Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 78: Đi, tôi dẫn cậu đi đào cá chình máu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tham quan lồng cá xong, lão Điền dẫn họ trở về nhà ông và làm món cá nóc cho họ ăn.

Cá nóc vừa được vớt lên từ lồng nuôi, con nào cũng sợ hãi, cơ thể căng phồng lên, giống như 1 cái bóng bay to to, trông khá đáng yêu.

Lão Điền cho cá nóc vào rổ bê tới trước vòi nước, dùng kéo cắt chúng, tiện tay lột đi lớp da cá nóc, lộ ra phần thịt màu xám nhạt bên trong.

Nội tạng của cá nóc chỉ cần gan, còn lại là bỏ.

Mười con cá nóc vừa được làm sạch ra lò, nhìn qua cũng được 1 rổ lớn.

Lão Điều ngẩng đầu nhìn Lâm Tê Nham, "Chỗ cá này 4 con thì nấu canh, 6 con đem kho được chứ?"

Cá nóc rất mắc, số cá dùng đều do Lâm Tê Nham mua với giá 30 tệ 1 con, nên lão Điền hỏi ý kiến của cậu ấy.

Lâm Tê Nham gật đầu, "Làm phiền anh rồi."

"Không phiền, tôi sẽ dùng cách nấu chính tông nơi này để làm 2 món này cho các cậu, đảm bảo mọi người ăn rồi còn muốn ăn tiếp."

Lão Điền vừa nói vừa thái gan cá thành miếng mỏng.

Lâm Tê Nham nhìn thấy, không nhịn được hỏi:" Không phải nói gan cá nóc rất độc sao? Chỗ gan này dùng để làm thành thức ăn à?"

"Được chứ, cá nóc tôi nuôi là cá không độc mà, chẳng sợ có còn một chút thặng dư, nhưng chút độc đó không gây ảnh hưởng lớn cho cơ thể người."

Lão Điền hứng thú tràn trề phổ cập khoa học cho bọn họ, "Khi chúng tôi làm món cá nóc, có một cách nói rằng đầu bếp phải dùng dầu cá nóc nấu ăn món ngon, dầu cá nóc chính là phần dầu dùng gan cá chiên ra. Sau này mọi người đi chỗ khác ăn cá nóc cũng giống vậy, chiên được gan cá nóc thì tay nghề của đầu bếp đó mới tính là tạm ổn."

Lão Điền vừa nói vừa làm cá cho họ xem.

Canh cá nóc phải được nấu trước, nước canh nấu ra có màu trắng sữa, khiến cho người nhìn thèm ăn.

Nấu xong món canh, lão Điền lại làm món cá nóc kho.

Cá nóc kho ra, cả một dĩa đều màu tương sáng bóng, mùi hương còn thơm hơn là canh cá.

"Nào nào, ăn cơm thôi, các cậu mau thử tay nghề của tôi nào."

Lão Điền vừa nói vừa lấy chén đũa ra cho họ.

Mọi người cũng không khách sáo, sôi nổi ngồi xuống bàn ăn.

Tống Châu vốn không cần phải ăn thức ăn của con người, còn Lục Áo thì ban nãy đã bị Tống Châu lặng lẽ đút cho ăn một đống lớn sô cô la, hiện tại cảm thấy cũng không đói lắm.

Lâm Tê Nham và Lâm Mãn Chương thì đúng thật là đói muốn xỉu.

Sau khi lên món, Lâm Tê Nham để ống kính quay trực diện mình, không nói thêm gì nữa chỉ lo ăn.

Động tác của cậu ấy có hơi vội vàng, một chuỗi hành động này chứng tỏ món cá nóc rất ngon.

Lục Áo và Tống Châu ngồi bên cạnh.

Cậu múc cho Tống Châu một chén canh nhỏ trước, sau đó múc cho bản thân.

Canh cá màu sữa hơi sệt, uống vào trong miệng, mềm mịn vô cùng.

Con cá này gần như không có mùi tanh, chỉ có càng uống càng cảm thấy ngon.

Lại ăn thêm một miếng cá thịt cá, Lục Áo cảm thấy thịt cá vừa non vừa trơn, rất là tươi.

Hai mắt cậu sáng lên.

Uống xong canh cá, lại tới thịt cá kho.

Thịt cá kho thì ngon hơn canh cá một bậc, thịt cá đỏ hồng long lanh như phát sáng, vào miệng là tan ngay, ngon không gì bằng.

Nhất là bên trong có gan cá, tuy mỏng nhưng mọng nước, tinh tế hơn cả gan ngỗng, nhưng lại không bép ngậy như vậy, ăn vào có một hương vị đặc thù.

Cậu dùng đũa chung gấp cho Tống Châu một miếng nhỏ, thấp giọng nói:" Anh ăn thử đi, cái này ngon."

Tống Châu đưa chén ra đón lấy, ăn thử, hai mắt cong cong, "Không tệ."

Lão Điền nghe vậy, nhiệt tình nói:" Chỉ uống canh thôi đúng là rất ngon, nhưng lát nữa các cậu hãy thử chan canh vào cơm, cái đó mới là tuyệt sắc."

Mọi người nghe vậy, dồn dập chan canh vào ăn.

Canh cá chan cơm ăn chắc bụng hơn là uống canh suông, đặc biệt khi phối với món thịt cá kho, cảm giác càng thêm rõ ràng.

Cá nóc ngon nhất phần gan, còn khẩu cảm thì lại ở phần da.

Những cái gai nhỏ trên phần da đã biến mất sau khi nấu chín, ăn vào có hơi dai dai, có chút kích thích khoang miệng.

Lục Áo khá thích cái loại khẩu cảm này, ăn tới hai mắt sáng như đèn pha.

Một bữa tiệc cá nóc, cả khách lẫn chủ đều hân hoan.

Khi Lục Áo đi, còn đặc biệt mua thêm 20 con cá nóc về nhà, định từ từ ăn.

Trong chuyến đi này, vui nhất là Lâm Tê Nham.

Đợt này cậu ấy quay được nội dung hay, video mới của tuần sau không cần phải lo nữa.

Ăn cơm xong, trò chuyện một chút, họ lên xe về trấn trên.

Lâm Đại Vũ biết họ từ huyện trở về, bèn lái xe đưa họ về thôn.

Mọi người trước vào nhà Lâm Đại Vũ uống ly trà.

Trong lúc uống trà, Lâm Đại Vũ hỏi:" Lục Áo, ngọn núi ở thôn Đàm Ốc cậu còn muốn thầu không? Bọn họ đã đi huyện hỏi thăm rồi, nếu cậu muốn thầu, có thể ký hợp đồng bất kỳ lúc nào."

"Thầu chứ. 38 tệ 1 mẫu phải không?"

"Đúng, 38 tệ 1 mẫu, thời gian thuê tối tiểu 20 năm, tối đa 50 năm, sau khi hạn 50 năm, cậu được ưu tiên dùng giá nhận thầu bình quân của trấn trên để thuê tiếp."

"Vậy thì không thành vấn đề, khi nào họ có thời gian, tôi sẽ tìm họ bàn tiếp chuyện này."

Lâm Đại Vũ cười nói:" Bọn họ đã nhờ tôi truyền đạt lại mấy lần rồi, cậu muốn lúc nào tìm họ cũng được."

"Vậy mai đi, càng sớm càng tốt."

"Được, lát nữa tôi gọi cho họ. Tôi hỏi xem ngày mai tập hợp ở chỗ nào, chúng ta cùng bàn chuyện này."

Lục Áo trò chuyện hai câu với Lâm Đại Vũ xong thì về nhà.

Đêm đó, chủ nhiệm uỷ ban thôn họ tự mình gọi điện thoại cho cậu, hỏi ngày mai đến uỷ ban thôn bàn bạc được không.

Lục Áo đồng ý.

Tống Châu hiếm khi không về ngay, hai người cùng nhau tra xem những điều luật liên quan đến nhận thầu núi và lỗ hổng trong đó.

Đợi đến khoảng 8 giờ hai người mới quyết định được bản mẫu hợp đồng.

Hôm nay cậu bôn ba cả ngày, mệt không chịu nổi, cậu đưa Tống Châu ra ngoài, hai mắt đã sắp mở không nổi.

Tống Châu nhẹ đẩy bả vai cậu một chút, "Về đi, tôi cũng về đây."

"Được." Lục Áo ngáp một cái," Ngày mai mấy giờ anh tới?"

"Khoảng 5-6 giờ, tan ca xong sẽ qua ngay."

"Sáng mai có lẽ tôi đã thuê được ngọn núi đó rồi, buổi chiều có lẽ sẽ ở ruộng rau."

"Biết rồi, ngày mai nếu cậu không có nhà, tôi sẽ đi tìm cậu. Mau về ngủ đi."

Sáng hôm sau, Lục Áo dậy sớm đi đánh cá, tranh thủ qua uỷ ban thôn sớm một chút.

Thôn Đàm Ốc chỉ là một thôn nhỏ trong thôn lớn.

Thôn Lục Ốc, thôn Đàm Ốc, thôn Lâm Ốc ba thôn này cùng nhau tạo thành thôn lớn là thôn Sùng Tín.

Trong 3 thôn nhỏ cấu thành thôn Sùng Tín này, thôn Lâm Ốc là lớn nhất, người cũng nhiều nhất, chủ nhiệm uỷ ban thôn cũng là người của thôn Lâm Ốc, tên là Lâm Ngung, là một quan sinh viên.(*)

Người này đã làm trưởng thôn năm rồi, danh tiếng cũng được, tính cách khá kiên định.

Lục Áo tới uỷ ban thôn thì phát hiện ra cậu là người tới cuối cùng, đại biểu của thôn Đàm Ốc và nhân chứng trong thôn đều đã tới rồi, Lâm Đại Vũ xem như là người hoà giải, ngồi ở một bên, thôn trưởng Lâm Ngung ngồi ở giữa.

Bọn họ đang uống trà hút thuốc trò chuyện, trông thấy Lục Áo, mấy người họ vội vã đứng lên chào, người của thôn Đàm Ốc đặc biệt nhiệt tình.

Lục Áo ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Ngung vội hỏi:" Tình huống của núi Hải Ninh, chúng tôi đã đi huyện thành hỏi dùm cậu rồi, núi Hải Ninh không thuộc danh mục núi bảo vệ lâm nghiệp, tư nhân có thể nhận thầu. Nếu cậu muốn thầu, chúng ta sẽ nói rõ ràng về phạm vi và những điều lệ pháp luật tương quan."

"Được."

"Là như vậy, phạm vi của núi Hải Ninh khá lớn, chúng ta xem thử bản đồ nhé -----" Lâm Ngung lấy tấm bản đồ được làm gấp ra cho Lục Áo xem, "Nếu như cậu muốn thầu, từ đây đên đây, bao gồm cả mảnh đất nhỏ dưới chân núi này, thực ra đều nằm trong phạm vi của núi Hải Ninh."

Lục Áo:" Vậy tổng diện tích là bao nhiêu?"

"2.367 mẫu." Lâm Ngung vội nói rõ, " 38 tệ 1 mẫu, tiền thuê 1 năm là 89.946 tệ, một lần trả tiền thuê 5 năm, đại khái là 450.000 tệ."

Hiện tại gia tài của Lục Áo là 5.000.000 tệ, nên không để tâm số tiền 450.000 tệ, nghe vậy nói:"Tôi không có áp lực về mặt kinh tế."

"Ha ha ha, vậy là tốt rồi." Lâm Ngung nói, "Thực ra mảnh đất dưới chân núi là một mảnh đất phúc, chỗ đó tương đối phì nhiêu, lại gần sông, cậu khai hoang xong trồng trọt rất tiện."

Lục Áo nhìn kỹ bản đồ, nghĩ tới đàn ngỗng lớn ở nhà, hỏi:" Nếu như tôi không trồng trọt, khai hoang xong thì dựng lều để nuôi trồng được chứ?"

"Cái này liên quan đến pháp luật, phải xem cậu muốn nuôi gì. Nếu như cậu thuê hết toàn bộ hơn 2.000 mẫu đất này, trên lý thuyến cậu có thể xây dựng công trình tạm thời trên đó, nhưng nếu muốn đổ nền xây nhà ở và nhà xưởng vậy thì tuyệt đối không được."

"Chỉ nuôi vài động vật nhỏ."

"Vậy thì không thành vấn đề."

Lục Áo gật đầu, lại hỏi:" Hợp đồng thì sao?"

"Việc này phải đi huyện, còn phải ký hợp đồng với nhà nước, chúng tôi không thể làm chủ được."

"Không thành vấn đề, chúng ta khi nào đi huyện?"

"Không còn vấn đề nào nữa chứ?"

"Cơ bản là không, khi đó chúng ta sẽ xem xét hợp đồng trước."

"Để tôi hỏi một chút, xem hôm nay có không!"

Lâm Ngung chỉ sợ Lục Áo chạy, lập tức lấy điện thoại, ra cửa hỏi thăm.

Không tới 2 phút, ông ấy vẻ mặt tươi cười đẩy cửa đi vào, "Huyện nói không thành vấn đề, hiện tại chúng ta có thể đi qua đó. Tôi lái xe chở mọi người đi nhé?"

"Được."

Mọi người thảo luận chưa tới 1 tiếng, liền quyết định đi huyện.

Huyện Yển Đông của bọn họ không giàu có, một hợp đồng thầu núi hơn 450.000 tệ cũng không phải con số nhỏ.

Bên trên đối với chuyện thầu núi này cảm thấy rất hứng thú.

Khi bọn Lục Áo tới huyện, cơ bản không bị làm khó dễ.

Không tới hơn 2 tiếng, Lục Áo đã có thể ký được hợp đồng.

Hợp đồng này đưa lên trên lập thành hồ sơ xong sẽ chính thức có hiệu lực.

Cùng ngày Lục Áo một hơi đóng hết tiền thuê của 5 năm, cũng chính là 449.730 tệ, nếu không có gì bất ngờ, một tuần sau cậu sẽ có thể cầm trong tay giấy chứng nhận thầu núi, núi Hải Ninh sẽ tuỳ cậu khai phá.

Giải quyết xong chuyện này, Lục Áo thở phào nhẹ nhõng.

Núi vẫn còn phải đợi 1 khoảng thời gian nữa mới có thể khai phá, ngoài việc đi bắt cá, còn đi theo Lâm Mãn Chương ra biển đánh cá.

Ra biển đánh cá rất vất vả, còn phải xem vận may.

Lúc may mắn, có khi còn kiếm được nhiều hơn đi bắt cá.

Nếu không may mắn, không chỉ tay không mà về mà còn phải lỗ thêm tiền nhân công tiền dầu không chừng.

Hôm nay, hai người như cũ ra biển đánh cá.

Lâm Mãn Chương nói:" Tôi xem dự báo thời tiết, sắp có bão rồi, mấy ngày nay không thể đánh cá."

Lục Áo mấy hôm nay không để ý dự báo thời tiết, nghe vậy không khỏi nhìn lên bầu trời.

Lúc này đây trời trong xanh, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu sẽ có bão.

Lâm Mãn Chương nhìn động tác của cậu, cười một chút, "Bão còn cách khá xa, nhìn không ra đâu."

Lục Áo từ khi về quê vẫn là lần đầu nghe thôn này có bão, "Đại khái còn bao nhiêu ngày bão sẽ tới?"

"Nghe dự báo nói là 2 ngày, còn nói là chưa chính xác, cũng không biết có đổ bộ trực tiếp lên thôn chúng ta không. Nhưng mà vì an toàn, chúng ta đừng ra biển."

Lục Áo không ý kiến.

Cơn bão sắp đổ bộ lên tỉnh của họ tên là "Tiên Lộc", dự tính ngày mốt sẽ đổ bộ.

Lục Áo tra được tin tức xong, đặc biệt gọi điện thoại cho xưởng đóng tàu của Vu Hoành Thâm.

Thuyền của cậu còn ở chỗ ông ấy.

Vu Hoành Thâm nhận được điện thoại xong, vui tươi hớn hở nói:" Cậu yên tâm, chỗ tôi đã làm tốt công tác chống bão rồi, 'Tiên Lộc' không được xem là bão mạnh, hẳn sẽ không có vấn đề."

"Được, tôi chỉ nhắc nhở một chút."

"Ha ha ha, biết. Con thuyền của cậu sắp sửa xong rồi, chờ khi bão qua đi là có thể đổi động cơ, dưới nửa tháng có thể tân trang xong."

"Được, làm phiền mọi người rồi."

"Không cần khách sáo." Vu Hoành Thâm nói, "Nếu như cậu có rãnh, có thể đến chỗ tôi xem thử, trong quá trình tân trang tốt nhất là đến xem 2-3 lần, có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể kịp thời bàn bạc và sửa đổi, bằng không chờ khi tân trang xong, muốn sửa lại sẽ rất phiền."

"Được, để xem ngày nào rãnh rỗi tôi sẽ qua đó 1 chuyến."

Lục Áo và Vu Hoành Thâm nói chuyện xong, lại lên nhóm thuyền trưởng nói một tiếng.

Trong nhóm thuyền trưởng cũng đã nhận được tin, sôi nổi nói mấy ngày này sẽ không đi biển.

Đã dùng thuyền lâu như vậy, vừa khéo ngày bão tới có thể đem đi kiểm tu một chút, cần sơn mới thì sơn mới, cần bão trì thì bảo trì.

Bão tới rất nhanh.

Hôm trước còn trời xanh nắng gắt, hôm sau đã âm u không nhìn thấy ánh mặt trời.

Gió biển còn rất lớn, lại không có ánh nắng, nhiệt độ không khí lập tức giảm liền mấy độ.

Lục Áo lấy áo khoác từ trong tủ ra mặc vào.

Thời tiết không tốt, nước biển rất đục, bắt cá rất nguy hiểm.

Lâm Mãn Chương bọn họ đều nói không đi bắt cá nữa.

Bản thân Lục Áo thì không sợ chúng bão đó, nhưng mà không nên thể hiện sự khác biệt khiến mọi người chú ý, nên cũng không đi.

Cậu đi ruộng rau chăm sóc rau dưa.

Trước tiên phải nhổ bỏ hết những cây đậu cove, bí đỏ, bí đao, khổ qua, dưa leo, cà chua này nọ vì đã quá già, sau đó trồng lại với những loại rau dưa mới.

Khi nhổ xong, cậu sửa sang lại phần đất trồng miễn cho thổ nhưỡng bị cằn cỗi.

Ngoại trừ làm đất ra, cậu cũng đã lâu không bón phân, nên phải bón lót lại lần nữa.

Công việc đồng áng không tính là nhiều, nhưng phải tỉ mỉ, để làm hết tất cả công đoạn cũng rất tốn thời gian.

Lâm Cống Thương hôm nay đến tìm cậu, thấy cậu làm kỹ như vậy, không khỏi nói:" Bản thân cậu cũng không ăn hết nhiều rau như thế, cứ dứt khoát trồng ít 1 chút là được rồi."

"Ăn hết được."

"Cái câu ăn được hết của cậu còn không phải đi tặng hết cho những người xung quanh sao? Số mà cậu thực sự ăn được thì có bao nhiêu chứ?" Lâm Cống Thương quăng quả cà chua trong tay đi, "Ngỗng nhà cậu bây giờ trên cơ bản không cần phải cho ăn nữa phải không? Cậu trồng ít rau dưa cũng chả sao, thời gian dư ra có thể đi chơi khắp nơi, như vậy sướng biết mấy."

Lục Áo nghe vậy liền biết trong câu nói của cậu ta có hàm ý khác, hỏi:" Cậu muốn đi đâu chơi?"

Trên mặt Lâm Cống Thương cười tươi, dùng sức vỗ cậu,:"Vẫn là cậu hiểu tôi nhất. Đi nhà tiểu Huệ bắt cá chình máu không?"

Lục Áo ngược lại biết cá chình máu, cậu hỏi:" Cá chình máu của hiện tại không phải còn ốm sao?"

"Ốm sao được? Hôm qua là tiết Xử Thử rồi, sắp tới sẽ mau vào thu thôi, bây giờ là thời điểm cá chình máu mập nhất đó!"

Đầu tháng đã vào thu rồi, tiết Xử Thử thực ra có ý 'ra hè', thời tiết quả thật dần mát mẻ.

Lục Áo nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, "Được, khi nào đi?"

"Ngày mai đi. Bây giờ thời tiết thật tốt, chỉ có gió mát không có mưa, ra ngoài làm việc cũng không bị phơi đen."

"Sáng mai mấy giờ?"

"Khoảng 7 giờ sáng được rồi. Nhân lúc thời tiết mát lạnh, chúng ta có thể bắt nhiều một chút."

Cái tên Lâm Cống Thương này rõ ràng muốn cùng vợ chưa cưới hẹn hò, nhưng lại sợ, một hai phải tìm cái cớ, mới dám đi tìm đối phương.

Lục Áo biết lòng dạ của cậu ta, nhưng không nói trắng ra.

Sau khi Lâm Tê Nham biết tin, vội nhắn trong nhóm rằng cậu ấy cũng muốn đi.

Đây cũng là lần đầu cậu đào cá chình máu, nhân lúc đang rảnh, tích luỹ nhiều video một chút dù sao cũng không sai.

Trái lại Lâm Cống Thương đã quen với trình độ liều mạng tận dụng mọi thứ này của cậu ta, sáng nay gặp mặt còn thương xót nhìn cậu ấy, "Áp lực của cậu lớn thế? Có khi nào sẽ bị hói đầu không?"

"Biến biến, nói cái quỷ gì vậy? Cậu hói rồi tôi còn chưa hói đấy. " Lâm Tê Nham phỉ nhổ cậu ta một hơi, "Sau khi quay xong đợt video này, đợt sau tôi phải ra biển quay câu cá."

"Ra biển câu cá? Đi đâu câu?"

"Nói chung là không phải ở đây." Lâm Tê Nham nói, " Tôi nhận được lời mời của đoàn thuyền câu cá, nói đi vùng biển quốc tế."

Lâm Tê Nham nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn Lục Áo, vỗ đầu, "Lại nói, lần này tôi có thể dẫn theo trợ lý, Lục Áo, cậu có muốn đi không? Miễn phí đó."

Trong những người Lâm Tê Nham quen biết, chỉ có Lục Áo độc thân, thoạt nhìn tươi đối rãnh rỗi.

Lục Áo quả nhiên cảm thấy hứng thú, "Khi nào, đi bao lâu?"

"24/8 đi, nói là 1/9 sẽ về, khi về vừa hay là 14/7 âm lịch, sẽ không làm chậm trễ thời gian qua lễ Trung Thu. Người tổ chức đã làm hết những thủ tục rồi, tôi đã xem qua, danh tiếng của người đó không tồi, có thể đi thử."

Thật ra sự nghiệp của Lâm Tê Nham không tồi, nói thế nào cũng là 1 blogger lớn, có hơn 600.000 fan, vẫn có sức ảnh hưởng.

Đối phương vừa ý việc cậu một mực làm những video liên quan đến việc đi biển bắt hải sản, nấu món ngon, lần này mời cậu ấy theo, thực ra cũng là một dạng quảng cáo.

Lâm Tê Nham làm một kỳ video này, có thể kiếm được 50.000 tệ.

Số tiền này trong tất cả toàn bộ thù lao mời làm quảng cáo, có thể nói là hạng nhất hạng nhì.

Cậu ấy không muốn từ chối số tiền này, nhưng không thể che mờ lương tâm giới thiệu cho người khác.

Cậu đã nói chuyện với người tổ chức, muốn đi trải nghiệm 1 lần, nếu cảm thấy được, không nguy hiểm gì, cậu sẽ làm một video giới thiệu, nếu cảm thấy không ổn, sẽ từ bỏ, cậu ấy tuyệt đối không lừa dối fan của mình.

Đối phương đồng ý rồi.

Lâm Tê Nham đang làm công tác chuẩn bị cho chuyến đi, hiện tại mời Lục Áo là do tâm huyết dâng trào.

Lục Áo tính toán thử, "Có thể, tôi rảnh."

"Vậy chốt thế nhé, đêm nay tôi gửi tài liệu cho cậu điền lại, nếu như không thành vấn đề, bọn họ sẽ thông qua thẩm định, cho cậu đi cùng."

Lục Áo gật đầu.

Ba người xuất phát, Lâm Cống Thương không chạy xe máy, Lục Áo lái xe ba gác chở bọn họ đi.

Đào cá chình máu phải đào ở bãi bùn, Lục Áo mang theo một sọt tre và 1 cái cuốc.

Khi họ tới thôn La Ốc, La Tiểu Tuệ đã đứng ở cửa thôn chờ họ.

Trông thấy Lục Áo và Lâm Tê Nham, La Tiểu Tuệ có chút ngượng ngùng.

Lâm Cống Thương vội vã xuống xe nói chuyện với cô.

Nói chuyện 1 lúc, Lâm Cống Thương lại nói với Lục Áo bọn họ:" Bãi bùn mà chúng ta cần đi hôm nay hơi xa, chỗ đó không có đường, chúng ta đi bộ qua đó?"

"Được." Lâm Tê Nham xuống xe, " Hai người đi trước dẫn đường, chúng tôi theo sau là được."

Lâm Cống Thương cười hắc hắc, "Không thành vấn đề."

Lục Áo mang theo cuốc và sọt tre, Lâm Tê nham thì mang theo máy quay.

Lâm Tê Nham căn bản không trông chờ việc bắt được cá chình máu, dụng cụ đào bắt gì cũng không đem theo, dự định lát nữa sẽ mượn của Lục Áo sài thử, quay sơ lược là được.

Lâm Cống Thương và La Tiểu Tuệ đi đằng trước, vừa đi vừa hẹn hò.

Lục Áo và Lâm Tê Nham cách hơn 10 mét theo sau họ, không hề đi tới quấy rầy.

Họ đi dọc theo con đê ra bãi bùn.

Hôm này trời gió to, sóng biển ào ào.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc thuỷ triều lên, sóng biển sẽ không đánh vào bờ, bãi bùn cũng không bị chìm ngập.

Bốn người đi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới nơi.

Bãi bùn này là bãi công cộng, bình thường có rất nhiều người tới đây bắt hải sản, nhưng hôm nay vì có bão, trên bãi bùn trống không, một cái bóng người cũng không có.

Lâm Cống Thương xem như là một tay lão luyện trong việc bắt cá chình máu, sau khi đến nói, cậu ta dạy 2 người, "Đào cá chình máu cũng phải nhìn cho chuẩn, giống những chỗ này đại khái là lỗ của cá chình máu. Khi đào động tác phải nhanh, nếu chậm chút, cá chình máu chui xuống đất rồi là khó mà bắt được."

Nói rồi, cậu ta thị phạm 1 lần, chỉ thấy đầu cuốc đi xuống, nước bùn đen đen trên bãi bùn bị đảo lộn, một con cá chình máu dài bên trong hiện ra liều mạng giãy dụa cơ thể muốn chui xuống lại.

La Tiểu Tuệ kinh hô một tiếng, "Cẩn thận, nó muốn chạy!"

Lâm Cống Thương cuốc thêm vài lần, cuốc vừa nhanh vừa vội, thực ra có chút hơi mệt rồi, ngoài mặt cậu ta ra vẻ ung dung thản nhiên, lặng lẽ thở hổn hển, tránh ra cho La Tiểu Tuệ bắt.

La Tiểu Tuệ từ bé đã lớn lên ở trên biển, không hề sợ hãi mấy con này, trực tiếp đưa tay ra bắt, một con cá chình máu trơn trượt đã bị bắt.

Thấy Lục Áo tò mò, cô ấy đưa con cá cho cậu xem.

Con cá này không to, chỉ cỡ đôi đũa, nhưng thô hơn đôi đũa.

Xúc cảm cũng bình thường.

Lục Áo nhìn một chút, phần da của con cá chình máu màu nâu đỏ, có chút giống với con lương.

Nghe nói da của cá chình máu tương đối mỏng, một khi cắt qua lớp da sẽ không ngừng chảy máu, cái tên cá chình máu cũng vì vậy mà có.

Lâm Cống Thương thở hổn hển một lát, khi hơi thở ổn định lại, cưỡng chế đè xuống biểu cảm đắc ý trên mặt, bình tĩnh nói: " Tôi dẫn các cậu đào 2 con, sau đó thì các cậu phải tự mình đào nhé."

Vận may của cậu ta không tồi, một hơi đào được 3 con, bên dưới đều có cá chình máu, hơn nữa cũng không nhỏ.

Trong mắt La Tiểu Tuệ hơi lộ ra sự sùng bái, Lâm Cống Thương nhìn thấy cảnh này, sự đắc ý trong lòng càng bành trướng.

Bốn người chia làm 2 nhóm, Lâm Cống Thương và La Tiểu Huệ một tổ, Lục Áo và Lâm Tê Nham một tổ.

Lâm Cống Thương tới đây đào cá chình máu chỉ là tiện thể, chủ yếu là tạo cơ hội hẹn hò với vợ chưa cưới, bởi vậy sau khi chia nhóm xong, cậu ta dẫn Tiểu Tuệ đi xa hơn 100 mét để đào.

Lâm Tê Nham nhìn bóng lưng của họ, đặc biệt hữu nghị giúp họ quay lại một đoạn, những video này sau này có thể đưa cho họ để chiếu trong hôn lễ.

Lục Áo đã chọn xong chỗ, vừa thả sọt tre xuống, hỏi Lâm Tê Nham một câu, "Được rồi, chúng ta có thể đào chưa?"

Lâm Tê Nham vô cùng phấn kích, "Nào nào, cậu đào trước đi, tôi sẽ quan sát trước, đợi lát nữa sẽ tới phiên tôi đào."

Lục Áo không khách sáo, cầm lấy cái cuốc trực tiếp đào.

Từ khi cậu sống lại thành con rồng, giống như mở ra bàn tay vàng vậy đó, việc đào bắt cá chình máu này không phải chỉ nói suông nhờ vận may.

Chỉ thấy cậu nhắm chuẩn động của cá chình máu, đào vào phát, 2-3 lần là bắt được 1 con cá chình máu.

Cậu đào, Lâm Tê Nham nhặt.

Tốc độ của cậu quá nhanh, Lâm Tê Nham có mấy lần thậm chí không kịp nhặt xong con cá này, đã thấy cậu đào được con tiếp theo.

"Á, cậu từ từ tôi, đợi tôi chỉnh lại thiết bị đã. Cậu đào nhanh thế mặt không đỏ hơi không gấp, không cần nghỉ ngơi một chút sao?!"

"Hửm?" Lục Áo ngẩng đầu nhìn cậu ta, quả nhiên hơi thở bình ổn, không hề giống như rất tốn sức.

Lâm Tê Nham nhìn khuôn mặt đẹp trai xuất thần của cậu, tại một giây này cậu bắt đầu hoài nghi việc đào bắt này căn bản không hề tốn sức, chỉ do Lâm Cống Thương quá mức yếu ớt, nên mới đào vài phát đã thở hồng hộc.

Lục Áo không giải thích, trực tiếp vung cuốc đào dọc theo bãi bùn.

Động tác của cậu nhanh, mắt nhìn chuẩn, không tới 10 phút, trong sọt tre đã có mười mấy con, cộng lại tối thiểu cũng có hơn nửa kg.

Người khác bắt cá chình máu trăm ngàn khó khăn, còn cậu đào bắt cứ như đang thái rau vậy.

Lâm Tê Nham đứng bên cạnh nhặt cá chình máu, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Nhìn một hồi lâu, Lâm Tê Nham nhịn không được nói:" Nếu không cậu ngồi nghỉ xíu đi, để tôi đào thử?"

Lục Áo không nói gì, đưa cái cuốc đã bị ma sát có chút ấm áp cho cậu ấy.

Lâm Tê Nham gỡ hết thiết bị trên người xuống, đưa cho Lục Áo, nói:" Cậu quay giúp tôi cảnh đào cá chình máu nhé, chất lượng ghi hình không tệ là được."

Kỹ thuật quay chụp của Lục Áo thực ra không tồi, tay của cậu rất vững, ống kính không dao động, những video cho ra đều rất tốt.

Lâm Tê Nham lấy cái cuốc, trong lòng tràn đầy phấn khởi.

Cậu ấy ở trên bãi bùn tìm kiếm 1 hồi, tìm được 1 cái động cá chình máu liền vung cuốc lên bắt đầu đào.

Cái cuốc này là chuyên dùng cho trồng trọt, cầm rất nặng tay, cậu ấy vung lên, vung vài ba nhát đã cảm thấy có chút tốn sức rồi.

Cái loại tốn sức này không phải nói cậu ấy không nhấc nổi cây cuốc, mà là cảm thấy chỗ nào cũng không thuận tay.

Cứ thế mà vung cuốc, cậu ấy luông có 1 loại ảo giác như muốn trật khớp hông vậy.

Động tác của cậu không nhanh, hiệu quả đào cá cũng chỉ bình thường.

Đào một hồi lâu, bùn thì đào ra một đống lớn, còn cá chình máu thì không thấy đâu, cậu ấy một tay chống eo, một tay lau mồ hôi, hai mắt nhìn kỹ lại đống bùn đất mình vừa đào.

Nhìn thêm nửa ngày, bùn đất vẫn là bùn đất, bên trong chẳng có gì.

Lâm Tê Nham nhịn không được thở phì phò nói thầm, "Chẳng lẽ tôi đào 1 cái lỗ trống không sao?"

Lục Áo nói:'' Không phải lỗ trống không, mà nó chạy mất rồi."

"Chạy?! Không có khả năng! Chạy hồi nào chứ? Không phải tôi vẫn luôn đào sao, sao có thể chạy được?"

Lục Áo rất khẳng định, "Ở lần thứ 15 mà cậu vung cuốc xuống nó đã chạy mất rồi."

"À, không đúng, cậu không chỉ biết con cá chình máu nó chạy mất, cậu còn biết ở lần cuốc thứ mấy thì nó mới chạy?" Lâm Tê Nham hoài nghi nhân sinh, "Sao cậu biết được vậy?"

"Mắt nhìn thấy." Lục Áo giương mắt liếc nhìn cậu ấy một phát, "Đổi chổ đào đi."

Bên dưới này đã không còn cá chình máu, dù cho Lâm Tê Nham có bao nhiêu không cam lòng, cũng chỉ đành đổi chỗ.

Cậu ấy lại tìm một hồi, lại tìm thấy một cái hang cá chình máu khác, ngẩng đầu nhìn Lục Áo, nói:" Cái hang này chắc không sai nhỉ?"

"Hẳn là có cá."

"Vậy được, tôi bắt đầu đào đây."

Lâm Tê Nham lại lặp lại quá trình đào cá hì hục, tốc độ của cậu vốn bình thường, đào cả ngày cũng chỉ đào ra một núi bùn.

Cũng may lần này không uổng phí công sức của cậu ấy, đào được 1 lúc, cậu trong thấy bóng dáng của con cá.

Cậu ấy xách cuốc lên, vội cao giọng la, "Chỗ này! Mau bắt nó!"

Lục Áo vừa khong lưng, nhanh nhẹn bốc con cá chình máu lên.

Lâm Tê Nham thấy cậu sắp thả con cá vào trong sọt, vội nói:" Đợi chút, đây là thành quả đầu tiên của tôi, cậu mau dùng camera nhắm ngay nó đi, hãy quay lại khoảnh khắc vinh quang này."

Lục Áo bình tĩnh di chuyển ống kính, nhắm chuẩn vào con cá chình máu nhỏ.

Lâm Tê Nham vội vàng lấy tay nâng con cá lên, làm một biểu cảm mừng rớt nước mắt, nói với ống kính:" Các bạn khán giả thân mến, cái này nhất định phải bấm thích! Thật quá khó khăn, đây là thành quả mà tôi cực khổ đào ra."

Lục Áo kiên nhẫn giúp cậu ấy quay video.

Quay video xong, Lâm Tê Nham cuối cùng cũng hài lòng, bèn cầm cây cuốc đào tiếp.

Kỹ thuật của cậu ấy bình thường, đào 5 cái hang mới đại khái bắt được 1 con.

Đào cá chình máu quá mức phí sức, 15 phút sau, cậu ấy thật sự chịu hết nổi rồi, trả cây cuốc cho Lục Áo, chìa đôi bàn tay bị ma sát đến đỏ ửng với ống kính, "Cá chình máu ăn ngon, hang thì khó tìm, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao cá chình máu bán mắc đến vậy, phải 400-500 tệ nửa kg. Đào cái này thật sự khó quá đi!!!"

Lục Áo cái gì cũng không nói, tiếp nhận cây cuốc bắt đầu đào, sau hơn 10 phút, trong sọt lại thu hoạch được thêm mười mấy con.

Trước khi chưa đào hang Lâm Tê Nham không biết việc đào bắt này rốt cuộc có bao nhiêu mệt, cũng không có cảm giác gì, chờ khi trải nghiệm rồi lại nhìn động tác của Lục Áo, trong lòng không khỏi khâm phục muốn chết, "Cái thể lực này của cậu cũng biến thái ghê á?!"

"Cũng bình thường, sức của tôi lớn."

"Ngày trước khi chưa trải nghiệm thử, thấy mọi người cứ mãi cường điệu vấn đề này, hôm nay tôi cuối cùng cũng triệt để bái phục rồi." Lâm Tê Nham giơ ngón cái với cậu, "Tâm phục khẩu phục! Không được, đoạn video này tôi phải xoá đi, nếu không đem ra so sánh thì tôi cũng thảm bại quá rồi."

Lâm Tê Nham cảm khái một câu, "Người so với người, tức chết người mà!"

Lục Áo không nói gì, tiếp tục công cuộc đào bắt của mình.

Đại khái đào hết 2 tiếng, trong sọt tre của cậu đã đựng đầy.

Lục Áo không có ý định đem đi bán, chỉ đào đủ số lượng hai người họ dùng để ăn thì ngưng.

Lâm Cống Thương bọn họ không biết đã chạy đi đâu, trên bãi bùn không thấy họ.

Lục Áo ra bờ biển rửa sạch cây cuốc và tay chân, đậy nắp sọt tre lại, nói: " Chúng ta lên xe ngồi đợi trước đi, và tìm 1 một chỗ ăn chút gì đó."

"Được, tôi gọi báo cậu ta trước đã."

Lâm Cống Thương và La Tiểu Tuệ đang ở giai đoạn không nỡ xa nhau dù 1 giây, nghe thấy họ nói vậy cũng không để tâm, "Hai cậu về thôn đi, trong thôn họ có tạp hoá bán miến nghêu cay, ăn cũng ngon lắm"

Lục Áo muốn ăn thức ăn nóng, nghe vậy nói: " Nói với cậu ta, chúng ta ở trong thôn đợi họ, đại khái khoảng 1 tiếng rưỡi."

Lâm Tê Nham vừa định truyền lời, Lâm Cống Thương đã nói:" Tôi nghe thấy rồi. Tiếng rưỡi thì tiếng rưỡi, không thành vấn đề, các cậu đi trước, tôi đào thêm xíu nữa thì về."

Lục Áo và Lâm Tê Nham trở về thôn La Ốc.

Bọn họ đã hứng 2 tiếng gió biển rồi, Lục Áo vẫn luôn vận động nên không thấy lạnh, Lâm Cống Thương đứng trong gió quay video, tay chân có hơi tê cóng, ngay cả màu môi cũng thay đổi.

Hai người chịu đựng cái lạnh đi tới tiệm tạp hoá, cậu ấy bưng ly trà nóng hầm hập chậm rãi uống vào một ngụm, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại.

"Thời tiết này cũng khác thường quá đi, tiết trời tháng 8 mà lạnh tới vậy."

Chủ tiệm đang bưng món miến nghêu lên nghe vậy thì cười nói: " Còn không phải do có bão sao, trời bão mà các cậu còn đi bắt cá chình máu?"

"Đúng vậy, tại muốn ăn món này, nên qua đây đào một chút."

"Các cậu đào được bao nhiêu, có định bán không?"

Lâm Tê Nham nhìn Lục Áo.

Lục Áo nói: " Không được bao nhiêu, không bán."

Chủ tiệm đã bán tạp hoá và món miến nghêu này hơn 20 năm rồi, vừa nhìn động tác và biểu cảm của họ là biết ngay hôm nay thu hoạch không tồi, liền cười ha ha nói: " Nếu có thì bán một chút cho tôi nhé, cá chình máu là loài bổ, tôi mua về để bồi bổ cho mẹ tôi."

Lam Tê Nham vừa nghe là biết có đề tài ngay, vội mở máy quay bắt đầu quay, " Sức khoẻ của bác gái sao rồi ạ?"

Chủ tiệm thấy cậu ấy quay video, vội vẫy tay ra hiệu bản thân không muốn lọt vào ống kính.

Lâm Tê Nham đành để ống kính quay mặt đất, chỉ thu âm.

Chủ tiệm nói: " Cũng không có gì, chỉ là người già rồi sức khoẻ kém, cơ thể có hơi yếu, tôi làm chút cá chình máu cho bà ăn, bồi bổ lại."

Lục Áo vẫn không trả lời.

Chủ tiệm suy nghĩ, "Ăn món cá chình máu phải phối với rượu ngon, chỗ tôi có một bình rượu Thiệu Hưng hảo hạng, nếu không thì tôi đối với cậu nhé? Giá tiền của rượu Thiệu Hưng không lệch bao nhiêu so với cá chình máu."

Lục Áo hỏi: " Rượu Thiệu Hưng nào?"

Cậu không thường uống rượu, nhưng mà bình thường Tống Châu có uống đôi chút, hôm nay cần làm cá chình máu ăn, phối với rượu Thiệu Hưng đúng thật không tồi.

"Là rượu Thiệu Hưng mà chiến hữu của tôi tự nấu tại nhà, đã để ở chỗ tôi có 5-6 năm rồi. Cái mùi vị đó, chỉ cần là người nào uống qua rồi thì tuyệt đối khen ngon! Tôi đem ra cho cậu xem thử là biết ngay."

Chủ tiệm vừa thấy có hy vọng, ngay cả sạp cũng không thèm coi, vội vàng chạy lên lầu lấy bình rượu quý báu của mình ra.

Một lát sau, ông ấy mang theo bình rượu đi xuống.

Bình rượu là loại bình đựng rượu thông thường, phần rượu vốn dĩ ở bên trong đã uống hết rồi, hiện tại đang đựng là rượu Thiệu Hưng, còn được ông ấy cẩn thận đậy kín lại.

Nhìn màu rượu cũng được, Lục Áo mở nắp bình ra, nhẹ nhàng ngửi thử.

Khứu giác của cậu rất nhạy cảm, mùi của bình rượu này không tệ.

Sau khi ngửi xong, cậu gật đầu, " Một bình rượu đổi nửa kg."

"Được, tôi đi lấy thau qua đựng."

Chủ tiệm vui vẻ chạy vào sau bếp lấy 1 cái thau nhựa ra.

Lục Áo mở nắp sọt tre, bắt cho ông ấy nửa kg cá.

Mười mấy con cá chình máu bơi qua bơi lại ở đáy thau, nhìn số lượng này thì không phải chỉ nửa kg.

Chủ tiệm cười tươi tới độ thấy răng không thấy mắt vội bưng thau vào trong bếp.

Khi đi ra, ông ấy nhìn sọt tre của Lục Áo, nhịn không được hỏi: " Hôm nay cậu thu hoạch cũng được lắm đấy, đào bao lâu vậy?"

"Không lâu lẳm, chỉ một buổi sáng."

"Kỹ thuật của cậu như vậy nè!" Chủ tiệm giơ ngón cái với cậu, " Tôi mở tiệm ở đây lâu thế này, bình thường cũng gặp qua không ít người bắt cá chình máu, nhưng không thấy ai bắt được nhiều như cậy."

"Chỉ đào vậy thôi." Lục Áo ăn xong 1 tô miến nghêu, nói: "Cho thêm 3 tô nhé ông chủ."

"Được, vậy tôi đây đi nấu cho cậu ăn nhé, cậu cứ yên tâm ăn, 3 tô này tôi không lấy tiền."

Miến nghêu phải dùng màng nhôm nấu, Lục Áo vừa ăn xong 3 chén miến nghêu, 3 chén mới đã được đưa lên bàn.

Lục Áo mở màng nhôm ra, hơi nóng của miến nghêu bốc khói trắng, mang theo hương thơm tươi ngon của con nghêu phà lên mặt.

Cậu híp mắt lại, mặt đầy mãn nguyện.

Ông chủ thấy cậu ăn miến nghêu, như được mở mang tầm mắt.

Chén chỗ ông đều là chén to, đàn ông bình thường ăn 2 chén là đủ rồi, người nào sức ăn được một chút thì ăn 3 chén, đây là lần đầu ông gặp người một hơi ăn hết 6 chén.

Sức ăn này, sức khoẻ này, không hổ là người có thể trong 1 buổi sáng bắt được hơn 5 kg cá chình máu.

Lâm Cống Thương cũng xem là đúng giờ, lúc xấp xỉ 1 tiếng rưỡi, cậu ta đã trở lại, hiện tại đã hơn 1h, La Tiểu Tuệ về nhà ăn cơm.

Cậu ta ngại đi theo, đành đi ra tiệm tạp hoá tìm họ.

Cậu ta và La Tiểu Tuệ bận yêu đương, bắt cá chình máu chỉ là cái cớ, đào cả buổi cũng không được bao nhiêu con, tổng cộng chỉ hơn nửa kg 1 chút.

Đợi khi cậu ta biết được Lục Áo trong 1 buổi sáng bắt hơn 5kg, cậu ta ngạc nhiên tới độ hàm cũng sắp rớt xuống dưới đất.

Lúc bình tĩnh lại, cậu ta lắc lắc đầu, cảm thấy đó là điều đương nhiên, cảm thán nói, "Quen biết cậu lâu như vậy, có vẻ nhưng trong 1 buổi sáng mà không đào được bao nhiêu đó mới là kỳ lạ."

Bọn họ ăn xong thì lái xe về thôn.

Khi ra khỏi tiệm, Lục Áo đặt biệt hỏi ông chủ tiệm 2 cái túi nilon.

Về tới thôn, Lục Áo bắt 2 con cá chình máu lớn trong sọt tre ra, bỏ vào trong túi nilon đưa cho Lâm Tê Nham.

"Ài, cậu mang về ăn đi. Tôi có phụ đào được bao nhiêu đâu."

Lục Áo nói: " Mang về cho bà nội cậu tẩm bổ."

Bàn tay đang ra hiệu từ chối của Lâm Tê Nham rút lại, cá này là đồ tốt, mang về cho bà nội ăn cũng tốt.

Cậu ấy xách túi nilon bên trong có đựng 1.5kg cá, trong nhất thời không biết nói gì hơn, chỉ biết nói: "Cảm ơn nhé."

Lục Áo vẫy vẫy tay, ra hiệu cậu ấy đừng khách sáo.

Chú thích:

Quan sinh viên: chỉ những sinh viên sau khi tốt nghiệp đại học thi vào các chức vị bí thư thôn, chủ nhiệm uỷ viên etc.

Miến nghêu: