Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 33: Xem thuyền



Lục Áo tìm khá lâu, cuối cùng chọn được một chiếc thuyền được đánh mã số thuyền cá Kiềm Minh Ngư 0356.

Chiếc thuyền cá này là thuyền đánh bắt được sản xuất trong nước năm 2013, thân thuyền làm bằng thép, chiều dài chiếc thuyền là 26.7m, tổng trọng tải thuyền là 77 tấn, dung tích có thể thu nhận của tàu là 28 tấn, thuyền rộng 5.6m, chiều sâu định hình 2.3m, tổng công xuất là 106KW.

Một chiếc thuyền to như thế, nếu như hoàn toàn mới, đi tới xưởng đóng tàu mua, cỡ nào cũng phải từ một 1.000.000 tệ trở lên, còn là kiểu xuống đơn trước, từ từ đợi có hàng. (Trước mắt theo mình biết thì tỷ giá 1 tệ =3.700 đồng)

Giá của phiên đấu giá là từ 300.000, còn chưa bằng 1/3 giá thuyền mới.

Tiểu Đỗ khá quen thuộc với chiếc thuyền này, vừa nhìn, liền nói:" Chủ thuyền này phá sản rồi, tòa án mới lấy đi bán đấu giá, nghe nói bảo dưỡng không tồi, ý là bộ phận trung tâm không tồi, còn bên ngoài thì thường thường thôi."

Lục Áo nói:" Tôi ghi nó lại đã."

Tiễu Đỗ:" Không lựa tiếp hả?"

"Mấy cái khác không hợp."

"Tôi còn nghĩ cậu sẽ ưu ái những chiếc thuyền to một chút."

Lục Áo nói:" Đủ dùng là được rồi."

Chiếc thuyền này thực ra đã thiên về lớn rồi, nhưng mà giá rẻ, trong số hàng bán đấu giá không còn chiếc thuyền nào khác phù hợp hơn, Lục Áo tạm thời chọn trước chiếc này.

Tiểu Đỗ nhìn thoáng qua trang web, "Còn 17 ngày nữa mới bắt đầu đấu giá, chiếc thuyền này tạm thời đỗ tại vịnh Kiềm Minh chúng tôi, nếu như cậu cảm thấy hứng thú, có thể đi xem trước, thấy thích hợp rồi thì nộp tiền đặt cọc, để vô quy trình đấu giá."

Lục Áo đã biết.

Cậu tiếp tục tìm thêm thông tin khác trên mạng.

Bên tổ chuyên gia còn chưa giải quyết xong, vẫn chưa có người qua kêu Lục Áo đi qua nói chuyện, tiễu Đỗ dứt khoát vừa viết báo cáo, vừa ngồi làm biếng với Lục Áo.

Buổi trưa Lục Áo ăn cơm hộp tại cục cảnh sát.

Lục Áo hết kiên nhẫn, muốn đi về, đội trưởng Trương vội chạy qua an ủi, lại đem bài báo cáo hôm qua đã làm xong cho cậu xem lần cuối.

Lục Áo xác định không có vấn đề gì nữa liền dứt khoát ký tên, trực tiếp hỏi:" Đội trưởng, khi nào tôi mới được về?"

"Đợi thêm xíu nữa đi, ngày mai nhất định sẽ giải quyết xong, nếu mà nhanh, trong hôm nay là xong, cậu ở đây, chúng tôi sẽ tính tiền lương như thường cho cậu." Lão Trương an ủi, "Cậu làm việc nhanh quá, mới vớt được 1 ngày đã giúp chúng tôi tìm được cái laptop về, chúng tôi đã đề trình tiền thưởng cho cậu, đại khái có 20.000 tệ, đến lúc đó sẽ chuyển vào trong tài khoản của cậu."

Lục Áo nghe nói vậy, cũng ngại đòi về tiếp.

Lão Trương nhận lại báo cáo thì cười nói:" Cậu không phải muốn đấu giá chiếc thuyền kia sao? Tổ chuyên gia sẽ làm xong nhanh thôi, đợi lát nữa sau khi hỏi xong, kêu tiểu Đỗ lái xe chở cậu đi xem thử."

Vẻ mặt Lục Áo lại dịu thêm.

Lão Trương thấy cuối cùng cũng dỗ được người rồi, lập tức nháy mắt ra hiệu cho lão Cao, bảo anh ta trông chừng, còn mình thì đi qua tổ chuyên gia nói chuyện, hỏi xem có thể giải quyết phần việc của Lục Áo trước hay không.

Tổ chuyên gia khá hứng thú với Lục Áo, cũng không có ý kiến, làm xong chuyện trên tay thì kêu Lục Áo qua.

Lục Áo đã tương đối có thể đối phó với loại câu hỏi này, có thể nói thì nói, không thể nói thì cứ nói không biết, một chút sơ hở cũng không chừa cho đám chuyên gia.

Hỏi tới hỏi lui hơn 1 tiếng đồng nói, vừa ghi hình vừa ký tên, phần việc của Lục Áo cuối cùng cũng làm xong.

Kế tiếp cậu không có chuyện để làm, Lục Áo tìm lão Trương nói:" Vậy tôi về trước đây, đợi lát nữa tôi làm thủ tục trả phòng."

Lão Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn kéo cậu ở lại, "Hôm nay cậu về luôn à? Ngày mai chúng tôi có tiệc chúc mừng nữa."

"Tiệc chúc mừng tôi sẽ không đi, trong nhà còn có vật nuôi, lần sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác, đến lúc đó hẳn ăn đi."

"Ài, cũng được." Lão Trương nhiệt tình nói:" Hay là tôi kêu đồng nghiệp tới đưa cậu về?"

"Không cần, tôi tự về được rồi. Tối nay còn phải đi gặp 1 người bạn, các anh đừng lo cho tôi."

"Cũng tốt, vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Lão Trương nói:" Lần sau có cơ hội lại hợp tác."

Xử lý xong chuyện ở cục cảnh sát, Lục Áo quay về phòng tiếp khách dọn đồ, cậu đi đem theo chút quần áo, cất vào trong vali kéo theo là được.

Hôm nay Tống Châu tan ca sớm, hơn 5 giờ chiều đã có mặt trong phòng Lục Áo.

Khi Lục Áo nhìn thấy anh, vừa hay đang chơi điện thoại, sau khi nhìn thấy anh, nhẹ nhàng thở ra, "Tôi còn tưởng phải trễ chút nữa anh mới tới."

"Không có, hôm nay tan ca tương đối sớm." Tống Châu hỏi:" Bây giờ xuất phát luôn?"

"Ừ, tôi đi làm thủ tục trả phòng đã, gửi vali ở quầy lễ tân."

Hai người cùng đi giải quyết thủ tục và ký gửi.

Em gái lễ tân vừa làm việc, trong lòng vừa hoang mang, không khỏi nhìn Tống Châu thêm vài lần.

Chiều hôm nay cô ngồi ở đại sảnh, nhìn chằm chằm cái cửa, cũng không phát hiện ra người này đi lên lầu hồi nào, theo lý có một người đặc biệt như thế, cô không thể nhìn sót được.

Tống Châu chú ý được ánh mắt của em gái lễ tân, liền gật đầu với cô nàng.

Em gái lễ tân này không phải là người lần trước tiếp đón Lục Áo, khi giao lưu bằng mắt với Tống Châu, hai bên tai lặng lẽ ửng đỏ, hé miệng cười cười, giọng nói cũng mềm mại đi một chút, nói với Lục Áo: " Ngài Lục, thủ tục ký gửi đã làm xong, đây là biên lai của ngài."

"Được, cảm ơn." Lục Áo thấy ánh mắt của cô nàng vẫn dừng trên người của Tống Châu, cấp tốc cầm lấy biên lai, nói với Tống Châu:" Đi thôi."

"Đi đâu ăn?"

Lục Áo hứng thú nói, "Đi chỗ lần trước tôi ăn khuya đi, tôi hỏi qua rồi, bọn họ mở suốt 24/7, bây giờ đi cũng có người ở đó."

"Rất thích gian hàng kia?"

"Nguyên liệu nấu ăn của họ tương đối tươi mới, giò heo nướng đặc biệt ngon, dẫn anh đi ăn thử."

Trong mắt Tống Châu lộ ra chút ý cười, "Được. Đợi lát nữa tôi sẽ thử xem có thể ăn ra được cách làm của họ không."

"Đoán đại khái được rồi."

"Vậy để đầu bếp trong viện chúng tôi thử xem có thể làm lại được không."

"Tôi cảm thấy nếu là đầu bếp trong viện các anh, hẳn sẽ không vấn đề, nhưng mà không phải anh ta hay cả cơm cũng lười làm sao?"

"Ngẫu nhiên giúp đỡn hẳn là không thành vấn đề."

Hai người cùng đi ăn giò heo nướng, Lục Áo ăn tới cực kỳ thỏa mãn.

Đến thành phố Kiềm Vĩnh này nếu nói có gì kinh ngạc, đại khái chính là phát hiện ra cái gian hàng này.

Ăn cơm tối xong, cũng mới hơn 6 giờ, trời còn chưa tối, ánh nắng chiều vẫn còn chiếu rọi khắp nơi.

Lục Áo kéo Tống Châu kêu xe đi bến tàu, " Hôm nay tôi nhìn thấy một chiếc thuyền bán đấu giá, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, chúng ta đi xem thử?"

"Muốn mua thuyền cá?"

"Ừ, không thể lúc nào cũng đi ké thuyền người ta, tôi cũng không muốn cứ mãi đánh cá ở cửa thôn."

"Thuyền đấu giá có phải đều là hơi cũ nát không?" Tống Châu do dự, tổ chức lại lời nói, "Nếu cậu không đủ tiền, chỗ tôi có một chút."

Lục Áo lắc lắc tay, không phải vấn đề về tiền.

Khi cậu quyên góp cho Dự Án Hy Vọng cũng thường một lần góp mấy vạn, chẳng sợ trong tay không đủ tiền, tích góp thêm 1 thời gian, trong năm nay mua thuyền tuyệt đối không thành vấn đề.

Chỉ là cậu cảm thấy thuyền chỉ là một loại công cụ, không cần thiết phải quá lãng phí.

Hai người rất nhanh đã tới bến tàu, Lục Áo dựa theo địa chỉ mà tiểu Đỗ cho, tìm từng chiếc một, rất nhanh đã tìm thấy chiếc thuyền Kim Minh Ngư 036 mà cậu muốn đấu giá.

Chiếc thuyền này đã phục vụ hơn 3 năm rồi, có thể là vì lỗi của bảo dưỡng, thân thuyền có nhiều vết rỉ sét, bên trên còn có rất nhiều tạp vật.

Khoang thuyền không có mở ra, nhưng mà từ cửa sổ thủy tinh bám đầy bụi nhìn vào trong, có thể nhìn thấy bên trong cũng chất đầy đồ vật, rất nhiều dụng cụ cũng bị bạc màu.

Lục Áo không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút thất vọng.

Tống Châu nhìn lướt qua, nói:" Nếu không thì mua một chiếc mới đi."

"Nhìn thử nữa xem." Lục Áo không cam lòng, nhìn khắp nới.

Thuyền đúng là thuyền tốt, bộ phận chính đều là dùng vật liệu tốt nhất để làm, chẳng qua lại bị lãng phí một cách cực kỳ.

Lục Áo trái gõ phải gõ, "Anh ngồi đây 1 chút đi, tôi hỏi thử anh Chương bọn họ."

Tống Châu liền tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghe cậu gọi điện thoại.

Khi Lâm Mãn Chương nhận được điện thoại còn có chút kinh ngạc, anh ta chỉ biết là Lục Áo mấy ngày nay đi nhận đơn, không biết là Lục Áo ở thành phố Kiềm Vĩnh.

Nghe Lục Áo nói muốn mua thuyền, anh ta hỏi:" Cậu mua thuyền nhanh vậy? Không phải cần đánh cá thêm 2 năm sao?"

"Mua thêm 1 chiếc thuyền thì nhiều thêm một sự lựa chọn."

Lâm Mãn Chương nghe cậu nói chuyện dễ dàng như vậy, nhắc nhỏ nói:" Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Thuyền cá không có rẻ, mua thuyền là một cọc tiền lớn, nuôi thuyền lại là một cọc lớn khác, tiền dầu tiền neo đậu này nọ mỗi tháng cũng không có ít đâu."

"Tôi mua trước thử xem." Lục Áo đi vào chủ đề, "Anh Chương, anh có biết Công ty TNHH chế tạo thuyền Mãn Hà Hải ở Tân Lục Châu không? Thuyền của bọn họ thế nào?"

"Mãn Hà Hải hả? Bọn họ là công ty chế tạo thuyền lâu đời, thuyền làm ra cũng không tệ, nhưng mà nghe nói đơn hàng của họ đã nhận tới 2 năm sau lận. Làm sao? Cậu muốn lên đơn chỗ công ty họ sao?"

"Vậy thì không phải, tôi muốn mua thuyền đấu giá, thân thuyền dài 26.7m, tổng trọng tải 77 tấn, xuất xưởng năm 2013, giá bán đấu giá là 300.000 tệ, tôi muốn thử."

"Cái giá này rất rẻ nha!" Lâm Mãn Chương sau khi nghe xong thầm tính nhẩm trong lòng, hỏi:" Tình huống thuyền thế nào?"

"Nhìn tư liệu, nói toàn bộ trang thiết bị đều đầy đủ, nhưng mà bên ngoài tương đối tàn tạ, chỗ nào cũng có vết rỉ sét."

"Vậy chiếc thuyền này có tự xảy ra chuyện gì không, có từng được tu sửa không?"

"Theo tư liệu thì không."

"Nếu mà không thì có thể, thuyền nào cũng vậy cả, trên biển gió to sóng lớn, một khi không biết giữ gìn, liền rất mau cũ, nếu như cậu chỉ để bụng cái này, sau khi mua về có thể đem đi bảo dưỡng một chút, quét một lớn sơn mới lên này nọ thì sẽ nhìn y như mới vậy, phí bảo dưỡng sơ sơ như thế cũng chỉ 10.000-20.000 tệ."

"Được, cũng có thể nói thật ra chiếc thuyền này đã rất được?"

"Từ tư liệu thì đúng thật không tồi, nếu như những tư liệu mà cậu tra được đều là thật. Thực ra tôi cũng không rõ cái này lắm, nếu cậu lo lắng, có thể tìm người chuyên sửa thuyền giúp xem thử, tốn chút phí không bao nhiêu, dù sao thì cũng chuẩn hơn tự mình xe."

Trước đó Lục Áo chưa từng nghĩ tới việc này, "Anh Chương, anh có quen biết với người nào không?"

"Không có, cậu không phải vẫn ở thành phố Kiềm Vĩnh sao? Bên đó có nhiều người giỏi, cậu hỏi thăm một chút thử xem?''

Hai người trò chuyện xong, Lục Áo cảm thấy Lâm Mãn Chương nói rất có lý.

Cậu cân nhắc một hồi, cuối cùng hỏi tiểu Đỗ.

Tiểu Đỗ vừa tan ca, đang ăn cơm tối.

Hiếm khi rãnh rỗi, cậu ta tỉ mỉ nhớ lại, mới nói:" Tôi cũng không có quen biết ai, nhưng mà em trai lão Văn hình như là một kỹ sư, hay là cậu hỏi anh ta thử xem?"

Lão Văn sắp biến thành bóng ma tâm lý của Lục Áo rồi, Lục Áo tạm thời không dám đồng ý.

Tiểu Đỗ nhẹ giọng khuyên, "Người có 3 gấp, lão Văn bọn họ cũng không phải cố ý, chiều nay họ còn muốn tìm cậu xin lỗi kìa."

Lục Áo nói:" Không phải chuyện này. Tôi với anh ta không phải rất thân nhau, tìm tới cửa nhờ giúp đỡ cảm thấy có chút kỳ kỳ."

Tiểu Đỗ xung phong nhận việc," Này có gì kỳ, nếu cậu thấy gượng thì để tôi giúp đỡ giật dây cho."

Lục Áo nói:"Vậy làm phiền cậu. Tôi tình nguyện ra 5.000 phí vất vả, cậu hỏi giúp tôi xem em trai anh ta có đồng ý đi một chuyến không nhé."

"OK, vậy tôi đi hỏi." Tiểu Đỗ đồng ý xong, lại hỏi: "Có phải mọi người không có chìa khóa, không vô trong xem được, có cần tôi đi hỏi chìa khóa, cho mọi người đi vào trong xem thử?"

"Được."

"Vậy được rồi, cậu chờ tin tốt của tôi đi, tôi sẽ cho cậu biết đáp án sau."

Lục Áo cúp máy, thấy Tống Châu đang nhìn cậu, "Sao vậy?"

Tống Châu lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười, "Thấy cậu biết tính toán như vậy, khá là thú vị."

Lục Áo không được tự nhiên sờ sờ mũi, "Cũng thường thường, cái này cũng không phải biết tính toán, tiểu Đỗ tự nguyện giúp đỡ mà."

"Tiểu Đỗ trước đó không phải không quá thích cậu sao? Sao thay đổi thái độ nhanh vậy?"

"Không biết nữa, có lẽ là có chút khâm phục tôi chăng."

Hai người đứng ở boong tàu hóng gió.

Không tới một hồi, tiểu Đỗ đã gọi điện tới, nói lão Văn đã nhờ được em trai anh ta, khoảng 8 giờ sẽ qua đây.

Lục Áo ngay thức khắc chuyển 6.000 cho tiểu Đỗ, 5.000 là cho em trai lão Văn, 1.000 là phí vất vả của tiểu Đỗ.

Tiểu Đỗ vội chuyển trả lại, nói công việc của cậu ta tương đối đặc thù, không thể nhận, quà tặng cũng không được nhận.

Lục Áo không miễn cưỡng, tính lần sau có cơ hội sẽ trả lại cái ơn tình này.

Tiểu Đỗ và em trai lão Văn - tiểu Văn rất nhanh đã tới nơi.

Tiểu Văn nay cũng đã hơn 30 tuổi, mặt vuông, đeo một cái mắt kính màu vàng, nhìn qua có chút văn vẻ lịch sự.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, tiểu Văn cũng không dây dưa, "Tôi đi xem tình huống thuyền trước."

Lục Áo gật đầu, "Làm phiền anh rồi."

Đèn hai bên đường đã sáng, tiểu Đỗ cầm chìa khóa thuyền, bọn họ đi vào trong khoang thuyền thì bật đèn lên.

Trên thuyền đèn đuốc sáng trưng.

Tiểu Văn kiểm tra từng hạng mục của chiếc thuyền, đặc biệt cầm một cuốn vở nhỏ, ghi chép các số liệu, để lát nữa phân tích.

Tiểu Đỗ không phải dân trong nghề, cậu đứng một bên, cũng không giúp được cái gì, dứt khoát quay đầu nói chuyện với Lục Áo, ánh mắt thường thường dừng ở trên người Tống Châu.

Lục Áo hỏi:" Nhìn cái gì?"

"Nhìn bạn cậu đó, khí chất của hai người đều quá tốt, cảm tình thoạt nhìn cũng rất tốt. Ngài Tống làm việc ở đâu?"

Tống Châu khẽ cười, "Tân Lục Châu."

"Vậy là rất xa nha, ngài Tống đi tới đây công tác sao?"

"Không phải, tới tìm Lục Áo ăn cơm."

Tiểu Đỗ có chút hâm mộ, "Đặc biệt tới gặp mặt à?"

"Ài, tôi cũng muốn mấy đứa bạn từ xa chạy tới tụ hội với tôi."

Tiễu Đỗ cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ là câu được câu không trò chuyện.

Bên kia tiểu Văn kiểm tra rất nhanh, không tới một hồi đã xong, phân tích từng hạng mục cho Lục Áo.

Dân trong nghề lúc nào nói chuyện cũng ngắn ngọn.

Lục Áo nghe xong nửa buổi, hỏi:" Tổng thể mà nói không có vấn đề, chiếc thuyền này đáng mua đúng không?"

"Đúng, rất đáng." Tiểu Văn nói:" Cậu mua về duy tu làm mới một chút, đại khái tốn khoảng 10.000 tệ, chiếc thuyền này sẽ không khác mấy chiếc thuyền mới bao nhiêu cả."

Lục Áo nghe xong trong lòng khẽ động, "Ngài Văn có xưởng nào thích hợp để giới thiệu không?"

Tiểu Văn đẩy đẩy mắt kính, "Xưởng của cha vợ tôi, tay nghe khá, giá cả cũng rẻ."

Lục Áo không nghĩ tới thuận lợi như vậy, cậu hỏi:" Xin hỏi là xưởng nào vậy?"

"Xưởng tu sửa và đóng tàu Cầm Âm, đợi lát nữa tôi gửi tư liệu cho cậu, nếu cậu muốn lắp đặt lại, trong phạm vi luật pháp luật cho phép chúng tôi cũng đều có thể làm."

Chú thích:

Dự Án Hy Vọng:

Dự Án Hy Vọng là một hoạt động phúc lợi do Ủy Ban Trung Ương Đoàn Thanh Niên và Quỹ Phát Triển Thanh Niên Trung Quốc khởi xưởng vào năm 1989 với mục tiêu cứu trợ những thiếu niên thiếu nhi ở các khu vực nghèo khó bỏ học. Tôn chỉ của Dự Án là xây dựng trường tiểu học Hy Vọng, giúp đỡ những trẻ em khu vực nghèo khó trở về trường học, cải thiện chất lượng giáo dục ở nông thôn. Việc xây dựng viện trợ đã giúp thay đổi số phận của những đứa trẻ nghèo bỏ học.