Nước mắt Hạ Tư Tư càng chảy ra, cô ta rưng rưng nói: “Đau quá…”
“Cần thận.” An Hạnh Nhi vô lực: “Cậu bây giờ gấp cũng không được gì.”
Hạ Tư Tư cắn chặt môi, trong lòng thực sự khó chịu.
Thật ra, Hạ Tư Tư luôn nói rằng mình ghét Tiêu Việt Duệ, ghét Tiêu Trầm, nhưng thật sự không thể làm ra chuyện gì tổn hại đến bọn họ được.
Xét cho cùng, tâm địa cũng rất lương thiện.
Chỉ là có chút mạnh miệng.
Lúc này, Tiêu Việt Duệ vì Hạ Tư Tư mà bị tai nạn xe, cô đương nhiên áy náy vô cùng rồi.
“Có thể đứng dậy chưa?” An Hạnh Nhi nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tư Tư gật đầu.
An Hạnh Nhi đỡ Hạ Tư Tư từ dưới đất đứng lên.
Cả hai khập khiễng đến cửa phòng cấp cứu.
Tiêu Việt Duệ đã bị đẩy vào trong rồi.
“Hạnh Nhi, cậu nói xem Tiêu Việt Duệ có chết không?” Hạ Tư Tư nhìn đèn trong phòng cấp cứu, có chút run rầy hỏi.
Luôn cứ cảm thấy phòng cấp cứu lúc này thật đáng sợ.
“Đây không phải là điều cậu muốn sao?” An Hạnh Nhi hùng hỗ hỏi.
Vì biết trước kết quả cuối cùng, cho nên không quá lo lắng.
Hạ Tư Tư sửng sốt, chậm rãi nói: “Nhưng là tớ sợ bản thân mình cũng phải chôn cùng.”
Câu trả lời của Hạ Tư Tư khiến An Hạnh Nhi cảm thầy không nói nên lời, cô hơi xoay chuyển đề tài: “Tối nay có chuyện gì thế? Tiêu Việt Duệ làm sao lại ở cùng với cậu, cậu không phải không chịu gặp anh ta sao?”