúng tôi cũng phải ăn đồ thừa." Lâm Mãn Chương giúp đỡ dọn đồ xuống nói, "Nếu cậu đồng ý giúp bắt cá sấu, đợi chút nữa nhắn trên wechat cho tôi biết nhé."

"Được, đi thông thả nhé."

Sắc trời đã tối, Lâm Đại Vũ cũng không ở lại lâu, ông đưa cậu về xong thì quay đầu xe đi về.

Lục Áo còn chưa mở cửa, cửa nhà cậu đã chi nha một tiếng mở ra, bên trong là khuôn mặt của Tống Châu, "Về rồi à?"

"Ừm, em về rồi."

Tống Châu cong cong hai mắt, "Anh còn tưởng rằng hôm nay em không về."

Lục Áo nghiêm trang, "Vậy sẽ không, chuyện em đã đồng ý với anh nhất định sẽ làm được."

Tống Châu đi ra giúp cậu dọn thức ăn vào nhà: "Có đói bụng không? Anh đi tổ chức lấy thức ăn về."

"Không đói lắm, vừa rồi ở nhà anh Đại Vũ ăn bánh bao rồi. Đúng rồi, em còn mang theo thịt cá sấu về, đợi lát nữa em xuống bếp xào món thịt cá sấu đi."

Tống Châu có chút hứng thú, "Thịt đó ở đâu ra vậy em?"

"Là anh Đại Vũ cho đó, bạn anh ta nuôi cá sấu, đêm trước khi mưa to không quản lý tốt nên bị sổng mất, ông ta dứt khoát đem mấy con đó đi bán."

"Anh mới nghĩ sao ở đây lại có cá sấu."

"Lại?"

"Mấy ngàn năm trước, khi nơi này còn ấm áp có cá sấu xuất hiện, chỉ là hiện tại không còn nữa."

"Em không nghe nói qua, ghi chép của huyện cũng không có ghi lại."

"Đã là chuyện của mấy ngàn năm trước rồi, nơi này khi đó không có người ở, cả một vùng hoang dã." Tống Châu cười, " Sau này có người ở đây trông thấy cá sấu, còn lầm tưởng cá sấu là rồng."

Lục Áo nhìn cái túi to đựng thịt cá sấu, lại nghĩ đến ngoại hình của nó, cảm thấy có chút khó tin, "Cá sấu và rồng khác nhau đến thế, sao lại nhận nhầm được?"

Tống Châu nói: "Này có gì kỳ lạ, không phải trước đây em còn tưởng rằng mình là thằn lằn sao?"

Lục Áo nghe tới lịch sử đen tối của mình, hai bên tai bất giác đỏ lên, cậu ho nhẹ nói sang chuyện khác, "Chuyện xưa lắc xưa lơ rồi còn nói nữa, mau đến giúp em đi, chuẩn bị xào thịt cá sấu nào."

Tống Châu cũng không vạch trần cậu, "Được, muốn xào nhanh sao?"

"Ừm, anh Đại Vũ nói làm như các loại thịt khác là được."

Lục Áo lần đầu ăn thịt cá sấu, không quá quen thuộc, trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không ngon rồi.

Ai ngờ thịt vừa vào chảo đã bất ngờ tỏa ra một mùi hương rất thơm.

Xào loại thịt này cũng rất nhanh, khi bỏ vào chảo đảo cho đổi màu là được, không cần phải xào lâu lắm, miễn cho thịt bị già.

Sau 10 phút, Lục Áo bưng một dĩa thịt cá sấu xào nóng nổi ra ngoài.

Tống Châu thì đưa bày biện những món cậu mang về ra bàn.

Bọn họ thích ngồi trong sân ăn cơm, nếu như trời mưa sẽ ăn dưới mái hiên.

Lúc này ráng chiều đã lên, gió đêm nhẹ thổi, trong sân mát mẻ vô cùng, bọn họ ngồi dưới gốc cây nho ăn cơm tối rất thoải mái.

Lục Áo ngồi xuống gấp rút thử một miếng thịt cá sấu.

Hương vị của nó đúng thật rất ngon, có chút hơi giống thịt bò, nhưng thô và dai hơn thịt bò một chút, càng nhai càng thơm.

Lục Áo gắp cho Tống Châu một đũa, "Anh ăn thử đi, em cảm thấy ăn rất ngon."

"Để anh thử." Tống Châu bỏ một miếng vào trong miệng, sau đó nói, "Đúng thật rất ngon."

"Vậy anh ăn nhiều một chút, anh Đại Vũ cho chúng ta nhiều thịt lắm, chúng ta tranh thủ trong hôm nay ăn hết dĩa này, sáng mai lại làm số còn lại."

Lục Áo gắp thức ăn cho Tống Châu xong, thành thật khai báo nói:" Hôm nay bọn em đã tìm được con thuyền rồi."

"Xác định là nó sao?"

"Xác định rồi, em dẫn người xuống tìm đó." Lục Áo nói, "Thực ra chiều hôm qua em đã cảm nhận được rồi, hôm nay đi xác định lần nữa. Nhưng dù cho không có em đi nữa, bọn họ vẫn rất nhanh có thể tìm được nó."

Lục Áo sợ Tống Châu nói cậu, vội bổ sung nói: "Em chỉ giúp luôn lần cuối, lần sau em nhất định sẽ không chủ động làm chuyện này, như vậy sẽ không có quan hệ gì mà phải không?"

Tống Châu nói:" Không có quan hệ quá lớn. Chẳng qua chuyện này em đã làm rồi, giờ nói gì cũng đã muộn."

"Ừm." Lục Áo có chút khẩn trương, "Lần sau em sẽ không làm nữa."

"Không cần quá lo lắng, chuyện này chung quy vẫn là chuyện nhỏ, chỉ cần em không tiếp tục hẳn là không có vấn đề gì."

Lục Áo nhẹ thở ra.

Tống Châu trầm giọng: "Thiên đạo không có nghiêm khắc đến vậy. Chẳng qua một phi nhân loại sẽ có ảnh hưởng lớn đến một quốc gia, em dùng năng lực của mình đi giúp đỡ sẽ dẫn đến việc mất cân bằng, đối với quốc gia đó và em mà nói không phải chuyện tốt."

"Không phải hoàn toàn không được giúp, chỉ là có thể không giúp thì đừng giúp, thép tốt thì nên dùng trên lưỡi dao."

Lục Áo trịnh trọng, "Em hiểu."

Nói xong, Lục Áo nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh nghiêm túc quá."

"Không nghiêm túc em sẽ không nghe anh nói sao?"

Lục Áo nói: "Nghe chứ."

"Lời anh nói em đều nghe."

Tống Châu dừng một chút, một hồi lâu nói:"Mau ăn cơm."

Hai người ăn cơm xong cùng nhau rửa chén, sau đó về đến phòng khách chơi game,

Gần đây Lục Áo vừa mua một cái máy chơi game về, cơm tối xong hai người cùng chơi game là khoảng thời gian ấm áp nhất.

Hôm qua ở trên thuyền không thể chơi game, Lục Áo đã bị tụt mất vài ải, hôm nay chơi lại, ý chí chiến đấu dâng cao chưa từng có.

Ai mà ngờ khi chơi đến lúc đặc sắc nhất, bên ngoài vang đến tiếng đập cửa, âm thanh trong trẻo của Lâm Tê Nham truyền đến, "Lục Áo, cậu có ở nhà không? Chiều nay hình như tôi thấy cậu trở về rồi."

Lục Áo dùng đầu gối nhẹ đẩy đầu gối Tống Châu, "Anh đi mở cửa đi."

"Một mình em giải quyết được sao?"

"Được, không thành vấn đề, anh mà không mở cửa, cậu ấy sẽ gõ cửa mãi, như vậy càng dễ phân tâm." Ánh mắt Lục Áo nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt có chút ảo não.

Lâm Tê Nham tới quá không đúng lúc, dù cho là sớm một chút hay trễ một chút, game này của cậu đều chưa đến khúc quan trọng, hiện tại Tống Châu đi mở cửa, áp lực chuyển hết lên trên người cậu, kể cả khi tốc độ tay của cậu rất nhanh như vẫn cảm thấy áp lực to như núi.

Đặc biệt là khi hệ thống căn cứ vào trình độ của bọn họ để tìm đối thủ ngang tài ngang sức.

Lâm Tê Nham không biết bọn họ đang chơi game, sau khi đi vào chào hỏi với Tống Châu xong, vội vã chạy vào, "Lục Áo, cậu đang làm gì? Tôi có chuyện quan trọng cần cậu giúp đỡ."

"Tôi đang chơi game, đang trong thời khắc sống còn, cậu khoan nói đã."

"Ò, vậy cậu chơi trước đi rồi tôi lại nói."

Lục Áo dán mắt vào màn hình, trong miệng gọi Tống Châu, "Mau đến giúp em, em sắp chết rồi."

Tống Châu dở khóc dở cười, "Nếu như chết ván này rồi lát nữa tái sinh không phải được rồi sao?"

"Không được, sẽ bị rớt sao, anh mau đến giúp đi."

Lục Áo khi chơi game là một Lục Áo mà Lâm Tê Nham bình thường chưa từng nhìn thấy.

Lâm Tê Nham ở bên cạnh nhìn, có chút tò mò, lại có chút ướt ao.

Người đang yêu đương và người không yêu đương đúng là khác nhau, nhìn người thanh niên trước mặt, cậu ấy rất khó liên tưởng đến cái người trầm mặc ít nói toàn thân tỏa hơi lạnh lúc mới đến thôn.

Lục Áo chơi game xong, xác định rằng bản thân không bị thua mới thở phào một hơi, cậu bỏ máy chơi game xuống xoa xoa tay, chuyển hướng sang Lâm Tê Nham, "Sao vậy, cậu có chuyện gì cần tôi giúp?"

Lâm Tê Nham nói: "Không phải nhà cậu nuôi ngỗng sao? Lần trước tôi quay video về tụi nó xong, có fan nhìn thấy nói muốn mua trứng ngỗng nhà cậu, fan nhờ tôi hỏi cậu có bán hay không."

"Không bán." Lục Áo từ chối, "Sản lượng chỗ tôi ít lắm, nếu fan của cậu muốn ăn thì cậu nói họ đi chợ mua là được."

"Tôi cũng uyển chuyển nói như vậy với cô ấy rồi, nhưng một là cô ấy là fan cứng của tôi, tôi cũng không tiện thẳng thừng từ chối, hai là hiện tại cô ấy có thai, nói muốn ăn trứng ngỗng bồi bổ cơ thể để sinh ra một bé cưng trắng trắng mềm mềm, nghe đến đây liền không có cách từ chối."

"Mang thai và ăn trứng ngỗng sao lại có liên quan?"

"Phong tục ấy mà, không biết là phong tục ở nơi nào nói rằng ăn trứng ngỗng sẽ sinh được bé cưng trắng trắng mềm mềm, sẽ không bị bệnh mẩn ngứa, vàng da vân vân, tôi cũng không biết thật hay giả, nghe chơi là được rồi."

Lâm Tê Nham thành thật nói, "Nếu fan đã có lòng như vậy, tôi đành qua đây hỏi thăm, cậu bán mắc 1 chút cũng được, tới chừng đó tôi giúp cậu gửi đi, không cần nhiều đâu, đại khái 3-5 trứng là được."

Lục Áo nghe đến đó cũng không tiện từ chối.

Cậu suy xét một chút, nói rằng:" Như vậy đi, ngày mai cậu và tôi cùng đi cho ngỗng ăn, chúng ta xem có bao nhiêu trứng không được thụ tinh. Có bao nhiêu thì bán cho cô ấy bấy nhiêu."

"Được, không thành vấn đề nếu như thực sự không được, 1-2 quả cũng được, chủ yếu cho cô ấy đỡ nghiền. Đúng rồi, anh Đại Vũ không phải nhờ chúng ta ngày mai đi bắt cá sấu sao? Cậu đi không?"

"Còn chưa quyết định, cậu muốn đi sao?"

"Tôi muốn đi nha." Lâm Tê Nham thành thực nói, "Bắt cá sấu là một đề tài khá hay, trên mạng tôi chưa từng thấy ai quay qua, nếu như tôi làm hay lượt xem chắc hẳn sẽ không tồi."

Lục Áo gật đầu.

Cậu chưa quyết định được, khó lắm mới về nhà nói thế nào cũng muốn ở thêm 2 ngày, nếu như đi chỗ khác bắt cá sấu, lỡ không thuận lợi sẽ về trễ.

Tống Châu ngày nào cũng bận như vậy, vốn dĩ 2 người chỉ gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối, cơm trưa thường không ăn chung, nếu như cậu về trễ, thời gian hai người gặp nhau sẽ bị ít đi 1 chút.

Lục Áo cảm thấy có chút không nỡ.

Lâm Tê Nham không biết tâm tư của cậu, còn nói thêm:" Hơn nữa tôi cảm thấy việc đi bắt cá sấu rất có ý nghĩa. Hiện tại không phải có rất nhiều chủng loài xâm lấn sao? Nếu như cứ mặc kệ lũ cá sấu ở đó không quản, không phải rất dễ hình thành động vật xâm lấn sao? Dù sao loài này hung dữ như vậy, để chúng sống ở con sông kia một khoảng thời gian, trên cơ bản chúng sẽ ăn sạch hết cá bản địa."

Lời này rất có lý.

Lục Áo thở dài một hơi, con sông này của bọn họ có rất nhiều ốc bưu vàng, cá chùi kính và cá rô phi, hiện tại cá bản địa không còn nhiều, nếu như không quản lý và nếu như ngay cả cá sấu cũng xuất hiện rồi, không gian sinh tồn của cá bản địa sẽ không còn.

Với tính cách của cậu, căn bản không chịu được cảnh tượng này.

Lâm Tê Nham qua đây, nói xong chuyện trứng ngỗng thì quay về.

Lục Áo ngồi trước màn hình, lại không để tâm việc chơi game, cậu còn đang rối rắm chuyện ngày mai có nên đi bắt cá sấu hay không.

Tống Châu tiễn Lâm Tê Nham xong quay về, liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, anh nói, "Em muốn đi thì đi, dù sao chỉ tốn 1 ngày thôi không mất bao nhiêu thời gian."

Lục Áo thả tay cầm điều khiển xuống quay đầu ôm lấy anh, than nhẹ 1 tiếng, rầu rĩ nói: "Em sợ mình về trễ."

Nếu em về trễ anh sẽ đón em." Tống Châu nói, "Bảo vệ đất đai một phương đối với em cũng là chuyện tốt."

"Hửm?"

Tống Châu nhắc nhở, "Hiện tại em là rồng, con người và những loài động vật khác đối với em mà nói đều như nhau."

Lục Áo có chút đăm chiêu, "Em hình như hiểu được 1 chút rồi, đợi lát nữa em sẽ nói với họ rằng mình tham gia."

Buổi tối Lục Áo báo cho Lâm Đại Vũ, Lâm Đại Vũ rất vui mừng.

Trong nhóm đánh cá, mọi người cũng nói ngày mai sẽ đi bắt cá sấu, chỉ có điều mọi người phải đi đánh cá trước, thời gian bắt cá sấu phải lùi về sau, đại khái khoảng 10 giờ thì xuất phát.

Lục Áo không có ý kiến, sáng sớm vừa hay có thể chơi với Tống Châu một hồi.

Trong khoang đông lạnh trên thuyền cá của cậu còn có 1 số cá đang được cấp đông chưa xử lý, ngày mai đi xử lý chúng là được, sáng sớm không cần đánh cá để bán.

Theo số tiền tiết kiệm của cậu càng lúc càng nhiều, hiện tại đánh cá đã không còn là nghề chính của cậu nữa, nếu như không cần thiết cậu cũng không muốn bắt sạch cá xung quanh.

Sáng sớm hôm sau, Tống Châu cơm nước xong đã đi làm.

Lục Áo lái xe đi lên trấn trên.

Cá trong kho đông lạnh của cậu xem như là đồ tươi, bây giờ lấy ra đem bán cũng rất dễ bán, bởi vì không có chủng loại nào đặc biệt quý giá, cậu trực tiếp mang chúng bán cho tiệm cá trên trấn trên.

Cá trong kho đông lạnh tương đối nhiều, đại khái có khoảng 150kg, cậu lái xe ba gác qua mới có thể chở hết chỗ cá đó về được.

Chỗ cá đó bán được tổng cộng 20.000 tệ, trừ tiền thuế cũng còn 17.000 tệ.

Lục Áo đem tiền đi gửi ngân hàng.

Tài khoản cậu giờ đang có hơn 5 triệu gần 6 triệu tệ, vì gần đây không có chỗ nào cần tiền nên mới có con số này, ngày tháng cậu sống vô cùng thư thả.

Khi đến nhà Lâm Đại Vũ, Lâm Mãn Chương bọn họ còn chưa tới, Lục Áo và Lâm Đại Vũ ngồi uống trà nói chuyện phiếm.

Lục Áo nhớ tới, "Anh Đại Vũ, ngọn núi tôi thầu phải sửa sang lại, tôi cần thuê một số người, anh xem có người nào giới thiệu cho không?"

Lâm Đại Vũ cảm thấy hứng thú, "Chỗ cậu cần tuyển bao nhiêu người? Phải làm công việc gì?"

"Đại khái 30-40 người, trên ngọn núi đó quá nhiều cỏ dại cây dại, chủ yếu cần họ tu chỉnh lại một chút, nhổ sạch hết cỏ dại cây dại rồi chuẩn bị trồng cây ăn quả."

"Tiền lương đại khái bao nhiêu? Một ngày làm bao nhiêu tiếng?"

"Giá thị trường chỗ chúng ta là bao nhiêu?"

"Công nhân xây dựng bình thường 1 ngày 150 tệ."

Lục Áo gõ nhịp, "Vậy thì 150 tệ, tôi bao cơm trưa, sáng từ 7h-11h, chiều từ 2h - 6h, nếu thời tiết nắng nóng, bên tôi sẽ trợ cấp thêm."

"Không sao, điều kiện này hẳn rất dễ tuyển người, tôi giúp cậu hỏi thử, qua 2 ngày sẽ báo cậu biết."

"Làm phiền anh rồi."

"Khách sáo cái gì?" Lâm Đại Vũ lại nghĩ tới, "Cậu có yêu cầu đặc biệt gì không, ví dụ như không tuyển nữ, không tuyển người trên 50 tuổi?"

"Việc này nam nữ đều được, chỉ cần có thể làm là được, còn về người lớn tuổi, có lẽ phải nhờ anh để ý một chút, tối thiểu phải có sức khỏe tốt, nếu không lúc làm việc xảy ra chuyện gì, ai cũng không gánh vác nổi."

"Cái này tôi biết. Công việc này của cậu cần làm bao nhiêu ngày, trong lòng cậu có tính toán chưa?"

"Tối thiểu cũng 10 ngày, diện tích rộng như vậy, tôi tạm thời cũng không quy hoạch được, còn phải xem tốc độ làm việc của mọi người."

Lâm Đại Vũ nghĩ nghĩ, " Công việc thì không thành vấn đề, còn cây ăn quả thì sao? Cậu đã dự định trồng loại cây nào chưa? Hay chỉ trồng những cây nhà lão Trần?"

"Trước trồng hết những cây đó rồi tính tiếp, năm nay cũng không chắc sẽ làm kịp, mùa xuân sang năm tôi sẽ tính toán lại lần nữa."

Trồng cây có hai mùa hoàng kim, 1 là mùa xuân, 1 là mùa thu đông.

Hiện tại đang là tháng 9 rồi cũng xem là mùa thu đông, giờ trồng cây ăn quả sẽ sinh trưởng tốt."

Lục Áo nói:" Anh Trần bán cây ăn quả cho tôi cũng không biết giờ ông ấy làm nghề gì, để qua ngày tôi đến hỏi ông ấy có bằng lòng qua giúp tôi chăm cây không."

Lâm Đại Vũ không ngờ cậu có ý định này, lập tức phấn chấn nói:" Chuyện tốt mà, ông ấy nhất định đồng ý, sao lại có chuyện bằng lòng hay không?"

Lục Áo nói: "Tôi hỏi trước, anh đừng nói với ông ấy."

"Được, tôi biết rồi, tôi không nói, hai người tự mình nói đi." Lâm Đại Vũ nói, "Tôi thật vui mừng thay ông ấy, nếu như ông ấy làm việc cho cậu, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn nhiều."

Lục Áo nói: "Tôi phải nghĩ xem chuẩn bị thế nào."

Sau này cậu có thể sẽ muốn biến về hình rồng nằm trên đỉnh núi phơi nắng, có người ngoài trường kỳ trên núi cũng không được."

Nhưng mà nhiều cây ăn quả như vậy, chỉ bằng 1 mình cậu cũng không quản lý hết được.

Chú thích:

Mớn nước: là độ chìm của tàu - khoảng cách theo chiều thẳng đứng, vuông góc với mặt nước, tính từ đáy tàu lên đến mặt nước